Chương 9: Đây là nhà của cậu!
Thời gian trôi qua.
Có lẽ không lâu lắm, nhưng cũng không ngắn.
Harry vẫn cúi đầu rốt cuộc cũng ngước lên – cậu hét Snape, rồi cúi đầu, cậu không dám nhìn cũng không thể nhìn anh... chuyện vừa rồi chỉ cần nhớ đến là đã khiến máu cậu đóng băng.
Winch ôm đứa nhỏ cũng đứng im, Harry nhìn con, vẫn tốt.
"Winch, hôm nay nhóc ấy ăn được không?" Harry cố gắng bình ổn tâm tình, nhưng giọng nói thoạt nghe cũng không ổn lắm.
"Khoảng một nửa, Winch cảm thấy cậu chủ nhỏ do uống độc dược nên cũng không đói lắm." Gia tinh bước cẩn thận đến trước Harry, đưa đứa trẻ qua – nó rất dễ thương, nhỏ nhỏ tròn vo, nếu không phải mấy ngón tay hơi xanh tím, hoàn toàn không phát hiện được nó khác biệt so với những đứa bình thường... Đúng thế, không có người cha khác dẫn dắt pháp lực nuôi dưỡng, thai nhi chỉ được cung cấp từ một phía rất dễ gặp chuyện chẳng lành... thậm chí ngay cả người mang thai cũng có nguy hiểm. Harry ngồi xuống ôm con vào ngực – cậu rất vui, may mắn Snape không đem nó đi, đúng không? Cuộc sống cậu chỉ cần con....
Bỗng nhiên, Harry cứng người. Bàn tay xương xẩu lại tái nhợt chạm vào mu bàn tay Harry – là Snape! Anh không phải đi rồi sao?!
Harry quay đầu nhìn Snape – anh không rời đi?! Cậu bối rối đứng dậy, đúng lúc tiến vào lòng Snape, lại càng xấu hổ!
"Con tên gì?" Snape không quan tâm đến ngượng ngùng của Harry, bằng sự hiểu biết của anh về Grynffindor, nếu bây giờ cãi nhau với cậu – đương nhiên không loại trừ khả năng ngôn ngữ của cậu thật có vấn đề – nhất định sẽ dẫn đến khẩu chiến.
"P... Prince..." Nói tên ra, Harry cảm giác cả người bị nhìn thấu, cả người không thoải mái, trên mặt bốc lửa.
"A... tốt." Snape khựng lại, sau đó tiếp tục, "Tôi nghĩ, nó cần sự chăm sóc tốt nhất, của tôi."
"Tôi có thể..."
"Đừng cố chọc giận tôi, Harry... Potter." Snape cố gắng nói nhẹ, "Cậu tin rằng những bậc thầy kia có thể điều chế ra độc dược phù hợp nhất? Hiện tại con cần ít nhất năm loại độc dược tiến hành điều trị, tôi nghĩ cậu cũng biết..."
Harry im lặng, cậu cúi đầu nhìn Prince, rồi nhìn Snape, cuối cùng đành chịu: "Rất nhiều người không thể điều chế dược Dược dinh dưỡng và Dược thuần lực."
Tốt lắm, Snape vui vẻ. Anh dùng đầu ngón tay chọt nhẹ má Prince, nói khẽ: "Tôi làm được, Dược thuần lực là do tôi chế tạo, tôi tưởng cậu giữ quyển sách hồi tôi đi học."
"Nhưng thao tác rất khó..." Ngay lập tức phản bác, Harry liền im lặng.
Thật ra vì sao đứa nhỏ lại có tên là Prince, không cách nào che dấu được, Harry hiểu, cho nên ngay từ đầu cậu đã né tránh vấn đề này... Nhưng mà... cậu không thể tránh mãi... cũng không né nổi! Được rồi, thì tên là Prince đấy, nó chính là Prince mà! Harry cam chịu, rồi ôm đứa nhỏ, không muốn Snape tiếp tục chạm vào cục cưng.
"Tôi sẽ điều chế độc dược cần thiết cho con," Snape thở dài, "Còn của cậu nữa."
"Tôi không cần." Thốt lên, Harry muốn đuổi Snape đi, như thế anh sẽ không còn uy hiếp đến mình nữa – a, không, phải khiến anh không nói cho người khác biết cậu đang làm gì... có thể không? Hay là... cần Obliviate?
"Tôi sẽ ở đây." Snape nói tiếp, căn bản không đem lời nói Harry để trong lòng, "Có lẽ cậu cần sửa đổi phòng này một chút, tôi không thích màu này, quá ấm áp dịu dàng." Vừa nói, anh dùng đũa phép, vách tường giấy màu hồng ấm trở nên lạnh lẽo mà âm u, rèm cửa sổ đỏ tươi cũng thành đỏ mận pha chút hoa văn xám bạc, sàn... ngay cả giường cũng đổi thành giường đôi kingsize, cả drap giường cũng thay đổi, chỉ có nôi là còn nguyên, cái nôi nhỏ nhỏ màu xanh trời, xếp gọn bên trong là chăn màu đỏ ấm.
"Này! Snape! Anh làm gì đấy!" Harry ôm đứa trẻ, cho nên không ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn căn phòng của mình bị tác oai tác quái, "Đây là nhà tôi!"
"Tốt, tôi nghĩ cậu cũng ở đây," Snape xoay người nhìn cậu, "Từ hôm nay, đây cũng là nơi tôi cư trú."
"Anh... anh không thể!" Harry không biết mình đang có tâm trạng gì nữa – sợ hãi? Không, khi cậu nói hết cũng đã không còn sợ, căn bản không hề sợ... cậu đang... cảm thấy vui vẻ?! A, có lẽ là vui mừng... Không! Cậu đang vui sướng! Cậu không nghĩ có ai lại chấp nhận một Kẻ Được Chọn không còn thuần khiết nữa!
Từ khi Harry Potter bước vào thế giới pháp thuật, cậu thật cẩn thận ẩn giấu mọi vết thương dưới hào quang Kẻ Được Chọn, ai cũng không kể... có ai biết rằng ngôi sao của thế giới pháp thuật, Cậu bé vàng của Dumbledore lại bị ngược đãi đâu? Cậu chỉ là "con quái vật con" ven đường, "thằng nhãi không biết ơn" trong gia đình Dursley mà thôi, nhưng khi Hagrid đem cậu đi, đến một thế giới khác, cậu thành Kẻ Được Chọn, trở thành hy vọng của mọi người... cậu cảm thấy bản thân như đang nằm mơ! Mà trên người lại có những vết thương đáng sợ, một gia đình Dursley đáng sợ... tất cả đều có thể phá nát ảo mộng của cậu! Cho nên cậu không kể cho một ai biết chuyện... cũng không dám cho mọi người biết! Như khi mụ Umbridge lấy cây viết lông ngỗng dùng máu làm mực để trừng phạt cậu, ngoại trừ Hermione và Ron, cậu không dám cho người thứ ba biết – cậu muốn bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, vì cậu là Kẻ Được Chọn, là tinh khiết, là thần linh, là thánh nhân!
Bây giờ... vết nhơ trên người cậu bị lột trần, phơi bày trước mặt người khác... nhưng cậu không bị khinh bỉ hay bài xích... Harry thậm chí cảm nhận được từ tâm trạng kích động đang phát ra giọng nói – nó nói rằng: xem , xem kìa, mày không chọn sai người, cho dù anh từng yêu mẹ mày, thế nhưng mày sẽ không tìm được người thứ hai đối xử thật lòng như thế, Harry Potter, cho dù mày là ác quỷ, anh ta cũng sẽ là người duy nhất vì tên ác quỷ này chống lại cả thế giới!
"Nhưng mà, anh không thể ở đây!" Harry dù vui mừng, nhưng cậu một mực không biểu lộ, đã qua một năm, cậu cũng học hỏi được nhiều thứ, "Tôi... tôi là chủ nơi này!"
"A? Cậu là chủ nhân nơi này, tôi biết." Snape cười lạnh, rồi dùng đũa phép phóng pháp lực vào Prince – độc dược chỉ có thể chữa trị vấn đề tuần hoàn pháp lực mà thôi, còn đối với thân thể không khỏe này, chỉ có pháp lực của người cha mới chữa được, "Tôi nghĩ, cậu biết mình là của ai."
"Tốt lắm!" Harry trừng anh, "Severus Snape, anh biết rõ, anh không yêu tôi, tôi cũng như thế! Chúng ta chỉ gần nhau theo nhu cầu, bây giờ cũng vậy... Anh hoàn toàn có thể tìm chỗ khác!"
Thật là Kẻ Được Chọn, Snape cười nhếch, anh không định phản bác một chuyện không đáng thế này, nhưng anh biết, anh phải ở đây, cùng với người ba khác chăm sóc cho Prince.
Cảm giác chính mình bị nhìn thấu, Harry đỏ mặt nhìn chằm chằm anh, anh không muốn nhiều lời với cậu thêm nữa!
"Winch, ta là chồng của chủ nhân mi, mi biết điều đó." Snape không thèm đếm xỉa đến nỗi bức bối của Harry, đũa phép của anh vẽ một vòng trên không trung, sau đó trên người Prince xuất hiện một sợi xích – phân biệt hai đầu là tên hai người cha của nó.
"Cái này..." Harry cảm thấy cả người nóng lêng, sau đó lại mát lạnh, sau khi ánh sáng biến mất cậu có cảm giác kỳ lạ, hình như... có thể cảm nhận được cảm giác của đứa trẻ?
"Pháp thuật cổ xưa về dòng dõi, tôi hy vọng cậu có thể đọc nhiều sách hơn, Harry Potter, hiện tại, cậu, tôi và Prince được sợi xích nối liền, cho nên, trên mặt pháp thuật tôi là chồng cậu, tôi mong cậu nhớ rõ điểm này."
"Chồng?!" Harry kêu lên, không thể tưởng được từ này có tể cùng cậu dính dáng với nhau, "Anh đùa sao!"
"Cậu hoàn toàn có thể hỏi Winch." Snape lạnh lùng nhìn cậu.
Winch bị Harry nhìn, đành cúi đầu, thế nhưng dù có thế cũng không thể thoát nên đành nhận mệnh, hai tay run rẩy mở ra bảng khế ước gia tinh trên không – khế ước ban đầu chỉ có tên Harry, nhưng hiện tại, xuất hiện thêm một tên nữa – Severus Snape.
"Ôi! Merlin!" Harry rên rỉ.
Tốt lắm, bây giờ mới cư xử như bình thường một chút. Snape cười, bước đến góc tường, móc ra hành lý từ trong túi.
Harry hoàn toàn không biết hiện tại mình đang làm gì, cậu cảm giác bản thân không thể đuổi Snape được – đúng vậy, nếu như cậu dùng ngôn ngữ trào phúng châm chọc, có thể đuổi Snape đi, nhưng không, cậu chỉ có thể nói "đi đi", "rời khỏi", những cái này lại không thể tạo thành tổn thương với Slytherin, nếu thật cậu chán ghét mà nói những từ ấy, có lẽ giây kế tiếp sẽ là một Avada Kedavra, nhưng Harry biết, trong giọng nói cậu có bao nhiêu quật cường và... chút khoái trá.
"Những cái này, đem giặt sạch." Snape đem quần áo vài ngày trước đưa cho Winch, "Trước cơm tối chuẩn bị một phòng độc dược, nhớ kỹ khi cho Prince uống sữa thì cho thêm một ít bột ta để trong tủ."
"Dạ thưa ông chủ!" Winch thét chói tai rồi biến mất tại chỗ, như chưa từng xuất hiện.
"Ở đây... Ở đây là nhà của tôi! A!" Harry nổi quạu vò tóc, cậu thật sự chịu không nổi – sao Snape có thể – sai bảo gia tinh của cậu tự nhiên như thế?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro