Chương 5
***
Cabin Phạt là một cái lán nhỏ, nằm ở vùng ngoại ô của khu doanh trại. Trên trần nhà đầy ắp mạng nhện khiến Scorpius lo lắng. Cậu không thích nhện, hoặc ít nhất khi chúng sẽ bò qua người cậu vào lúc nửa đêm. Những thứ khác thì Potter không quan tâm. Nó ném đồ đạc lên chiếc giường bên cạnh cửa sổ và ngã nhào cạnh chiếc túi, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Cuộc sống của mình," Nó khoa trương, "Đã kết thúc."
"Chúng ta rất may mắn." Scorpius mở ngăn kéo của tủ quần áo, ngập ngừng ngó xem có thứ gì tám chân lấp ló bên trong không, khi xác định là không có thì mới miễn cưỡng đặt những chiếc áo phông đã gấp gọn gàng vào, làm phẳng chúng một cách cẩn thận.
Potter nằm nghiêng, quay lưng về phía Scorpius. "Đừng nói chuyện với tôi."
"Tôi thèm vào," Scorpius phản bác, với lấy chiếc quần đùi của mình. "Nhưng tôi muốn cậu nhớ lại, chính cậu là người khơi mào trước, Potter."
"Cậu đấm tôi!" Giọng nói của Potter bị bóp nghẹt bởi cái gối của mình.
Scorpius đảo mắt. "Đó là sau khi cậu phá cabin của tôi." Cậu tự xoa mặt mình, nhìn vào chiếc gương hơi vỡ được treo trên cây cột chống đỡ mái nhà. Da của cậu vẫn có màu vàng nhạt, ngay cả sau khi uống vài lần Dược Loại Bỏ của Bà Henderson .
Potter bên này thì càu nhàu như người Neanderthal.
Tốt thôi, cậu nghĩ. Hai người có thể đấu.
Khi nghe tiếng còi báo hiệu bữa trưa, Scorpius bước ra khỏi cabin, đi xuống con đường quanh co dẫn đến nhà ăn.
Đây là năm tồi tệ nhất ở trại từ trước đến nay. Potter đã phá hỏng mọi thứ.
***
"Đó là lỗi của chính cậu," Rose nói khi ăn một miếng chip.
Scorpius trừng mắt nhìn cô, tay cầm dĩa chọc mạnh chiếc bánh sandwich.
Pip xoay phần đuôi ria mép. Cậu ta đã quyết định đón nhận vẻ ngoài vì không thể làm gì được với nó. Không cạo râu, tẩy hay thuốc làm rụng lông; bởi vì thực sự không có thuốc giải. Scorpius cũng quen dần hình ảnh người bạn thân đi đôi với bộ râu trên mặt.
"Em họ của cậu là một thằng khốn," Scorp rủa lần thứ một trăm.
Rose nhún vai. "Không phải đâu, em ấy chỉ đang giận cậu thôi." Cô đưa mắt phía cuối bàn nơi Potter đang ăn cùng Eun và Natalya. Steffen đã quay sang một nhóm khác và đang tán tỉnh Burcu một cách vô lý, hành động này dường như khiến Potter khó chịu, nhưng nó lại làm Scorpius vui mừng. Cậu đã không nói chuyện với Potter tầm ba ngày rồi. Họ chỉ còn bốn ngày nữa là rời khỏi Cabin Phạt, và sau đó cậu có thể quay trở lại với Pip và đám bạn. Cậu chưa từng nghĩ mình lại nhớ sự tâng bốc của Jones hay giọng hát sôi nổi, nhiệt tình của Suleiman vào những khoảnh khắc ngẫu hứng đến thế.
"Em có một kẻ thù không đội trời chung," Pip vui vẻ nói. "Thật tuyệt vời, giống một cuốn truyện tranh kinh điển ấy. Em là siêu anh hùng và Potter là nhân vật phản diện đáng sợ ngu ngốc."
Câu nói đó khiến Pip bị Rose đập cánh tay. "Jamie không ngốc."
"Em đâu phải đối diện với nỗi kinh hoàng của bọn anh," Pip chỉ ra.
Rose cau mày. "Chậc, Jamie không phải như vậy, mặc dù em ấy có xu hướng ám ảnh khi nổi điên. Mẹ nói chú Harry cũng như vậy."
Pip nhìn Scorpius. "Anh không hiểu ý em là gì, không gì luôn."
Scorpius giơ ngón tay về phía anh ta. "Im đi, Pip. Anh không lừa ai đâu."
"Chà, anh phải thừa nhận," Pip nói, nhấm nháp miếng khoai tây chiên giòn từ đĩa của Scorpius, "Đôi khi em hơi bị ám ảnh--"
"Hoàn toàn không nhé."
Pip từ chối tin. "Nhớ lại lúc Alan Standish làm hỏng bức tranh mà em đang vẽ đi và em đã rình rập anh ấy suốt ba tuần?"
"Đó không phải là rình rập," Scorpius phản đối. "Đó là do thám, em đang tìm điểm yếu."
"Em trộm chó của ảnh!" Pip bị xúc phạm. "Của ảnh đấy, Scorpius."
"Em đã chăm sóc con chó rất tốt!" Scorpius hờn dỗi. "Anh ấy không xứng đáng có một con chó dễ thương như thế."
Pip thở dài và nhìn Rose. "Em không thể tưởng tượng được việc đó đã gây ra bao nhiêu cuộc họp phụ huynh và giáo viên đâu."
Cô ấy cười khúc khích.
"Đặc biệt," Pip tiếp tục, "Scorpius không muốn trả lại Murphy."
Scorpius đập mạnh bàn, lườm huýt về phía cậu bạn. "Im đi, nó không giống như anh tưởng tượng đâu, Matty Higgins đã phải quanh quẩn đi theo cho đến khi--"
"Scorpius," Pip cảnh cáo, Scorpius cười với cậu bạn và cắn miếng bánh sandwich.
"Cho đến khi nào?" Rose hỏi.
Pip và Scorpius nở một nụ cười. "Không có gì," họ đồng thanh. Rose trông khó chịu trong giây lát, nhưng sau đó biểu tình của cô thay đổi.
Họ nhìn lên Serafina, người đang đứng cạnh bàn của họ. "Scorpius," Cô ấy nói. "Tôi có thể nói một lời?"
Bụng của Scorpius hơi chìm xuống. "Ừ, được rồi." Cậu đẩy khay của mình qua cho Pip. "Lo đống này cho em."
Anh bạn gật đầu nhìn Scorpius đứng dậy, bước qua băng ghế dự bị.
Scorpius theo Serafina ra ngoài. Potter cũng ở đó, ngồi chờ trên chiếc ghế dài bằng gỗ tròn đặt dựa vào bức tường phía trước của tòa nhà, nó cau mày với Scorpius. "Cậu ấy làm gì ở đây?"
"Tôi muốn nói chuyện riêng với cả hai người," Serafina nói, trông cổ không được vui. "Tôi sẽ thông báo một chuyến đi đến Calgary để xem Canada đấu với Pakistan ở vòng loại Commonwealth Cup."
"Tuyệt vời," Potter nói, và lần đầu tiên Scorpius đồng ý với cậu ta.
Serafina lắc đầu. "Không phải cho em, Jamie. Không phải cho cả hai người. Kauppila đã quyết định hai đứa không đi cùng chúng tôi như một hình phạt cho hành vi của mình."
Nó gần như là buồn cười, cái cách mà khuôn mặt của Potter xụ xuống, nếu Scorpius không chắc mình có biểu cảm giống hệt như vậy.
"Gì cơ?" Scorpius hỏi. "Chẳng công bằng tí nào?"
"Đúng vậy," Jamie nói. "Ý em là, bọn em đã buộc phải sống chung với nhau rồi mà."
Serafina thở dài. "Tôi không đưa ra các quy tắc, cậu có thể tranh luận với Kauppila, nếu cậu hứa cậu sẽ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn." Giọng điệu của cô nàng chỉ ra rằng cô ấy khá chắc chắn rằng điều đó sẽ xảy ra.
Scorpius trao đổi cái nhìn thật lâu với Potter. Cả hai cùng thở dài và lắc đầu, sau đó cùng nhau chìm xuống băng ghế.
"Phải." Serafina đút tay vào túi, tiếng còi Quidditch của cô ấy đập vào ngực. "Tôi sẽ đi thông báo ngay bây giờ." Cả hai đều gật đầu, cô ấy đẩy cửa màn ra. "Vào?"
"Em nghĩ mình sẽ ở lại đây," Potter nói.
Scorpius do dự. "Đúng thế."
Serafina biến mất trở lại không gian mát mẻ của phòng ăn.
Potter dựa đầu vào tường. "Điều này thật tệ."
"Nếu cậu không..." Scorpius dừng lại, rồi luồn tay qua mái tóc ngố của mình. "Cậu nói đúng, nó thật tệ."
Họ chỉ đơn giản ngồi đó nghe tiếng reo hò nổ ra từ bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro