✿Chương 1✿
✿CHƯƠNG 1✿: ĐÁM CƯỚI
Một tiếng nấc nghẹn ngào xé toạc màn đêm tĩnh lặng trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo. Livia nhìn chằm chằm vào khoảng không bên cạnh mình, nơi mà vài khắc trước, bàn tay thô ráp của Severus còn chạm vào khuôn mặt cô, giọng nói khàn đặc của anh còn vương vấn đâu đây.
"Em vẫn biết mà... ta đã chết rồi..." Câu nói ấy giờ đây vọng lại trong tâm trí cô như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào trái tim vốn đã rỉ máu.
Từng mảnh ký ức vụn vỡ của ngày hôm nay ùa về, tàn nhẫn xé toạc lớp màn ảo ảnh mà cô cố gắng dựng xây. Cái nắm tay run rẩy của cha, nụ cười gượng gạo và lời chúc nghẹn ngào của ông, giờ đây mang một ý nghĩa xót xa.
"Hôm nay là ngày trọng đại của con, chúc con hạnh phúc với những gì đã chọn..." Ông đã biết, ông đã nhìn thấy sự trống rỗng bên cạnh cô, sự điên cuồng trong niềm hạnh phúc đơn phương của con gái mình.
Ánh mắt tối sầm lại của Severus khi cha cô trao tay, nụ cười mỉm khó đoán, giờ đây hiện lên như một lời trăn trối lặng lẽ, một sự chấp nhận số phận nghiệt ngã.
"Vâng, chắc chắn rồi thưa ngài..." Anh đã không còn ở đó, chỉ có một lời hứa vọng về từ cõi hư vô.
Những lời chúc tụng xì xầm của các vị khách, giờ đây cô mới hiểu, không phải là chúc phúc, mà là sự thương hại, sự kinh hãi dành cho một cô dâu đang ôm lấy bóng hình của người đã khuất. Cái nắm tay cô tưởng là ấm áp, hóa ra chỉ là sự níu kéo vô vọng vào một ảo ảnh. Nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mắt xanh lục lấp lánh niềm vui, giờ đây chỉ là sự cô đơn, một màn kịch đau đớn diễn ra trước sự bàng hoàng của những người xung quanh.
Bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào khoảng không vô hình, vuốt ve cái sóng mũi gãy mà giờ đây chỉ còn là ký ức.
"Sev có chuyện gì với khuôn mặt của em sao?" Câu hỏi ngây ngô vang lên trong căn phòng im ắng, không có lời đáp trả, chỉ có tiếng tim cô vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh.
"Không có gì chỉ là tôi cảm thấy nó như một giấc mơ, dường như không nó thật..." Lời nói của Severus, giờ đây cô hiểu, không phải là sự nghi ngờ về hiện tại, mà là một lời vĩnh biệt dịu dàng, một sự chấp nhận rằng tình yêu của họ chỉ có thể tồn tại trong giấc mơ của cô.
"Vâng tất nhiên đó là sự thật không phải là giất mơ, sau bao nhiêu thăng trầm chúng ta đã ở bên nhau..." Lời khẳng định đầy tin yêu của cô giờ đây trở thành một lời tự dối lòng cay đắng. Thăng trầm ư? Chỉ là cô một mình vượt qua những vực sâu của nỗi nhớ, ôm ấp hình bóng anh trong tâm trí.
Khi ánh mặt trời lịm tắt, cô đã bước vào căn phòng tân hôn một mình, nắm lấy bàn tay của một người đã không còn tồn tại. Cái ôm đắm đuối, cái khẽ ho để phá vỡ im lặng, tất cả chỉ là độc thoại, là sự giao tiếp tuyệt vọng với một linh hồn đã rời xa.
"Em vẫn biết mà... ta đã chết rồi..." Lời thú nhận cuối cùng của Severus vang lên, kéo theo sự sụp đổ hoàn toàn của thế giới trong cô. Tình yêu của cô đã chết, chết trước ngày họ nên thuộc về nhau. Chiếc váy cưới trắng tinh khôi giờ đây trở thành tấm vải liệm cho một trái tim tan vỡ. Căn phòng tân hôn ấm áp lẽ ra phải tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương và tiếng khóc nghẹn ngào của một người phụ nữ ôm lấy hư vô.
Livia gục xuống, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên chiếc giường trống trải bên cạnh. Cô độc, tuyệt vọng và trái tim tan nát. Tình yêu của cô, một tình yêu mãnh liệt và chân thành, đã kết thúc bằng một đám cưới với bóng ma, bằng một đêm tân hôn vĩnh cửu với sự cô đơn. Tiếng nấc nghẹn ngào của cô vang vọng trong căn phòng, một khúc bi ca ai oán cho một tình yêu đã chết, cho một hạnh phúc không bao giờ có thể chạm tới. Ngoài kia, màn đêm buông xuống, lạnh lẽo và vô tình như chính số phận nghiệt ngã mà cô đang phải gánh chịu.
Hết!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro