Chương 227: Truyền thừa bị lãng quên

Bỏ nhà trốn đi... tất cả như thể là sự sắp đặt của số phận.

Đúng là ý nghĩ ngây thơ của một cô bé mới mười một, mười hai tuổi – cho dù bản thân lại là một ma cà rồng khiến người khác kinh hãi.

Nếu số phận thực sự vận hành đơn giản như vậy, thì khả năng lớn nhất của cô bé không phải là tìm được người trong lời tiên tri có thể cứu gia tộc thoát khỏi khốn cảnh, mà là vì quá lâu không được uống máu nên lả đi tại đây. Hoặc chết đói, hoặc bị người phát hiện ra thân phận ma cà rồng, và rồi bị tống vào Azkaban.

Theo Ivan nghĩ, đó mới chính là số phận của cô bé này.

Giờ cũng đã gần rạng sáng. Lễ hội Giáng Sinh tại Hẻm Xéo sắp kết thúc, đến lúc đó cô bé sẽ chỉ còn biết co ro một mình trong con hẻm nhỏ tối tăm, chờ đợi người được định sẵn trong số mệnh... một người vốn không hề tồn tại.

Ivan muốn giúp, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cậu không thể dắt một ma cà rồng nhỏ tuổi về quán Cái Vạc Lủng rồi nói với Lupin và Sirius rằng mình "vô tình nhặt được" cô bé, thấy tội nghiệp quá nên mang về. Mong rằng họ sẽ không nói lại chuyện này với ai khác.

Chưa nói đến việc Lupin và Sirius có đồng ý hay không, tình cảnh hiện tại đã chẳng ổn chút nào – chính cậu đang bị cô bé dùng ma pháp trói chặt.

Xem ra người cần được giúp ở đây lại chính là cậu.

Nếu lát nữa Hermione quay lại, thấy cảnh này thì cô ấy sẽ phản ứng ra sao?

Hơn nữa, cô bé này vừa khẳng định rằng chỉ sau khi tìm được "người kia" mới chịu thả Ivan. Trong lúc chờ đợi, rõ ràng cô chỉ xem Ivan như một kẻ để trò chuyện... hoặc chính xác hơn, là một bữa ăn có thể dùng bất cứ lúc nào.

Hiện giờ, cô bé đang cố nén cơn đói, cố chịu đựng sự cám dỗ của mùi máu. Nhưng đến lúc không thể kiềm chế được nữa, cô sẽ mặc kệ tất cả, trực tiếp cắn vào cổ Ivan và hút sạch máu – đó mới đúng là bản năng của ma cà rồng.

Nghĩ tới đây, Ivan bất giác rùng mình.

Dù nhìn theo hướng nào, cậu cũng cần phải giúp cô bé này – giúp cô sớm tìm được người trong lời tiên tri, hoặc tìm cách thoát khỏi nơi này.

"Ngươi nói quá mơ hồ rồi. Hiện tại ở Hẻm Xéo có ít nhất mấy ngàn phù thủy, căn bản không thể xác định ai mới là người đó. Trong lời tiên tri của gia tộc ngươi, có chi tiết cụ thể nào hơn không? Ví dụ như hắn phải đáp ứng điều kiện gì đặc biệt chẳng hạn..." – Ivan hỏi.

"Nếu hắn có thể cứu gia tộc thoát khỏi khốn cảnh, nhất định phải là một phù thủy cực kỳ cường đại." – Cô bé chớp đôi mắt đỏ như rượu vang, nhớ lại – "Ta nghe chú nói, người ấy sẽ mang theo một món đồ được truyền thừa từ tổ tiên chúng ta cách đây ngàn năm. Chính vật đó sẽ chứng minh thân phận của hắn."

"Tổ tiên ngàn năm trước? Là ai vậy?" – Ivan ngạc nhiên, thoáng nghĩ chẳng lẽ là một ma cà rồng từ ngàn năm trước?

"Salazar Slytherin!" – Cô bé khẽ thốt ra cái tên.

Cái gì?!

Nếu không bị xiềng xích trói chặt, Ivan hẳn đã nhảy dựng lên.

Cậu trố mắt nhìn cô bé – Salazar Slytherin lại là tổ tiên của cô ta sao? Sao có thể được? Chẳng lẽ Slytherin là ma cà rồng?!

Chuyện này nghe thật hoang đường. Ai cũng biết hậu duệ gần nhất của Slytherin chính là gia tộc Gaunt, một gia tộc thuần huyết cổ xưa nổi tiếng vì sự điên loạn và tính khí thất thường.

Để duy trì cái gọi là "huyết thống thuần khiết", đời đời nhà Gaunt đều kết hôn cận huyết.

Mãi cho đến Merope Gaunt – mẹ của Voldemort. Bà không kết hôn với anh em họ hay một phù thủy thuần huyết khác, mà lại phải lòng một Muggle tên Tom Riddle. Bà dùng tình dược để cưới ông ta và cuối cùng sinh ra Voldemort.

Voldemort là hậu duệ duy nhất của Salazar, và đó là niềm kiêu hãnh lớn nhất của hắn.

Còn giờ, từ đâu xuất hiện một cô bé ma cà rồng lại tự nhận gia tộc mình là hậu duệ của Slytherin – nghe chẳng khác nào chuyện nhảm nhí.

"Salazar Slytherin là một trong bốn nhà sáng lập Hogwarts. Ai cũng biết chuyện về ông ấy. Không thể nào ông ta là ma cà rồng được!" – Ivan nhìn chằm chằm cô bé, giọng đầy nghi ngờ.

Mọi thứ liên quan đến Slytherin đều gắn liền với rắn, giống như Voldemort vậy – hậu duệ của ông ta đều nói được xà ngữ. Sao có thể liên quan tới ma cà rồng?

Thấy Ivan không tin, cô bé vội vàng giải thích:
"Bản thân Salazar không phải ma cà rồng, nhưng gia tộc chúng ta thực sự là hậu duệ trực hệ của ông ấy. Nếu ngươi không tin, hãy xem cây đũa phép của ta."

Cô vụng về xắn tay áo, rút ra một cây đũa nhỏ.

Ivan chú ý thấy trong lớp áo rộng có một khe đặc biệt để cất đũa, thiết kế rất khéo léo, giúp rút ra dễ dàng bất cứ lúc nào.

Cậu chăm chú quan sát cây đũa. Không hiểu sao nó mang lại cho cậu cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

"Hãy nhìn chỗ này!" – Cô bé đưa phần cán đũa ra sát trước mặt Ivan, suýt chạm vào mắt cậu – "Đây là gia huy của chúng ta."

Trên cán đũa, Ivan thấy khắc một hình kỳ lạ: chữ S cách điệu giống con rắn – chính là gia huy nhà Slytherin. Nhưng khác biệt ở chỗ, phía trên góc phải chữ S còn có thêm một hình con dơi.

"Đây cũng là gia huy nhà Slytherin. Và cây đũa này được chế tác mô phỏng theo đũa gốc của Salazar." – Cô bé giải thích – "Trong gia tộc vẫn còn giữ cây đũa mà Salazar từng dùng, truyền lại hơn ngàn năm. Ta từng được nhìn thấy. Đó là một cây..."

"Một cây đũa bạc trắng, bề ngoài giống hệt cây này, trên thân có nhiều hoa văn đỏ nhỏ, dài khoảng mười inch!" – Ivan lẩm bẩm.

Trước mắt cậu lại hiện lên hình ảnh chàng phù thủy trẻ mặc áo choàng xanh đậm cổ xưa, cầm cây đũa bạc sáng lấp lánh đứng trước mặt mình.

Ivan đã từng quay ngược thời gian về Hogwarts ngàn năm trước, trong mật thất Slytherin chính mắt thấy Salazar cùng cây đũa ấy.

Hình dáng cây đũa quá đặc biệt nên để lại trong cậu ấn tượng sâu sắc.

Giờ thì Ivan đã hiểu vì sao đũa của cô bé lại trông quen mắt đến thế – nó quả thật được làm theo mẫu đũa của chính Salazar.

Điều đó cũng có nghĩa là, lời cô bé vừa nói đều là thật: cô thật sự là hậu duệ trực hệ của Slytherin. Tổ tiên của họ luôn truyền lại những vật tùy thân của Salazar – từ nhẫn, chiếc mề đay, và quan trọng nhất là cây đũa.

Nghe thì khó tin, nhưng lại hoàn toàn có lý.

Một ngàn năm là quãng thời gian quá dài, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Với tính cách của Salazar, việc có một hậu duệ đi tìm sức mạnh lớn hơn và tự nguyện trở thành ma cà rồng cũng chẳng phải không thể.

Hậu duệ ấy vì thân phận ma cà rồng bị coi là cấm kỵ nên đã biến mất khỏi thế giới phù thủy, nhưng gia tộc của hắn vẫn tồn tại trong bóng tối, truyền thừa đến tận ngày nay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro