Chương 119: Chân tâm
Kỳ thật lần này không phải lỗi của Gin Ollivander, mà xui cho hắn, người nằm chung với hắn lại là kẻ thù không đợi trời chung - Sirius Black mà thôi.
Khi chó điên và chó hoang vô chủ gặp nhau.
Từ thời đại học sinh, bọn họ đã nhìn nhau không vừa mắt, với bạn thân Sirius - James Potter thì là vì Lily Evans yêu thầm hắn, còn Sirius thuần thuý chán ghét, đặc biệt là tính cách không ngửi được của Jiang Cheng. Trong mắt người khác, Jiang Cheng hơn Severus Snape rất nhiều mặt, trong mắt Sirius thì hai anh em nhà đó chẳng khác gì nhau.
Dù không thừa nhận, nhưng khi thấy anh trai vì người khác mà ra tay đánh hắn, Sirius Black không phải không tức giận, không tủi thân.
Hắn không phục.
Ngay cả đứa em trai khờ dại Regulus cũng tỏ thái độ lạnh nhạt. Bọn họ càng giống người một nhà.
Jiang Cheng có gì hơn Sirius Black này?
Hắn xác thật rời nhà trốn đi, trong mắt anh trai hoàn mỹ của hắn, đó là không nên thân, tuỳ tiện không có gì đáng giá khen ngợi, gánh vác trách nhiệm mới làm người khác nể phục.
Nhưng hắn chịu đủ bà má khùng điên của mình, chịu đủ con gia tinh già luôn cằn nhằn nói lẩm bẩm chửi bới.
Theo thời gian tăng trưởng, Sirius chứng kiến tận mắt, người anh trai dịu dàng của hắn đang từng ngày trở nên hoàn mỹ, trên gương mặt luôn hiện hữu một chiếc mặt nạ. Điều đó khiến hắn càng bất mãn với gia đình.
Hái xuống chiếc mặt nạ, đó là Corvus Black, người anh sẵn sàng vì em mình đứng ra hứng chịu một cái tát, sẵn sàng tranh cãi với má, gương lạnh lẽo như băng khắc tự tin tiên tri: Thời đại của Voldemort sắp lụi tàn, hắn sẽ mơ màng, quanh quẩn, mang theo trái tim tổn thương và cô độc sống không bằng chết.
"Mẫu thân, hãy chờ ta, Black không cần nhờ cậy Voldemort, Sirius không cần thiết đi theo hắn, nó còn nhỏ... chờ ta... ta đủ sức chống lại tất cả, chỉ cần các ngươi chịu tin tưởng."
Những lời này không ai tin nổi, vì lúc đó, Voldemort đã quá cường đại, đang thời kỳ cường thịnh nhất, không hề có dấu hiệu sẽ suy yếu.
Vì vậy đáp lại hắn là một cái tát khác, như muốn đánh cho hắn tỉnh mộng.
"Không cần gọi ra cái tên đó! Corvus Black! Mày điên rồ!" Bén nhọn giọng nữ đâm thẳng vào màng tai, không hề có chút tin tưởng nào dành cho đứa con tuyệt vời của mình.
"..."
Ánh mắt sáng ngời như sao băng của anh hắn dần dập tắt, thanh âm thanh lãnh trầm ổn rơi xuống: "Điên sao? Nhớ những lời này, mẫu thân. Đây là ngươi chọn."
Thời khắc đó, Prince Black dần trở thành cái tên giới phù thuỷ biết đến, không còn là Corvus Prince Black, không ai đủ tư cách tra xét tên đầy đủ của hắn.
Có lẽ sau này má đã hối hận, bằng chứng là nhà hắn không thuần phục Voldemort, nhưng anh trai không nói lời nào, đại diện cho không tiếng động oán trách, cùng vĩnh viễn không thể tha thứ.
Kiêu ngạo của hắn, không phải một trò đùa, không thể dùng hối tiếc để bù đắp.
Không cho phép khinh nhờn.
...
Sirius mặc tấm áo choàng tàng hình, sờ soạng ngôi sao cài áo trước ngực, đánh giá nó một lát.
Màu kim loại loé lên ánh sáng thần bí.
Miễn đẹp là được, tăng thêm độ soái khí cho hắn.
Vừa lúc này, thân ảnh của Jiang Cheng từ đằng xa lọt vào đáy mắt, Sirius đứng chờ, cùng hắn đi lướt qua, áo choàng đen cùng tím giây lát đan chéo, giao thoa, góc áo nhọn chạm khẽ.
Sirius Black đưa chân ra ngáng đường.
Jiang Cheng bất chợt bị vướng một cái, suýt chút ngã sấp xuống, mặt lập tức đen nhánh.
Vì hắn đã biết là ai làm.
"Sirius! Black!"
Sirius làm mặt quỷ, cười nhạo cắm hai tay vào túi quần, nhìn Jiang Cheng rút đũa dò quanh tìm kiếm hắn.
Dường như là nghĩ ra hắn sẽ dùng áo choàng tàng hình, hai hàng lông mày anh tuấn nhíu lại, đũa phép quơ ba lần, "Giấu đầu lòi đuôi!"
Ánh sáng toát ra từ đầu đũa, được Jiang Cheng dùng để chiếu sáng xung quanh, dò xét.
Sirius vì thử độ cháy của cái áo choàng khi kết hợp với sao tăng độ, còn cố ý ở trước mặt Giang Trừng quơ quơ bàn tay, thấy hắn không chú ý, đang tập trung nhìn về hướng khác, nổi lên ác ý, muốn đẩy cho hắn ngã...
"Jiang giáo sư! Gin tìm ngươi khắp nơi." Gintoki xuất hiện ở cuối hành lang, vừa lúc khiến Jiang Cheng nhìn qua đây, cùng Sirius đối diện mà không biết.
Bước chân của Jiang Cheng lập tức phải dẫm về phía trước, hướng về phía người kia mà đi. Sirius không thể không né qua một bên cho hắn vượt qua.
Khoan, có sao tăng độ, nhóc đó vẫn thấy được hắn sao?
Gintoki vừa lúc chứng minh là mình thấy được, không khách khí quơ tay vào không khí, "phách" một tiếng giòn tan.
"Gì? Một con muỗi ú nu?"
Jiang Cheng khoé miệng nhếch lên, không so đo chuyện cũ với hắn nữa, chủ động nói: "Gin, qua đây."
"..."
Gintoki đi qua, nghe hắn nói: "Từ hôm nay ngươi ở gần ta đập muỗi. Đập cho mạnh vào, nghe rõ chưa?"
"..."
Sirius híp mắt, sờ sờ má phải bị ăn tát, bất chợt cúi gập bụng, cười run rẩy không kiềm chế được.
Áo choàng của bạn thân hắn không có tác dụng.
Sao Tăng Độ của anh trai thân yêu của hắn không đủ.
Vậy còn chị dâu nhỏ, nhà hắn đông.
Chờ đấy, Cheng.
...
Sirius biến thành con chó đen to lớn, cặp mắt xám hung ác nhìn chầm chập bọn họ, chân trước chân sau lùi vào bóng tối biến mất dạng.
"..." Gintoki: Không hiểu sao cảm thấy lạnh cả người.
Jiang Cheng ngực dán với phần lưng, ở bên tai hắn lên tiếng: "Đừng quan tâm hắn, đi thôi."
"... Đi đâu giờ này? Gin còn cần về ngủ." Gintoki không rảnh.
"Thế ở đây."
Gintoki trên môi bất chợt đón nhận một cái hôn thô bạo, sau ót bị giữ chặt ấn vào môi hắn, tham lam giao triền một lát rồi tách ra.
"Về ngủ đi."
Vẫy tấm áo choàng, hắn không nói hai lời xoay người rời đi, cùng Sirius không khác gì nhau, hoà vào bóng tối cuối hành lang, để lại vài vụn sáng lấp lánh ánh bạc.
... Gintoki cặp mắt đỏ tươi tối xuống, không cần dùng khả năng bẩm sinh để tìm ra Sirius Black, hắn xác thật buồn ngủ, dám chắc là ngày mai tên đó lại tính bày trò gì, hai kẻ đó ở quá khứ rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì? Giống hắn và Shinsuke Malfoy sao?
Sirius mang hình dạng đại cẩu mò tới phòng Katsura, thấp giọng sủa một tiếng.
Cửa gần như là lập tức mở, Katsura chờ mong nhìn chằm chằm con chó đen cỡ bự, dang hai tay chờ đợi nó nhào vào trong ngực.
Sirius cũng không khác gì một con chó, bổ nhào tới, móng vuốt to bị Katsura bắt được, nắm trong tay xoa bóp, tuy không bằng thịt lót mèo con mềm mụp nhưng lông xù xù cũng đáng yêu rồi.
Áp má lên hàm dưới cổ chó, Katsura hưng phấn dụi dụi, trên người toát ra đầy hoa nhỏ.
Hai mắt lấp lánh lại thâm thuý của Sirius cùng Katsura đối diện.
"Sirius tiên sinh gặp phải chuyện gì sao?"
Sirius biến thành người, đưa cho Katsura Sao Tăng Độ.
"Chị dâu nhỏ, thứ này có vẻ không có tác dụng với Gin."
"Không phải chị dâu nhỏ, là Katsura. Năng lượng phép thuật thuần hậu lại ẩn tàng chướng khí bá đạo này... là của hắn." Katsura cầm ngôi sao cài áo trên tay đánh giá.
"..." Sirius: Thật sự có thể phân biệt được sao?
Katsura ngồi quỳ khoanh tay, giải thích: "Phép thuật không thể chống lại sức mạnh tự nhiên, tồn tại để khắc chế nó được. Mắt của Gintoki có thể "nhìn thấy", vậy những gì hắn muốn "nhìn thấy" sẽ hiện ra. Phép thuật không thể can thiệp quyền hạn của đôi mắt đỏ."
"... Ý chị dâu nhỏ là, chỉ cần nhóc Gin muốn thấy, dùng phép thuật mạnh cỡ nào cũng không thể giải quyết được?"
"Có cách, làm hắn mù là được. Một cặp mắt bình thường thôi mà, chọc một cái là mù tịt." Katsura bình thản nói, hoàn toàn không coi đó là vấn đề gì lớn, xịt hơi cay vào mắt cũng đủ làm Gintoki ôm mắt lăn qua lộn lại khóc thét.
"..."
Sirius đang ngồi xổm, Katsura ngồi quỳ giữa phòng, ngoài ý muốn khôi hài, đặc biệt là khi cả hai đều nghiêm túc như đang hoạch định chiến lược.
Katsura giơ tay, Sirius bỏ một tay vào lòng bàn tay hắn, như một chú chó biết nghe lời.
Katsura cũng không thấy vấn đề ở chỗ nào, thật tự nhiên nói tiếp: "Nếu Sirius tiên sinh muốn chơi vui vẻ, không bằng giả dạng làm ta một ngày, dạy bọn nhỏ những gì ngài am hiểu, như phép gọi thần hộ mệnh."
"... Được sao?" So với dạy trẻ, hắn càng thích thám hiểm. Nhưng nếu cơ hội tới, hắn cũng muốn đứng lớp một ngày.
"Cậu sẽ bổ túc cho ta sao? Thần đồng phù thuỷ?"
"Không phải thần đồng phù thuỷ, là Katsura. Phải nghiêm chỉnh, Sirius tiên sinh. Ngày mai ta sẽ rời khỏi trường một ngày, giao cho ngươi cơ thể này, nhớ sử dụng cho thật thành công đấy!"
"... Chị dâu nhỏ, cẩn thận tai vách mạch rừng." Sirius đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo hắn cẩn thận, anh trai hắn có thể có mặt ở bất cứ đâu, đặc biệt là vào giờ này.
Bùa chống độn thổ trong trường không có hiệu quả với anh trai, đừng lơ là.
Hai mắt của Katsura sáng trong, làm gì có tý chột dạ nào, nhìn ngoan hiền vô cùng.
Thiên sứ gãy cánh.
Dù gu của hắn là thích ác ma, nữ nhân dáng người ma quỷ ngực bự mông cong, nhưng không thể thừa nhận Katsura có thể đi vào lòng người bằng tình cảm chân thành.
Hắn đừng nói là thừa nhận, hiện tại, ngoài Kotaro Weasley, hắn sẽ không chấp nhận chị dâu nào khác.
Anh hắn cần người trước mắt.
Hắn rõ ràng, Corvus Black đã trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro