Chương 86:

Mấy ngày hôm trước, chuyện xảy ra ở tiết bói toán cứ quanh đi quanh lại trong đầu của Levina.

Chỉ cần thả lỏng đầu óc liền nghĩ tới lời nói của Trelawney giáo sư.

Nghĩ thì nghĩ, cô lại chẳng thể thay đổi được gì.

Hơn nữa còn có chuyện khiến cô phiền não hơn, trận đấu Quidditch.

Levina dạo này vội đến chân không chạm đất. Một hồi đến sân để luyện tập, còn muốn dành thời gian để nghiên cứu phép thuật bay. Sau khi hoàn thành mấy việc này còn phải viết mấy bài tập tiểu luận.

Nếu sớm biết trước có nhiều chuyện như vậy, cô đáng lẽ không nên đồng ý Sweeting tái gia nhập đội, cũng không nên cùng Snape giáo sư đánh cược, cô quả thật muốn trở lại quá khứ đánh chết chính mình.

Chạng vạng 5 giờ, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời. Ánh mặt trời lặn lúc chiều hôm hòa vào vầng mây, đỏ đỏ hồng đậm lại nhu hòa thành màu hồng phấn nhẹ.

Trong cảnh đẹp như vậy, Levina đang cưỡi chổi bay vòng tròn trên bầu trời.

Nhiệm vụ của cô bây giờ là bắt ba trái snitches vàng đang chạy trốn.

Đã bắt lấy hai cái, còn kém một cái.

Snitch à Snitch ơi, mi ở nơi nào đâu?

Cô một bên bay một bên né tránh đội đối diện. Hiện tại đang tập đấu thử, trường hợp này cùng đấu chính thức không sai biệt lắm.

Hôm nay là buổi tập cuối cùng và ngày mai là trận đấu diễn ra, nên bọn họ hôm nay vội vàng ra sức mà luyện tập.

Rốt cuộc thì mi ở đâu rồi, Snitch. Bắt được nó là cô có thể đi ăn cơm chiều rồi. Levina cảm thấy chút ăn cơm cô có thể ăn sạch nguyên con gà tây.

Cô xoay chổi của mình và né được một quả Quafle.

Đột nhiên, ánh mắt Levina thoáng thấy tàn ảnh màu kim sắc.

Cô nắm chặt chổi, hắng hái lập tức đuổi theo với tốc độ tối đa.

Cơn gió lạnh rít qua tai, cô như một chú đại bàng khóa chặt con mồi, không ngừng đuổi theo cho đến khi bắt được.

Levina bám theo Snitch một vài lần và cuối cùng cũng có cơ hội.

Trái Snitch dừng lại một lúc, nhưng trong lúc dừng lại ngắn ngủi này, Levina đột nhiên hạ chổi xuống, nghiêng người về phía trước và đưa tay ra chuẩn bị bắt lấy trái Snitch.

Nhưng trước mặt, càng thấy bức tường đang ngày càng tiến gần mình, Levina không thể dừng cây chổi lại được, đã quá muộn.

Levina không ngừng la hét trong lòng:

Không không không!

Đừng đừng đừng!

Xong rồi xong rồi xong rồi!

Muốn đụng phải, muốn đụng phải!

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi đập vào tường, cô nhắm mắt lại một cách cam chịu.

Nhưng mà kỳ tích đã xảy ra. Có lẽ lão Merlin đã nghe được lời cầu nguyện của thiếu nữ đáng thương.

Thật kỳ diệu, Levina không đụng vào bức tường mà chỉ bị không khí đẩy nhẹ nhàng văng ra.

Ha? Đã xảy ra cái gì?

Một bụng nghi hoặc Levina mở bừng mắt, phát hiện mình đang chậm rãi rơi xuống.

Đáp lại trên đất bằng, Levina mới nhận ra mình được người cứu.

Nhưng mọi người vẫn đang bay trên trời, không ai để ý chuyện đang diễn ra.

Levina nhìn quanh bốn phía, nheo mắt nhìn một vòng cũng không thấy ai cả.


Cùng lúc đó, nơi xa Snape yên lặng thu hồi đũa phép, hắn quay người rời đi.


Sweeting đang bay trên trời nhận thấy Levina dưới mặt đất, bay đến bên Levina hỏi: "Nhanh như vậy liền bắt được Snitch, người trẻ tuổi có tiền đồ nha."

Sweeting nói với giọng điệu ông cụ non khiến Levina bật cười.

Cô khẽ cười nói: "Tuổi già rồi mà vẫn chưa về hưu sao?"

Khuôn mặt Sweeting nhăn lại: "Hồi mới gặp không nghĩ tới em hoạt ngôn như vậy."

"Tôi cùng em nói, lại mấy tháng nữa là tôi sắp tốt nghiệp rồi." Sweeting nhảy xuống cải chổi, tiếp nhận Levina trong tay Snitch, mở ra cái rương, " Đến lúc đó, em có thể thấy không thấy tôi."

Levina nhặt cây chổi trên mặt đất, tai mắt mũi miệng đều nghĩ tới đồ ăn trong sảnh.

"Thừa dịp tôi còn ở, bây giờ em nên nói nhiều lời tốt đẹp với tôi hơn, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội đâu."  Sweeting vẫn còn đang luyên thuyên.

Anh đem cái rương đóng lại, quay đầu vừa thấy Levina đã sớm đi xa.

Sweeting đứng ở tại chỗ, mái tóc bị gió thổi phiêu phiêu, màu vàng tóc ở bầu trời ánh nắng chiều chiếu rọi, dường như biến thành màu đỏ xám.

Anh nhìn về phía Levina đi, lòng có chút ưu sầu.

Lễ tốt nghiệp, đúng vậy, anh muốn ở lễ tốt nghiệp thử một lần.

Thân ái Levina, em rốt cuộc có biết hay không?


Ở phía bên kia, sau bữa ăn, Levina muốn quay lại kí túc xá tiếp tục nghiên cứu phép thuật.

Nhưng ngay ngã rẽ hành lang cô ngoài ý muốn chạm trán Snape giáo sư.

Đối phương thấy cô nháy mắt, sắc mặt liền thay đổi.

Levina không rõ nguyên do, không rõ chính mình nơi nào lại chọc tới hắn.

Snape nhìn thấy Levina Taft liền có chút nổi giận.

Vì một trái Snitch liền không màng tất cả mà đuổi theo, cô liền như vậy thích Quidditch?

Nếu không phải vừa lúc hắn ở gần đó, kết quả Taft bây giờ đầu có thể nở hoa rồi.

Snape nhịn rồi lại nhịn, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng hắn mím môi, không vui nói: "Sau trận đấu, trò sẽ rời khỏi đội Quidditch."

Nói xong, Snape không quan tâm Levina có nguyện ý hay không, trực tiếp tránh đi nữ hài nghênh ngang mà đi.

Levina bị Snape nói có bối rối chút không hiểu làm sao.

Cái gì, chuyện gì, như thế nào đột nhiên nói cái này. Cô nhìn Snape giáo sư bóng dáng, bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.

Xem ra, hôm nay ở sân bóng, người cứu mình chính là Snape giáo sư.

Levina đột nhiên hiểu được ý định tốt của Snape.

Biết được Snape giáo sư là người cứu mình, Levina tự nhiên cảm thấy tâm tình có chút sung sướng, trong lòng như là đột nhiên biến thành đám mây, bay bay nhẹ nhẹ.


.

.

.--------.

Tác giả có lời muốn nói: 

Tự nhiên thấy bản thân đã lập flag khá nhiều::) Cảm giác có chút tội lỗi.

Tui đang dùng Cốc Cốc nên giờ vô được bình thường.

Chương sẽ không ra đều đặn cơ mà vẫn sẽ ra, chắc cũng tùy cơ ha..ha..

Giờ còn ai đọc không ta:>>


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro