Chương 2


Ở Canada nóng chết đi được. Jamie chẳng mấy mong đợi cái nắng chói chang này - khi họ rời London thời tiết rất mát mẻ và đó cũng là khi nó nhận ra mình đã mặc quá nhiều đồ ấm áp. Đến giữa buổi sáng, Jamie cởi bỏ chiếc áo sơ mi dài tay và mặc một chiếc áo phông kèm quần jean. Nó nhận thấy học sinh đi cắm trại nhiều kinh nghiệm hơn đều mặc quần đùi, thế nên nó ngay lập tức biết bản thân phải viết một bức thư khẩn cấp báo về về nhà để còn có quần áo thích hợp mà bận. Hay đi tìm một chiếc kéo cắt quần mình cũng được.

Sân rộng và thoáng là nơi mà những cô gái và cậu bé đang luyện tập. Jamie nghĩ ở đấy có tầm khoảng một trăm tới hai trăm người nhưng nó nghĩ tầm hàng trăm người thì đúng hơn. Có các khóa học vượt rào và né tránh trên không được thiết lập, chạy vòng và chạy tốc độ. Mọi người đều đang đạp xe qua các vị trí, kiểm tra kỹ năng và được nêu điểm mạnh, điểm yếu từng người. Jamie luôn nghĩ mình chơi Quidditch khá giỏi, và sáng nay ý tưởng đó vẫn chưa đánh bật khỏi đầu nó. Có thể nó không phải là người giỏi nhất, nhưng vẫn là khá giỏi về mọi mặt.

Khi xếp hàng chờ đến lượt, Jamie vui vẻ nhận lấy cốc nước bằng giấy từ cậu bé phía trước, Pradeep, không là Prasad mới đúng. Cậu ấy đến từ Ottowa, Jamie nhớ không lầm thì là thế. Trợ lý huấn luyện viên - Serafina, đi ngang qua, huýt sáo ngân nga. Cô cuộn tập giấy da của mình vào, Quick Quill ngồi xuống bảng tên tiếp theo. "Potter, Chittoor, Soerensen, Murphy, Tikolo, Vlakos, ghép đôi!"

Jamie chộp lấy chiếc chổi Nimbus 2010 của mình và đưa nó đến bãi đất trống ở rìa cánh đồng, gần cây cối. Ở đấy có năm cô gái và năm chàng trai , bọn họ trông đều cao lớn so với tuổi thật của mình, mặc dù không ai cao bằng Jamie. Tikolo, một chàng trai vai rộng, cao lêu nghêu với mái tóc cạo sát và nụ cười nham hiểm cao gần bằng, nhưng Jamie vẫn cao hơn cậu ta một hai phân.

Nó vỗ vai Tikolo. "Này, bọn mình được xép chung đội, tớ là Jamie."

"Steffen." Tikolo kích động huých Jamie và gật đầu. "Đồng ý."

Chỉ thế thôi, Jamie đã dám chắc họ có thể hạ gục bất cứ thứ gì trên đường đi, tuy nó vẫn không chắc họ sẽ luyện tập gì tiếp theo. Mọi người đã trải qua luyện tập các kỹ năng đuổi bắt, truy tìm, và đánh chổi cơ bản. Jamie không tham gia đội Gryffindor từ năm nhất giống bố, nhưng có khả năng nó sẽ giữ một vị trí trong đội vào năm sau. Cô Angela nói cho nó rất nhiều về việc không được phép thiên vị dưới bất kì hình thức nào. Cô là Bậc thầy Quidditch mới ở Hogwarts cực kỳ xuất sắc.

Serafina xuất hiện với một chiếc túi nặng uỵch và một chiếc hộp đựng bị rớt đồ ra ngoài không ngớt đã kéo suy nghĩ của Jamie về thực tại. Nó đưa tay quệt mồ hôi nhìn trợ lý huấn luyện đưa chiếc túi cho người cắm trại gần nhất. Athena Vlakos lôi cây gậy gỗ mịn từ bao tải vải thô và nâng lên trước mắt mọi người.

Đó là lý do họ ở đây, Jamie và Steffen trao đổi nụ cười háo hức. Họ sẽ sớm có được thôi.

"Mọi người chú ý," Serafina nói. "Lời tôi nói sau đây rất quan trọng. Các cô cậu là những người mạnh nhất trong nhóm. Tôi muốn thấy kỹ năng ở đây, không chỉ là sức mạnh đấm đá. Đòi hỏi rất nhiều sự khéo léo để trở thành một tay đập giỏi. Hãy đảm bảo rằng mọi người kiểm soát được cánh tay của mình. "

Cô trải chúng ra, mỗi cặp cách nhau khoảng 10 mét và cách nhau 20 mét.

"Gắn chổi của em vào."

Jamie đứng cầm chổi, tay trái cuộn quanh cán chổi, tay phải chống vào đùi một cách thản nhiên. Cú sà xuống rồi lượn lên không trung, thật tuyệt vời, tuyệt vời nhất trên trần đời. Jamie thích bay và nó rất giỏi. Mọi người đều nói nó giỏi bẩm sinh.

Jamie và Steffen thay phiên nhau hạ gục đối thủ bằng trái Bludger, cho đến khi Serafina đến xem. Sau đó, họ ném bóng như những tay đập nhẹ nhàng lịch sự như cô nàng mong muốn .

"Tôi đang theo dõi hai người," Cổ nói khi rời đi. "Cậu tốt, nhưng tôi tốt hơn, và tôi đang quan sát tất cả."

Họ đánh trái Bludgers qua lại nhiều lần, cho đến khi cánh tay của Jamie đau mỏi và mồ hôi đổ xuống lưng, khiến áo phông tập hẳn vào da.

Ngay khi nó gần như mệt mỏi, một tiếng còi thổi ở giữa sân, dấu hiệu đã đến bữa trưa. Các phù thủy và pháp sư trẻ bay xà xuống đất, kẹp chổi dưới cánh tay hoặc quàng qua vai. Họ đi theo những chú lùn trông có phần hung dữ ở túp lều chổi, treo chổi lên giá gỗ.

" James ơi," Steffen nói, bắt kịp nó.

"Là Jamie nha anh bạn, Jamie." Jamie cười đảo mắt một chút.

Cậu ta vẫy tay. "Ừ thì Jamie. Cậu có muốn ngồi ăn trưa với chúng tớ không?"

"Chắc chắn rồi," Jamie nói, thoáng chốc cảm thấy tội lỗi. Rose có lẽ cũng sẽ ngồi cũng bạn mới. Hoặc có thể tham gia cùng họ, nếu chị ấy muốn. "Chúc mừng."

"Bọn tớ đến đây từ khi lên mười." Steffen mỉm cười, nhìn đám đông xung quanh, rồi phát hiện một cậu bé khác trong chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây tươi sáng bên cạnh một cô gái mặc áo Quodpot, Steffen hớn hở vẫy tay gọi với. Jamie không biết hết các đội Quiddtich ở Mỹ, nhưng nó nghĩ họ đến từ Pittsburgh Alloys.

Họ nhanh chóng sáp lại nhau, trò chuyện không dứt khi đi đến cabin trung tâm, nơi có những khay bánh mì lạnh và nước ép trái cây khổng lồ vẫy gọi.

***

"Xin chào," Rose nói, và Scorpius nhìn lên từ cuộc tranh luận với Pip về việc liệu đội tuyển quốc gia Mỹ có thực sự lọt vào vòng loại trực tiếp Liên Mỹ lần tới hay không - Pip hoài nghi là không thể. Nhưng Scorpius nghĩ tới Debbie Muntz, người huấn luyện viên mới tài giỏi, họ có thể có nỗ lực xây nên một đội bóng vững chắc.

Rose đang đứng đó, trông có vẻ không chắc chắn, khay đồ ăn trưa bị cô nàng dùng hai tay nắm chặt.

"Xin chào," Pip cười, đáp lại là ánh mắt khó cưa của Scorpius. "Muốn tham gia với bọn anh không?"

Trước khi Scorpius kịp từ chối, Rose gật đầu và đặt khay xuống, bước qua băng ghế để ngồi cạnh Pip. "Xin lỗi," cô ấy nói. "Đó là của Jamie ..." Ánh mắt cô lướt qua nơi Potter đang ngồi cùng Tikolo và hai cô cậu bé khác, bọn họ đều cười vì câu chuyện ngớ ngẩn nào đó, Scorpius cá luôn. Rose thở dài. "Tớ nghĩ em ấy quên mất phải gặp tớ."

Scorpius khịt mũi. Pip đá chân cậu dưới bàn; Scorpius đá lại. Ngồi nghịch cây bút chì trong tay khiến vết chì lem ra đầu ngón.

Một lọn tóc màu đỏ rậm rạp tuột khỏi tóc đuôi ngựa của Rose, và cô ấy vén nó ra sau tai. Rồi với lấy quả cam bóc nó, gần như ngơ ngẩn giống cách bà của Scorpius hay làm. Bỗng dưng cổ họng nghẹn ứ lại. Đôi khi cậu nhớ nhà, nhưng cậu sẽ thừa nhận điều đó với Pip đâu: Scorp chẳng mong bị nhạo báng. Nhưng dù có thích cắm trại và dành sáu tuần với người bạn thân nhất, thì cậu vẫn thích căn phòng rợp bóng cây chứa đầy sách và tài liệu vẽ. Bút chì sẽ trôi trên trang sách trong cuốn sổ phác thảo của, xoẹt nhẹ trên mặt giấy.

"Anh là người Mỹ," Rose nói qua một ngụm cam. "Và người Anh."

Pip nhún vai. "Cha mẹ của bọn anh là người Anh. Họ đến đây khi cả hai còn nhỏ." Nói rồi cho miếng khoai tây chiên vào miệng nhai. "Scorpius và anh khi ở trường đóng vai là Người Mỹ, và khi ở nhà sẽ đóng vai là Người Anh." Anh chàng dễ dàng chuyển từ giọng Mỹ sang giọng Anh trong một câu thoại, và Rose bật cười. "Anh sống ở New York, còn Scorpius đến từ Boston."

"Thực ra là Concord," Scorpius nói. Cậu nhìn lên từ cuốn sổ phác thảo. "Nó ở sát cạnh Boston." Trước con mắt của Pip, khẽ thở dài. "Bọn tớ đặc biệt vì dòng máu khác biệt đó, tin tớ đi. Ít nhất thì Hiệp hội Lịch sử Phù thủy coi là như thế."

Rose nằm nghiêng trên bàn. "Ai thế?" Cô chỉ ngón tay ướt đẫm nước trái cây vào bức phác thảo một người phụ nữ, tóc cô buộc lỏng ở gáy. "Mẹ cậu à?"

"Tớ không có mẹ." Scorpius để bút chì của mình trôi nhẹ theo đường cong của miệng bà mình. Cậu mỉm cười. "Đó là bà ngoại tớ."

"Bà ấy thật xinh đẹp," Rose nói sau một lúc.

Scorpius nhìn sâu vào bức tranh, rồi đóng tập phác thảo lại. "Bà ấy thật xinh đẹp."

Rose không nhìn đi chỗ khác. "Thế bà ấy cũng vậy hả?," cô ấy nói. Tò mò nhìn Scorp. "Bà ấy vẫn ở Anh à?"

"Cậu luôn hỏi nhiều như vậy sao?" Scorpius chớp nhoáng tức giận, cậu không thích nhắc về gia đình của mình trước mặt người khác. Đó là chuyện riêng tư, luôn luôn là vậy miễn là khi cậu nhớ thôi. Scop lớn lên với việc ba khắc sâu trong trí nhớ rằng không được kể chuyện gia đình ở trường. Có vài lần cậu say mê kể ở trại, nhưng có điều gì đó ở Rose Weasley khiến cậu cảnh giác.

"Không phải luôn luôn." Rose rướn người về phía trước. Chiếc áo phông màu vàng quá khổ so với cơ thể nhỏ nhắn của cô nàng . "Tớ chỉ tự hỏi, cha má tớ từng biết một Malfoy từ lâu lắm rồi. Hồi chiến tranh, có lẽ người đấy có quan hệ họ hàng với cậu."

Scorpius im lặng giây lát. "Hoặc không,". Nhà cậu không nói về cuộc chiến ở quê hương. Nhưng cậu biết từng có chuyện diễn ra ở Anh, và đối với ông bà đó không phải là chuyện tốt. Ông ngoại đã từng nói về ngôi nhà mà họ để lại khi rời đi, ngôi nhà mà một ngày nào đó Scorp sẽ về nếu muốn, nhưng cậu chỉ nhìn thấy nó qua một hoặc hai bức ảnh, và cậu nghĩ ngôi nhà quá nỗi hoành tráng.

"Cậu giỏi thật đấy." Rose dán mắt vào cuốn sổ phác thảo đã đóng. "Cậu học vẽ như vậy ở đâu?"

Pip thúc Scorpius dưới gầm bàn, và cậu thở dài. "Ông tớ," Scorpius nói. "Ông ấy thích vẽ, và người Muggle nghĩ ba tớ là một nhà sử học nghệ thuật." Cậu nhét bút chì của mình qua vòng kim loại của bìa sách phác thảo. "Tuy nhiên, ba chủ yếu làm việc với các đồ tạo tác ma thuật."

"Ngắn gọn." Rose nở một nụ cười ngập ngừng. "Cha tớ sở hữu một cửa hàng cùng chú, và má tớ là phó trưởng phòng Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí."

"Thật là khó chịu nha," Pip nói.

Rose cười. "Không công bằng sao ạ?"

"Không đâu, nghe thú vị hơn ba mẹ anh nhiều." Pip vốc vài miếng bánh ở đĩa Scorpius, nhăn mặt khi Scorpius đập vào tay. "Ba anh nhập khẩu và mẹ..." Anh chàng nhún vai.

Scorpius nói: "Tổ chức những bữa tiệc quyền lực lộng lẫy nguy nga. Hoặc ít nhất đó là điều mà ba tớ nói dì Pansy giỏi nhất.

Pip bật ngón cái về phía cậu bạn. "Chính xác."

Rose thở dài. "Nghe thật hấp dẫn."

"Bên cạnh những bữa tiệc cũng có lắm chế độ ăn kiêng liên quan." Scorpius lại lấy bút chì ra và mở cuốn sổ phác thảo của mình. "Dì Pansy luôn dùng Floo yêu cầu ba nói với mình không được phép ăn carbohydrate."

Pip trông có vẻ thê lương. "Đừng, anh thậm chí dám nghĩ về Sự cố Cà rốt."

Scorpius giải thích trước cái nhìn đầy thắc mắc của Rose. "Dì Pansy quyết tâm chỉ tiêu thụ thực phẩm màu cam. Thế là sáu tuần dì chỉ ăn mỗi cà rốt và khoai lang."

"Đáng sợ lắm," Pip nói. "Cũng tại mẹ phải ở Singapore một tháng, thế nên ba anh không thể thuyết phục mẹ dừng ăn."

"Và dần lòng bàn tay dì bắt đầu có màu cam ."

Pip cười. "Mọi chuyện điên rồ hơn khi."

"Ba em phải nói chuyện với cổ, ông ấy mất ba giờ." Scorpius khịt mũi. "Thật là tuyệt vời."

"Nó khá là buồn cười," Pip thừa nhận. "Mẹ cảm thấy kinh khủng sau cuộc hội thoại, và đó là nguyên nhân anh đã có một tuần ăn bánh pizza và khoai tây chiên giòn."

Họ cười nắc nẻ với nhau, có điều gì đó lắng đọng bên trong Scorpius. Pip thích Rose - và Pip là bạn thân từ bé của Scop. Nếu anh ấy muốn Scorpius tốt, thì cậu sẽ tốt.

Cậu nhìn Rose. "Tớ có thể vẽ cậu." Rồi lật bút chì giữa các ngón tay. "Nếu cậu muốn."

Mắt Rose sáng lên, và Pip cười rạng rỡ với Scorp.

Bạn bè đều ổn, Scorpius nghĩ, và cây bút chì của cậu đang bay lượn trên giấy.

***

Các trại sinh được sắp xếp thành các đội, một tấm bảng khổng lồ được gầy dựng ngoài căntin để các học viên tranh giành chức vô địch. Tuy nhiên, hiện tại, họ đang bắt đầu với mớ kịch bản. Jamie và Steffen thành lập chung nhóm và Jamie đã nghĩ họ sẽ có một đội hình tốt hơn chứ không phải như này. Mặc dù các huấn luyện viên của họ đã cố gắng để phân chia đồng đều, các cầu thủ trong đội của Jamie vẫn cao lớn, khỏe hơn nhiều đứa trẻ cùng lứa. Tầm thủ của họ là Burcu, thực sự giỏi về việc dùng chổi. Cổ luyện tập tại Học viện Quidditch Istanbul trong thời gian cha cô ấy chơi tại Thổ Nhĩ Kỳ mùa World Cup.

Rose thì được sắp vào một đội khác. Dù cả hai có đến trại cùng nhau đi nữa, Jamie sẽ chơi với nhóm mới nhiều hơn bên cô chị họ. Hơn nữa, Rose cũng dành rất nhiều thời gian cho Malfoy và người bạn ngu ngốc của cậu ta. Jamie thực sự, thực sự không thích một trong hai người, và Rose dường như đã nhận nuôi cả hai. Cô ấy luôn nhận nuôi những đứa trẻ đi lạc.

Trận đấu đầu tiên họ chơi là với đội của Malfoy - Magpies. Đội của Jamie tên là Sandpipers, đã tập luyện cùng nhau rất nhiều, không cần thiết tập cũng được, vì họ căn bản đã rất giỏi rồi.

Trước trận đấu, Jamie tình cờ gặp Rose và Malfoy đang nói chuyện. Cậu ta là Tầm Thủ của đội Magpies, và điều đó khiến Jamie khó chịu. Bố nó là một Tầm Thủ và Jamie luôn ước ao được chơi ở vị trí đó. Tuy nhiên, nó chưa bao giờ đủ giỏi, Jamie mạnh mẽ nhưng không đủ nhanh nhẹn hay tập trung cao độ. Ngoài ra, Jamie còn thích trở thành một Tấn thủ; nó thích nghe tiếng đập trái banh Bludger sắt. Vậy nhưng, một phần nhỏ trong lòng nó rất, rất ghen tị.

"Chúc may mắn, Scorpius," Rose nói.

Chúc may mắn? Từ khi nào mà Rose lại chúc cho cái mông của Malfoy may mắn vậy?

Jamie dùng vai đập vai Malfoy, muốn kiểm tra tí tẹo. Thật không may, nó đánh Malfoy mạnh hơn dự định, và tên khốn gầy gò bị vấp sang bên, mất thăng bằng và hạ cánh xuống đất mẹ. Rose quay ngoắt sang nó trước khi Jamie có thể nhe răng ra cười. "Jamie, em có nhất thiết làm kẻ bắt nạt như vậy không?"

Jamie đến để nhờ Rose chúc cậu may mắn, nhưng bây giờ nó không muốn gì nữa. "Xin lỗi," Nó khẽ lẩm bẩm, nghe chẳng có sức thuyết phục gì cả. "Em không nhìn thấy cậu ta."

Nó đưa tay đỡ Malfoy lên, nhưng Malfoy phớt lờ tự đứng dậy và phủi bụi bẩn trên chiếc quần đỏ không tì vết một thời của mình. "Không sao đâu, Rosie. Em họ của cậu ngày càng giống Bludger."( Ý của Scrop muốn nói Jamie giống trái Buldger, nặng, bay nhanh gậy lực sát thương lớn với các cầu thủ trên sân chơi Quidditch) Cậu hạ giọng để chỉ Jamie có thể nghe thấy. "Học cách quan sát đi, Potter."

Đám trẻ xung quanh họ là bạn của Malfoy, và tất nhiên, tất cả đều bật cười với câu đố Bludger. Lũ ngốc. Jamie nóng bừng cả mặt, đột nhiên hận Malfoy một cách cuồng nhiệt.

"Ừ, cậu cũng học cách cẩn thận vào, Malfoy!" Mọi người ngừng cười, và Rose đau đáu nhìn nó.

"Jamie, em giận à?" Đôi mắt nâu to tròn của cô đầy tổn thương và ngạc nhiên. Merlin ơi, thỉnh thoảng cổ trông giống con nít khi làm vẻ mặt đó.

Jamie vẫy tay bác bỏ quay lưng rời đi. "Hẹn gặp lại cậu trong vòng tròn của kẻ thua cuộc, Malfoy."

Jamie không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng nó biết có lẽ mình đã phá hỏng mọi chuyện. Mà lúc này Malfoy đã cướp Rose khỏi tay nó. Thật không công bằng. Chị ấy đến cắm trại cùng nó, không phải với tên lập dị đó. Jamie thề, nó không có ý thô lỗ chút nào, nhưng Malfoy lại là người châm ngòi ngọn lửa đó.

"Ổn chứ, Potter?" Khi Jamie tiến đến băng ghế dự bị của nhóm, Steffen tiến lại cùng một nụ cười nhẹ.

"Không." Jamie nhún vai. "Chúng thật ngu ngốc."

Steffen gật đầu. "Chúng ta hãy chơi Quidditch đi, nó sẽ khiến tâm trí của cậu quên hết mọi thứ."

"Ừm." Jamie nhìn xuyên qua vai. Đầu của Malfoy và Rose dính gần nhau, và nhóm nhỏ bao quanh hai người. Sau đó, các đồng đội của Malfoy đi đến phần sân của mình. Malfoy bắt gặp Jamie đang quan sát mình và bắn cho cậu chàng một cái nhìn đầy ác ý.

Jamie nghiến chặt hàm. Cau có quay lại, sự phẫn uất đang sục sôi lên trong lòng.

Đúng vậy, nó đang dâng trào.

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro