Chương 11

Cuối cùng,

Grindelwald lặng lẽ nhìn Dumbledore, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trẻ trung của anh, dáng vẻ mạnh mẽ, mái tóc đỏ nâu buông dài, và đôi mắt bình tĩnh.

“Thời gian của em không còn nhiều.”

Grindelwald nói với Dumbledore, “Em đã là ông lão rồi. Anh biết đấy, còn anh thì khác, trẻ trung, đẹp trai, tương lai vô hạn. Albus, nếu em có một điều ước, đó chính là hạnh phúc của anh.”

Dumbledore chỉ im lặng không nói gì, đứng yên.

“Vậy thì,” Grindelwald nói nhẹ nhàng,

“Tạm biệt em đi, lão già này.”

Dumbledore mím môi, tiến lên một bước.

“Gellert.” Cậu nói nhỏ, “ Em là thằng ngốc à?”

“Gì cơ?”
“Hay là đang luyện kịch?”

“Ờ…”

“Hay là đột nhiên bị điên?”

“Hiển nhiên là không…”

“Vậy em nghĩ anh sẽ tìm được hạnh phúc ở đâu?”

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Grindelwald, Dumbledore hôn lên môi của hắn.

“Thực ra, Gellert, anh chỉ có được cái vỏ bề ngoài trẻ trung này.”

Cậu nhìn vào mắt Grindelwald, “Tuổi thọ của anh sẽ không vì thế mà kéo dài. Anh giống như mọi ông lão một trăm mười bảy tuổi, cát trong chiếc đồng hồ cát cũng đã gần hết. Gellert, nếu em không trân trọng những khoảnh khắc còn lại của chúng ta, vậy thì thật sự là quá ngốc.”

“Nhưng anh vẫn còn trẻ như vậy…” Grindelwald lẩm bẩm.

“Em quan tâm à?” Dumbledore hỏi.

“Không.” Grindelwald trả lời, “Em chỉ quan tâm đến trái tim anh.”

“Tốt quá.” Dumbledore nói, “Anh cũng chỉ quan tâm đến trái tim em thôi.”

Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro