Chương 20


Harry như bừng sáng trước thông tin đó, miệng hắn lộ ra những chiếc răng nanh và nở một nụ cười thật tươi. "Có thật không?" Ma cà rồng nghe sướng kinh khủng.

"Phải", Lupin vươn bàn tay mệt mỏi vuốt mái tóc mình. "Nhưng dĩ nhiên là ở phía bên kia."

"Tất nhiên rồi," Ma cà rồng xác nhận, tiếp tục cười với đôi mắt hạnh phúc, má Draco bất ngờ được nâng niu bởi đôi bàn tay mát lạnh, cậu thấy ma cà rồng kia đang cười khúc khích chỉ cách mặt cậu vài inch. "Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp."

Slytherin nhìn vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp khi hắn cười thầm trước chú rắn nhỏ giật mình.

"Ổn chứ?" Draco nhướng mày hỏi. "Anh nói cho tôi biết xem liệu thông tin đó có nghĩa lý với chúng ta không đây."

"Cậu không cảm thấy ổn sao?" Harry cười khúc khích, dùng ngón tay cái thô ráp xoa xoa má Draco.

Draco nheo mắt nhìn tên kia. "Thực ra," Cơn đau nhói ở má không còn. "Tôi thích."

"Đó là bởi vì tôi là người lương y giỏi nhất đó."

Draco quay đầu về phía giọng nói nhẹ nhàng phát ra, là Nem bước ra khỏi đám đông.

"Thế sao, tôi không biết yêu tinh lại nhút nhát như vậy đấy," Draco lẩm bẩm.

Harry bật cười. "Do cậu không biết đấy thôi."

"Chào Rem", Cô yêu tinh nói về phía Lupin.

"Xin chào", Lupin yêu ớt cười với lương y có làn da ngăm đen.

"Anh đến đây lấy thuốc à?"

"Làm sao cô biết." Theo nghĩa đen, lời nhạo báng tuôn ra từ Lupin khi ông cười toe toét với yêu tinh.

"Ồ", Nem chỉ nhún vai, cô đưa một cái lọ thuốc cho giáo sư. "Tôi gọi nó là giác quan thứ sáu".

"Chắc hẳn là một sinh vật gì đó rồi," Draco lẩm bẩm khi Nem nheo mắt nhìn cậu.

"Chà, chà," Cô kêu lên, bắt đầu đi tới lui trước Draco, một tia tinh quái trong mắt cô nàng. "Má cậu lành rồi đó, cậu có gì muốn nói với vị cứu tinh của mình không? "

Draco kéo lên nụ cười trái lòng, nhìn đối phương đang ngập tràn niềm vui. "Ồ, cô hoàn toàn đúng", Cậu thốt lên, đeo lên mặt chiếc mặt nạ chân thành, đôi mắt mở to long lanh. Draco từ nhìn Nem chiến thắng chuyển sang nhìn Harry thích thú, cậu cúi đầu phục tùng. "Ôi ngài là vị cứu tinh vĩ đại," Cậu nói với một giọng cảm động, kiểm soát tốt để nhận được tiếng cười từ Lupin, người đã chứng kiến ​​cuộc tranh chấp nhỏ của họ. "Cảm ơn đã cứu tôi, một người phàm trần, ôi cảm ơn ngài thủ lĩnh !"

Harry cười khúc khích còn Nem khịt mũi bất bình.

"Làm sao để một người nông dân như tôi có thể trả ơn cho ngài đây", Draco tiếp tục công khai liếc nhìn Nem, người đang nheo mắt nhìn.

"Cậu đang chơi một trò chơi nguy hiểm đó, bé phù thuỷ nhỏ à," Cô khoanh tay trước ngực cảnh báo. "Cậu không cần kiểm tra đầu mình sao?"

Draco giơ tay chịu thua. "Này, tôi chỉ cảm ơn vị cứu tinh của mình, nếu tôi nhớ chính xác thì CÔ đã khuyến khích tôi làm vậy."

"Yeah, yeah, cậu là một con rắn, còn tôi chỉ là một con sóc thôi. Cậu trơn trượt và tôi không bằng cậu v.v. " Nem nắm lấy khuôn mặt của Draco, đều đặn xoay đầu cậu. Slytherin phát ra âm thanh phản đối yếu ớt khi người kia đưa tay nhẹ nhàng bắt đầu thăm dò vết sưng.

Quá trình điều trị kép dài vài phút, Lupin và Harry bắt đầu trò chuyện về cuộc gặp gỡ ngày mai. Nem chỉ ậm ừ qua loa (không rõ có phù hợp với cuộc hội thoại hay không, nhưng cô cũng ậm ừ không ít). Hình như đó là cuộc họp với Bộ Trưởng Bộ Pháp thuật thì phải, cậu thực sự không thể hiểu chi tiết toàn bộ cuộc đối thoại, Harry và Lupin lại lảng tránh mỗi lần cậu hỏi, và Draco bĩu môi khi kết thúc quá trình điều trị .

"Xong rồi", Nem kêu lên, nhẹ nhàng tách ngón tay ra khỏi đầu Draco. Đầu của Slytherin bỗng chốc nhẹ hơn bao giờ hết, cả cơn đau âm ỉ ám ảnh cậu suốt buổi tối giờ cũng biến mất. Draco đưa tay vén tóc cho chắc, khi ngón tay thăm dò vết sưng tấy, cậu chỉ cảm thấy làn da mịn màng mà không có tiếng kêu đau đớn.

Harry ngừng nói chuyện với Lupin khi nghe tiếng cảm thán của Nem, hắn quay đầu nhìn Draco với đôi mắt mở to. "Nói cho tôi biết lương y à", Harry nghiêm nghị, hướng ánh mắt về phía yêu tinh gỗ. "Nó tệ đến mức nào?"

"Chết tiệt", Draco thốt lên, nhảy nhẹ ra khỏi giường và đứng trên sàn nhà.

"Thô lỗ", Harry cười tự mãn.

"Không phải lúc nào cũng có một cuộc nói chuyện hoa mỹ," Draco độp lại, nháy mắt với ma cà rồng trước khi quay lại phía Nem. "Cảm ơn", Cậu cúi đầu nhẹ. "Thành thật mà nói, so với đám sinh vật kia, cô cũng không tệ lắm."

Yêu tinh tỏ vẻ vui thích cúi đầu đáp lại. "À, giống nhau cả. So với mấy người pháp sư kia, cậu cũng không tệ lắm. "

"Tuyệt." Draco quay khỏi cô yêu tinh đang vẫy tay với Harry và Lupin, và rồi một lần nữa bị đám đông nuốt chửng.

"Thế nên," Draco bình tĩnh đáng kinh ngạc, chuyến thăm đáng sợ đến MCE này không ghê như Draco tưởng. Thật ra nó cũng thú vị lắm ấy chứ, không tên nào cố ăn, giết hay đánh cậu, Draco còn đùa vui với họ.

Draco tự hỏi liệu bản thân có nên cảm thấy kinh hãi ngay lúc này không.

"Ừ", Harry đáp lại, có phần hụt hẫng. "Tôi nghĩ mình nên dẫn cậu về?"

"Một quý ông đích thực đấy."

"Đúng, đúng", Harry cười nhẹ. "Dù sao thì, cảm ơn Remus... Vì đã nói cho tôi biết."

"Không có gì", Người sói cười gượng gạo. "Tôi mừng vì ngài đã khá hơn." Rồi ông ấy gật đầu về phía Draco, tia ánh sáng ấm áp tỏa sáng từ đôi mắt màu hổ phách, sau đó ông cũng biến mất vào đám đông.

Harry nắm lấy tay Draco và dẫn cậu ra khỏi bệnh xá. Slytherin bị tên ma cà rồng đưa đi, câu đưa mắt liếc nhìn những hoạt động diễn ra xung quanh. Dù sao thì, không phải ngày nào cậu cũng được chứng kiến cuộc nổi loạn của MCE.

Nhưng họ đã sớm ra khỏi bệnh xá, đứng trên hành lang. Draco thở ra một hơi dài.

"Tôi đoán là vậy," Cậu thì thầm khi họnhìn nhau một lúc.

Harry tặng cho Draco biểu cảm khó hiểu. "Đoán là vậy."

Họ bước xuống sảnh trong im lặng, ai nấy lặn trong dòng suy tư của riêng mình. Cánh phía đông nhanh chóng khép lại, đưa bộ đôi tiến đến cánh cửa lớn phía cầu thang phía sau bức chân dung. Harry dùng một mệnh lệnh im lặng rồi bọn họ đi xuống cầu thang. Họ đã sớm rời khỏi trụ sở MCE và Draco đưa tầm mắt phía ma cà rồng đang đi bên cạnh mình.

"Tôi có thể tự đi được."

Harry gãi đầu, kiên định nhìn Draco,"Cậu chắc chắn?"

"Ừ", Draco nở nụ cười nửa miệng. "Tôi lươn lắm, các giáo sư sẽ không bắt được tôi đâu."

"Trừ khi họ làm ..."

"Họ sẽ không."

"Ah..."

Cả hai lại rơi vào khoảng lặng, Draco không biết có nên nói... hay làm gì đó? Có nên hôn tạm biệt Harry không nhỉ? Đôi mắt Draco lướt qua đôi môi ma cà rồng, khẽ nuốt khan. Không, ma cà rồng đã nói nụ hôn của họ là một sai lầm rồi, hắn sẽ không muốn nhận nụ hôn từ Draco đâu.

"Vậy", Harry tiến về phía trước trong sự im lặng đầy ngột ngạt. "Cậu nghĩ gì về họ? Nem và Remus cũng đâu vô cảm như cậu nghĩ đâu. "

Draco cười một nụ cười méo xệch, lắc đầu. "Không, họ không... Như tôi tưởng."

"Đó là dấu hiệu tốt, phải chứ?"

Slytherin cười khúc khích. "Rất" Draco bắt chước hành động gãi đầu của Harry, chắc chăn là một cử chỉ lo lắng, "Tôi đoán là anh đã đúng."

"Ừm?"

"Ồ không hẳn là đúng hết... nhưng cũng hơi đúng, Nem và Lupin không sao... Mặt khác, Greyback, "Draco bất giác rùng mình. "Không ổn lắm."

Harry cứng ngắc nhún vai.

"Cơ mà", Draco tiếp tục, bộ não cậu vẫn hoạt động hết công suất. "Thật đáng sợ vì anh không giống một sinh vật chân chính."

Harry cười khúc khích. "Cậu nghĩ sao? Mong có sợi dây xích nào để ngăn chúng tôi tấn công cậu không? "

Mặt người Slytherin nóng lên. "Không", Cậu nói với một giọng khàn khàn.

"Cậu sẽ làm, phải không? Merlin, xã hội phù thủy thực sự là một mớ hỗn độn. "

"Này," Draco hơi tức giận. "Năm thứ ba, tôi bị tấn công bởi một tên Bằng Mã vô cớ, đêm nay tôi đã bị Greyback tấn công. "

"Thế cậu có bao giờ bị chính đồng loại tấn công chưa?"

Draco bất động khi nhíu mày. "Không hẳn lắm."

Harry nhướng mày. "Được rồi, nhưng cậu đã tấn công một phù thuỷ chưa."

Miệng Slytherin khô khốc khi nhớ đến Granger, rằng cậu đã tấn công cô như thế nào, ném những lời châm chọc dơ bẩn ra sao, cậu nhớ cô đã ngấn lệ nhìn mình chỉ vì bản thân chế giễu cô bằng từ Máu Bùn.

Chàng ma cà rồng chiếm lấy sự im lặng của Draco với vẻ mặt dữ tợn. "Ừ... thì cậu không phải là người duy nhất như thế, mọi người đều có xu hướng dễ nhớ chuyện tốt hơn là những chuyện xấu bản thân gây ra với người khác. Cậu không phải người đơn độc khi đánh giá mọi người. "

"Tôi..." Cậu tóc bạch kim từ tốn thở hắt ra, không biết nói gì. "Chết tiệt", Draco chửi thề sau một lúc lặng im. "Tôi nghĩ anh đã thuyết phục được tôi, Potter. Tôi sẽ giữ một suy nghĩ cởi mở về vấn đề đó. "

Ma cà rồng mệt nhoài cười với Draco. "Còn hẳn một thế giới cần được cải thiện giống cậu đây."

"Nè, đừng có mà khoa trương," Draco đảo mắt. "Tôi nghĩ anh không nên một mình thuyết phục, sau lưng anh còn có một trận chiến nổi loạn ấy. "

Harry lộ ra vẻ trầm tư trên mặt, chau mày. "Cậu biết không ... đó không hẳn là một ý tưởng tồi."

Draco không biết chính xác người kia nghĩ gì nhưng vẫn nhún vai. "Tất nhiên đó không phải là một ý kiến ​​tồi, bởi vì tôi là người nghĩ ra nó mà".

Ma cà rồng tóc đen cười rạng rỡ với Draco, bộ não của hắn đang bận rộn với mớ suy nghĩ, chiến thuật hay bất cứ chiến lược nào mà một thủ lĩnh phe nổi dậy cần làm. Harry bước nhanh đến gần Draco hai bước, không cho Slytherin kịp tiếp thu hình ảnh, hắn đã đặt lên môi cậu một nụ hôn thuần khiết. Mặt Draco nóng bừng, cònvị ma cà rồng cười răng rắc sung sướng.

"Ôi Draco, cách này hiệu quả lắm đấy!"

Harry tách khỏi chàng Slytherin đang nói lắp, người đang cố gắng bắt kịp niềm vui ngập tràn của ma cà rồng, một nhiệm vụ gần như không thể. Draco đờ đãn nhìn bức chân dung mở ra, quan sát Harry trở lại cánh phía đông, vị ma cà rồng vẫn nhảy tưng tưng sung sướng.

Đối phương nháy mắt lần cuối với Draco, và bức chân dung khép lại đằng sau thực thể đầy quyền năng, cắt đứt tầm nhìn của.

Slytherin cuối cùng đã tìm lại giọng nói của mình, khẽ cất tiếng hoà vào hành lang giờ đã vắng tanh. "Nhưng nụ hôn đó không phải là một sai lầm sao...?"

Cậu lắc đầu, cơ thể bối rối chậm rãi đi về phía ngục tối, cậu chỉ còn vài giờ để ngủ trước khi bình minh lên.

*

"Draco, Draco!" Slytherin rên rỉ tỉnh giấc vì bị Blaise hét to tên mình trong ký túc xá, cậu lăn lộn chụp một cái gối đè lên đầu.

Blaise nhảy lên giường kéo chiếc gối ra, bắt đầu dùng nó đánh Draco. "Thức dậy thức dậy mau! Cậu sẽ không tin những gì đang xảy ra đâu! "

"Để mình ngủ đi", Draco rên rỉ che chắn bản thân khỏi những đòn tấn công ác ý của Blaise. "Có người cần ngủ!"

"Nhưng Draco," Blaise nắm chặt lấy vai cậu. "Vụ đó đang diễn ra! Cuối cùng thì nó cũng xảy ra! "

Draco, người đã từ bỏ ý định ngủ nhiều hơn, mặt quạo nhìn Blaise. "Cái gì," Cậu đẩy Blaise ra, nhưng vô ích. Slytherin tóc đen quá nặng .

"MCE đang ở ngoài hành lang! Họ đang ở ngoài cánh phía đông! Draco...," Blaise ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Draco. "... Họ đang bước đi hoà vào các học sinh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro