Chương 43: Người bạn cũ
Phương pháp giảng dạy của Giáo sư Belby chủ yếu theo hướng thực hành. Các lớp học của cô rất sinh động và thú vị đồng thời giúp học sinh tiếp thu kiến thức. Vì vậy, hầu hết học sinh dần buông bỏ thành kiến với giáo sư Belby và dần chấp nhận vị giáo sư từng ở Azkaban này.
Sau khi học Boggart, họ bắt đầu tìm hiểu về yêu tinh, chủ yếu phân bố ở Rừng Đen của Đức. Chúng có khuôn mặt nhọn và luôn phát ra tiếng kêu chói tai, và dáng vẻ thì như người lùn.
Levina đã không hồi phục sau cái bóng của Boggart trong nhiều ngày liền, nhưng thời gian là liều thuốc quên đi tốt nhất. Levina tự rút mình ra khỏi những cảm xúc tiêu cực, tập hợp lại và sẵn sàng bắt đầu một ngày mới.
Cô quay trở lại những giờ học, những bữa cơm, ngày cấm túc và với ánh sáng dịu dàng buồn tẻ nhưng yên bình khi ở lâu đài.
Cuối tháng 9, trận đấu Quidditch đang đến gần, và các tuyển thủ đều đang luyện tập chăm chỉ để trở thành nhà vô địch. Nhưng điều này không liên quan gì đến Levina, người đang bị nhốt trong văn phòng của Snape vào lúc này, đối phó với những con sên ngày hôm nay.
Không khí trong văn phòng vẫn lạnh lẽo và yên tĩnh như thường lệ.
Bây giờ giai đoạn này là mùa tỷ lệ mắc bệnh cảm cúm cao. Các phù thủy nhỏ của Hogwarts thường xuyên đến bệnh xá để xin thuốc lạnh, điều này dẫn đến số lượng độc dược không đủ để chu cấp.
Sau khi Snape giao nhiệm vụ cho Levina, anh dựng cái vạc và bắt đầu nấu thuốc.
Levina chưa bao giờ thấy Snape luộc độc dược, lại thấy nó rất mới lạ, cô liên tục giải trừ con sâu trên tay, rất khéo léo mà lén nhìn trộm giáo sư độc dược đang tập trung làm việc.
Việc xử lý nguyên liệu của Snape rất gọn gàng và ngăn nắp. Với một cái vẫy đũa ngẫu nhiên, ngọn lửa trên bếp bùng cháy, như thể tất cả các công đoạn sản xuất đã được làm quen kỹ lưỡng, như thể việc ăn và ngủ đơn giản như vậy.
Đúng lúc Levina đang ngưỡng mộ, cô đã vô tình cắt đứt ngón tay của mình, và máu đỏ sẫm chảy ra từng chút một. Levina giật mình, và nhanh chóng, lặng lẽ chữa lành bằng "Heal as Ever".
Levina chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Snape đột nhiên lên tiếng, cô sợ đến mức con dao trên tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng leng keng.
"Đội Quidditch của Slytherin thiếu thủ môn, trò thử xem." Snape ngây người nhìn cô gái rồi cứng ngắc nói.
Levina lặng lẽ nhặt con dao lên, như thể 10.000 Thestrals bay vụt qua trong tim cô.
Tin tức đến quá nhanh, nó giống như một cơn lốc xoáy, và gần như cuốn cô xuống đáy đại dương.
Nhận thấy vẻ mặt ngơ ngác của Levina, Snape giải thích, "Ta nhớ điểm học bay của trò vẫn ổn, và sự dũng cảm của trò ở những năm nay rất 'ấn tượng'. Và trò nhớ có mặt trên sân lúc bảy giờ sáng, ngày mai. "
Levina miễn cưỡng hỏi, "Ta có thể nói không sao?"
Snape trả lời không chút do dự, "Đương nhiên là, không."
Levina: "= _ ="
Sau khi buối cấm túc kết thúc, trời đã tối.
Lúc này, Levina đang đợi cầu thang dẫn lên tầng bốn quay đầu lại. Cô vô tình để quên cuốn sách giáo khoa trong lớp học giáo sư Belby vào buổi chiều, thật không may, có một phần bài tập cần phải giao vào ngày mai, vì vậy bây giờ cô phải quay lại để lấy.
Chờ cầu thang đi tới, Levina không khỏi lẩm bẩm nói: "Snape giáo sư đúng là chuyên gia giáo điều mà, ngài ấy còn không có hỏi ta có muốn tham gia hay không. Ngài ấy tại sao không nghĩ tới, nếu như ta, ngày mai có việc thì sao? "
Levina leo lên cầu thang, và mặc dù ngày mai cô không có việc gì phải làm, cô vẫn không chấp nhận sự sắp đặt của Snape.
Sau khi tìm sách giáo khoa, khi Levina đi ra ngoài, một bóng đen nhanh chóng lướt qua trước mắt cô, cô sợ đến mức suýt ném sách ra ngoài.
Levina nín thở và lặng lẽ vươn đầu quan sát trái phải, sau khi chắc chắn rằng nó đã an toàn. Cầm cuốn sách, cô chạy nhanh về hướng ngược lại với bóng đen.
Cuối cùng, đã đến phòng ngủ. Levina chậm rãi dừng lại, vừa mới dựa vào tường hít thở một hơi, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, sợ tới mức suýt nữa mất hồn.
"Chào buổi tối, Levina." Giáo sư Belby có vẻ thoải mái, nhìn bóng lưng cứng đờ của Levina trong chốc lát, cô che miệng cười nhẹ, "Thực xin lỗi, có phải ta đã làm trò sợ hãi rồi không ?.
Levina quay lại: "Không ... không. Chà, chỉ là ta hơi sợ." Cô giữ chặt cuốn sách giáo khoa, "Thưa giáo sư, vừa rồi ta nhìn thấy một bóng đen thần bí."
Giáo sư Belby vẻ mặt trịnh trọng: "Cái bóng?"
Levina gật đầu: "Đột nhiên nó xuất hiện trước mắt ta, sau đó vụt một cái biến mất, thật thần bí."
Giáo sư Belby cân nhắc một lúc và nói rằng cô ấy sẽ điều tra sự việc này, và sau đó muốn rời di, nhưng Levina đã ngăn cô lại.
"Giáo sư Belby, ta có quen biết người trước đây không?" Cô hỏi câu hỏi đang cuộn trào trong đầu.
Giáo sư Belby ngạc nhiên nhìn lại: "Trò không nhớ à?"
Levina giải thích: "Năm lên 5 tuổi ta bị một cơn sốt nặng, tỉnh lại thì đã quên hết kí ức" Levina hỏi lại, "Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?" Mặc dù chỉ là một câu hỏi, nhưng đó là một câu khẳng định.
"Ra vậy." Giáo sư Belby chợt nhận ra, "Ta vẫn thắc mắc tại sao trò lại xa lạ với ta như vậy."
"Vâng, vâng. Ta đã từng đến thăm trò khi trò còn nhỏ." Cô tiếp tục, như hoài niệm điều gì đó: "Mẹ của trò và ta đã lớn lên cùng nhau và, là hai ta là bạn thân của nhau." Nói đến đây, giáo sư Belby nháy mắt nhìn về phía Levina.
Levina hơi ngạc nhiên.
Giáo sư Belby nhẹ nhàng vuốt mái tóc lòa xòa trên thái dương của Levina, nhẹ nhàng nói: "Đôi mắt của trò rất giọng mẹ trò."
Cô ấy cười rồi nói: "Nhưng tính tình thì lại giống bố của trò như đúc."
Levina có chút phấn khích, cô muốn nghe nhiều hơn về cha mẹ mình, nhưng giáo sư Belby dường như không muốn nhớ lại quá khứ.
Cô ấy xoa đầu Levina và nói: "Trò hãy về nghỉ ngơi đi, muộn lắm rồi. Chúc trò có một giấc mơ đẹp."
Sau khi chào tạm biệt Giáo sư Belby một cách đầy tiếc nuối, Levina quay trở lại ký túc xá một mình.
Giáo sư Belby đã lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Levina dần dần khuất lại. Đến cuối cùng, cô khẽ thở dài, quay lưng lại bỏ đi trong màn đêm bao trùm của lâu đài. Cô lẩm bẩm nói:
"Nếu cậu còn nơi đây thì tốt quá rồi, Violet."
.
.
---------------------
Tác giả: chương đầu ta có từng đề cập đến tên này, không biết nàng nào còn nhớ khum ta:>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro