Chương 50:
"Giáo sư Belby?" Levina nheo mắt và cẩn thận xác định bóng đen đằng xa.
"Trò Taft?" Belby giáo sư thân ảnh dần dần từ trong bóng tối hiện ra, "Đã muộn như vậy, trò còn chưa trở về ký túc xá sao? Cần ta giúp sao?"
"Không," Levina lắc đầu, "Ta vừa từ văn phòng của giáo sư Snape trở về."
"Trò làm gì ở đó?"
"Bị cấm túc."
Belby giáo sư trên mặt lộ ra thần sắc kỳ quái, nhưng là cô nghĩ nghĩ, cũng không có cẩn thận hỏi. Cô chỉ nói: "À, tình cờ ta đang rảnh, có lẽ ta sẽ đưa trò về."
Levina suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
"Lyle," giáo sư Belby nói, "Ta nhớ hồi nhỏ trò thường gọi ta bằng biệt danh hơn - Dahlia, Dahlia. Lúc đó trò chỉ mới vài tuổi, lẽo đẽo đi đằng sau ta."
"Xin lỗi, ta không còn nhớ những kí ức đó." Levina tiếc nuối trả lời.
Trên thực tế, Levina luôn tò mò về những ký ức trước năm tuổi, nhưng cô đã cố gắng nhớ lại. Kết quả là cô không thể nghĩ được gì ngoại trừ cơn đau râm ran trong não.
"Ồ, không sao, không sao." Belby giáo sư vội vàng nói, "Quên đi không có nghĩa là biến mất, cha mẹ trò lưu lại bảo vật, vĩnh viễn sẽ không biến mất."
Vâng, nó sẽ không bao giờ phai mờ, nó sẽ luôn ở trong trái tim cô.
Levina mỉm cười, mi mắt cong cong, như gió mát buổi tối mùa hạ, cô nói: "Cám ơn giáo sư, ta sẽ ghi nhớ."
"Vậy ta vào trước. Chúc ngủ ngon, ngủ ngon." Cô đang định bước vào phòng nghỉ ngơi.
"Xin hãy chờ thêm một chút," giáo sư Belby gọi để ngăn Levina đang chuẩn bị rời đi, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt Levina và nhẹ nhàng nói, "Trò ... có thể gọi ta là Dahlia một lần nữa được không?"
Có quá nhiều cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của Giáo sư Belby và cô không thể hiểu được chúng. Nhưng Levina có linh cảm - Belby giáo sư đang nhìn ai đó thông qua cô.
Cô ấy đang tìm kiếm ai qua Levina? Câu trả lời rất rõ ràng.
Levina mỉm cười và nói vui vẻ, "Dahlia, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon......"
"Violetta."
Chúng ta thường nghe người ta nói về nơi cuộc sống không gặp nhau, nhưng câu này không áp dụng cho cái chết.
........
Ngày hôm sau, mặt trời như bị mây đen vây hãm, dùng hết sức cũng chỉ có thể mở ra một khe hở nhỏ, nhưng khe hở này trong mắt thiên hạ lại chẳng có giá trị gì.
Levina không thích thời tiết u ám, nên cô bước nhanh vào giảng đường.
"Chào buổi sáng, Sasha." Levina ngồi cạnh Sasha và chào.
"Chào buổi sáng," Sasha đáp, "Chúng ta lại ra ngoài sân chơi nhé." Cô lấy một mẩu bánh mì, phết mứt và đưa cho Levina.
"Cậu đã phát hiện. Ồ, cám ơn." Levina nói, "Tớ tỉnh lại liền ngủ không được. Thay vì nằm ở trên giường mê man, ta có thể đứng dậy làm chút gì đó, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, điều đó sẽ giúp ích cho sức khỏe thể chất và tinh thần của tớ." Levina càu nhàu khi nhai bánh mì.
"Đồng ý." Sasha gật đầu và đưa cho Levina một ly sữa.
"Thật tiếc là sáng nay không có nước chanh."
"Sắp đến trưa rồi, uống sữa trước đi, cao lớn lên."
Ngay khi Levina định nói rằng giọng điệu của Sasha đang dỗ dành một đứa trẻ, cô đã bị một giọng nói già nua cắt ngang trước khi cô có thể nói.
"Mọi người, tạm thời đặt bữa sáng trong tay xuống," cụ Dumbledore đứng trên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta muốn thông báo một chuyện."
Mọi người lần lượt đặt thức ăn trong tay xuống, tất cả ánh mắt tò mò đều tập trung vào cụ Dumbledore.
Levina đột nhiên phát hiện giáo sư Belby đã biến mất khỏi ghế giáo viên, cô bối rối một lúc, nhưng cô không nghĩ nhiều về điều đó.
"Đầu tiên, ta muốn báo một tin tốt." Cụ Dumbledore nói, "Tối hôm qua, Bộ pháp thuật và các Aurors đã thành công tách Obscurus ra khỏi cơ thể ký sinh và quét sạch nó hoàn toàn."
Mọi người hoan hô, cuối cùng không cần phải sợ hãi vì Obscurus nữa. Đây là tiếng nói của hầu hết các học sinh.
Nhưng Levina nghĩ ngay rằng cô bé bị ký sinh chắc sẽ không qua khỏi.
Quả nhiên, câu tiếp theo của cụ Dumbledore là: "Đáng tiếc, cô bé bị Obscurus ký sinh đã không sống sót." Cụ Dumbledore nặng trĩu thông báo tin buồn, một cô gái đáng lẽ có thể hoạt bát vụt sáng như pháo hoa trong cuộc đời phù du.
Trong khán phòng im lặng, thời tiết u ám và ảm đạm bên ngoài dường như tốt hơn bầu không khí bên trong khán phòng.
Nhưng sau đó, cụ Dumbledore đã công bố một tin tức khác mà các học sinh trong khán phòng khó có thể tiếp nhận, cụ nói: "Có thể các trò đang thắc mắc Bộ Pháp thuật đã tìm thấy Obscurus ở đâu." Cụ dừng lại một chút, "Đó là ở Hogwarts."
Tất cả mọi người ồ lên, không thể tin được mình nghe thấy gì, muốn quay đầu lại nhìn xem người khác có nghe thấy những lời giống mình không, nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy những gương mặt kinh ngạc giống nhau đang nhìn mình.
Levina cũng là ngẩn ra, cô theo bản năng nhìn về phía gần nhất cụ Dumbledore, giáo sư Snape, lại phát hiện ngài ấy cũng đang nhìn cô, hai người ánh mắt đụng vào nhau. Levina trong mắt lộ ra vẻ khó tin, Snape trong mắt bình tĩnh, nhưng lại có một ít cảm xúc Levina không cách nào hiểu rõ.
"Chín giờ tối qua," cụ Dumbledore tiếp tục,"Obscurus đã đột nhập vào Hogwarts. Giáo sư Belby là giáo viên trực đêm hôm đó."
Một linh cảm chẳng lành đột nhiên khiến Levina ớn lạnh sống lưng.
"Giáo sư Belby đã có một cuộc đấu tay đôi dũng cảm với Obscurial. Belby giáo sư đã nhân cơ hội này để gửi một thông điệp tới các Aurors bên ngoài lâu đài. Khi Auror đến, đứa trẻ bị Obscurus kí sinh đã trở lại hình dạng ban đầu. Nhưng Giáo sư Belby bị thương nặng, và cô ấy vẫn đang được giải cứu bởi St Mungo's, và tính mạng của giáo sư đang bị đe dọa." Thông báo của cụ Dumbledore khiến những học sinh vốn có thành kiến với giáo sư Belby vì cô đã vào Azkaban chết lặng, không nói nên lời.
Levina lặng im tại chỗ, cô không thể chấp nhận sự thật này.
Không, không, không thể. Chín giờ tối hôm qua, khi cô trở về ký túc xá không bao lâu đã xảy ra chuyện như vậy.
Nếu Levina... cô yêu cầu Giáo sư Bell quay lại sớm hơn, hoặc nếu giáo sư ở lại với cô lâu hơn một chút, thì ít nhất cô đã có thể giúp được.
Levina không nghe một lời cụ Dumbledore nói sau đó.
Khi các học sinh lần lượt rời đi vào phòng học, Levina cúi đầu nói với Sasha đang lo lắng bên cạnh: "Sasha, giúp tớ xin phép giáo sư McGonagall, nói rằng tớ cảm thấy không khỏe." Giọng điệu của cô cực kỳ bình tĩnh, giống như thời tiết trước cơn bão, dường như cô sẽ sụp đổ trong giây tiếp theo.
"Được, vậy tớ đưa cậu trở về trước." Sasha cũng không có nhiều hỏi, mà là lẳng lặng đưa Levina trở về ký túc xá, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro