Chương 48: Socola đá xay

Obscurus, vẫn không có kết quả. Hiệu quả làm việc của Bộ Pháp thuật thật đáng lo ngại.

Trong thời gian này, cơ thể của Levina không xuất hiện bất kỳ điều gì khác lạ. Các học sinh cũng lần lượt đi học trở lại. Mọi thứ dường như bình yên. Nhưng trong mọi trường hợp, không khí của lễ hội luôn tốt đẹp.

Vào ngày 24 tháng 12, Giáng sinh đến như đã hứa.

Cũng giống như năm ngoái, Levina sẽ ở lại Hogwarts để nghỉ lễ.

Vào ngày lễ Giáng sinh, Levina đã ngủ đến tận mười giờ sáng mới tỉnh dậy. Lần này thật xấu hổ, bữa sáng đã quá muộn, bữa trưa phải đợi hai tiếng đồng hồ. Levina nằm trên giường một lúc lâu trước khi dậy, cô quyết định đi dạo quanh lâu đài.

Loạng choạng đến bồn rửa mặt, đánh răng.

"Tóc mái bết!" Gương trước mặt Levina đột nhiên hét lên. Levina hoảng sợ đột nhiên tỉnh táo lại.

Sau một hồi bị tra tấn bởi chiếc gương thần, cô đi xuống lầu.

Có một cây thông Noel trong phòng sinh hoạt chung với rất nhiều đồ chơi nhỏ vui nhộn được treo trên đó. Ví dụ: những ngôi sao khiêu vũ, những con búp bê nhỏ nhắn bán bánh gừng với những biểu cảm hài hước, nai sừng tấm kéo xe chở ông già Noel đi quanh cây.

Khi nhìn thấy búp bê , Levina nghĩ đến món quà Giáng sinh mà Snape đã tặng cô năm ngoái — con búp bê thuật sĩ— nằm yên lặng trên mặt dây chuyền không gian của cô.

Cô không biết tại sao, nhưng Meina dường như có một sự thù địch mạnh mẽ với con búp bê này, luôn cảm thấy rằng con búp bê này đã cướp đi tình yêu của chủ nhân.

Để ngăn Meina cắn con búp bê, Levina đã đặt con búp bê vào mặt dây chuyền.

Không biết năm nay Snape có gửi quà giáng sinh cho cô không, Levina vừa mở quà của Sasha vừa suy nghĩ.

Ồ ngạc nhiên thật, đó là một quả cầu pha lê!

Levina: (♡ ⌂ ♡)

Hai cô bé đứng trước cổng trường Hogwarts trong quả cầu pha lê là bản sao có một không hai của Sasha và Levina. Họ đứng cạnh nhau trong quả cầu pha lê, nở nụ cười ngọt ngào như trái dâu tươi mùa hè.

Levina nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê một lúc lâu, rồi cẩn thận đặt nó vào mặt dây chuyền không gian và nâng niu nó.

....

Ở phía bên kia, Sasha cũng mở quà tặng của Levina.

Hộp quà chứa một sợi dây chuyền mặt dây chuyền tuyệt đẹp, tương tự như của Levina. Mặt dây chuyền bạc hình tròn có khắc tên Sas - Sasha Burst.

Sasha không thể không mỉm cười, và cô ấy mở mặt dây chuyền.

Bên trong là ảnh của Sasha và Levina. Hai người trong bức ảnh đầu tiên nhìn nhau, và sau đó nhìn vào máy ảnh với một nụ cười. Sự nhanh nhẹn, hoạt bát của cô gái hiện lên đầy sinh động trong các bức ảnh.

Sasha đeo sợi dây chuyền vào, cô chạm vào mặt dây chuyền và nhìn cảnh vật phong cảnh ngoài cửa sổ, thở dài trước sự bình yên của giây phút này.

Levina cũng đang nghĩ như vậy vào lúc này.

Tuyết rơi rồi, mặt đất như khoác lên một áo choàng màu trắng, phủ đầy những bông tuyết nhỏ. Levina vừa đi vừa dừng lại trong sân trường Hogwarts như một đứa trẻ sau một ngày mưa trên con đường đầy vũng nước, nhàn nhã mà tận hưởng bầu không khí này.

Màn sương mờ ảo quyện với mùi đất ẩm ướt, sau khi đi một vòng, Levina quay trở lại lâu đài và nhanh chóng làm phép lau chùi đôi giày để tránh làm bẩn mặt đất mà Filch đã dày công lau chùi.

Mặc dù Filch được coi là một nhân vật ngoài lề ở Hogwarts, và vẫn là một Squib. Nhưng Levina vẫn cho anh thấy sự tôn trọng mà cô đáng được nhận.

Bước vào đại sảnh, những dải ruy băng đủ màu sắc từ trần nhà rơi xuống, cây thông Noel lớn gấp mấy lần phòng khách công cộng khiến không khí Giáng sinh rất nồng nàn.

Giáng sinh năm nay không chỉ có học sinh như Levina, chắc chắn tình huống năm ngoái cũng là một ngoại lệ, Levina nghĩ và ngồi cạnh một học sinh nữ nào đó.

Một lúc sau, các giảng viên và nhân viên cũng đều đã đến nơi.

Sau khi các giáo sư vào chỗ ngồi, như thường lệ, Giáo sư Dumbledore có vài lời nói trước khi bắt đầu bữa tiệc.

Levina đang chăm chú nghe lời chúc mừng giáng sinh của thầy hiệu trưởng râu trắng thì bị cô gái tóc ngắn bên trái chọc vào, cô giật mình quay đầu lại nhưng thấy khuôn mặt cô gái tái nhợt đến mức không còn chút máu, cô áy run rẩy cầu xin Levina có thể đổi chỗ cho cô không?

Khi Levina nhìn thấy người ngồi sau cô gái, Levina hơi giật mình.

Ngồi ở phía bên kia của cô gái là Giáo sư Snape.

Sau khi thay đổi chỗ ngồi, cô gái gần như muốn quỳ xuống cảm ơn trước Levina.

Sau khi Snape nhận thấy chỗ ngồi bên cạnh đã bị thay thế bởi Levina, anh thấp giọng hỏi cô: "Trò làm sao vậy?" 

Levina ngước lên nhìn Snape, cô dường như muốn cười nhưng nín lại, quay qua đảo mắt bạn học lúc nãy như ý bảo là, có ai đó sợ ngài.

Giáo sư Độc dược nhướng mày khó hiểu.

"Được rồi, cuối cùng để ta nói, Chúc mừng Giáng sinh! Nào, mọi người cùng thưởng thức!" Khi Dumbledore nói xong lời chúc mừng, mọi người bắt đầu ăn.

Sau khi ăn uống xong, cụ Dumbledore đề xuất chơi một trò chơi, và luật chơi lần này trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Mỗi người chọn một số từ 1 đến 10. Khi bắt đầu trò chơi, mọi người đọc đồng thời số mình đã chọn, hai người đọc số giống nhau sẽ được mọi người đặt một câu hỏi và người trả lời phải đảm bảo câu trả lời là đúng.

Mọi người đều cho rằng trò chơi rất thú vị nên đã đồng ý.

Levina thầm nghĩ sau này sẽ nói 9,5, hehe, trong trường hợp này chắc chắn không ai có thể giống cô đâu.

Dumbledore là trọng tài và không tham gia vào trò chơi: "Được rồi, sau đó ... trò chơi bắt đầu!"

"9,5"

"7"

"2"

...

"3"

"6"

"9,5"

Trong đám đông, hai âm thanh chín và năm này là rõ ràng nhất. Levina ngạc nhiên nhìn Giáo sư Snape, người cũng nói 9,5 nghĩ: Không, không, không thể nào, như vậy mà có thể trùng được?

Snape chỉ là có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn là không có biểu tình.

Dumbledore cười vài lần, nhìn Snape và Levina nói: "Không ngờ hai người khéo léo khai thác tìm  sơ hở trong trò chơi, vậy mà vẫn thua. Đây thật sự là số mệnh." Dumbledore thở dài, "Được rồi, chúng ta nên đặt câu hỏi gì đây?"

Các giáo sư đã không thể nghĩ ra một câu hỏi hay trong một lúc, vì vậy họ quyết định để sự lựa chọn cho bọn trẻ.

Một sinh viên Gryffindor táo bạo hỏi Levina, "Taft, cậu đã thấy You-Know-Who trước đây chưa?"

Ngay khi giọng nói ấy rơi xuống, đại tiệc im bặt.

Giáo sư McGonagall mắng học sinh đó vài câu, sau đấy đối với Levina nói: "Đừng để ý tới hắn, trò có thể không trả lời câu hỏi này."

Dumbledore nói: "Minerva, đừng làm ầm ĩ lên, để Levina quyết định."

Khi Levina nghe câu hỏi, cô muốn nói không, nhưng vì lý do nào đó, từ đó không thể thốt ra khỏi miệng. Có vẻ như cô đã gặp người đó cách đây rất lâu, nhưng cô không còn nhớ gì về điều này.

Snape đột ngột quay đầu lại, như thể quan tâm đến câu trả lời cho câu hỏi này.

Cuối cùng thì Levina cũng chậm rãi lắc đầu và trả lời: "Không."

Giáo sư McGonagall thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt của Snape lộ ra vẻ thoải mái, còn cụ Dumbledore thì có vẻ trầm ngâm. Những người khác không thể hiện nhiều ngạc nhiên trên khuôn mặt của họ.

Ngay khi mọi người còn chưa nghĩ đến câu trả lời của Levina, một giọng nói trong trẻo chợt thốt lên: "Con muốn hỏi giáo sư Snape xem có ai thích không?" Đó là một câu hỏi đến từ cậu học sinh nhà sư tử.

Biểu cảm của Snape thay đổi ngay lập tức, và Levina cũng vậy.

Levina: Merlin râu, hãy cầu xin Merlin cho đàn anh một chúc phúc tốt lành!

Hình ảnh của Lily thoáng qua trong tâm trí Snape, trong lòng anh nhói đau. Giọng điệu càng trở nên không tốt: " Cậu Timms, lớp bảy Gryffindor, chỉ vì sắp tốt nghiệp mà bắt đầu "gan dạ" lên phải không!"

"Severus, đừng làm thế. Đó chỉ là một trò chơi thôi," Dumbledore xoa dịu, nhưng ông tiếp tục, "Tuy nhiên, luật chơi phải tuân theo." Cái nhìn ranh mãnh của vị hiệu trưởng đáng kính khiến Snape suýt muốn cho ngài ấy một ngàn loại độc dược đau răng.

Nhưng anh cuối cùng cũng nhẫn nhịn mà chịu đựng, một lúc lâu sau mới lạnh lùng trả lời: "Không có."

Levina nhếch mép trong lòng, biết rằng Snape sẽ không nói sự thật.

Cậu học sinh đặt câu hỏi trông có vẻ thất vọng.

Sau bữa tiệc, Levina cố ý chặn cửa văn phòng của Snape, sau đó mỉm cười nhét vào tay anh một đôi găng tay da rồng, nói: "Giáng sinh vui vẻ, giáo sư Snape."

Snape cau mày ủ rũ nói: "Giáng sinh vui vẻ, ta không có quà giáng sinh cho trò."

"Thật ra thì ..." Levina hờ hững xua tay, "Năm ngoái ngài cũng không chuẩn bị cho ta. Nhưng vô thưởng vô phạt, ngài vẫn luôn đối ta rất tốt, nên món quà này cũng xem như là quà cảm ơn. Vậy thì ta đi trước, chúc ngài có một Giáng sinh an lành! "

Nói xong, Levina bỏ đi mà không cho Snape cơ hội phản ứng.

Snape đứng đó, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào chiếc găng tay da rồng trên tay.

Quên nó đi, điều đó không quan trọng. Giáo sư Độc dược không còn nghĩ ngợi gì nữa, nhưng tâm trạng uể oải của anh cũng nhẹ nhõm hẳn.

Sau khi trở về ký túc xá, Levina đột nhiên phát hiện trong phòng sinh hoạt chung có thêm hai món quà.

Đó là của Giáo sư Dumbledore và Giáo sư Belby.

Cụ Dumbledore đã đưa ra một chiếc mũ màu đỏ với hai chiếc gạc trên đó.

Và thứ mà giáo sư Belby gửi là ... một bức ảnh.

Chỉ cần nhìn thoáng qua Levina đã có thể nhận ra một trong những cô gái trong bức ảnh là Giáo sư Belby, mặc chiếc áo choàng đại học Hufflepuff và nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô gái còn lại trong bức ảnh đang mặc bộ váy đại học Ravenclaw, có mái tóc dài màu vàng, trên khuôn mặt có nét dịu dàng và mềm mại. Rõ ràng, cô gái nhỏ này là Violetta Bulstrode, mẹ của Levina.

Không biết từ bao giờ, cô lặng lẽ đặt tấm ảnh nhóm này vào chỗ sâu nhất của mặt dây chuyền, sau đó lên giường nghỉ ngơi.

.

.

----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: chào, thì ta thành thật xin lỗi các nàng mấy nay đã lặng tâm:))

Trước đó thì, cho ta xin gửi lời chúc 20/10 đến các tiên nữ:

Gửi ngươi một lời chúc ngọt ngào,

Sống vui, sống khỏe.

Tự do tự tại và vô ưu vô lo,

Phiền muộn bay đi kéo đi những gì tiêu cực trong ngươi.

Nguyện ngươi ngày ngày bình an hạnh phúc, ái ngươi.

Hì hì, dạo này deadline dí thấy mồ lun không kịp thảnh thơi mà ngồi viết, nay ngoi lên đăng chương mới cho mn :>

Mặt khác, thiệt sự não ta load không nổi nữa rồi tên chương tùy tiện đặt ಥ_ಥ (đang thèm uống socola đá xay huhu)

Nên là muốn hỏi các tiên nữ đây có lẽ ngươi có thể bình luận cho ta vài từ gì đó để đặt tựa?

Nếu có thể thì điều gì đó liên quan tới Snape giáo thụ cũng được :3

Còn không thì, thả bay não đi cứ nghĩ gì cmt đó ~(˘▾˘~)

P/s: chương mới hẹn ngày nào đó trong tuần này, hoặc tháng này. Không xa đâu ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro