IV. "Rèn giũa trong bóng đêm."
Mùa đông ở Spinner's End mang đến sự im lặng nhiều hơn cả tuyết bên ngoài.
Ngôi nhà luôn lạnh lẽo. Khung cửa sổ rung lên bần bật, tường phảng phất mùi mục nát và khói cũ. Đó là kiểu nơi âm thanh vang vọng quá chói tai, và những bí mật chất chồng trong góc. Severus im lặng. Cậu phải làm vậy.
Lucius đã đưa cho cậu một tờ giấy da, được gấp cẩn thận và niêm phong. Bên trong: những câu thần chú, lời nguyền, hướng dẫn được viết bằng nét chữ nghiêng chính xác. "Luyện tập chúng trong kì nghỉ," Lucius đã nói. "Khi chúng ta quay lại, tôi muốn thấy sự tiến bộ."
Severus đã thuộc lòng những từ ngữ trước cả khi tàu đến London.
Cậu luyện tập trong bí mật. Đũa phép của cậu được bọc trong vải để giảm âm thanh. Tiếng Latin thì thầm như lời cầu nguyện trong bóng tối. Có gì đó như điện giật trong đó—một thứ gì đó nguy hiểm. Tay cậu run lên khi lời nguyền đầu tiên đập vào tường, nhưng một nụ cười thống khoái vẫn nở rộ.
Lucius hẳn sẽ tự hào. Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi cũng đủ để cậu mạo hiểm.
Nhưng Tobias Snape lại nóng tính, và càng không đủ kiên nhẫn với một đứa con trai lẩm bẩm tiếng Latin xuyên qua tường.
Khi gã tìm thấy những vết cháy trên giấy dán tường, chiếc tách trà vỡ tan thành tro, bức ảnh gia đình cũ cháy xém một góc—gã không hỏi han gì cả. Gã ta chỉ đơn giản là kéo thắt lưng quần ra.
Severus không hét lên. Cậu đã học được cách không hét lên.
Khi cậu trở về Hogwarts, những vết bầm tím đã mờ dần dưới lớp thuốc mỡ và bùa mê. Cậu không muốn sự thương hại. Cậu muốn sự tập trung.
Lucius gặp cậu trên sân ga với vẻ tự tin lặng lẽ thường thấy.
"Cậu có mang ghi chú đến không?"
Snape đưa chúng ngay lập tức.
Lucius đọc lướt qua, nét mặt khó đoán. Hắn gật đầu nhẹ, trả lại những ghi chú và bước đi.
Nhưng Snape muốn nhiều hơn một cái gật đầu.
Cậu ta muốn gây ấn tượng với hắn.
Có điều gì đó đã thay đổi trong cậu sau kì nghỉ.
Thức dậy sớm hơn. Học bài muộn. Không hỏi han gì, chỉ lắng nghe. Ngồi thẳng lưng hơn. Ghi nhớ nhanh hơn. Đũa phép của cậu không bao giờ rời khỏi tay khi ra khỏi lớp. Và bất cứ nơi nào Lucius đi qua, ánh mắt Severus đều dõi theo.
Cậu quan sát cách Lucius di chuyển, cách hắn nói chuyện với các giáo sư—duyên dáng, điềm tĩnh, không bao giờ vội vã. Cậu bắt chước cách hắn cầm đũa phép. Cách hắn bắt chéo chân. Cách hắn nghiêng cằm khi cười nhếch mép.
Và Lucius để ý.
Hắn chưa bao giờ khen ngợi cậu ta. Không hẳn. Nhưng khi quan sát Severus luyện tập trong một buổi tập khuya mà không ngắt lời, Severus biết mình đã làm đúng.
"Hãy chỉnh lại tư thế của mình đi," Lucius sẽ nói. Hoặc, "Cậu nói quá nhanh khi cậu lo lắng. Nói chậm lại."
Severus luôn vâng lời, không chút do dự.
Sự vâng lời đó không xuất phát từ nỗi sợ hãi.
Đó là sự tận tâm.
Hắn bắt đầu nói chuyện với cậu như một học trò nhỏ hơn là một dự án phải hoàn thành.
"Thẳng lưng lên," Người thầy ấy nói một lần trong một buổi học khuya khác. "Trông cậu có vẻ như sợ chính phép thuật của mình vậy."
Snape vâng lời ngay lập tức.
Cậu không cần tình cảm. Cậu không mong đợi điều đó. Điều cậu muốn còn tệ hơn - sự chấp thuận. Sự vâng lời đến một cách tự nhiên; cậu đã lớn lên và sống sót qua nó. Nhưng sự quan tâm của Lucius không hề tàn nhẫn. Nó sắc bén, lạnh lẽo, chừng mực - và Snape momg mỏi điều đó hơn cả sự ấm áp.
Lucius khiến cậu cảm thấy an toàn.
Và đổi lại, Severus sẽ trở thành chính xác những gì hắn mong muốn.
Các giáo sư bắt đầu nhận ra. Nhưng họ không biết phải làm gì với cậu.
Slughorn vẫn khen ngợi tài năng của Severus một cách nồng nhiệt, nhưng giờ đây có chút do dự - có gì đó lo lắng ẩn sau nụ cười. McGonagall, từng lặng lẽ tán thưởng sự chính xác của cậu, bắt đầu quan sát cậu kỹ hơn trong giờ học. Cô không bao giờ la mắng cậu, nhưng ánh mắt cô dõi theo cậu với một sự nghi ngờ gần như của một người mẹ.
Mọi người đều hiểu ý nghĩa của việc một học sinh trở nên quá tập trung, quá kỷ luật, quá sẵn sàng bị uốn nắn. Nhất là khi họ biết ai đang làm điều đó.
Họ không bao giờ nhắc đến tên Lucius. Nhưng họ không cần phải làm vậy.
Những người khác cũng nhận thấy.
Bọn Đạo tặc luôn coi cậu như một trò đùa, một mục tiêu. Giờ thì, cậu khó bị đọc vị hơn—và điều đó khiến chúng bất an. Cậu ta không phản ứng như trước nữa. Thậm chí còn không hề nao núng khi James yểm bùa gót giày cậu trong hành lang. Chỉ quay người, nhìn rồi bỏ đi.
"Cậu ta khác rồi," Remus lẩm bẩm.
"Tên đó chỉ đang chờ thời thôi," James đáp lại một cách u ám. "Nghĩ mình an toàn khi Malfoy ở bên cạnh. Cứ để cậu ta tận hưởng cho nốt đi."
Bởi vì đó chính là vấn đề—tất cả bọn họ đều biết Lucius sẽ tốt nghiệp vào tháng Sáu.
Và họ đang chờ đợi.
Chờ đợi bóng tối tan đi để cuối cùng họ có thể quay lại đối xử với Severus Snape như một trò đùa mà họ vẫn nghĩ.
Giờ Snape đã có thứ gì đó. Thứ mà không ai khác có thể chạm tới—
Một vai trò. Một mục đích.
Một người bảo vệ.
Vậy mà, mỗi lần nhìn thấy Lucius bước đi phía trước, áo choàng bắt sáng như áo giáp, lồng ngực cậu lại thắt lại.
Vì Lucius sẽ tốt nghiệp vào tháng Sáu.
Và Severus chưa sẵn sàng.
Không để mất điều này.
Không để mất người ấy.
Không khi cậu mới bắt đầu cảm thấy an toàn.
Bởi lẽ ấy, cậu nỗ lực gấp đôi. Luyện tập mọi phép thuật cho đến khi thành thói quen. Giữ im lặng. Giữ tư thế. Không bao giờ thắc mắc, không bao giờ trì hoãn. Nếu Lucius nói, "Làm lại lần nữa", cậu sẽ làm. Nếu Lucius nhướn mày, Severus sẽ tự sửa mình trước khi lời nói được thốt ra.
Cậu sẽ xứng đáng với điều đó—mỗi ánh nhìn, mỗi mệnh lệnh, mỗi khoảnh khắc được quan tâm.
Vì tháng Sáu đang đến.
Và Severus không biết mình sẽ là ai khi Lucius ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro