Chương 46: Lịch sử đen.

Theo lời Hermione các phóng viên hưng phấn ghi lại, về việc các phù thuỷ nước Anh sẽ có cảm nhận gì khi đọc tin sáng mai thì hoàn toàn không cần đề cập. Nếu đã biết bí mật về Dược hồi xuân, mà trước mắt lượng nhu cầu lại lớn, một trong những mục tiêu quan trọng hôm nay cần làm là tìm một người điều chế có năng lực làm ra nó.

"Haha, bộ trưởng cô Zabini, thú vị thật đó, Harry mà cô nhắc tới chắc là ngài Harry Potter đã đánh bại Voldemort, đúng chứ? Rất mong là tôi có cơ hội để gặp một đứa trẻ khiến Hoàng Tử Lai của chúng ta yêu quý." Olison thấy Severus không châm chọc vị nữ bộ trưởng trẻ tuổi này, tự nhiên cũng hiểu được thái độ của Severus, "Nói thật, tôi vẫn rất ngạc nhiên về việc người thừa kế duy nhất có kế thừa biệt thự Potter hay không? Nếu vậy thì tôi nhất định phải đi xem 'vĩnh hằng của hoàng tử Potter' là gì."

"Xin lỗi, nhưng đó là gì?" Hermione bất ngờ hỏi, không chỉ cô mà rất nhiều người ở đây đều cảm thấy tò mò.

"Đó là một truyền thuyết, cũng là một loại thực vật chỉ có ở biệt thự Potter. Thực vật này là một dược liệu chủ yếu trong một bí dược mà Potter hắc ám chế tác ra, nó là bí mật bất truyền của gia tộc Potter, cũng là nguyên nhân thực sự mà gia tộc Potter nổi tiếng khắp xa gần." Đại bậc thầy Migao nói, "Tuy nhiên, gia tộc Potter đã ba thế kỷ không có Potter hắc ám nào?"

"Potter hắc ám? Là gì vậy?" Quý cô Skeeter kích động hỏi.

"Truyền thuyết kể rằng Potter là đời sau của gia tộc Peverell, vì một sự kiện mà họ trốn thoát khỏi tai ương diệt tộc, vì báo thù mới sửa lại dòng họ. Phù thuỷ hắc ám trong gia tộc được gọi là 'Potter hắc ám', bình thường Potter hắc ám đều là người điều chế, mà Potter trắng là bậc thầy về bay lượn, về chữ cổ và chiến đấu. Đương nhiên cái này cần phải có giáo dục riêng của gia tộc." Đại bậc thầy Migao nói.

Đây là lần đầu tiên Severus nghe nói về cái này, cho tới giờ y cũng không biết gia tộc Potter còn có chuyện đó.

"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi." Hội trưởng Olison đề nghị, giống như quên mất một mục đích khác.

Đối với người phương Tây thì bữa trưa cũng không phải là bữa quan trọng nhất trong ngày, nên nhanh chóng ăn xong. Sau đó, các trợ giảng và một số giáo sư không thích chú ý đều tự giải tán, ngoài Apollo và Artemis được đại bậc thầy Migao giữ lại. Pamir và Keller cũng lấy cớ đi khỏi, vì thế những người còn lại đi vào phòng nghỉ của giáo sư Hogwarts.

"Severus..." Olison nói, "Chúng ta nói chuyện được không?"

Severus không phản đối.

"Anh có thể nói cho tôi biết anh có nắm chắc làm được dược này không?" Olison nghiêm túc nhìn y.

Severus suy nghĩ trong chốc lát mới lên tiếng: "Francis, nếu là tôi của trước kia thì không có vấn đề gì, nhưng giờ thì chỉ sợ không được."

"Sao lại không? Severus, anh là một người điều chế rất có thiên phú, trên thế giới này chỉ sợ có mình Jerromy mới có thể đứng cùng hàng anh, ở trên lĩnh vực độc dược học thì cả hai đều là thiên tài chỉ trừ việc không muốn thì làm gì cũng được. Severus, rốt cuộc anh đã có chuyện gì?" Olison hơi tức giận.

"Chỉ sợ hội trưởng Olison, ông đã hiểu lầm Severus rồi." Một người đàn ông hào hoa phong nhã ngồi ở giữa các phóng viên lên tiếng.

"Anh là?" Olison nhìn qua, thấy một người đàn ông mắt xám cầm bút, đang mỉm cười nhìn sang bên này.

"Jason Inalius, chủ biên kiêm phóng viên hàng đầu của 'Thời báo người mở đường pháp thuật'." Người mắt xám hiền lành cười nói.

Olison kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi này, nhưng nhanh chóng bình thường lại. "Thời báo người mở đường pháp thuật" là tờ báo có lượng phát hành lớn nhất toàn thế giới, không chỉ riêng quốc gia nào. Nó được mở vào khoảng 1000 năm trước, là báo chí cụ thể nhất về giới pháp thuật, cũng có nền lịch sử dài nhất, tương truyền ban đầu là chủ ý của Rowena Ravenclaw. Là một tờ báo bán chạy nhất khắp các quốc gia phù thuỷ, lực ảnh hưởng của nó vượt xa "Nhật báo Tiên tri" của nước Anh, "Báo chiều bói toán" nước Pháp, "Báo ý chí phù thuỷ Đức" nước Đức và một số tờ báo nước khác, nó không chỉ đề cập tới tin tức giới phù thuỷ mà nó còn đăng cả tin về Muggle, nên nó là một phần báo chí mang tính toàn cầu. Mà là chủ biên kiêm phóng viên hàng đầu của nó, Inalius vẫn là một nhân vật thần bí.

"Xin chào, anh Inalius." Olison không thể không nói mình đã già rồi, Inalius trước mắt, Severus và Jerromy đang không biết ở đâu đều là những người trẻ tuổi tài năng.

"Gần đây tôi đúng lúc đang phỏng vấn chỗ này, ông biết đó mười mấy năm qua giới phù thuỷ nước Anh phát triển rất chậm, lượng đặt hàng báo của tôi ở nước này rất ít, tôi tới đây để khảo sát thị trường. Tuy nhiên, ông đoán xem tôi đã thấy gì?" Inalius cười lạnh nói.

"Cái gì?"

"Lạc hậu! Lùi dần! Không biết tiến thủ!" Inalius nói, anh không phải không cảm thấy đã có người muốn cho anh một thần chú cấm nói, nhưng anh là Jason Inalius, hai thế kỷ nay gia tộc Inalius đều là nhân vật thiên tài nhất, Inalius lại là gia tộc nhiều thế hệ được kế thừa "Thời báo người mở đường pháp thuật", là người trong gia tộc này đã sớm triệt để nghiên cứu về thần chú cấm nói, nếu không làm sao có tiếng nói phù thuỷ chứ? "Đương nhiên, cái đó không liên quan gì tới Severus, nhưng tôi không thể không nói sự phát triển giới pháp thuật nước Anh rất chậm chạp, đến giờ còn có người sợ hãi vì một kẻ đã chết mười hai năm, và cũng chỉ nước Anh mới bài xích pháp thuật hắc ám tới thế. Ở đây, mọi người hiểu pháp thuật hắc ám rất có vấn đề. Tôi tự hỏi mình rốt cuộc là vì sao? Nên tôi phỏng vấn ngài bộ trưởng, như ông đã biết cô Zabini là người rất có sáng kiến, cái nhìn cũng lâu dài nhưng trong rất nhiều tình huống cô ấy đều có vẻ bị trói buộc, sau rồi tôi mới biết được hoá ra mãi cho tới ngày hôm nay sau chiến tranh những mười hai năm, nước Anh vẫn không từ bỏ pháp quy từ thời chiến, nói cách khác, Wizengamot vẫn cầm giữ nước Anh."

"Merlin ơi..." Một số giọng nói khẽ kêu lên.

"Được rồi, đương nhiên cái này cũng không liên quan tới Severus, nhưng nó rất quan trọng trong tình huống Severus là Tử thần Thực tử, mà anh ấy còn là gián điệp xuất sắc nhất, anh ấy cống hiến rất nhiều trong chiến tranh như cậu Potter, thậm chí anh ấy còn quan trọng hơn cậu Potter. Tôi rất vinh hạnh mình đã được chứng kiến hôn lễ bí mật của họ vào mười hai năm trước, cũng đã bảo quản văn thư tương quan thay họ." Vừa dứt lời thì không chỉ các phóng viên mà toàn bộ phòng nghỉ đều thì thầm, Inalius mỉm cười, "Hiện tại văn thư đó đã được Severus đồng ý giao cho cô Zabini chuyển đổi thành khế ước hôn nhân, đã có hiệu lực từ ngày hôm qua."

Apollo và Artemis đều sửng sốt, Artemis khẽ nói một câu bên tai anh: "Chúng ta có cần đưa một phần quà hôn lễ không? Dù sao chủ nhiệm rất tốt với chúng ta."

"Có chứ, về rồi tìm xem, lần sinh nhật trước không phải ba đã cho ba viên ngân tinh thạch có độ tinh khiết rất cao sao? Lấy một viên tặng chủ nhiệm được không? Ừm, anh nhớ bên em còn có một đôi mắt sa ảnh hồ nhỉ?" Apollo suy nghĩ một chút, nói.

"Ừm, em còn có một ít răng nanh ma cà rồng nữa." Artemis nói.

Hai đứa khe khẽ thảo luận, quyết định đưa một phần quà long trọng tặng Severus làm quà mừng hôn lễ. Rất nhiều năm về sau, khi Artemis và Apollo kể lại chuyện này thì các em luôn rất hâm mộ nhìn họ, vì chúng không có cơ hội này.

"Tôi thật sự không hiểu được, mười hai năm nay Wizengamot luôn nói làm theo ý nguyện của cậu Potter, lại bí mật giam Severus rồi không tiến hành thông cáo thẩm lý và phán quyết với Hiệp hội Độc dược mà giam ngay vào Azkaban không quan tâm gì." Với thân phận chủ biên kiêm phóng viên hàng đầu thì Inalius sẽ không bắn tên không đích.

"Chúng tôi có cho anh ta cơ hội được tự do, nhưng anh ta từ chối. Còn việc không thông cáo là vì khi đó tình hình sau chiến rất hỗn loạn, chúng tôi đã quên mất. Không tin thì anh có thể hỏi Kingsley, anh ta là..." Người phát ngôn cho Wizengamot ngài Owen còn muốn giải thích.

"Vậy một năm giam cầm và tra tấn về mặt tinh thần hơn một năm trước khi thẩm lý và phán quyết thì các ông định giải thích thế nào? Ông Owen, ngày hôm qua tôi còn cùng chủ tịch Angieness nói chuyện phiếm, ông ta tự mình thừa nhận với tôi rằng năm đó có hơn một nửa ghế Wizengamot yêu cầu làm giảm đi lực ảnh hưởng của cậu Potter, vì thế các ông bày kế để bệnh viện St Mungo nói dối, cho Severus dùng độc dược hôn mê, để cậu Potter rời đi." Toàn bộ không gian như đọng lại, "Hừ đáng tiếc là các ông đã sai, nếu cậu Potter ở lại có lẽ các ông có thể tìm ra nhiều nhược điểm hơn, chỉ là cậu ta rời đi quá sớm. Đương nhiên có lẽ mục đích ban đầu của các ông cũng không phải để cậu Potter rời đi mà là muốn cậu ta không khống chế được làm ra vài chuyện hại thanh danh mình. Sau đó chúng tôi còn nói về cái gọi là kết quả của lần thẩm lý phán quyết đó. Theo tôi được biết, ngày 23 tháng 8 năm 1998 Wizengamot đã bí mật truyền lệnh, nếu Severus lựa chọn đồng ý bị trục xuất thì gia chủ Armenia sẽ liên hệ sát thủ, giết Severus. Đừng tưởng rằng các ông làm việc hoàn hảo, tôi đã tra ra... Ừm, Severus, nói thật mạng của anh cũng đáng tiền lắm, 300 vạn Galleons đó." Inalius cười vẻ hoang mang, "Nếu không phải có người đưa ra một lựa chọn khác thì chỉ sợ sau một năm bị nọc rắn xâm nhập và tra tấn tinh thần, Severus đã không khác gì với Squib đừng hòng sống ra khỏi nước Anh."

"Ôi, Severus đáng thương..." Giáo sư McGonagall, Flitwick, Sprout và Shacklebolt đều phẫn nộ, năm đó rất nhiều người họ đều không hiểu nổi vì lựa chọn của Severus, thậm chí còn tức giận vì Severus "cam chịu", nhưng giờ họ mới thật sự hiểu được nỗi khổ của Severus.

Mà ở bên cạnh hai đứa không biết vì sao lòng càng trầm xuống, có lẽ vì chủ nhiệm luôn quan tâm họ lại bị nhiều đau khổ như vậy chăng? Họ không biết được.

"Kể cả hiện tại Severus cũng không tự do hoàn toàn, trên tay anh ta có trói buộc, dù pháp lực khôi phục thì anh ta cũng không thể điều chế dược cao cấp. Càng không cần nói, sống ở nơi như Azkaban suốt mười hai năm, dựa vào tin tức tôi phỏng vấn được lúc tới Azkaban thì vì thân phận gián điệp của mình mà Severus đã nhiều lần bị thương ẩu đả tập thể với đám trung thành Voldemort, tuy rằng tình huống này đã được giảm đi từ khi cô Zabini nắm chức nhưng sức khoẻ của anh ấy không được lạc quan. Mà mấy tin tức này không được truyền ra Azkaban, vì thế hai tháng ra tù gần đây anh ấy được chăm sóc rất tốt. Tuy nhiên vì có ràng buộc nên anh ấy khó có thể chế tác nổi độc dược có độ yêu cầu cao như vậy." Inalius giải thích xong cho Olison, đồng thời để lộ phần lịch sử đen của Wizengamot.

Owen thấy cái nhìn tức giận của Olison và các bậc thầy độc dược, giáo sư McGonagall và ba chủ nhiệm nhà Hogwarts , các quý tộc Slytherin bên cạnh cười lạnh, ông ta biết mình hôm nay căn bản không nên tới đây. Mồ hôi lạnh toát ra như suối, cái khăn liên tục lau mồ hôi giờ đã chảy nước, chắc là có thể vắt được cả ly.

- Hết chương 46 -

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro