21
Lorelai tức giận rời khỏi Bệnh thất. Gần đây tâm trạng của Lorelai rất dễ bùng phát, tức giận với mọi thứ và mọi người. Sự kiên nhẫn của cô đã không còn như trước, bây giờ dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhất bình thường sẽ không làm phiền ai cũng khiến Lorelai hết mức khó chịu. Harry có lẽ đang ở trong Phòng sinh hoạt chung nên đó là nơi đầu tiên Lorelai đến. Cô Không có tâm trạng để đi lùng sục xác thối của Harry quanh lâu đài, nên cô hy vọng cậu ấy đang ở Phòng sinh hoạt chung, và may mắn thay, cậu ấy đã ở đó. Harry Potter đang ngồi một mình trên sàn trước lò sưởi,đôi mắt ngọc lục bảo lặng lẽ nhìn ngọn lửa bập bùng tóe ra những tia lửa. Trên tay cậu là một gói Kẹo thổi tốt nhất Drooble và trông mặt cậu thật khổ sở.
"Oi, Harry, chúng ta có thể, ừm... nói chuyện một chút được không?" cô gãi gãi đầu hỏi. Lorelai là một người rất kiêu hãnh nên một việc đơn giản như xin lỗi thật không dễ dàng đối với cô chút nào.
"Lore! Vâng, tất nhiên rồi!" Harry nói trong khi tự động nhảy lên, ngạc nhiên rằng Lorelai thậm chí còn nhìn cậu.
Do dự một lúc, cô mở miệng. "Thực xin lỗi, đó không phải lỗi của bồ, bồ biết đó." Cô cúi đầu nhìn xuống đất, cắn má trong.
"Không! Đừng xin lỗi Lore, bồ có đủ lý do để giận tớ." Harry nói. Lorelai vừa định mở miệng, Harry đã cắt đứt lời nói của cô, "cậu ta là bạn trai của bồ đúng không? bồ quan tâm cậu ta cũng là chuyện bình thường."
Miệng cô há hốc, cố gắng giữ bí mật nhiều nhất có thể. "Bồ ấy không phải là bạn trai của tớ, Harry. Chúng tớ chỉ là... bạn bè." Harry nhướn mày nhìn cô. "Những người bạn quan tâm sâu sắc đến nhau." Lorelai cười gượng nói.
"Nhưng, ý tớ là, cậu ta là Malfoy. Cậu ta đúng là một thằng khốn nạn."
"Cậu ấy thực sự không tệ đến mức như cậu nghĩ đâu, và cậu ấy cũng rất tốt với tớ."
"Vậy bồ có biết hắn là Tử thần Thực tử không?" Harry hỏi.
"Ồ, bây giờ bồ đang đùa tớ đó à!" Cô hét lên, "Đủ rồi với cuộc nói chuyện đẫm máu của Tử thần Thực tử, vì lợi ích của bồ, Harry! Bồ đã suýt giết Draco và giờ bồ vẫn tin rằng cậu ấy là một trong số họ?"
Lorelai luôn là người rất giỏi nói dối, và cô cảm thấy đau lòng khi phải nói dối tất cả bạn bè của mình để bảo vệ Draco, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô cảm thấy đáng khinh bản thân. Trong khi Bạn bè của cô có thể làm bất cứ điều gì vì cô, họ thậm chí còn dám mạo hiểm cả mạng sống của mình vì cô, và cô thì lại đi che giấu một thông tin quan trọng không chỉ có thể cứu Harry mà còn cả cụ Albus Dumbledore. Chưa kể rằng cô cũng sẽ cứu ngôi trường khỏi sự cai trị của lũ Tử thần Thực tử. Nếu Lorelai không yêu cầu với chiếc mũ phân loại để được vào Gryffindor, thì cô đã ở Slytherin. Rốt cuộc, Lorelai có lẽ còn xảo quyệt hơn tất cả các Slytherin cộng lại, đó là lý do tại sao nói dối những người bạn thân nhất của mình lại là chuyện rất đỗi dễ dàng đối với Lorelai.
"Tớ xin lỗi! Thư giãn đi, Lore." Harry trả lời, rõ ràng cậu đã tin vào những gì cô nói. Ai lại không chứ? Lorelai đã là người giỏi nhất trong việc đó. "Tớ tin bồ."
Nhưng bồ không nên tin tớ, harry. cô nghĩ.
"Tốt, bồ không có lý do gì để không tin tớ cả." Lại là một Lời nói dối khác. "Tớ đoán tớ sẽ gặp lại bồ vào bữa tối."
"Ừ, ừ, hẹn gặp lại."
Mọi thứ vẫn còn khó xử giữa cả hai, không nghi ngờ gì nữa, nhưng nếu có Ron và Hermione thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Không thể tìm thấy Hermione và Ginny ở ký túc xá, Lorelai quyết định đi đến chỗ quen thuộc của mình ở gần hồ đen. Mấy bữa nay ngày nào cũng mưa, thảm cỏ quá ẩm ướt để ngồi trên mặt đất nên Lorelai đã trèo lên cây. Cái cây nơi Draco đã thường ở đây biết bao buổi chiều, nhưng Lorelai không muốn nghĩ về anh ngay lúc này, Draco hành động như một đứa trẻ không hiểu chuyện khiến Lorelai không thích điều này một chút nào. Cô là một người leo cây khá điêu luyện đã có nhiều kinh nghiệm cùng anh trai mình trèo rất nhiều cây trước khi cả hai cùng đến Hogwarts. Gia đình Lorelai sống ở một khu vực hẻo lánh, có một sân sau lớn, vì vậy có rất nhiều cây cối bao quanh ngôi nhà của họ. Đó là một vài đặc quyền của việc trở nên giàu có bẩn thỉu.
Lorelai ngồi trên cây cho Godric biết bao lâu. Chắc phải hàng giờ trôi qua trước khi đầu óc cô cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt trở lại, vì trong những giờ qua, tâm trí cô đã trôi dạt vào đủ thứ chuyện. Chủ yếu là cho người mẹ đã khuất của cô. Thật là một suy nghĩ bệnh hoạn, nhưng không hiểu sao hôm nay cô thấy nhớ bà ấy hơn mọi ngày. Lorelai thậm chí không nhận ra mình đang khóc cho đến khi một vài giọt nước mắt rơi xuống trang sách trên đùi. "Ôi vì sao lại khóc to thế này, hãy bình tĩnh lại nào, Lorelai." Cô thì thầm với chính mình trước khi nhảy xuống khỏi cây. Cô cho cuốn sách vào cặp rồi lấy ra một chiếc gương nhỏ được mạ vàng. Lorelai lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng được thêu hình hoa hạnh nhân ở góc trái, rồi chấm chấm lên mặt lau nước mắt và đảm bảo rằng mình trông tươm tất trước khi quay trở lại lâu đài.
Bữa tối trôi qua nhanh chóng và Lorelai vui mừng vì mọi thứ đã trở lại bình thường giữa cô và Harry. Không một người bạn nào của cô đề cập đến "mối quan hệ" của cô với Draco và cô rất biết ơn, ngược lại, họ thực sự khiến cô không còn nghĩ về anh nữa. Lần duy nhất cô nghĩ về anh là khi cô nhìn thấy bà Pomfrey rời khỏi Đại Sảnh Đường với dĩa thức ăn trên tay, người mà cô cho rằng không ai khác chính là Draco. Cô đã nghĩ đến việc quên đi chuyện đã xảy ra lúc trưa và đến thăm anh, dù sao cô cũng không có lý do gì để giận anh, cô đã biết tính anh như vậy, nhưng cô lại quá bướng bỉnh. Draco cũng bướng bỉnh và Lorelai chắc chắn rằng anh sẽ không chịu xin lỗi, nhưng tâm trí của Draco đã quyết định. Anh định xin lỗi cô, vì cô, anh sẽ làm bất cứ điều gì.
—————————
Cuối tuần trôi qua nhanh chóng và vì Lorelai cảm thấy hơi khó chịu trong người nên cô quyết định không rời Phòng sinh hoạt chung, kể cả khi dùng bữa. Những người bạn của cô, những người đã đến làng Hogsmeade, đã mang về cho cô một vài hộp sô cô la ếch nhái và bánh vạc từ tiệm công tước mật ngọt, lúc bọn hermione dùng bữa ăn ở đại sảnh về cũng có đem về Lorelai một ít đồ ăn. Bọn hermione biết rằng không nên lo lắng thái quá cho Lorelai vì cô rất hay bị bệnh vặt, trong suốt mùa đông, hầu như tuần nào cô cũng bị ốm. Bà Pomfrey nói rằng đó là do hệ thống miễn dịch của cô yếu, Lorelai được di truyền điều đó từ mẹ của mình. Bị ở chỗ là, vd như Lorelai và một học sinh khác cùng mắc đúng một loại bệnh cảm đó nhưng không biết thần kì làm sao Lorelai luôn là người bị bệnh nặng hơn. Tuy nhiên, sau vài ngày, Lorelai lại trở lại là một con người vui vẻ và hoạt bác như thường lệ.
Lorelai tận hưởng ngày cuối tuần trong chiếc quần thể thao và áo len Quidditch với mái tóc búi rất...., rất lộn xộn. Cô đã dành cả buổi chiều thứ bảy để ngồi đọc một quyển sách muggle trước lò sưởi ở phòng sinh hoạt chung, tất cả đều chìm trong ấm áp và ấm cúng trong khi bạn bè của cô đang lăn lộn trong làng tận hưởng cái lạnh chết cóng của thời tiết. Trong khi bọn Harry đang dùng bữa, Lorelai sẽ tận dụng cơ hội này để học trong yên tĩnh. Lorelai chỉ rời Phòng sinh hoạt chung một lần vào cuối tuần đó, cô phải đi lấy một cuốn sách ở thư viện nó khá cần thiết để cô có thể hoàn thành bài luận môn Thiên văn học của mình. Lorelai đi trong khi bạn bè của cô đang dành thời gian cho bữa tối.
Không lâu sau khi ra khỏi Phòng sinh hoạt chung được vài phút, Lorelai nhìn thấy một mái tóc vàng rẽ trái ở cuối hành lang. Tò mò không biết anh định đi đâu, cô quyết định lén lút đi theo anh. Draco chưa bao giờ bỏ bữa tối trước đây nên Lorelai lấy làm lạ, chuyện gì lại quan trọng đến nổi khiến anh bỏ cả bữa tối. Nhưng cô nhanh chóng hối hận vì đã đi theo anh ngay khi rẽ trái, vì những gì Lorelai nhìn thấy đã khiến trái tim Lorelai tan nát hoàn toàn. Draco khoác tay lên vai một cô gái, haii người đang đi vào tủ đựng chổi. Mặc dù cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, nhưng Lorelai có thể khẳng định rằng cô gái đó không cùng tuổi với cô. Cô gái đó thấp hơn Lorelai và có mái tóc vàng dài.
Chỉ vài giây sau, lại có một cô gái với mái tóc nâu sáng bước vào tủ đựng chổi. Anh ta có thể làm gì trong một cái tủ đựng chổi nhỏ cùng với hai cô gái Slytherin khác. Nó khá rõ ràng phải không? Lorelai nghĩ rằng cô biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Cô nghĩ, không, cô biết rằng Draco đang làm gì đó ám muội với hai cô gái đó nên Lorelai vội vã chạy thẳng về Phòng sinh hoạt chung của mình. Nếu Lorelai ở lại thêm vài giây nữa, rất có thể cô sẽ nghe thấy Draco nói chuyện vui đùa với hai "cô gái". Lorelai không hề muốn nghe những lời đó chút nào, nó sẽ bóp nát trái tim cô mất.
"Mày nhét tụi tao vào cái tủ đựng chổi để làm cái quái gì vậy, Goyle?" Draco hỏi, anh phủi bụi bám trên áo khoác khi ra khỏi tủ.
"Chúng ta đã bị theo dõi. cậu không nghe thấy sao?." Goyle nói.
"Không..." Draco kinh ngạc trả lời rằng Goyle, thằng ngu đần đần độn này lại nhận ra họ đang bị theo dõi nhưng anh lại không phát hiện ra, "Tao- tao không có."
"Thật nhục nhã. Chúa tể Hắc ám lẽ ra nên chọn tớ chứ thay vì một kẻ hèn nhát như cậu. Cậu là một sự xấu hổ của phe hắc ám." Goyle đã trả lời.
"Biến đi, Goyle trước khi tao vĩnh viễn biến mày thành con gái." Anh nói trước khi đi đến Phòng Yêu cầu, nơi hai chú hề sẽ canh gác để Draco an tâm làm nhiệm vụ.
Sáng hôm sau, Lorelai không cảm thấy khá hơn chút nào, cô đã ngủ quên dẫn đến việc bỏ bữa sáng và đến muộn lớp học đầu tiên của mình, môn Độc dược, trong đó Lorelai lại ngồi cạnh Malfoy. Thật thông minh, cô nghĩ, tự vào vì việc mình là một phù thủy thông minh ngang ngữa với Hermione, Lorelai đã nghĩ ra cho mình một kế hoạch tuyệt vời. Kế hoạch khá đơn giản: BƠ ĐẸP Draco Malfoy. Làm thế nào nước đi tuyệt vời này có thể đi sai được?
"Xin lỗi giáo sư em tới muộn." Lorelai vừa nói vừa bước vào lớp.
"Ta mong đợi điều tốt hơn từ trò, trò Byrne. Đừng bận tâm, hãy vào chỗ và ngồi xuống. Lật sang trang 48 và bắt đầu pha chế thuốc của trò." Slughorn nói khi cô đi đến chỗ ngồi của mình. Ngồi ngay bên cạnh Draco.
"Tại sao cậu đi muộn vậy?" Katie hỏi khi Lorelai lấy cuốn sách đọc dược từ túi ra.
"Chà, cậu thấy đấy... có một trục trặc sinh học dẫn đến vô thức dư thừa mà không lường trước được."
"Được rồi, bây giờ bằng tiếng người, Lore."
"Cậu ấy ngủ quên." Draco nói.
"Ồ, tớ xin lỗi, nhưng tớ đã nói chuyện với cậu à?" Lorelai cáu kỉnh với anh. Tuyệt vời! Lorelai, bạn đã thất bại thảm hại khi phớt lờ Draco chưa đầy hai phút vào lớp.
Lorelai tiếp tục phớt lờ anh trong suốt phần thời gian còn lại của tiết học. Tuyệt cú mèo. Hôm nay các học sinh được pha chế Thuốc tiên để Gây hưng phấn. Cô mở cuốn sách của mình đến trang 48 rồi thu thập tất cả các thành phần nguyên liệu để nấu thuốc.
Shrivelfig
bút lông nhím
đậu tương
cây ngải
Sau khi thu thập tất cả các nguyên liệu của mình và phớt lờ một người tóc vàng nào đó đang cố thì thầm với cô vài lần, cuối cùng Lorelai cũng bắt đầu pha chế thuốc. Nó khá đơn giản. Thần dược gây hưng phấn là một loại thuốc có màu vàng ánh nắng gây ra cảm giác hạnh phúc phi lý, không thể giải thích được cho người uống.
1. Thêm Shrivelfig
2. Thêm lông nhím
3. Khuấy bốn lần ngược chiều kim đồng hồ
4. Thêm đậu Sopophious
5. Thêm ngải cứu
6. Khuấy sáu lần ngược chiều kim đồng hồ
Lorelai đã quyết tâm sẽ đánh bại lọ thuốc của Harry ngày hôm nay, nhưng tất nhiên, điều đó là không thể. Cậu ấy có thể không còn giữ cuốn sách của Hoàng tử Lai nữa, nhưng Cậu ấy đã chép lại tất cả các ghi chú vào bên lề cuốn sách của mình. Chết tiệt. Lorelai không hề ngạc nhiên khi một lần nữa cô nghe thấy tiếng giáo sư Slughorn khen ngợi Harry.
"Ta ngửi thấy mùi gì đây? Mmmmm....trò vừa thêm một nhánh bạc hà phải không? Không chính thống lắm, nhưng thật là một ý tưởng tuyệt vời, Harry, tất nhiên, điều đó sẽ có xu hướng làm giảm các tác dụng phụ không thường xuyên của hát quá nhiều và ngoáy mũi... Ta thực sự không biết trò lấy những sóng não này từ đâu, cậu bé của ta..."
Nhánh bạc hà, tất nhiên! Lorelai đã từng đọc về nó nhưng chắc cô đã quên mất. Lorelai nhanh chóng thêm các nhánh cây vào lọ thuốc của mình, và khi cô chắc chắn rằng lọ thuốc của mình đã hoàn thành, cô gọi giáo sư Slughorn.
"Ôi, Lorelai thân mến, lọ thuốc thật hoàn hảo. Tuyệt vời. 10 điểm cho nhà Gryffindor!" Ông ấy gần như hét lên.
"Cảm ơn giáo sư." Cô trả lời. Slughorn rời đi để quan sát các học sinh khác pha chế độc dược và một lần nữa, Draco bắt đầu làm phiền Lorelai.
"Lore!" Anh thì thầm. Tiếng thì thầm của anh có chiều hướng ngày càng lớn hơn, nếu Lorelai tiếp tục phớt lờ anh, anh có thể sẽ hét lên để cả lớp học đều nghe. Nhưng có gì đó khác lạ ở anh, trước sự ngạc nhiên của cô, Draco không gọi tên cô nữa trong suốt 20 phút còn lại của tiết học và cũng không nhìn về phía cô.
Khi chuông reo, Lorelai khẳng định rằng Draco đã mất hết hy vọng cố gắng nói chuyện với cô, nhưng cô gái, cô chắc chắn đã nhầm. Lorelai dành thời gian thu dọn đồ đạc vào túi xách. Rồi rời đi khi lớp học không còn một học sinh nào, chắc hẳn hầu hết học sinh đều đang trên đường đến lớp tiếp theo của mình. Khi Lorelai bước chân ra khỏi lớp, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô đi. Cô bị kéo vào một cái tủ đựng chổi, chính cái tủ đựng chổi mà Draco đã ở cùng hai cô gái vào đêm hôm trước. Khi quay lại, cô thấy kẻ bắt cóc mình là ai. Draco chết tiệt Malfoy.
"Cậu muốn gì." Cô ấy cáu kỉnh.
"Nói chuyện với cậu."
"Vậy cậu đem tớ ném vào tủ đựng chổi đầy bụi làm gì?"
"Ít nhất tớ đã có cậu ở đây để nói chuyện với tớ."
"Xem ra cậu rất thích cái tủ đựng chổi này."
"Cái-, ồ!" Anh nói. "Đó là cậu."
"Tớ là gì."
"Cậu là người đã đi theo tụi tớ vào ngày hôm qua."
"Ồ, vậy là cậu nhận ra việc cậu đang bị theo dõi à? Tớ hy vọng là tớ đã không làm hỏng lễ hội nhỏ của cậu." Lorelai đảo mắt, vươn tay định mở cửa, nhưng bị Draco cắt ngang, gần như hét lên, "Không! Không phải như cậu nghĩ đâu!"
"Vậy là cậu đi vào tủ đựng chổi với hai cô gái, chuyện không phải như tôi nghĩ sao?" Draco lắc đầu dữ dội. "Vậy thì hãy khai sáng cho tớ đi, đợi đã, thực ra là không. Cậu với tớ không là gì của nhau cả, nên cậu không cần giải thích gì với tớ cả."
"Ôi chết tiệt." Draco thì thầm. "Cậu có thể, chỉ một lần thôi, dừng lại và nghe tớ nói được không? Đồ khốn này."
Lorelai khoanh tay trước ngực rồi thấp giọng nói"Nói mau đi, tớ không có cả ngày đâu."
"Cảm ơn Merlin. Sự thật là tớ không ở cùng hai cô gái."
"Cậu nghĩ tớ ngu ngốc đến mức nào-"
"Lorelai, im mồm lại." Lorelai lập tức ngậm miệng lại. Trong một giây nào đó Lorelai cảm ấy sợ người con trai trước mặt. "Đó là Crabbe và Goyle, hai người họ đã uống thuốc Đa dịch. Nếu tớ để Crabbe và Goyle canh gác ở hành lang tầng bảy thì có vẻ rất đáng ngờ, nhưng không ai có thể nghi ngờ hai nữ sinh năm tư sẽ canh gác Phòng Yêu cầu, mọi người chỉ suy nghĩ đơn giản là những cô gái đang trò chuyện bí mật với nhau."
"Ồ..."
"Ừ, ồ."
"Chà-" cô bắt đầu, nhưng cô thực sự không biết phải nói gì. "Làm sao tớ biết được điều đó. Tớ tưởng cậu đang lừa con gái nhà người ta để thõa mãn bản thân."
"Chỉ có một cô gái duy nhất ở Hogwarts mà tớ muốn quan hệ cùng, và đó chắc chắn không phải là học sinh năm tư."
Lorelai nhíu mày nói "Parkinson?"
"Cậu điên rồi, Lore."
"Được rồi, đây không phải là lần đầu tiên mà tớ thấy." Cô lẩm bẩm.
"Cậu đang nói về cái gì vậu?"
"Cậu biết rất rõ tớ đang nói gì mà, Malfoy."
"Không, tớ không biết. Lorelai, hãy nói cho tớ biết." Anh cầu xin.
"À, trong lớp học bay, năm thứ tư, sau vũ hội giáng sinh, Khi tớ cùng bạn mình đang ở trong phòng thay đồ để chuẩn bị thì nghe thấy Parkinson đang bắt đầu nói với những cô bạn của mình là cậu và cô ấy đã có một đêm xuân với nhau, đó là lý do tại sao hai người lại rời vũ hội sớm."
Ngày 4 tháng 1 năm 1995
"Tớ không biết tại sao chúng ta lại phải học bay. Tớ ghét bay." Hermione phàn nàn.
"Đương nhiên là để chơi Quidditch." Fai trả lời.
"Không phải ai cũng thích chơi Quidditch."
"Tớ sẽ giả vờ như không nghe thấy điều đó vì lợi ích của tình bạn." Fay lẩm bẩm.
"Nó không chỉ dành cho Quidditch, Mione, nó là một phương thức di chuyển." Lorelai cho biết thêm.
"Di chuyển bằng bột floo và độn thổ cũng được vậy."
"Chà, chúng ta không thể độn thổ cho đến khi đủ 17 tuổi. Tức là trong ba năm nữa mới được phép."
"Hai năm đối với tớ." Hermione nói khi họ bước vào phòng thay đồ để thay quần áo phù hợp hơn để bay trên chổi.
Bộ ba đang hoàn thành nửa chừng việc thay áo choàng bay khi Hannah Abbott nhà Hufflepuff chạy về phía họ. "Các cậu đã nghe gì chưa?" Hannah nói.
"Nghe về chuyện gì?" Lorelai thắc mắc hỏi.
"Về Parkinson và Malfoy."
"Họ làm sao?"
"Chà, Susan tình cờ nghe được Parkinson nói với greengrass rằng hai người họ rời khỏi Vũ hội giáng sinh sớm để âu yếm lấy nhau!" Cô kêu lên. "Đáng tiếc, Malfoy dù là một tên xấu tính nhưng cậu ấy lại có một gương mặt quá là đẹp trai. Thật tiếc là cậu ấy đã chọn Parkinson mặt xệ là người đầu tiên của mình."
"Ừ. Đáng tiếc." Lorelai nói. Cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy trái tim mình tan vỡ một chút khi nghe tin đó.
Trở lại hiện tại
Bây giờ nghĩ lại cô không thể tin được, cô đã có tình cảm với Draco từ năm thứ tư. Làm thế nào cô có thể không nhận ra nó trước đây?
"Đồ tâm thần chết tiệt. Pansy ám ảnh tớ kể từ năm thứ hai." Anh nói. "Lore, tớ thề là không có chuyện gì xảy ra giữa tớ và Pansy. Tớ rời đi vì... à, 1: Tớ không thể chịu được khi ở bên cậu ấy thêm một giây nào nữa. Và, umm... 2: bởi vì tớ-tớ không thể chịu được việc khi thấy cậu vui vẻ, nhảy múa xung quanh với anh chàng Durmstrang đó."
"Cậu ghen tị sao?" Cô hỏi một cách ngớ ngẩn.
"Ôi câm miệng." Anh lẩm bẩm, một vệt ửng hồng nhẹ xuất hiện trên mặt anh.
"Ôi Chúa ơi, cậu, Draco Malfoy, ghen tị với Nikolaj."
"Ai lại đặt tên con mình là Nikolaj?" Anh hỏi.
"Đó là một cái tên truyền thống của người Bulgari. Bên cạnh đó, cậu nên xem lại tên mình đi, tên Draco còn trong kỳ lạ hơn Nikolaj."
"Draco không có gì lạ! Nó có nghĩa là rồng!" Anh ra sức bảo vệ bản thân.
"Ừ, ừ, chồn sương gì cũng được. Nếu cậu thấy Parkinson phiền phức thì tại sao cậu lại mời cô ấy đi cùng mình?"
"Chà, tớ không nhất thiết phải mời cậu ấy..." anh lầm bầm gãi đầu một cách lo lắng. "Đó là một ngày trước vũ hội, và cậu ấy, à, cậu ấy đã hỏi tớ."
"Cậu có thể nói không mà."
"Và đi một mình đến Vũ hội Giáng sinh? tuyệt vời, Lore."
"Cậu? một người có đầy đủ yếu tố để trở thành người độc thân nhất ở Hogwarts, lại định đi một mình sao?" Lorelai kinh ngạc hỏi.
"Tớ không mời được người mà tớ muốn đi cùng." Anh trả lời. "Đợi đã. Cậu mới nói tớ là một người có đầy đủ yếu tố để trở thành người độc thân nhất ở Hogwarts ?"
"Cậu đã muốn đi với ai?"
"Mẹ kiếp, cậu chậm thôi." Anh thở dài. "Với cậu, Byrne." Anh nói. "Và bên cạnh đó, tớ không coi mình là 'độc thân' nữa."
"Ồ. C-cậu có bạn gái." Lorelai tròn mắt hỏi, trái tim cô lại tan nát.
"Không, nhưng tớ yêu cô gái này kinh khủng, cậu thấy đấy, cô ấy là một người rất thông minh, và tớ nghĩ cô ấy cũng thích tớ. Về mặt kỹ thuật, điều đó không có gì nghiêm trọng, nhưng đối với tớ thì có, và tớ chỉ muốn cô gái đó." Anh nói với đôi mắt lấp lánh.
"Ồ, tớ có lẽ nên đến lớp ngay bây giờ, Merlin biết rằng tớ có thể sẽ bị cấm túc. Tớ chúc cậu và cô gái ấy hạnh phúc nhất trên thế giới này." Lorelai lẩm bẩm trước khi, một lần nữa, cố gắng rời khỏi tủ đựng chổi. Có thể dễ dàng thấy Mắt Lorelai đang ngấn lệ.
"Ồ đừng khóc mà. Là cậu đấy, Lorelai. Cậu là người con gái tớ yêu, tớ đã từng nói với cậu rồi." Draco luống cuống ôm lấy hai má Lorelai lên nhìn mình.
"Cậu có thể thay lòng đổi dạ, tớ không biết nữa. Đôi khi cậu là một thằng khốn, ei."
"Được rồi, cảm ơn." Anh ta nói. "Đợi đã. Tớ thay lòng đổi dạ?" Anh chợt lo lắng hỏi.
Anh bị cắt ngang lời bởi đôi môi cô đột ngột tiến tới áp sát vào môi anh, lưng anh đạp vào tường. Sau cú sốc ban đầu, hai người đồng thời ôm chặt lấy nhau, cơ thể nam nữ dính chặt vào nhau khi những ngón tay anh bắt đầu luồn qua những lọn tóc xoăn của cô. Cô rên rỉ trước cảm giác đó, hơi nóng bao trùm lấy cô. Cô vòng tay qua vai anh, giật mạnh gáy anh trong khi anh vòng tay quanh eo cô, tay vẫn luồn vào ngọn tóc cô. Cơ thể anh ép sát vào người cô khi anh xoay người lại để lưng cô dựa vào tường thay vì lưng anh. Lorelai tận dụng cơ hội để dựa vào bức tường làm điểm tựa vì đầu gối cô khuỵu xuống bởi nụ hôn mãnh liệt của Draco. Lorelai lùi lại, gần như thở hổn hển.
"Ồ." Lorelai hơi thở gấp gáp vì thiếu khí, trán tựa vào ngực anh. Anh chỉ biết gật đầu không thốt nên lời.
"Tớ nghĩ điều này đã trả lời câu hỏi của tớ." Lorelai cười khúc khích.
"Nó chắc chắn là có rồi." Anh trả lời. Anh đưa tay trái lên mặt cô và bắt đầu vuốt ve má cô. "Chúng ta nên đến lớp thôi, muộn lắm rồi. Bây giờ cậu có tiết gì?"
"Số học huyền bí. Còn cậu?" Cô hỏi.
"Tiên tri."
"Tiên tri là một môn học điên rồ."
"Nó không tệ đến thế đâu."
" Tớ Không ngờ cậu lại thích nghệ thuật Bói toán cao quý đấy." Lorelai nói với ấn tượng "tốt nhất" về giáo sư Trelawney của cô.
"Ôi thôi đi." Draco huých cô một cách tinh nghịch. "Tớ đoán tớ sẽ gặp lại cậu trong tiết Thiên văn học."
"Hẹn gặp lại sau nhé, tình nhân bé nhỏ." Truyện cười Lorelai.
"Lore!" Anh nói, khi cô vừa trao cho anh một nụ hôn gió khi đi về phía lớp Số học, nơi Lorelai sẽ bị giáo sư Vector cấm túc vì đến muộn gần 20 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro