Phiên ngoại 2: Quả Snitch và Bí Mật Nhỏ

_" Hãy cẩn thận, đám Tử Thần Thực Tử thiếu chút nữa bắt được các cậu!"

_" Nhưng chúng tôi đã trốn thoát thành công, hiện tại đang ở nơi rất xa!"
Harry viết nhanh lên tấm kim loại:
_" Anh rốt cuộc là ai? Người của Dumbledore sao?"

Harry phát ngốc nhìn " Quả Snitch" óng ánh sắc vàng, chờ đợi chữ viết xuất hiện trên mặt kim loại bóng loáng. Nói ra thì, cái người cùng cậu trao đổi thông tin phần lớn đều là buổi tối mới xuất hiện. Giống như hiện tại, khuya khoắt im ắng.

_" Nhắc lại lần nữa, tôi không phải người phe Dumbledore!"

Một hàng chữ xuất hiện, Harry nhìn ra được đối phương đang tức giận bất mãn.

Harry cầm bút lông tinh tế viết lên trên:
_" Thật xin lỗi, tôi chỉ là tò mò!"

Cậu cảm thấy cái này cũng không phải sai lầm thực nghiêm trọng, ai có thể nghĩ đến một " Quả Snitch" sẽ xuất hiện chữ viết đâu? Càng thần kì hơn là, không cần mực nước, khi trò chuyện cùng người thần bí tự xưng Mr. D, cậu chỉ cần vạch nên bề mặt kim loại, tin lập tức sẽ chuyển sang cho người kia.

Thời điểm ban đầu Harry còn hoảng sợ, cậu thậm chí còn cho rằng Dumbledore ở một đầu bên kia. Nhưng không bao lâu, cậu phát hiện chính mình nghĩ nhiều rồi, Dumbledore đã mất, tận mắt cậu nhìn thấy, bị Snape giết!

Harry cảm thấy mất mát, nhưng đồng thời cũng vì điều này mà vui vẻ, ... Dumbledore tuy không còn sống, nhưng cụ lại đưa một người đến trợ giúp cậu.

Mr. D là một kẻ vô cùng thần bí, Harry hoàn toàn không đoán ra được anh ta là ai, manh mối duy nhất có thể xác định, anh ta là gián điệp bên trong lũ Tử Thần Thực Tử.

Lúc trước, đối phương chỉ báo cho cậu ít tin tức. Một khoảng thời gian sau, các cậu nhẫu nhiên có thể nói với nhau vài vấn đề nhỏ: một ít chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt đời thường, đồ ăn ưa thích, thậm chí là thời tiết hôm nay xấu đẹp,... Trừ những cái đó, hai người thích tranh cãi nhất về Niềm đam mê của Thế giới: Quidditch!

Harry có thể xác định thêm, đối phương không khác biệt lắm là một anh chàng gần tuổi cậu. Điều này làm cậu, lần đầu tiên, không thể thầm rủa Dumbledore trong đầu:
" Anh ta quá trẻ, như thế nào lại bắt anh ta làm một việc nguy hiểm đến mức này?"

Harry nghĩ, cũng bắt đầu quan tâm đến hoàn cảnh của Mr. D!

_" Cậu hỏi quá nhiều!"
Đối phương không chút cảm kích càu nhàu. Nhưng là một con Sư Tử ương bướng cứng đầu, Harry vẫn tiếp tục đeo bám dây dưa không đứt vấn đề này.

_" Anh không thể rời khỏi đó sao? Việc này quá nguy hiểm! Voldemort có thể phát hiện bất cứ lúc nào!"

_" Tôi sẽ không rời Tử Thàn Thực Tử!"

_" Chính là Dumbledore, cụ..."

_" Chính là tôi tự yêu cầu làm việc này!"

_" Nhưng tôi không muốn anh làm như vậy, tôi hy vọng anh có thể sống thật tốt!"

Harry đem Mr. D trở thành bạn bè. Một người bạn đặc biệt, khác hẳn với bạn bè trong trường học, khác hẳn với Ron cùng Hermione. Cậu có thể đem tất cả mọi điều phiền não kể với Mr. D, nói ra tất cả, hoàn toàn không cố kị điều gì. Cậu thậm chí không kể về sự tồn tại vủa Mr. D với Ron và Hermione, bởi vì cậu cho rằng, mối quan hệ này là bí mật nhỏ chỉ riêng hai người.

Hôm nay Harry đã nói ra nỗi lo lắng của mình, chính là cậu chờ thật lâu vẫn không thấy đối phương trả lời. Mà không hề hay biết sau khi cậu ngủ say, một dòng chữ nắn nót khắc sâu, xuất hiện trên tấm kim loại.
" Vì cậu tôi nguyện ý, Harry!"

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh sáng chiếu rọi đường chân trời, Hermione đánh thức cậu:
_" Sáng rồi, Harry, mau dậy ăn chút gì đó đi!"

_" Được!"
Harry mơ màng đáp, sau đó nhanh nhẹn nhét " Kim loại đưa tin" vào trong túi áo ngực.

Bọn họ ở chỗ này ngây người một ngày, thảo luận kế hoạch tiếp theo. Khi hoàng hôn buông xuống, họ thu dọn hành lý, sử dụng Bùa chú. Dưới bầu trời xám xịt Ảo Ảnh Di Hình rời đi.

Trận tuyết lớn bao trùm toàn bộ thế giới, đáy lòng Harry cũng phát lạnh theo. Đây không thể coi là một chuyến hành trình tốt đẹp, nó thậm chí vô cùng bi thương.

Từ pho tượng ngoài sân lớn đến bia mộ đá khắc sâu bên trong vườn... Harry không nhịn được nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống.
Tầng tuyết thật dày che giấu thi thể cha mẹ cậu, ở nơi này hư thối, ở nơi này biến mất.

Cha James cùng mẹ Lily hi sinh để đổi lấy sinh mạng cậu, cậu còn sống, trái tim còn đập. Nhưng giờ phút này, điều đang chờ đợi cậu, lại là cùng bọn họ chôn trong trận tuyết lớn.

Harry gần như chạy trốn rời khỏi nơi này, cảm xúc của cậu bất ổn, làm Hermione lo lắng không thôi.

_" Đi thôi, đi mau đi!"
Cô an ủi, nghĩ dời lực chú ý của Harry:
_" Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Bathilda!"

Có lẽ được nữ thần may mắn ban ơn, bọn họ cuối cùng thuận lợi tìm được nhà của bà Bathilda Bagshot. Cách nhà Potter không xa, trong một góc hẻo lánh, nữ Phù thủy lớn tuổi lưng còn sống ở đây đã nhiều năm.

Tóc bà hầu như đã rụng hết, đôi mắt vẩn đục, đầu óc không còn minh mẫn. Trên người bà có một cái mùi rất khó tả, là loại mùi trộn lẫn giữa quần áo dơ bẩn lâu ngày không giặt với thức ăn đã bị hỏng từ lâu.

Ở trong căn phòng khách lâu năm không được tu sửa, âm u ẩm ướt, Harry tìm thấy một bức ảnh chụp,... một chàng trai tóc vàng anh tuấn. Chính là anh chàng lúc trước ngồi vắt vẻo trên cửa sổ nhà Gregorovitch, vẻ mặt ăn trộm sung sướng.

_" Bà biết anh ta là ai sao?"
Harry hỏi, cực kỳ yêu cầu một câu trả lời.
Tiềm thức cậu cảm thấy người này chính là manh mối quan trọng...
Không thể nghi ngờ, anh chàng thân thiết quàng tay níu cổ với Dumbledore trong " Albus Dumbledore, Chuyện đời cùng Chuyện xạo" của Rita Skeeter có vai trò mấu chốt.

Nhưng mặc kệ cậu hay là Hermione hỏi thế nào, bà Bathilda đều dùng đôi mắt kèm nhèm trừng bọn họ.

Hai người quả thực rất sốt ruột, nhưng bà Bathilda luôn trong trạng thái không tỉnh táo. Rốt cuộc, sau một hồi nói chuyện, Harry đã hiểu ý:
Bà hy vọng cùng Harry lên lầu, một mình!

_" Nói không chừng, bà ấy hy vọng đưa kiếm của Dumbledore cho mình."
Harry đoán. Hermione đồng tình với cách nghĩ này, sau để cậu một mình đi theo bà Bathilda run lẩy bẩy lên tầng hai.

Hành lang thật hẹp, mà còn rất tối. Bọn họ bước vào căn phòng tối đen như mực không lọt chút ánh sáng.

Vết sẹo trên trán Harry bắt đầu đau nhức, lúc này cậu mới nhận thấy có gì không đúng. Trước mắt cậu hiện ra khung cảnh đáng sợ cực điểm:
Bà Bathilda nằm lăn trên mặt đất, một con rắn thật lớn quấn quanh cổ bà, từ nơi đó chui ra.

Con rắn uốn lượn trườn tới, phun ra âm thanh" tê tê" làm sởn gai ốc.

Harry lảo đảo lùi về sau, đũa phép vừa giơ lên giữa chừng, một bóng đen vụt qua. Đuôi rắn đánh trúng Harry, đem cậu đập thẳng vào một góc bên trong đống lớn quần áo dơ bẩn.

Harry đột nhiên lăn sang một bên. Thành công né đuôi rắn lần nữa quăng tới. Cả người cậu đau nhức, khó có thể hô hấp nổi. Trong tiếng mưa rơi như gõ vào pha lê thanh thúy, dưới tầng truyền đến tiếng gọi của Hermione:
_" Harry???"

Cậu không thể đáp lại, bởi vì miệng máu Nagini cắn chặt bả vai cậu.

Thân rắn lạnh băng trơn trượt một vòng lại một vòng dần siết lấy cơ thể cậu, Harry định kêu cứu nhưng cổ họng tắc lại, không thể phát ra một âm thanh nào. Nọc độc của con rắn, từ vết thương sâu trong bả vai, xâm lấn cơ thể cậu, theo từng hơi thở theo từng nhịp đập trái tim, làm tê liệt thần kinh Harry.

Cậu còn muốn giãy giụa, cũng không có hiệu quả. Con rắn kia quấn cậu ngày càng chặt chẽ, thậm chí không khí trong phổi cũng bị ép ra hết. Cậu thấy thứ gì đó xách mình càng ngày càng xa, trong đầu lạnh băng tràn ngập ánh sáng trằng, ý thức càng thêm mờ nhạt, rốt cuộc buông bỏ hy vọng...

Có thứ gì đó đè nén ngực cậu, giống như cạm vào trái tim. Ấm áp, yên bình, làm người ta tham luyến giữ lấy,... Harry cảm thấy như cơ thể mình muốn bay lên, vui sướng như vậy, chưa từng có cảm giác mừng như điên... Khi tiếng chuông báo hiệu tử vong muốn vang lên, lại có cảm giác như cái ôm ấp ấm nóng của mẹ.

_" Mẹ......!"

_" Nói cái gì ngốc nghếch thế, Potter!"
Có tiếng cười châm biếm bên tai. Ánh vàng lóe sáng đong đưa trước mắt cậu, Harry không vui nghĩ muốn gạt sang bên, vì nó làm mắt cậu ngưa ngứa.

_" Thật sự quá tùy tiện, Đầu Sẹo!"
Draco thấp giọng mắng, tức giận lại bất đắc dĩ gỡ tay cậu ra khỏi mái tóc bạch kim xinh đẹp. Nhưng Harry không có ngoan ngoãn buông tha, bởi vì cậu đột nhiên nảy sinh hứng thú với cái thứ lóe sáng này.

_" Quả Snitch của tôi đâu?"
Cậu lẩm bẩm, trong tiếng hút khí đau đớn của đối phương lôi đứt vài cọng tóc bạch kim mềm mại.

_" Thật muốn đánh cậu!"
Draco nghiến răng nghiến lợi nói, lại đem bàn tay không yên phận của Potter nhét vào trong chăn:
_" Nếu cậu lại tự ý kéo tóc tôi, tôi liền tịch thu quả Snitch!"

_" Anh không thể.......!"

_" Tôi có thể!"

_" Không thể!"
Harry lớn tiếng phản đối, trong âm thanh xen lẫn nức nở:
_" Anh không thể đem Mr.D đi!"

_" Phải không?"
Draco nhướn nhướn lông mày, kéo dài giọng:
_" Hắn ta rất quan trọng sao?"

Harry không trả lời, chỉ nhìn anh cười ngây ngốc. Thuốc giải độc đang phát huy tác dụng, làm đầu óc cậu lộn xộn một đống, đôi mắt xanh lục xinh đẹp nhìn Draco chăm chú:
_" Không thể nói cho anh!"
_" Mr.D là bí mật nhỏ của tôi!"

Draco bật cười, lắc đầu. Hôn nhẹ nên trán cậu bé không chịu nổi thuốc mà mơ màng ngủ mất:
_" Mơ đẹp, Harry!"

Anh thấp giọng nói, đứng lên. Lưu luyến nhìn gương mặt người kia an tĩnh ngủ ngoan, sau đó đi ra khỏi lều trại.

Ý cười ôn hòa biến mất, thay bằng gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm.

_" Sau khi tỉnh lại cho cậu ta uống cái này!"

Hermione nhận lấy bình dược, tò mò đáng giá người bí ẩn trước mắt. Một người đàn ông gương mặt thường thường phổ thông, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan không có gì đáng nói.

_" Anh là ai?"

Đối với người bí ẩn cứu bọn họ ngay trong lúc nguy cấp, Hermione không ngăn nổi tò mò.

Nhưng người đàn ông cự tuyệt lộ diện thân phận:
_" Cô không cần biết!"
Trong đêm tối giống như ảo ảnh, tan biến.

Cô nàng tóc xù vẫn canh cánh câu hỏi này trong lòng, hôm sau tra hỏi bạn thân:
_" Người kia là ai?"

Harry lắc đầu:
_" Chắc là người của Hội Phượng Hoàng."
Cậu nói, tay vuốt ve túi áo ngực, cách lớp vải còn cảm nhận được độ cứng kim loại.

Sau khi Hermione xoay người bước ra, cậu lén le lưỡi với bóng lưng cô bạn, lặng lẽ nở nụ cười.

Bí mật nhỏ trong lòng, chỉ thuộc về cậu cùng Mr.D



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro