CHƯƠNG 07: KHÚC NHẠC DẠO

CHƯƠNG 07.1: KHÚC NHẠC DẠO 1

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY


Lần này Blaise nghe lời nói Harry lúc trước, một đám người tới phòng bếp lấy rất nhiều thứ để ăn để uống, còn dùng cú mèo đặt rất nhiều Bia Bơ. Căn hầm cũ kỹ cũng được trang trí bằng rất nhiều ruy băng nhiều màu và giấy sao vàng cắt thành chổi và hình người nhỏ đơn giản sáng lấp lánh, cửa đá vừa mở ra, Harry đã bị lóa mắt bởi đủ loại màu sắc khắp nơi, suy nghĩ đầu tiên của cậu lại là: Nếu giáo sư Snape nhìn thấy cảnh này không biết mặt sẽ đen cỡ nào.

Không biết ai là người đốt pháo hoa và pháo ném, sao vàng sáng lóa bay múa đầy trời, rơi xuống quần áo và tóc của Draco và Harry, hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy từng đợt hoan hô, Blaise còn hưng phấn huýt sáo.

Cuối cùng Harry không kiềm được nở nụ cười, cũng không nghĩ gì thêm về giáo sư Snape giận dữ và cuộc thi Tam Pháp thuật khiến cho người ta phiền não nữa. Cậu mỉm cười, cầm lấy một ly Bia Bơ trên bàn, thăm hỏi mọi người, sau đó nâng ly, lớn tiếng nói: "Kính Slytherin, kính tất cả mọi người."

Đám người lần nữa nhốn nháo, mọi người đoạt Bia Bơ và nước bí đỏ, giữa tiếng cười nói rộn ràng cùng nhau hét: "Kính Slytherin, kính Harry Potter."

"Đến đây, Harry, " Blaise một tay cầm ly rượu, tay kia kia nâng quả trứng vàng được mấy nữ sinh buộc nơ bướm đẹp mắt từ tay người khác lên, bây giờ quả trứng kia trông cực giống một món quà Giáng Sinh, à, có lẽ càng giống trứng màu lễ Phục Sinh hơn.

Nụ cười bên khóe miệng Harry cứng đờ.

Blaise quả nhiên nâng quả trứng vàng về phía cậu, vừa dùng ánh mắt bỡn cợt ra hiệu cho cậu: "Nhanh lên nào, mở thứ to con này ra, bọn này rất nóng lòng muốn biết bên trong có gì!" Draco giữa đám động ồn ào nhìn Harry, đương nhiên cũng phát hiện cậu có chút không thích hợp, nhưng có lẽ do bầu không khí lúc này quá tốt, anh cũng không nghĩ sâu xa vì sao trên mặt Harry không có vẻ chờ mong gì, trái lại mang bộ dạng như sắp có tai hoạ xảy ra.

Blaise thúc giục Harry, chê động tác Harry tháo nơ con bướm quá chậm: "Thứ này nặng thật đấy, Harry..."

"Ừ." Harry để dải ruy băng sang một bên, đặt ly rượu lên bàn, lúc này mới cầm trứng vàng trong tay Blaise, nhưng cậu cảm thấy thứ bản thân mình đang cầm càng giống một quả bom hẹn giờ, "Được rồi, tớ mở nó ra đây, mọi người chuẩn bị xong chưa?"

"Còn cần chuẩn bị gì nữa, mau mở đi!" Tất cả mọi người đều cười thúc giục, Harry yên lặng cúi đầu, lòng nói đừng trách tớ không nhắc nhở các cậu, lát nữa thể nào cũng dọa các cậu giật mình, hừ.

Harry dùng móng tay cạy chỗ lõm trên trứng vàng, sau đó liếc mắt nhìn Draco "Tớ mở đây." Cậu nói, Draco gật đầu.

Harry không được ai hiểu hít thở sâu, sau đó trên tay dùng chút sức, cạy trứng ra.

Mọi người đang nhìn chằm chằm trứng vàng trong nháy mắt này đều nhìn thấy bên trong nó —— bên trong trống không, trống rỗng —— nhưng trong giây lát tiếp theo lúc mắt bọn họ đã tiếp nhận được hình ảnh, tiếng kêu thảm thiết the thé chói tai như kim đâm vào lỗ tai bọn họ, mỗi người đều theo bản năng giơ hai tay lên che kín lỗ tai mình thật chặt, nhưng một chút tác dụng cũng không có, tiếng kêu kinh dị này như có khả năng xuyên thấu mọi thứ, thậm chí có thể ép người khác điên ——

Thật ra chỉ sau ba năm giây ngắn ngủi Harry đã "Bốp" một tiếng khép trứng vàng lại, nhưng tất cả mọi người đều đã đổ một thân mồ hôi lạnh.

"Oa, niềm vui bất ngờ." Harry nói, "Nghe như tiếng hét của Nữ thần báo tử..."

"Nghe như ai đang bị tra tấn ấy!" Một người nói.

"Cho nên? Đó là tiếng Nữ thần báo tử bị tra tấn?" Một người khác nói tiếp.

Mọi người cười đùa, lúc chơi cờ phù thủy còn nói chút chuyện thú vị xảy ra trong trận đấu hôm nay: "Lúc Harry hoàn thành trận đấu tớ dùng kính viễn vọng nhìn sang chỗ ngồi giám khảo, các cậu không tưởng tượng được sắc mặt của Maxime và Karkaroff khó coi đến mức nào đâu."

"Lúc Longbottom thi đấu xong sắc mặt của bọn họ cũng rất khó coi."

Lại có một nữ sinh nói: "Giáo sư Dumbledore lúc trẻ chắc chắn là một anh chàng đẹp trai."

Harry vừa gật đầu nói "Tớ cũng nghĩ vậy" vừa cười nghiêng ở trên ghế sa lon, gối lên đùi Draco nghĩ sao đề tài lại chuyển tới các vị giáo sư rồi, mấy nữ sinh bên kia đã bắt đầu nói đến: "Thật ra tớ vẫn luôn cảm thấy giáo sư Lupin tương đối đẹp trai, lại còn rất dịu dàng bác học, tên Lockhart ngu ngốc kia hoàn toàn không thể so với thầy ấy... Còn giáo sư Moody, tuy cũng rất bác học, nhưng hình như thầy ấy thuộc trường phái dã thú..."

"Viện trưởng lúc còn trẻ cũng đẹp trai lắm đó, lúc ở nhà tớ từng thấy ảnh chụp tốt nghiệp của cha mẹ, nhưng nhìn cha mẹ Draco lại càng đẹp hơn."

"Nhà Malfoy phải gọi là hoa lệ!"

Harry nằm nghiêng trên đùi Draco vỗ đầu gối anh cười hì hì hì, Draco thì bày ra dáng vẻ không có cách nào với cậu.

Nhìn mọi người cười đùa rất vui vẻ, Harry đột nhiên nghĩ đến Gryffindor và Hufflepuff đoán chừng cũng đang vui chơi giống vậy, ngọn lửa Chiếc Cốc Lửa châm không chỉ đốt lên số phận của dũng sĩ, mà còn liên quan với vui giận buồn đau của mỗi người.

Bọn họ náo loạn đến rạng sáng mới bịn rịn nói chúc ngủ ngon, Harry có chút mệt, có thể do uống nhiều Bia Bơ nên có hơi choáng váng, về căn bản là được Draco đỡ về phòng, vừa vào phòng đã thay đồ ngủ thật nhanh, Draco đặt trứng vàng và mô hình nhỏ của Rồng Đuôi Gai Hungary trên tủ đầu giường (rồng nhỏ há to mồm ngáp một cái, cuộn tròn người lại), đẩy Harry đi ra ngoài rửa mặt đánh răng.

Harry trở về lập tức chui vào trong chăn, nhắm mắt lại dường như có thể ngay lập tức ngủ thiếp đi.

"Harry." Draco đang thay đồ ngủ kêu cậu một tiếng.

"Hửm?" Harry khẽ lên tiếng, trở mình mở mắt nhìn anh, đôi mắt xanh lục sáng long lanh trông không có chút mệt mỏi nào.

"Ừm, " Draco có chút chần chờ và ngượng ngùng, "Tớ muốn nói hôm nay cậu biểu hiện rất tốt... Thật sự rất tuyệt vời."

"Cảm ơn đã khen, tớ cũng thấy rất tự hào." Harry ngồi dậy, nhìn Draco thay quần áo.

Draco nở nụ cười: "Cậu không mệt à?"

"Rửa mặt xong tinh thần cũng tỉnh táo hẳn." Harry vừa nói xong lại ngáp một cái, có chút thẹn quá hóa giận xoa nhẹ mũi hai cái, lại đùng một tiếng nằm lại trên giường.

"Ngủ ngon nhé Draco, " Harry chôn đầu trong chăn ồm ồm mà nói, "Cảm ơn cậu vẫn luôn bầu bạn bên cạnh tớ."

"Xuyên qua lớp sương mù dày đặc soi rọi tương lai, " Draco giả vờ nói, "Nếu như lời tiên tri của tớ không sai, tớ chắc chắn sẽ luôn bầu bạn bên cạnh cậu."

Sau khi anh nói xong lại cảm thấy những lời này có hơi mập mờ... Cũng không phải nói ra có gì không tốt, chỉ là anh và Harry tuy rằng là... Ừm, thế nhưng làm vậy khiến anh vẫn... có chút xấu hổ.

Harry nằm trong chăn cười khanh khách hai tiếng, mặt đỏ bừng, cũng có thể là rượu làm người ta can đảm hơn, cậu không biết sao đột nhiên sinh ra khí phách liều lĩnh: "Tớ cũng sẽ luôn ở bên cạnh cậu." Lúc cậu nói câu nói này Draco vừa lúc leo lên giường, nghe Harry nói vậy cảm thấy vô cùng vui vẻ, lại ngại sẽ biểu hiện ra ngoài quá mức, vẫn luôn đè bên khóe miệng, lại không nghĩ tới lúc anh nằm xuống, Harry bỗng chui ra khỏi ổ chăn của mình, nửa người đều đặt trên người anh.

"Thật ra tớ vẫn luôn muốn nói với cậu," Harry ấp a ấp úng, nhưng vẫn rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Draco, "Tớ nghĩ lần ở bệnh thất hẳn là nụ hôn đầu tiên của cả hai chúng ta nhỉ, " Cậu giả vờ bình thản nói, "Ba tớ nói rồi, nụ hôn đầu tiên phải dành cho người mình thích, mà đã là người mình thích thì phải lấy về nhà."

Draco còn đang suy nghĩ về nghĩa đen và nghĩa bóng của câu này, Harry đã cúi người mổ lên môi anh một cái.

"Còn nữa, chúng ta như này không thể nói là một đôi đang mập mờ đâu ha, " khóe miệng nhếch lên độ cung gian xảo, Harry khẽ mỉm cười nói, "Bọn mình cùng lắm chỉ là một cặp đôi nhỏ lén lút yêu sớm thôi."

Draco lại nghĩ —— mười bốn tuổi, cũng không quá sớm.

"Được rồi, chúc ngủ ngon." Harry lại rụt người vào trong chăn, "Ngày mai còn phải đi học đấy."

"...Chúc ngủ ngon." Draco nở nụ cười, khẽ đọc tên cậu, "Harry."

Tuy rằng sau khi Harry say rượu mất lý trí nói ra lời chôn trong lòng, nhưng ngoại trừ sáng sớm hôm sau lúc rời giường có chút thấp thỏm và lúng túng nho nhỏ ra, mọi thứ giữa hai người đều như không có gì thay đổi, lúc mắt nhìn mắt hay liếc mắt là có thể hiểu rõ ý của người kia, mỗi ngày đi học dùng bữa đi ngủ, chuyện cần làm không đổi, cách ở chung cũng không đổi.

Nhưng có một ngày Pansy đột nhiên nói với Harry: "Sao tớ cứ cảm giác hai người các cậu càng ngày càng dính nhau ấy."

"Có lẽ do thời tiết ngày càng lạnh đó." Harry nói đùa, nhưng đây cũng là sự thật. Tháng Mười hai mang gió mạnh, mưa và tuyết tới Hogwarts, mùa đông trong lâu đài Hogwarts lúc nào cũng có gió lùa, lầu một lạnh như bên ngoài, so ra phòng học dưới lòng đất không chỉ ấm hơn một chút.

Trong thời tiết như vậy, con thuyền lớn của Durmstrang đứng lặng tại hồ Đen, mỗi khi gặp gió lớn liền chòng chành lắc lư; trên xe ngựa của Beauxbatons, tuyết đọng đã rơi dày hai ngón tay, đồng thời đáy tuyết cũng phủ đầy băng.

Học sinh của Hogwarts vào mùa đông hàng năm đều phải đi qua bãi tập đọng tuyết học tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí và Thảo dược trong đủ loại thời tiết khắc nghiệt, đối phó với Quái Tôm Đuôi Nổ và các loại thực vật khó nhai. Năm nay càng thêm thê thảm, tất cả bạn học đều không còn kiên trì nào với Quái Tôm Đuôi Nổ, nhưng dù họ không có hứng thú, vẫn nhất định phải cố gắng nghiên cứu xem chúng nó có muốn ngủ đông không.

"Chúng ta có thể nhét chúng nó vào vỏ, sau đó dùng nhựa cao su bọc vỏ lại, nói cho Hagrid chúng nó đã ngủ đông rồi."

"Ý hay đấy, như vậy toàn bộ năm tư Hogwarts sẽ biết ơn cậu, " Blaise nói, "Vậy cậu định nhét thân thể mập mạp của chúng nó vào trong cái vỏ nho nhỏ thế nào."

"... Này... Điều này cần nghiên cứu hai ngày."

"Được, không nghiên cứu ngủ đông nữa đổi sang nghiên cứu cưỡng chế ngủ đông."

Vào ngày thứ hai sau khi Harry gửi thư thì nhận được toàn bộ hồi âm, Lily nói bà và James rất tự hào, nhưng cũng rất lo lắng, lại dặn dò cậu phải chuẩn bị hạng mục sau thật tốt, còn kêu cậu chú ý an toàn, lại dặn cậu dù không tự cậu muốn tham gia cuộc thi này, nhưng vẫn phải chú ý chút; còn nữa tuy lễ Giáng Sinh không thể về nhà, nhưng áo lông của cậu và Draco đều đã đan xong rồi, hai người còn có thêm vài món quà nhỏ, bảo cậu nhất định phải mặc vào lễ Giáng Sinh.

Hai trang thư không viết gì nhiều, nếu không phải kể trong vườn lại mọc thêm cây gì thì là cáo trạng với Harry James lại càn rỡ mân mê thứ gì đó. Tuy cực kỳ bình thản nhưng Harry đọc mà thấy mũi ê ẩm, không dám xem lần thứ hai.

Cậu thật sự vô cùng cảm ơn Merlin, may mắn trời cao có thể cho cậu một cơ hội như vậy, có thể sống cùng tất cả mọi người, hơn nữa có thể nghĩ cách thay đổi mọi chuyện, bảo vệ bọn họ.

Dù chuyện này tiến triển không quá thuận lợi.

Remus có lẽ đang bận tích hàng cho lễ Giáng Sinh, thư viết tuy ngắn nhưng đồ ăn gửi tới không ít, dù Harry cảm thấy rất phong phú, nhưng cậu thật sự rất nhớ đoạn thời gian Mơ Mộng Ngớ Ngẩn làm giáo sư của cậu.

Thư của Sirius cũng rất dài, chẳng qua trong đó ngoại trừ khen ngợi Harry còn nói chờ hạng mục trận đấu tiếp theo sẽ tìm cách tới xem, Harry đương nhiên biết "Tìm cách" Của chú là cách gì, tuy rằng rất chờ mong, vẫn vội vã viết thư dặn chú nhất định phải thận trọng, Bộ Pháp thuật cũng rất bận rộn, hơn nữa có nhiều người có thể nhận ra chú.

Đương nhiên, điểm thứ hai mới là trọng điểm.

Rất nhiều phòng họ ở Hogwarts đều không có gì nóng, mặc dù vậy, Harry vẫn không thích học lớp Tiên tri, phòng học nóng hôi hổi và mùi thơm nồng nặc khiến cậu phản cảm, nhất là khi Trelawney đã liên tục tiên đoán điềm gở và tử vong của cậu trong thời gian dài.

Khó chịu như một con ruồi tuy không cắn người, nhưng cứ ong ong vo ve bay qua bay lại.

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhìn Thanh Vũ (CP?) đến đau răng... Không được tôi còn chưa xem xong, chết tiệt!

---0o0o0o0---

=====================================================================

CHƯƠNG 07.2: KHÚC NHẠC DẠO 2

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY

Mỗi năm khi tháng Mười hai vừa về mọi người sẽ bắt đầu liên tục nhắc tới lễ Giáng Sinh, dù là quà tặng hay suy đoán đồ trang trí lễ Giáng Sinh (ví dụ như cây tầm gửi sẽ xuất hiện ở đâu), mà năm nay đề tài bọn họ thảo luận lại có thêm một chuyện, đó chính là các loại suy đoán thảo luận về vũ hội lễ Giáng Sinh —— một phần trong truyền thống của cuộc thi Tam Pháp thuật.

Tin tức về vũ hội lễ Giáng Sinh là do giáo sư McGonagall nói trước cho Gryffindor trên lớp Biến Hình đầu tiên vào buổi sáng, sau đó lúc tan học tiết đầu tiên, các bạn học Gryffindor nói chuyện này với mỗi một Hufflepuff Ravenclaw tình cờ gặp trên hành lang, sau hai mươi phút học tiết thứ hai vào buổi sáng, các Slytherin chuyên tâm điều chế độc dược thiếu chút nữa bị tin tức đột ngột này dọa cho nổ nồi quặng.

"Cậu khẳng định hôm nay không phải ngày một tháng Tư chứ?" Pansy nhỏ giọng hỏi Harry.

"Yên tâm đi, cô bé, " Blaise nghiêng đầu lười biếng trả lời cô, "Dù hôm nay là Cá tháng tư, giáo sư Snape cũng sẽ không có lòng dạ thảnh thơi nói đùa với chúng ta đâu."

Harry vừa quấy vừa nhỏ giọng cười, Draco ngẩng đầu trong nháy mắt đã thấy Snape đang trừng mắt về phía này.

"..." Draco khe khẽ đụng Harry một chút, Harry hiểu ý ngẩng đầu, nụ cười trộm trên mặt cậu lại lớn hơn gấp đôi theo bản năng.

Ánh mắt Snape càng lạnh hơn: "Ta biết phần lớn các trò đây đều rất chờ mong vũ hội không có ý nghĩa gì, nội dung chính chỉ là khiêu vũ này, nhưng nếu nó đã là một phần không thể thiếu của cuộc thi Tam Pháp thuật, vậy chúng ta cũng chỉ có thể tuân theo quy củ vốn có cho đàng hoàng. Giáo sư Dumbledore cho rằng vũ hội này cũng là một cơ hội tuyệt vời để chúng ta giao lưu với các vị khách phương xa, nhưng ta vẫn cảm thấy đây là điều hoàn toàn không cần thiết."

"Thế nhưng, nếu đã là quy củ, là một phần của quá trình, vậy chúng ta nhất định phải làm tốt ——" Snape vẫn cứ thong thả ung dung dưới con mắt nóng ruột của tất cả học sinh, "Tuy vũ hội quy định chỉ tổ chức cho học sinh năm tư trở lên, nhưng các trò có thể tự chủ trong việc chọn bạn nhảy —— dù là học năm nào hay... giống loài nào." Ông lạnh lùng cười một tiếng, "Chỉ cần các trò đừng tạo cho những người khác —— nhất là ta, phiền toái, như vậy không ai quan tâm các trò khiêu vũ với ai."

Toàn thể Slytherin năm tư: "Chúng con đã biết, thưa giáo sư."

"Nếu trò chỉ có thể đi một mình, vậy cũng không có gì phải xoắn xuýt." Snape nói tiếp, "Vì dù sao các trò cũng không phải dũng sĩ, không ai quan tâm trò có bạn nhảy hay không, thế nhưng ——" Ông nói rồi đưa mắt sang Harry, "Mỗi dũng sĩ nhất định phải có bạn nhảy của mình, đồng thời theo truyền thống bọn họ sẽ mở màn vũ hội, đây là điều vô cùng quan trọng —— hiểu chưa? Potter."

"Vâng, thưa giáo sư, " Harry cũng sớm đã học được cách ứng đối với vấn đề đột ngột xuất hiện trên tiết Độc dược, "Không thành vấn đề. Con có học qua một chút, bước nam bước nữ đều biết một chút."

Snape hình như hừ một tiếng.

Draco lại đụng tới họng súng: "Giáo sư, chuyện này con có thể chứng minh."

Harry ném sợi hải tảo vào vạc nấu, liếc nhìn Draco, cười hỏi anh: "Sao cái gì cậu cũng biết vậy."

Draco cũng cười, không nói chuyện.

Người ngồi xung quanh hai người bọn họ đều cười đầy hàm ý.

Snape cũng hiếm khi không quan tâm quá nhiều tới chuyện này, ông rất trực tiếp nói: "Trang phục quy định là phải mặc áo chùng lễ phục của các trò, thời gian quy định là tám giờ tối lễ Giáng Sinh, tổ chức ở đại sảnh đường, nửa đêm mười hai giờ sẽ kết thúc."

"Đã rõ thưa giáo sư."

"Sao tớ cảm giác giáo sư Snape không có vẻ độc địa gì so với ngày thường lúc nói tới đề tài này nhỉ?" Blaise len lén nói với Harry, đổi lấy một ngón tay cái của Harry, cùng với ý tứ cậu chàng dùng ánh mắt đọc hiểu: Người anh em, cậu thế mà dám nói.

"Nghe đây ——" Snape đè thấp giọng, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn tất cả học sinh chộn rộn, "Vũ hội Lễ Giáng Sinh là một lý do cho các trò thả lỏng, nhưng ta không cho rằng các trò có gì phải thả lỏng, không phải dũng sĩ, lại không có việc học và ôn tập nặng nề —— cho nên trong các trò nếu có bất kỳ ai, bất kỳ một học sinh Slytherin nào làm ra chuyện tổn hại tới thể diện của Hogwarts, vậy chờ đợi trò ta chính là cấm túc dài dằng dặc giống như thân ở địa ngục."

Năm tư bị đe dọa câm như hến: "Vâng thưa giáo sư."

Harry cảm thấy bản thân mình là dũng sĩ nên không có gì phải lo lắng.

"Tuy hiện tại vừa mới bắt đầu tháng Mười hai, nhưng ta hy vọng các trò có thể hiểu rõ ngay từ lúc này, ngày hai mươi lăm sắp tới có một 'hội cuồng hoan hành vi đoan chính' đang chờ các trò, và hãy biết tự giác là quy tắc ứng xử cơ bản mỗi phù thủy đều phải học được."

"Sao càng nghe càng thấy giống giọng điệu của giáo sư McGonagall." Harry cầm hai ống nhỏ giọt, đưa cho Draco một cái trong đó.

"Chắc hẳn các viện trưởng đã mở cuộc họp thương lượng rất lâu." Draco cẩn thận từng li từng tí lấy mẫu, trong ống nhỏ giọt của anh và Harry đều là chất lỏng nửa trong suốt màu sắc giống Bia Bơ, sau đó lại tỉ mỉ bỏ vào trong bình độc dược nhỏ, chuẩn bị giao bài tập.

"Được rồi, hiện tại giao bài tập của tiết này lên đây." Snape nhìn một mảnh tiếng oán than dậy đất luống cuống tay chân phía dưới, nham hiểm khẽ động khóe miệng, "Giao xong thì đi, tan học."

Sau khi tin tức vũ hội Lễ Giáng Sinh truyền ra trong trường, phần lớn nam sinh và gần như toàn bộ nữ sinh đều rơi vào loại trạng thái phấn khởi lại lúng túng, trong phòng sinh hoạt chung Slytherin cách ba (phút) kém năm (giờ) sẽ có nam sinh mời nữ sinh hoặc nữ sinh mời nam sinh.

Sau khi giáo sư Snape truyền đạt tin tức vũ hội lễ Giáng Sinh, Blaise đã dùng phong thái quý ông mời Pansy, mà Pansy tuy rằng ngoài miệng nói: "Ngại làm cậu tổn thương, vậy tớ không thể làm gì hơn ngoài việc đồng ý không chút ý kiến." Thế nhưng xem ra cô nàng chẳng có ý kiến gì.

Trong chuyện này, mọi người thoạt nhìn đều có vẻ rất gấp, nhưng Harry nhất định phải có bạn nhảy trông cũng nhàn nhã không để tâm gì tới việc này giống với Goyle và Crabbe chuẩn bị khiêu vũ cùng bánh ngọt.

Lúc ký đơn đăng ký, Harry vừa rất băn khoăn bày tỏ "Tớ thật sự rất muốn về nhà ăn lễ Giáng Sinh..." (Draco ở bên cạnh cậu nói vậy anh cũng không kí tên, chúng ta cùng về nhà.) vừa ký tên mình và Draco lên tờ giấy, sau đó đưa nó cho người bên cạnh.

Blaise rồng bay phượng múa ký xong tên mình, hiếu kì hỏi Harry: "Cậu chuẩn bị mời người nào cùng tham gia vũ hội? Cậu phải múa mở màn đó!"

"À, không, " Harry liếc mắt nhìn Draco đang đọc sách, giải thích, "Ý của tớ là chuyện này còn cần cân nhắc à? Chỉ có một lựa chọn thôi."

"Hử?" Blaise không rõ Harry có ý gì, những người khác nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện này cũng lặng lẽ dựng lỗ tai lên.

Harry không trực tiếp giải thích, mà dùng bút lông chim chấm chút mực nước, ký tên mình ở cuối bài tập giáo sư McGonagall giao sau đó giống như vô ý hỏi một câu: "Draco, cậu có muốn nhảy điệu mở màn ngốc nghếch kia với tớ không?"

"Được," Draco đưa mắt từ trang sách chuyển sang mặt Harry, nhìn đôi mắt xanh của cậu rất nghiêm túc nói, "Vừa lúc tớ cũng không muốn thấy cậu khiêu vũ với người khác." Sau đó cầm bài tập trong tay Harry để vào với bài tập của mình.

"Ngày mai nộp hả?"

"Ừm."

Blaise nhịn không được không chút hình tượng trợn mắt khinh bỉ. Pansy ngược lại có chút tò mò hai người bọn họ định khiêu vũ thế nào, tuy Harry bước nam bước nữ đều nhảy được, nhưng mà Draco...

"Các cậu thật sự nghĩ xong rồi à?"

Harry đầy vô tình nói: "Này có cái gì nghĩ không xong, kết hôn còn không phân biệt nam nữ, nhảy một bản thôi mà, xoắn xuýt nhiều thế làm gì?"

Mọi người có chút kinh ngạc với tâm tình tốt của hai người bọn họ, giống như không có gì phải lo lắng cả, nhưng sự thật rõ ràng không tốt đẹp như vậy: "Nếu ba mẹ các cậu biết nhất định sẽ truy cứu đến cùng, tra ra hết thảy. Các cậu tính giải thích ra sao?"

"Thuận theo tự nhiên* thôi..." Đáp án Harry cho ra càng làm bọn họ giật mình, "Mà cũng không đúng lắm, thật ra bọn họ đã sớm biết rồi, hiện tại coi như ngầm cho phép con cháu tự có phúc của con cháu, dù sao tốt nghiệp xong mới được kết hôn."

Mọi người kinh ngạc đến ngây người: "..." Bây giờ con nhà người ta không chỉ học giỏi đẹp trai được làm dũng sĩ, hơn nữa còn sớm chuẩn bị nói chuyện cưới gả với người yêu, còn chừa đường nào cho bọn họ so không?

"Sao tự nhiên cậu nói chuyện giống phong cách của cặp song sinh Weasley vậy...." Điểm quan tâm hoàn toàn khác biệt của Pansy cắt đứt lời Blaise đang chuẩn bị truy cứu đến cùng, "Không nói chuyện sau này nữa, lúc múa mở màn các cậu định nhảy thế nào?"

"Này có gì khó." Ngón tay Draco cuốn cuốn tóc của mình, anh từ lúc sau đó không giống với khi còn bé cố chấp với keo xịt tóc như vậy, mỗi ngày buổi sáng đều có thể ít không ít chuyện, "Không phải là khiêu vũ thôi à, dù gì bước nam bước nữ tớ đều nhảy được, dịp trang trọng nên phải cho cậu ấy chút mặt mũi, còn chuyện riêng của bọn này để hôm khác lại nói."

Harry ha hả hai tiếng.

"Chẳng qua, Harry cậu biết..." Draco giống như đột nhiên nhớ ra cái gì trừng mắt nhìn Harry, hỏi: "... Khiêu vũ không?"

"Này này, " Pansy nghe bối rối, "Trước đó không phải cậu nói có thể chứng minh Harry bước nam bước nữ đều nhảy được một chút à? Sao giờ lại...?"

"Phải, phải, mỗi thứ biết một chút." Draco nói.

Harry cũng cười nói: "Khi còn bé xoay mấy vòng với cậu ấy hả?" Cậu cười hì hì đẩy mấy sợi tóc tán loạn của Draco ra sau tai, "Cậu muốn dạy tớ à?"

"Bằng không còn ai dạy cậu?" Draco trả cho cậu một nụ cười cực kỳ dịu dàng, Harry nhịn không được đưa tay xoa mặt anh hai cái, muốn ấn ra má lúm đồng tiền trên đó, "Được rồi, lừa cậu đó, tớ biết không nhiều lắm, nhưng nhảy mở màn vẫn không thành vấn đề, chỉ là có thể có chút không thạo, luyện tập thêm chút nữa chắc cũng không tồi."

Dù sao trước đây cũng từng chuyên môn học múa mở màn.

"Hơn nữa trường học cũng sẽ dạy nhỉ..." Harry đột nhiên nghiêng đầu cười y như con mèo ăn trộm cá, "Tớ rất muốn thấy dáng vẻ giáo sư Snape khiêu vũ."

Mọi người bắt đầu hào hứng tràn trề tưởng tượng cảnh giáo sư Snape khiêu vũ, song một lát lại đồng thời rùng mình: "Đừng nghĩ nữa, trường học cũng không rảnh rỗi tổ chức một lớp dạy khiêu vũ, hơn nữa nghe nói Dumbledore mời Quái Tỷ Muội tới mà không phải sao? Như vậy cái chuyện múa xã giao gì đó, đoán chừng chỉ có lúc dũng sĩ múa mở màn mới phải nhảy thôi, tiêu chuẩn đối với đám nửa mùa bọn mình chỉ cần lắc lư đối phó là được."

"Không phải nghe nói Dumbledore mua tám trăm thùng rượu mật ong* thơm ngon từ quán Ba Cây Chổi à? Vậy còn nhảy với múa quỷ gì!"

"Còn không bằng đặt Bia Bơ đi, mật thơm chỉ có cụ ấy thích uống thôi."

"Đúng rồi, hình như Diggory muốn mời Cho Chang của đội bóng Ravenclaw phải không?" Mọi người hào hứng tràn trề tiếp tục hóng hớt, "Nghe nói có người nhìn thấy bọn họ ở hành lang."

"Không phải bọn họ vốn là người yêu hả?"

"Dũng sĩ khác thì sao? Có tin tức gì không?"

"Không phải vừa mới có tin tức —— Dũng sĩ nhỏ của Slytherin Harry Potter mời bạn thời thơ ấu của cậu ta Draco Malfoy cùng khiêu vũ rồi à!" Mấy người quen biết nói một hồi thì bắt đầu đùa giỡn, Harry thấy thì rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng cười theo bọn họ.

"Nói thật tôi cảm thấy Harry siêu đáng yêu!" Một nữ sinh năm năm nói, "Lúc đầu rất nhiều người trong bọn tôi muốn mời Harry cùng tham gia vũ hội, kết quả lại bại bởi Draco."

"Không sao, " Draco đột nhiên toát ra tới, "Tôi cũng cảm thấy dũng sĩ nhỏ của chúng ta rất đáng yêu..." Lúc nói lời này anh chẳng hề đỏ mặt chút nào, nhưng trong nháy mắt Harry động não nghĩ cách phản kích anh đột nhiên động kinh, không chừa chút mặt mũi nào nói: "Cậu thôi đi, đừng có dùng từ này khen tớ, lúc trước cậu trêu chọc Hagrid cũng dùng từ này, lẽ nào cậu thật sự cảm thấy Hagrid rất đáng yêu hả? Từ này với cậu mà nói không khác gì hài hước phải không, hử?"

"Đáng yêu à?" Draco lại rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, "Tớ thật sự thấy dáng vẻ đắm chìm trong tình yêu của Hagrid rất đáng yêu."

Harry không kiềm được trợn mắt: "A."

"Tớ không tranh chấp vấn đề buồn chán này với cậu nữa, " Draco nói, "Chẳng qua nhắc tới vũ hội, có muốn cược thử không? Cược xem các dũng sĩ còn lại sẽ mời ai tới làm bạn nhảy của mình, người thua phải đồng một yêu cầu bất kỳ của người thắng."

"Đương nhiên, chúng ta đều sẽ không đưa ra yêu cầu tổn hại tới đối phương." Draco vươn tay về phía Harry, nụ cười lộ ra vẻ quyết thắng, Harry lại từ trong đó nhìn ra chút ý xấu.

"Cược thì cược, "Harry ngoéo tay với anh, một khắc ngón cái chạm nhau liền cười thầm trong lòng, cậu sao mà thắng người từng tham gia vũ hội lễ Giáng Sinh một lần như tớ được? Không biết lượng sức! Chẳng qua nể tình người không biết không có tội, tớ không thể làm gì khác hơn là thắng không vẻ vang ha ha ha.

Draco nhướng mày, không có ý tốt lại có chút bí hiểm nói: "Vậy dự đoán đến hết ngày hai mươi tư, kết quả sẽ được công bố vào vũ hội lễ Giáng Sinh được không."

Harry cười hì hì: "Nghe cậu tất."

Dù sao cậu nhất định sẽ thua!

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

_(:з」∠)_ |bài tập lại chất thành núi

---0o0o0o0---

*rượu mật ong = mead, còn được gọi là hydromel, là một loại đồ uống có cồn được làm bằng cách lên men mật ong trộn với nước, và đôi khi có thêm các thành phần như trái cây, gia vị, ngũ cốc hoặc hoa bia. Nồng độ cồn dao động từ khoảng 3,5% ABV đến hơn 20%.

*Gốc là "Trời phải mưa, con phải kết hôn" hay "trời đổ cơn mưa, mẹ đi lấy chồng": biểu thị một loại kính Trời biết mệnh, ý Trời đã an bài như vậy thì sức người không thể thay đổi được.

⇓Truyện xưa⇓

Trước đây rất lâu, có một thư sinh tên là Chu Diệu Tông. Khi anh được 1 tuổi thì cha anh lâm bệnh qua đời. Để cho anh không chịu tủi thân, mẹ đã một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng anh trưởng thành. Sau đó, anh được gửi đến học với một người thầy tên là Trương Trung Cử.

Dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của thầy Trương, Chu Diệu Tông đã đạt được thành công trong học tập. Anh 15 tuổi đỗ tú tài và là trạng nguyên đầu tiên khi mới 18 tuổi. Khi hoàng đế triệu kiến ​​anh, khí chất và học thức của anh khiến hoàng đế vô cùng vui mừng, lập tức tuyển chọn anh làm phò mã. Lúc này, anh nghĩ đến người mẹ già ở nhà nên nói với hoàng đế rằng mẹ anh ở vậy để nuôi dưỡng anh nên người. Hoàng đế rất xúc động khi nghe điều này, liền hạ chỉ lập một "Đền thờ trinh tiết" ở quê hương của Chu Diệu Tông để biểu thị sự khen ngợi.

Theo lý, tân khoa trạng nguyên nên quay về quê hương thăm viếng người thân. Anh cũng không ngoại lệ, khi gặp được đứa con trai trạng nguyên, người mẹ đã xúc động không nói nên lời. Chu Diệu Tông cũng nói về việc hoàng đế hạ chiếu muốn lập một "Đền thờ trinh tiết" cho mẹ. Người mẹ lại biểu hiện ra thần sắc bất an.

Khi Chu Diệu Tông nhiều lần truy hỏi, mẹ anh đã nói ra sự thật. Thì ra, sau khi vợ của thầy Trương Trung Cử qua đời, mẹ anh dần nảy sinh tình cảm với thầy Trương trong những ngày ở cùng với thầy. Người mẹ dự định kết hôn với Trương Trung Cử khi Chu Diệu Tông quay trở về.

Nghe vậy, Chu Diệu Tông quỳ phịch xuống đất, khóc và nói rằng: "Mẹ à, nếu mẹ thực sự muốn làm như vậy, thì con có thể phạm 'tội khi quân' và cả gia đình sẽ phải chịu 'tru di cửu tộc'".

Lúc này, mẹ của anh cũng nước mắt giàn giụa. Bởi vì, một người phụ nữ chống đỡ cả gia đình quả là vô cùng khó khăn. Khi con trai đi học, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, ai có thể thấu được nỗi thống khổ và khó khăn của bà? Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bà thở dài một tiếng: "Mọi chuyện hãy phó mặc cho số phận vậy!".

Vừa nói, bà vừa cởi chiếc váy đang mặc ra, đưa cho Chu Diệu Tông và nói: "Con trai, con cũng nên làm tròn chữ hiếu với mẹ, ngày mai con giúp mẹ giặt sạch chiếc váy này. Nếu đến buổi tối chiếc váy này khô thì mẹ không đi lấy chồng, nếu còn ướt thì đừng quản nữa." Chu Diệu Tông không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Vào ngày hôm sau, trời nắng chói chang, Chu Diệu Tông rất vui khi giặt chiếc váy. Anh cảm thấy rằng không kể 1 chiếc, ngay cả 10 chiếc váy cũng sẽ khô. Tuy nhiên, anh không ngờ rằng khi anh vừa giặt xong chiếc váy đem phơi ngoài sân thì mây đen bắt đầu kéo đến, chỉ trong chốc lát trời bắt đầu mưa to, mãi cho đến khi nửa đêm cũng không tạnh. Khỏi cần nói đến phơi khô, cuối cùng chiếc váy này còn ướt hơn cả lúc mới giặt!

Lúc này, mẹ của Chu Diệu Tông nói với anh: "Con trai, trời đổ cơn mưa, mẹ đi lấy chồng. Có thể thấy rằng ý trời không thể vi phạm!" Mặc dù Chu Diệu Tông trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng anh cũng không thể làm gì trước tình cảnh này.

Trở lại kinh thành, Chu Diệu Tông đã thành thật nói với hoàng đế về hôn sự của mẹ mình và thầy Trương Trung Cử, anh cũng kể lại việc mẹ anh để anh giặt váy nhưng trời mưa to. Sau khi nói xong, anh xin hoàng đế trừng phạt mình. Sau khi nghe điều này, hoàng đế không khỏi kinh ngạc. Hoàng đế nói rằng: "Trời đổ cơn mưa, mẹ đi lấy chồng, đây là duyên trời tác hợp, thôi cứ để bà ấy đi".

Kể từ đó, người ta dùng câu nói "Trời đổ cơn mưa, mẹ đi lấy chồng" để diễn tả những chuyện thuận theo ý trời, không ai có thể thay đổi được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro