Snape thẳng tắp trừng mắt nhìn Levina chân thành đôi mắt, kìm nén cảm xúc mãnh liệt khó giải thích, anh tránh đi nữ hài ánh mắt, xoay người bước nhanh rời đi: "Kia không phải trò nên biết, an phận mà đãi tại đây."
Mắt thấy Snape giáo sư liền phải rời đi, Levina lại còn có rất nhiều lời muốn hỏi, đang không biết như thế nào cho phải, không nghĩ tới Dumbledore vừa vặn tiến vào.
"Buổi sáng tốt lành, Severus." Hắn cười tủm tỉm mà cùng Snape hàn huyên. Dumbledore hôm nay mặc một áo choàng tím, mang một chiếc mũ phù thủy màu hồng phấn, khiến cụ trong trẻ hơn rất nhiều.
"Morning, Dumbledore giáo sư." Snape miễn cưỡng xả ra một tia tươi cười, "Trò Taft đã tỉnh. Tinh thần trạng thái tốt đẹp, dùng hoạt bát từ tới hình dung cũng không ngoa. Tôi còn có việc, trước tạm biệt ." Anh gật đầu chào, nghiêng người rời đi.
Cụ Dumbledore cảm thấy cao hứng vì Levina tỉnh lại, đi đến nữ hài bên người, cười nói: "Hài tử, hôn mê lâu như vậy, ta đều mau cho rằng trò bị nguyền rủa, thành trong cổ tích người đẹp ngủ trong rừng chờ đợi hoàng tử nụ hôn mới thức giấc."
Levina cười nói tiếp: "Nếu đúng như lời ngài nói, kia ai sẽ là hoảng tử của ta đâu?" Cô làm bộ thiên chân, chờ mong lão nhân trả lời.
"Chà, đây là một câu hỏi khó. Có thể hay không là..." Dumbledore giở thủ đoạn, cố ý kéo dài giọng điệu, "Severus, ha ha, hắn là người đầu tiên trò nhìn thấy khi tỉnh lại."
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Levina nội tâm nổi lên một tầng gợn sóng, cô bỗng nhiên nhớ tới chính mình trước một đoạn thời gian đối Snape giáo sư miên man bất định, trong lòng cảm thấy có chút khó xử.
Cô đem hình ảnh giáo sư Snape ném ra khỏi đầu, thuận miệng phụ họa: "Ha ha, có lẽ đi. Nhưng ta cho rằng Snape giáo sư tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy."
Giả sử thực sự phát sinh sự kiện ly kỳ này, đoán chừng Snape giáo sư thà ngày đêm nghiên cứu thuốc giải còn hơn đối với một học sinh xa lạ làm cái này hành động, cho dù là vì cứu người. Đây là điều cô hoàn toàn chắc chắn.
Đương nhiên, cụ Dumbledore không chút nghi ngờ thay Snape biện hộ: "Mọi việc đều không cần quá mức chắc chắn, Severus đã chạy một vòng St Mungo's cùng Hogwarts bôn ba, thường xuyên thức trắng đêm, ý đồ tìm kiếm phương pháp làm trò tỉnh lại. Hắn so bất cứ ai đều hy vòng trò tỉnh lại."
Levina trong lòng hơi xúc động. Cô không nghĩ tới ở mình hôn mê một tháng tới nay Snape cư nhiên vì chính mình làm tới loại trình độ này, điều này vượt qua dự đoán của cô, cô đột nhiên cảm thấy không biết làm sao đối với Snape tận tâm tận lực.
"Dumbledore giáo sư, ta có thể hỏi ngài một vấn đề sao?" Levina hỏi, nhìn chằm chằm hiền từ cụ Dumbledore.
"Đương nhiên." Cụ Dumbledore tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nhẹ nhàng mà đáp lại.
Levina châm chước mở miệng: "Theo ý kiến của ngài, Snape giáo sư đối với ta cái nhìn như thế nào đâu?"
Cô rất tò mò tại đây trong lòng vị này cơ trí lão nhân, Snape giáo sư đến tột cùng đối cô có dạng nào tình cảm.
"Cái này sao," Dumbledore ngữ khí nhẹ nhàng, "Lấy hắn tính cách tới xem, ta cho rằng hắn vì trò cảm thấy tự hào."
"Tự hào, sao có thể?"
Levina kinh ngạc cực kỳ, cô như thế nào cũng không ngờ tới đáp án là như thế.
Này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, cô nguyên tưởng rằng Dumbledore sẽ nói, Snape giáo sư đối sở hữu học sinh cái nhìn đều là giống nhau, cũng chính là không có gì.
Dumbledore cười cười, chậm rì rì mà giải thích nói: "Snape giáo sư vì trò cảm thấy kiêu ngạo là bởi vì trò là học sinh ưu tú nhất trong học viện của hắn, mỗi một môn học đều phi thường xuất sắc."
"Ta nghĩ trong lòng Severus, từ hắn dạy học tới nay, trò là duy nhất học sinh mà hắn thưởng thức." Dumbledore vuốt râu, tiếp theo nói, "Nhưng là, bởi vì nguyên nhân tính cách, rất khó để trò nhìn ra hắn ý tưởng. Bất quá..."
"Bất quá trong lòng thầy ấy, ta chính là học sinh thầy ấy tự hào nhất. Cứ việc thầy ấy cũng không bộc lộ ra ngoài." Levina theo tiếp đi xuống.
Nguyên lai là như thế này sao? Không biết vì sao, Levina cảm thấy câu trả lời này nên có gì khác nữa.
"Đúng là như thế." Dumbledore búng tay một cái, khẳng định suy đoán của Levina.
Levina quay đầu như suy tư nhìn ngoài cửa sổ xanh biếc cây cối, nhất thời không nói chuyện.
"Đúng rồi, giáo sư." Levina đột nhiên hoàn hồn, nhớ tới vấn đề quan trọng mà cô vẫn chưa hỏi.
"Voldemort cuối cùng thần chú là..." Những lời sau đây là điều cô muốn hỏi.
"Avada Kedavra." Cụ Dumbledore bình tĩnh mà nói.
"Ta đây, vì cái gì còn có thể tỉnh lại đâu?" Levina nghĩ trăm lần cũng không ra, "Này không phù hợp lẽ thường."
"Không, này thực phù hợp." Dumbledore chăm chú nhìn mặt dây chuyền trên cổ Levina.
Levina cúi đầu nhìn xuống sợi dây chuyền quanh cổ, cô tháo nó ra, ngẩng đầu, trên mặt như cũ là một mảnh hoang mang.
Dumbledore chăm chú nhìn Levina trong tay mặt dây chuyền, trầm giọng nói: "Chính là nó đã cứu trò."
"Này..." Levina kinh ngạc nhìn về phía bình tĩnh hiệu trưởng, "Tại sao?"
Mặt dây chuyền này là di vật mẹ cô để lại cho cô, người mà cô chưa từng gặp trước đây, Levina chưa bao giờ nghĩ thứ này lại có sức mạnh to lớn đến mức có thể ngăn lại Lời nguyền Chết chóc.
"Ngày đó, trò bị Voldemort thần chú tập kích, chúng ta đều cho rằng trò đã chết." Dumbledore từ từ kể ra ngay lúc đó tình cảnh, "Nhưng kỳ tích đã xảy ra, mặt dây chuyền của trò đột nhiên phát ra lóa mắt ánh sáng. Khi ánh sáng biến mất, chúng ta đã phát hiện Voldemort ngã xuống bất động."
"Mà trò lại không có chết." Dumbledore ngữ khí bình tĩnh như nước giếng cổ yên tĩnh, không một chút gợn sóng.
Vài đoạn này chứ quá nhiều thông tin, Levina nhất thời vô pháp tiêu thụ.
"Mặt dây chuyền không chỉ có cứu sống trò, cũng đã giết chết Voldemort." Dumbledore tiếp theo nói, "Sau lại, ta kiểm tra mặt dây chuyền của trò, ta phát hiện ra rằng nó dường như chứa một loại ma pháp bảo hộ nào đó. Nó hấp thụ gần 100 đến 80 phần trăm ma chú, cũng đem câu thần chú hướng ngược lại người đã thi chú vào trò."
"Loại này bảo hộ ma pháp, ta chưa bao giờ gặp qua. Nhưng có thể khẳng định đây là một loại cấm thuật. Bởi vì ta kiểm tra đo lường ra hắc ma pháp." Dumbledore tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ngoài cửa sổ một mảnh xanh biếc phong cảnh, "Qua kiểm tra, loại này bảo hộ ma pháp là dùng một lần, nói cách khác trò mặt dây chuyền chỉ có thể chống lại Lời nguyền Chết chóc một lần duy nhất."
"Nhưng trò vẫn như cũ bị một bộ phận nhỏ lấy mạng chú đánh trúng, hôn mê suốt một tháng." Dumbledore quay đầu lại, tiếp theo nói, "Ta tưởng cấm thuật này chỉ có thể đạt tới hiệu quả này."
"Mẹ của trò đối với trò bảo hộ lệnh người động dung." Dumbledore cuối cùng nói.
Kỳ thật Dumbledore trong lòng càng có khuynh hướng, mẹ của Levina năng lực phép thuật chỉ có giới hạn ở mức này, dựa trên kinh nghiệm của cụ, cấm thuật yêu cầu rất lớn đối với người thực hiện chúng. Cho nên mẹ của Levina khẳng định phải trả một cái giá nào đó.
Nhưng cụ tuyệt không đề cập chuyện này với Levina, nếu không trò ấy nhất định sẽ vô cùng áy náy mà cho rằng chính mình sinh ra đã cho cha mẹ mang đến quá nhiều bất hạnh, trò ấy có thể chui rúc vào vỏ ốc mất.
Nói cách khác, cụ Dumbledore là sợ Levina sẽ vì chuyện này mà rơi vào trầm cảm.
Nhưng giáo sư Dumbledore của chúng ta hao tâm tổn huyết ý đồ giấu giếm sự thật, đã xem nhẹ khả năng đọc hiểu của Levina, cô đã từng tình cờ tiếp xúc một số kiến thức về cấm thuật.
Cụ thể như thế nào thi triển nào đó cấm thuật, và đại giá phải trả. Đa số tác giả đối với tác hại của cấm thuật, một từ thảm không thể tới hình dung.
Cái gì xui xẻo cả đời, cụt tay cụt chân linh tinh, chết không tử tế, hàng loạt dọa người từ ngữ. Phỏng chừng là sợ chính mình viết sách xét duyệt không thông qua bởi vì viết tới cấm thuật, cho nên mới vừa đe dọa vừa sợ hãi viết rất nhiều "Ấm áp nhắc nhở".
Levina lúc ấy xem quyển sách này, cô cơ trí mà chú ý tới, cuốn sách này là khuyên nhủ các độc giả ngàn vạn lần không cần tâm huyết dâng trào, đi tìm cái gọi là cấm thuật, cho nên nói ngoa.
Nhưng không nghĩ tới hiện giờ, người được hưởng lợi từ cấm thuật, hưởng thụ tới sống sót sau tai nạn là cô.
Là ai đã trả đại giới cho cấm thuật này đâu?
Trong lòng suy nghĩ trôi dạt về phương xa, tâm Levina trở nên trầm trọng thêm.
Cô trầm mặc một hồi, đối Dumbledore giáo sư xin lỗi mà áy náy cười, nói: "Giáo sư, ta muốn nghỉ ngơi, thực xin lỗi."
"Trò hãy nghỉ ngơi thật tốt." Đôi mắt cụ lóe qua một tia đau lòng, cụ đứng lên tạm biệt ra về.
Trước khi rời khỏi, cụ Dumbledore nhìn trầm ngâm Levina, từ thấu kính đôi mắt màu xanh lam rực rỡ như bịt một tầng sương mờ ảo, vị phù thủy vĩ đại này cất giọng, tiếng nói trầm ấm xuyên thấu nhân tâm:
"Vô luận ngày hôm qua đã xảy ra cỡ nào không xong sự tình, quá khứ tóm lại sẽ đi qua. Chờ đến thái dương dâng lên, hết thảy lại sẽ là mới tinh một ngày, hài tử."
Sau khi cụ Dumbledore rời đi, Levina ngơ ngác mà nhìn lên trần nhà, trong tay mân mê mặt dây chuyền, nhỏ bé nhưng lại chịu tải thứ tình yêu to lớn.
Qua không biết bao lâu, cô mới khe khẽ thở dài, nhẹ giọng thì thào nói:
"Đúng vậy, ngày mai lại là mới tinh một ngày."
.
.
.
----------------------------------
Tác giả: ta cực thích Dumbledore hiệu trưởng a!!
Về Levina với Snape, hai người lại là một câu chuyện dài.
Cứ từ từ tới, rồi cháo cũng nhừ, rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi~~
Snape đối Levina, là người rất đặc biệt, quan hệ thầy trò là bình thường không được (cái này ta từng bảo rồi)
Levina đối Snape,...
..
...
hảo đi, vẫn là tác giả cần thêm công lực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro