V. "Đó không chỉ là một mưu tính."

Cuối năm học chầm chậm trôi qua—như sương giá dưới khung cửa.

Kỳ thi đang đến gần, rương hòm lại xuất hiện, học sinh bắt đầu đếm ngược đến mùa hè. Nhưng Severus không để ý đến tờ lịch. Cậu để ý đến Lucius.

Cậu ta vẫn luôn như vậy, nhưng giờ thì khác.

Lucus không còn sửa sai cậu nhiều nữa. Hắn không cần phải làm vậy. Snape đã trở nên sắc sảo, có năng lực, ngoan ngoãn mà không chút do dự. Cậu ta đã chứng minh được bản thân. Khóa huấn luyện đã gần hoàn tất.

Nhưng Lucius vẫn nán lại.

Hắm đợi cậu sau giờ học. Đi bộ cùng cậu dọc bờ hồ. Ngồi cạnh cậu trong phòng sinh hoạt chung, ngay cả khi có chỗ ngồi tốt hơn. Hắn hỏi những câu hỏi—những câu hỏi thực sự—về suy nghĩ của Severus, quan điểm của cậu về phép thuật và lý thuyết. Và hắn lắng nghe.

Lucus luôn nhìn cậu như một công cụ cần mài giũa. Giờ đây, hắn nhìn cậu như một thứ mà bản thân muốn giữ lại.

Snape cảm nhận được điều đó. Cậu không biết nên gọi nó là gì—nhưng cậu sống vì nó.

Chỉ một chút thay đổi nhỏ nhất trong giọng nói của Lucius cũng có thể khiến dạ dày cậu đảo lộn. Một cái liếc mắt, một câu hỏi, cách hắn lướt tay qua tay áo Snape khi đưa sách - mỗi khoảnh khắc đều như thiêu đốt. Và Snape theo sát hắn hơn bao giờ hết.

Lucius để mặc cậu làm vậy.

Đôi khi hắn thì thầm, gần như khoái chí. "Cậu không cần phải nhìn tôi chăm chú như vậy đâu," hắn lẩm bẩm.

Snape không trả lời.

Và nếu Lucius bắt đầu điều này để rèn luyện cậu - để nhào nặn cậu thành một thứ gì đó đen tối hơn - thì Severus sẽ trở nên hoàn hảo. Không thắc mắc. Tận tụy.

Nhưng giờ Lucius cũng khác.

Hắn không còn chỉ nói về quyền lực, tương lai hay mệnh lệnh nữa. Ánh mắt ấy nán lại lâu hơn. Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng hơn. Không dịu dàng - Lucius Malfoy không hề dịu dàng - nhưng có điều gì đó đã nới lỏng sau lớp mặt nạ được vun đắp kĩ càng.

Hắn để vai họ chạm vào nhau khi ngồi xuống. Để sự im lặng kéo dài hơn giữa họ mà không nói một lời. Có lần, khi Snape đang tập bùa che chắn và vấp ngã, Lucius đã nắm lấy cổ tay cậu – nhẹ nhàng – và nói, "Đừng đẩy khi đáng ra phải kéo."

Nhưng hắn không buông ra ngay.

Severus gần như nín thở.

Lucius nhìn xuống bàn tay mình vẫn đang nắm chặt cổ tay Snape. Rồi, từ từ, hắn buông ra, không nói gì.

Có điều gì đó đang thay đổi. Cả hai đều cảm nhận được điều ấy.

Rồi khoảnh khắc thay đổi tất cả đã đến.

Đó là trong một buổi học chung giữa Slytherin và Ravenclaw. Căn phòng ồn ào, xao nhãng, học sinh chỉ chăm chú lắng nghe trong khi giáo sư giảng về các biện pháp phòng thủ lý thuyết. Severus ngồi gần mép bàn, ghi chép vội vàng, khom lưng như thường lệ.

Một học sinh nhà Ravenclaw—một học sinh năm thứ bảy với giọng nói vang vọng—thầm thì với cô gái bên cạnh, nhưng không quá nhỏ đến mức không ai nghe thấy:

"Thật đáng kinh ngạc khi một đứa con thuần chủng lại có thể nhặt nhạnh khi buồn chán. Con mèo hoang nhỏ bé của Malfoy có mùi như giấy da ẩm ướt và sự tuyệt vọng đấy."

Severus đơ người, vai căng cứng. Cậu tiếp tục viết. Vờ như không nghe thấy.

Tiếng cười khe khẽ, bị bóp nghẹt sau lòng bàn tay. Slughorn ngước mắt khỏi chồng vở, miệng hé mở như sắp nói.

Nhưng ông không có cơ hội.

Bởi vì Lucius đã nghe thấy.

Hắn đứng dậy.

Không có tiếng kéo ghế kịch tính nào, không lời nào, không biểu lộ gì cả—chỉ là một sự chậm rãi, thận trọng đứng thẳng dậy.

Và Snape hoảng hốt.

Không suy nghĩ, cậu đưa tay ra túm lấy tay áo Lucius, những ngón tay siết chặt, giật nhẹ—không phải nài nỉ, chỉ là cảnh báo như chút cầu xin. Không phải ở đây. Không phải bây giờ. Xin đừng.

Lucius nhìn xuống cậu.

Và lờ đi. Snape buông tay áo ra.

Hắn bước tới, nhẹ nhàng như băng. Đũa phép đã nằm gọn giữa các ngón tay.

Im lặng. Ngay cả giáo sư cũng im bặt. Cậu học trò nhà Ravenclaw trông như sắp nghẹn thở đến nơi.

"Nói tiếp đi. Nói lại lần nữa."

Slughorn hơi ngẩng lên, môi hé mở, một tay đưa về phía Lucius như muốn ngăn ông lại—

Nhưng Lucius vẫn không rời mắt khỏi cậu bé.

"Nếu cậu định mở miệng," Lucius nói khẽ, "hãy chắc chắn rằng điều đó xứng đáng với những gì cậu sẽ mất đi vì nó."

Hắn ta quay lại, lịch lãm và bình thản, rồi ngồi xuống.

Ravenclaw ấy nhìn chằm chằm xuống sàn. Cả căn phòng nín thở. Slughorn vẫn đứng im tại chỗ, rồi từ từ hạ mình xuống ghế, không chắc khoảnh khắc đó đã qua hay chỉ đơn giản là thay đổi.

Lucius không cần phải làm vậy. Slughorn lẽ ra đã can thiệp, nhưng Lucius đã không cho ông cơ hội.

Không phải với tư cách một huynh trưởng. Không phải với tư cách một Slytherin.

Với tư cách một người khác.

Khi họ ra khỏi lớp học, Lucius nán lại gần tường hành lang, chờ Severus.

Ba người bạn năm bảy của anh đi ngang qua—tất cả đều nở nụ cười tươi rói và nhướn mày. Một người huých nhẹ vào Lucius.

"Không phải đó là một hành động bảo toàn sao?" Anh ta nói với một nụ cười toe toét.

Một người khác nói thêm, "Không ngờ cậu lại là loại người hay ghen đấy, Lucius."

Đàn anh thứ ba nhếch mép, liếc nhìn Severus đang lẽo đẽo theo sau. "Chúng tôi thích cậu ấy, cậu biết mà. Cậu đâu cần phải ếm bùa thằng Ravenclaw tội nghiệp kia im lặng chỉ để chứng minh điều đó."

Lucius cười khẽ, không hẳn là phủ nhận.

"Thằng ranh ấy đã sai khi nghĩ Severus chỉ có một mình," Hắn nói đơn giản.

Người thứ ba chỉ nhướn mày. "Không ngờ ranh con ấy lại chọc tức cậu như vậy."

Lucius không nhìn họ ngay. Hắn nhìn hành lang, nheo mắt—chờ đợi Severus.

Rồi, bình tĩnh, hắn nói, "Cậu ấy xứng đáng được như vậy."

Giọng hắn không lạnh lùng. Nó bình tĩnh. Tự tin. Và đó là điều khiến tất cả im lặng—trong chốc lát. Họ nhướn mày nhưng không thúc ép. Họ không tỏ ra bối rối. Chỉ là... hơi ngạc nhiên.

Khi Severus cuối cùng cũng bước ra khỏi lớp học, vai căng lên và đũa phép vẫn nắm chặt trong tay áo, cậu dừng lại khi thấy họ đang đợi.

Một trong những người lớn tuổi hơn bước lên trước.

"Được rồi," Anh nói, cười thống khoái. "Xem xem bé đã làm gì Malfoy thân yêu của chúng ta kìa."

Những người khác bật cười. "Không ngờ có người có thể khiến Lucius mất bình tĩnh giữa chốn đông người. Cứ tưởng vì cậu ấy đẹp trai quá chứ."

Người thứ ba huých Severus một cách tinh nghịch, nhếch mép cười. "Cẩn thận, Snape. Biết đâu hắn ta lại phải lòng bé."

Một người khác cười khúc khích. "Hoặc có thể hắn ta sẽ mềm lòng khi ở cạnh bé. Coi chừng đấy."

Ánh mắt Lucius liếc về phía họ, sắc nhọn và thích thú.

"Cứ nói như thế đi, rồi cậu sẽ hối hận."

Severus chớp mắt, không chắc đó có phải là nói đùa hay không. Nhưng cậu trai chỉ nhếch mép cười.

"Gặp lại sau nhé, Snape," một người gọi, nháy mắt khi quay người và biến mất ở cuối hành lang.

Một người vỗ lưng hắn trước khi thì thầm, "Đừng để hắn ta mềm lòng, Snape. Chúng anh thích hắn ta lanh lợi."

Lucius rên rỉ khe khẽ bên cạnh cậu. "Tôi sẽ không mềm lòng đâu."

"Gặp lại hai người sau." Họ quay đi và bước đi mà không đợi ai trả lời, tiếng cười của họ vọng lại khe khẽ dọc hành lang.

Giờ chỉ còn Lucius và Severus.

Họ đến một đoạn hành lang yên tĩnh hơn. Lucius cúi xuống - gần hơn mức cần thiết, giọng nói trầm và êm dịu.

"Đừng bao giờ cố ngăn cản tôi nữa."

Severus cụp mắt xuống. "Tôi không muốn—"

Nhưng giọng Lucius dịu lại - bình tĩnh đến mức nguy hiểm.

"Hãy để chúng thấy điều gì sẽ xảy ra khi chúng gọi tên cậu."

Bạn bè của Lucius nhận ra. Cách hắn đứng gần Severus hơn bây giờ. Cách hắn dõi theo cậu trong phòng. Họ không nói nhiều—nhưng họ trao đổi ánh mắt và tiếng cười khúc khích. Lucius không chỉ định hình Snape nữa.

Hắn ta đang che chở cho cậu ấy.

Còn Severus? Cậu đã ngừng cố gắng hiểu điều đó. Cậu chỉ vâng lời. Đi theo. Luyện tập cho đến khi ngón tay rướm máu và đũa phép của cậu phát sáng dưới áp lực.

Cậu có thứ mà không ai khác có: sự chú ý của Lucius.

Lucius khiến cậu cảm thấy an toàn.

Nhưng thời gian đang cạn kiệt dần.

Lucius sẽ tốt nghiệp trong vài tuần nữa. Sự hiện diện của hắn—chiếc áo choàng đã cứu vớt Severus suốt cả năm—sẽ biến mất. Và ý nghĩ đó khiến Snape cảm thấy buồn nôn.

Cậu chưa sẵn sàng.

Không được ở một mình. Không được bước đi trong những hành lang này mà không có giọng nói của Lucius bên tai. Không có ánh mắt dõi theo sau lưng. Không có sự chấp thuận của hắn.

Cậu đã được huấn luyện, định hình, khen ngợi. Nhưng giờ, cậu muốn được giữ lại.

Lucius không nói ra điều đó—nhưng Severus có thể cảm nhận được điều đó qua từng ánh mắt:

Cậu không còn là đối tượng của Lucius để huấn luyện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro