22

Chỉ còn một tuần nữa là đến tháng Năm. Ngày tháng cứ trôi qua, các học sinh tại Hogwarts ngày càng trở nên lo lắng hơn. Năm học sắp kết thúc và với mọi thứ đang diễn ra trong Thế giới phù thủy, các học sinh đều chỉ muốn được về nhà an toàn với gia đình. Nhưng không ai hay biết rằng chỉ trong hai tháng tới nữa thôi, cuộc sống của họ sẽ thay đổi đến mức tồi tệ nhất. Tất nhiên là ngoại trừ Draco Malfoy. Anh biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra vào cuối năm học này.

Scotland thật đẹp vào thời điểm này trong năm. Trên đỉnh núi vẫn còn một ít tuyết, nhưng hoa đã mọc khắp nơi và trời không còn mưa nữa. Thời tiết bắt đầu ấm hơn nhiều và các học sinh bắt đầu dành buổi chiều của mình ở sân trong, hoặc bên hồ đen thay vì chật chội bên trong lâu đài. Lorelai, là một người yêu thiên nhiên, đã dành hầu hết thời gian ở ngoài trời. Có những ngày, Lorelai sẽ đến một địa điểm khuất dưới hồ và dành vô số thời gian ở bênh Draco, nói chuyện, cười đùa, dành cho nhau những cái hôn ái muội, hoặc học Bế quan Bí thuật. Lorelai ngạc nhiên rằng hai người không làm gì khác hơn là việc ngủ gật. Những ngày khác, Lorelai sẽ dành thời gian cho riêng bản thân mình, cô ngồi dưới gốc cây cạnh bờ hồ như mọi khi, chăm chú đọc một quyển sách nào đó, có khi là sách của muggle cũng có khi là những cuốn sách về bùa chú cổ xưa. Cũng có những ngày, lorelai sẽ dành thời gian để đi chơi với bạn bè mình ở sân trong.

Từ vài tuần trước cho đến ngày hôm nay mọi thứ trôi qua thật yên bình. Không có bài báo nào về Tử thần Thực tử trên Nhật báo Tiên tri, ít nhất là không có bài viết tiêu cực nào. Không ai bị chúng tấn công, thậm chí đài phát thanh cũng không nói về chúng, điều này khá ngạc nhiên khi đài chỉ nói về việc bọn Tử thần Thực tử đang di chuyển liên tục ở nhiều nơi và chỉ thế thôi. Draco sắp sửa xong cái tủ, nhưng anh muốn trì hoãn việc đột nhập của bọn Tử thần thực tử càng lâu càng tốt, điều đó có nghĩa là anh phải nói dối bọn chúng, điều đó khá nguy hiểm. Anh có thể sẽ bị giết nếu chúa tể Voldemort phát hiện ra anh đang nói dối.

"Chị chỉ muốn nói là, Ginny. Trong kì thi pháp thuật thường đẳng môn Biến hình là khó nhất trong tất cả các môn, chị chỉ nghĩ em nên học thêm nhiều về nó." Hermione nói.

"Nhưng đó là môn học giỏi nhất của em! Em chỉ lo lắng về môn Thảo dược học, nó quá nhàm chán thế nên em đã làm lơ bài vở trong cả năm nay." Cô trả lời.

"Không ai hứng thú với môn Thảo dược học cả ngoại trừ Neville, Gin à. Bên cạnh đó, đó là bài thi dễ nhất nhưng biến hình thì không. Chị đứng đầu lớp về Biến hình, xin lỗi Mione, và ngay cả chị cũng phải vật lộn với bài thi." Lorelai nói thêm.

"Vậy thì hãy giúp em học để em có thể ném vào mặt Romilda rằng em giỏi hơn cô ấy."

"Romilda? Nghiêm túc chứ? Từ những gì chị nghe được, em ấy là một người chậm hiểu trong học tập mà nói đúng hơn là ngu dốt ." Lorelai nhướn mày trả lời.

"Đúng là Cậu ấy rất chậm hiểu trong học tập nhưng trong đời sống thực tế cậu ấy rất thông minh. Làm em nhớ đến hai người." Ginny nói và nhận được một cái tát vào người từ cả Lorelai và Hermione.

"Đừng lố bịch thế, Ginny." Lorelai chế giễu khi bộ ba tiến vào sân trong.

Đó là một buổi chiều thứ Bảy và ba cô gái đã chọn không đến làng Hogsmeade. Vì Ron đã 17 tuổi nên cậu ấy có thể mua tất cả số Firewhiskey mà cậu ấy hằng mơ ước, vì vậy Harry và Ron quyết định dành thời gian vào buổi chiều thứ Bảy để càn quét hết số rượu đó. Hai người đó chắc chắn sẽ bị cấm túc và các cô gái không muốn tham gia vào buổi chiều phù phiếm của họ chút nào.

Hôm nay thời tiết nóng bức hơn nhiều so với mức trung bình của tuần trước. Thời tiết cuối tháng Tư thường có hướng nóng dần lên để báo hiệu một mùa hè sắp đến, trời ấm đến mức Lorelai chỉ mặc một chiếc quần soóc và áo ba lỗ màu trắng, khoác thêm áo sơ mi cài khuy màu xanh nhạt ở trên cùng, phần dưới áo không được cài nên phấp phới nhẹ theo chiều gió, gió khá ấm là những gì đọng lại trong tâm trí Lorelai lúc này. Ginny thì mặc quần đùi và một chiếc áo phông Gryffindor ngắn tay. Hermione, là người mẹ của nhóm, nên Hermione vẫn mặt quần dài và một chiếc áo thun ôm sát người tay dài. Ba cô nàng chọn một chỗ trống, sạch sẽ trên mặt thảm cỏ rồi trải một tấm thảm kẻ sọc đỏ bắt mắt xuống để khi ngồi không bị bẩn quần áo, có vẻ như bọn cô không phải là những người duy nhất có ý tưởng đó. Sân trong đầy những phù thủy sinh không đến làng Hogsmeade cũng ngồi trên thảm picnic trò chuyện với bạn bè mình.

"Tớ đã bỏ qua chi tiết nào à?" Hermione hỏi.

"Chà, ngay từ đầu, chị không thấy rằng anh trai em đang thích chị từ lâu rồi à."

"Làm sao chị có thể phát hiện ra điều đó? Cậu ấy đã trải qua bốn tháng đẫm máu với đôi môi gắn liền với con đỉa đó." Hermione bắn trả.

"Còn chị, Lorelai." Ginny bắt đầu, đảo mắt trước những gì Hermione nói, "Chị không thể thấy rằng Malfoy đang yêu chị à." Ôi giá như cô ấy biết.

"Đó là bởi vì cậu ấy không phải." Lorelai lại nói dối.

"Anh ấy dành tất cả thời gian trong những bữa ăn chỉ để nhìn chằm chằm vào chị."

" Và ở Lớp học cũng vậy!" Hermione nói thêm.

"Điều đó quá rõ ràng. Em nghĩ chị nên làm điều đó. Chị đã hôn một lần, tại sao không làm điều đó một lần nữa. Ý em là, một cô gái đôi khi cũng cần phải vui vẻ, ei. Và điều đó thật dễ dàng với Malfoy, vì anh ấy đã sẵn sàng chữa lành vết thương tinh thần cho chị." Một lần.. nếu chỉ là một lần.

"Chà, chị-"

"Trừ khi chị thích anh ta. Thì tình một đêm sẽ chỉ khiến chị thích anh ta hơn thôi." Ginny kết thúc, cắt ngang Lorelai.

"Chị sẽ không làm cậu ấy xấu hổ đâu, Ginny. Godric thân mến, ngài bị tâm thần rồi mới phái Gin tới đây!"

"Em nghĩ chị chỉ không dám thừa nhận rằng chị muốn ngủ với anh ta thôi."

"Chị không!" Lorelai phản đối. Nhưng cô muốn làm, Lorelai thực sự muốn thế. Lorelai muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với Draco, nhưng cô biết điều đó là không thể, hai người không thể ở bên nhau cho dù họ có muốn thế đi chăng nữa. Đặc biệt là Draco. Anh từ chối đặt Lorelai vào tình thế nguy hiểm.

Giống như là tín hiệu vũ trụ, như thể Draco đã nghe lén được cuộc trò chuyện của ba cô gái, điều mà anh không hề được phép nghe thấy, Draco đi ngang qua bọn cô, nhìn thẳng vào mắt Lorelai. "Nếu đó không phải là bằng chứng thì em không biết thế nào mới là định nghĩa bằng chứng chính xác đối với chị nữa Lore." Ginny thì thầm để nhận lại thêm một cái tát vào tay đến từ vị trí người bạn thân nhất của mình. Lorelai biết rằng Draco muốn gặp cô, cô biết rằng trong một phút nữa mình sẽ phải viện cớ để đến gặp anh.

"Tớ sẽ quay lại ngay." Lorelai nói khi cô đứng dậy khỏi thảm.

"Bồ đi đâu vậy?" Hermione hỏi.

"Đi vệ sinh." Lorelai trả lời với hy vọng rằng hai cô nàng sẽ tin mình, và may mắn cho cô, hai cô gái đã không mảy may nghi ngờ.

Lorelai nhanh chóng đi về hướng mà Draco đã đi trước đó nhưng cô không thể tìm thấy anh, có lẽ Draco đã đến phòng yêu cầu. Đột nhiên, có hai bàn tay vươn ra ôm lấy eo Lorelai, kéo cô vào trong lòng mình. Trước khi cô kịp nhận ra đó là ai, một đôi môi mềm mại, ấm áp đã đặt lên môi cô. Chính là anh Draco. Những nụ hôn của anh luôn hấp dẫn nhẹ nhàng, nhưng lần này nó nồng cháy và mãnh liệt hơn nhiều. Anh đang hôn cô ở giữa hành lang nơi ai cũng có thể nhìn thấy. Chúa ơi! Trước khi tâm trí của Lorelai có thể bắt kịp những gì đang xảy ra, Đôi môi anh chuyển động mạnh liệt làm cô khó thở đến mức như lịm, lúc cô mở miệng để lấy chút không khí anh liền đưa lưỡi vào trong kẽ răng liên tục trêu đùa chiếc lưỡi rụt rè của cô, Lorelai có thể cảm nhận được vị của những quả táo xanh chua chát, những ngón tay hư hỏng của anh bắt đầu luồn vào trong áo cô,một tay chạm vào da thịt ở eo cô rồi dần dần đi lên, tay còn lại đặt sau eo cô, để anh kéo cô lại gần hơn. Sau đó, trước sự thất vọng của anh, cô lùi lại.

"Draco." Cô thì thầm. "Không phải ở đây."

"Tại sao không? Mọi người đều đang ở Hogsmeade hoặc bên ngoài."

"Vẫn còn người trong trường, bất cứ ai cũng có thể đi ngang qua, và Cậu biết những tin đồn lan truyền quanh trường nhanh như thế nào." Cô lẩm bẩm, đẩy người ra khỏi ngực anh.

"Ừ. Ừ, Cậu nói đúng." Draco vuốt tóc trả lời, "Cậu nên đi, trước khi bạn bè của cậu nghĩ rằng cậu đang làm gì đó."

"Sao cậu lại kêu tớ ra đây?"

"Tớ chỉ muốn hôn cậu." Draco cười khúc khích trả lời, tay đưa lên vén một lọn tóc vàng lượn sóng trên mặt cô.

"Tớ ở đây vì nghĩ rằng cậu có chuyện gì đó rất khẩn cấp cần nói tớ." Cô nói trong khi trợn mắt nhìn chàng trai trước mặt.

"Đó là chuyện khẩn cấp." Anh nói, nhấn mạnh vào từ đó, khiến cô lại trợn tròn mắt. Draco bị mê hoặc bởi mọi thứ về cô. Vẻ đẹp của cô, trí thông minh, lòng dũng cảm, sự quyết đoán, thực tế là cô cực kỳ hóm hỉnh... tất cả mọi thứ. Cho đến khi gặp Lorelai, anh chưa bao giờ biết một người có thể tốt bụng và đáng yêu như vậy nhưng lại rất xảo quyệt và dũng cảm. Đối với anh, cô là định nghĩa của sự hoàn hảo.

Lorelai nhìn dáo dác cả hai bên để chắc chắn rằng không có ai khác ở trên hành lang. Khi chắc chắn rằng nó hoàn toàn vắng vẻ, Lorelai ngẩng đầu lên và kiễng chân hôn lên môi anh, anh vui vẻ đón nhận. Nhưng hai người không biết rằng trên thực tế là có người đang theo dõi từng cử chỉ hành động của cô gái nhà Gryffindor và chàng trai nhà Slytherin, với thái độ không hài lòng, không hài lòng chút nào. Cả hai sắp đón nhận một điều gì đó mà mình cũng không biết được.

Ngày 25 tháng 12 năm 1994

Vũ Hội Giáng Sinh

"Trông cậu đẹp trai quá, Draco!" Pansy ré lên khi thấy anh đang đợi cô trong Phòng sinh hoạt chung.

"Trông cậu rất đẹp." Anh trả lời rồi đưa cánh tay của mình cho Pansy nắm lấy. "Chúng ta đi nhé?" Anh nhất thiết phải nói dối, Pansy trông có vẻ tử tế. Cô ấy không xấu, nhưng cô ấy cũng không đẹp quá xuất sắc, cô ấy chỉ có một tính cách xấu xí. Họ đi đến lối vào của Đại Sảnh Đường cùng với Daphne và Blaise, những người rất vui mừng vì được đi cùng nhau.

"Mate, cậu có nghĩ rằng nước bí ngô sẽ được thêm vào menu không?" Blaise hỏi.

"Tớ chắc như đinh đóng cột." Draco lẩm bẩm, anh rất cần rượu nếu phải đối phó với Pansy cả đêm. Mặc dù Draco chưa bao giờ uống rượu trong đời, nhưng anh đã nghe nói về tác dụng của nó.

"Cậu chỉ mới mười bốn tuổi!" Daphne kêu lên.

"Chưa đủ chín chắn sao!" Pansy nói thêm khi họ đến lối vào. Điều này càng thôi thúc Draco, có lẽ nếu anh uống rượu Pansy sẽ để anh yên. Bọn anh đứng ở ngay cửa để đợi thêm vài người bạn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm. Draco và Harry lườm nhau từ bên kia phòng.

Trên cầu thang, nấp sau những cây cột là Hermione và Lorelai đang lo lắng. "Bồ đi trước đi!" Lorelai huých nhẹ Hermione thì thầm. "Cái gì! Tại sao?"

"Bởi vì đối tượng của bồ là Krum."

"Đó không phải là lí do chính đáng một chút nào!" Hermione nói.

"Vậy chúng ta cùng nhau đi." Lorelai gợi ý. Hai cô gái hít một hơi thật sâu trước khi cả hai xuất hiện từ phía sau những cây cột với hy vọng rằng mình sẽ không bị vấp gót khi đi xuống cầu thang.

"Ôi nhìn kìa, là nhỏ máu bùn và nhỏ phản bội thuần huyết." Pansy vừa nói vừa huých đầu về phía họ.

"Hôm nay trông hai họ rất đẹp!" Daphne nói, cá nhân cô luôn thích Lorelai. Mặc dù Daphne chưa bao giờ nói chuyện với Hermione, nhưng cô ấy cũng không bài xích gì Hermione lắm.

Lorelai đang mặc một chiếc đầm từ vải tơ organza màu đỏ nhạt, được bao phủ bởi những họa tiết hoa rực rỡ màu trắng với các chi tiết màu bạc ánh kim bao phủ một lớp lót đan màu đỏ phù hợp tạo thành một chiếc áo lót có đường may công chúa với đường viền cổ chữ V. Nhưng tất nhiên, Draco không bận tâm về chất liệu của chiếc váy, anh chỉ chú ý đến cách chiếc váy vừa vặn với cơ thể cô. Cô trông tuyệt đẹp động lòng người, mái tóc vàng nắng được búi rối thấp càng làm nổi bật gương mặt như tạc tượng của Lorelai, Draco bị hút hồn trước vẻ đẹp mỹ miều đó, anh chết lặng, không nói nên lời, kinh ngạc, kinh ngạc và nhiều từ khác mà anh không thể diễn tả hết cảm xúc của mình lúc này. "Cậu ấy trông thật xinh đẹp."

"Xin lỗi cậu nói?" Pansy cáu kỉnh. "Ai trông đẹp?"

"Ừm... bắt đầu vào thôi mọi người." Anh trả lời để thay đổi chủ đề. Trước khi bước vào Đại Sảnh Đường, anh liếc nhìn Lorelai lần cuối. Cô thật hoàn hảo. Nhìn thấy cánh tay cô ôm lấy một chàng trai trường Durmstrang khiến anh có một cái cảm giác mà mình chưa từng cảm thấy trước đây. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy ghen tị.

•••

"Cậu không định mời tớ khiêu vũ à?" Một Pansy khó chịu hỏi một Draco thậm chí còn khó chịu hơn. Cả đêm Pansy luôn phàn nàn, hỏi Draco tại sao anh không có phản ứng với mình giống như cái cách anh đã làm với hai cô gái nhà Gryffindor và cả đêm đó Draco phải nói dối rằng cả hai đều rất gớm ghiếc và đã cố gắng trông có vẻ đàng hoàng. Anh thậm chí còn không nhìn thấy Granger, mắt anh chỉ dán chặt vào người Lorelai.

"Không" anh trả lời.

"Vậy thì tớ thậm chí không biết tại sao cậu lại hỏi tớ ngay từ đầu!"

"Cậu mới là người hỏi tớ, Pansy." Anh đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu đi ra khỏi Đại Sảnh Đường.

"Cậu đi đâu vậy?" Cô hỏi.

"Về ký túc xá của tớ." Anh trả lời khiến Pansy đứng dậy và đi theo anh. Pansy đi theo anh cho đến khi hai người bước vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

"Tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái con nhỏ phản bội thuần huyết bẩn thỉu đó?"

"Ai?"

"Tại sao!" Cô ấy hét lên, "con nhỏ đó có gì mà tớ không có."

"Một nhân cách tốt." Anh lẩm bẩm trước khi bước về phòng của mình, vui mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi cô.

Kể từ ngày đó trở đi, Pansy Parkinson đã thề với bản thân rằng một ngày nào đó, cô sẽ khiến Lorelai Byrne quý giá phải đau khổ.

Ngày 25 tháng 4 năm 1997

Pansy Parkinson ngồi trên giường. Trước mặt cô là một mảnh giấy da chưa viết gì, bút lông ngỗng và lọ mực đen. Pansy nghĩ về tất cả những lời mà cô ấy có thể bắt đầu lá thư của mình, pansy nghĩ về tất cả những điều mình có thể viết. Cô ấy sẽ bắt đầu từ đâu? Có lẽ với dạ vũ giáng sinh? Hoặc có thể khi cô ấy nhìn thấy cặp đôi đang ngủ gật với nhau ở một góc. Pansy biết rằng Draco đã được Chúa tể bóng tối giao cho một nhiệm vụ, cha cô không giải thích chi tiết về nó, chỉ là Draco không được phép phân tâm trong bất kỳ trường hợp nào. Nhúng cây bút lông vào lọ mực, cô bắt đầu viết.

Cha kính yêu,

Con hy vọng tất cả mọi chuyện đều ổn. Con nhớ cha đã  từng nói với con về nhiệm vụ được giao cho Draco Malfoy bởi Chúa tể bóng tối và cậu ấy không được Bị phân tâm trong lúc làm nhiệm vụ. Nhưng theo cô nhận thấy rằng thực tế là cậu ấy đang bị phân tâm ...

Sau khi ký tên của mình ở dưới cùng, Pansy cuộn mảnh giấy da lại rồi quấn một chiếc nơ lụa màu xanh lá cây xung quanh nó. Với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, cô đưa lá thư cho con cú của mình và yêu cầu nó chuyển đến cha cô càng nhanh càng tốt. Cha cô là một Tử thần Thực tử trung thành, cô biết rất rõ rằng bất cứ điều gì cô viết sẽ không được xem nhẹ.

"Cậu đang tính làm gì vậy?" Daphne hỏi từ bên kia phòng khi Daphne hạ sách xuống để nhìn rõ hơn khuôn mặt mang nụ cười dần méo mó của Pansy.

"Cậu đang nói về cái tên Salazar nào vậy?"

"Chứ sao cậu lại có biểu cảm như vậy."

"Thật là nực cười, Daph." Pansy trả lời gạt bỏ mọi câu hỏi nghi vấn của người bạn mình. Tuy ngoài mặt pansy đang cười rạng rỡ nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác với Daphne, một cô gái quá khôn lỏi vì lợi ích của chính mình.

"Ok..." Daphne biết Pansy đang nói dối. Mặc dù Daphne không liên kết nhiều với bạn bè của mình, nhưng Daphne biết mỗi khi Pansy bày ra vẻ mặt kèm với nụ cười quái gở đó chắc chắn là đang làm chuyện gì đó xấu xa. Tuy nhiên, Daphne quyết định bỏ qua chuyện đó.

Đêm đó Pansy Parkinson đi ngủ với nụ cười tinh quái và hiểu biết trên khuôn mặt, Pansy biết rằng mình sắp một lần và mãi mãi hủy hoại Lorelai Byrne quý giá của Draco.

Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor

"Bồ nghĩ cái quái gì mà chỉ cần bồ đến hỏi thẳng thầy ấy, là thầy ấy sẽ vô điều kiện trả lời bồ, chắc thầy ấy có điên mới tiết lộ cho bồ nghe về cái bí mật sâu thẳm nhất, đen tối nhất của thầy ấy?" Hermione hỏi. "Nói thật đi Harry, đôi khi tớ nghĩ tờ Nhật báo Tiên tri nên gọi bồ là thằng đần."

"Tốt" Harry trả lời.

"Chà, bồ sẽ tính thuyết phục thầy ấy bằng cách nào đây." Lorelai nói thêm, "bây giờ bồ còn làm cho nó khó hơn. Thôi mệt rồi tớ đi ngủ đây."

Lorelai nói khi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài. Bộ ba đã ngồi một mình trong Phòng sinh hoạt chung sau nhiều giờ nói về cách Harry sẽ cố lấy lại ký ức đó từ giáo sư Slughorn. Như thường lệ, Hermione đang đọc sách, còn Harry thì đang xem bản đồ Đạo tặc. Lorelai chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.

"Lorelai." Harry gọi ngay khi Lorelai chuẩn bị đi lên cầu thang. "Tớ nghĩ Malfoy đang rời khỏi lâu đài. Đôi khi tớ đã thấy điều đó, có lúc vị trí của cậu ta không hề hiện lên bản đồ bản đồ."

"Đó là không thể Harry." Cô trả lời. "Không ai có thể rời khỏi lâu đài trong những ngày này. coi chừng bản đồ của bồ sắp tới tuổi rồi đó."

"Bản đồ không bao giờ sai."

"Ngủ ngon, Harry." Lorelai nói với một tiếng thở dài trước khi đi ngủ.

Cô biết bản đồ không bao giờ sai, Bọn cô đã tìm ra điều đó vào cuối năm thứ ba. Lorelai biết chính xác lý do tại sao Draco liên tục biến mất khỏi bản đồ. Vị trí của anh luôn biến mất mỗi khi anh bước vào Phòng Yêu cầu, may mắn thay, không ai trong số những người bạn của cô nắm bắt được thông tin đó, nhưng Harry người đang quyết tâm, cực kỳ quyết tâm, cậu ấy muốn tìm ra rốt cuộc Draco Malfoy đang làm chuyện mờ ám gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro