Chương 18: TOM MARVOLO RIDDLE (1)

"Mấy anh giấu tụi mình nhiều quá, mình đang nghi là mấy ổng làm chuyện gì mờ ám không hay ho nên mới giấu đó. Chứ ai làm chuyện tốt, giúp ích cho đời mà giấu đâu?! Không oang oang cái miệng như Percy hay tự đánh bóng tên tuổi của mình bằng cách lên vài bài báo phỏng vấn ca ngợi như ông thầy Lockhart là mừng rồi." Ron cùng Harry và Hermione đi trên hành lang vào phòng sinh hoạt Gryffindor.

Cả ba đứa quấn khăn ấm hết, Giáng Sinh sắp đến rồi, tất cả mọi người đều nháo nhào lên chuẩn bị về nhà trong kỳ nghỉ lễ, riêng bọn họ sẽ ở lại trường, tốt nhất là tranh thủ lúc trường ít học sinh tìm ra Phòng Chứa Bí Mật rồi đốt luôn cái phòng thành tro.

Harry thậm chí còn không buồn nghĩ tới chuyện sẽ về nhà thăm gia đình Dursley, hắn ước gì cái chìa khoá hắn vẫn luôn đeo bằng một sợi dây trên cổ sẽ đưa hắn tới một ngôi nhà ấm áp, có ai đó đang chờ hắn về.

Hermione dù đã không còn quá mặn nồng với ông thầy Lockhart nhưng cũng không hoàn toàn bị Ron thuyết phục ghét ổng ngang, cô bé còn thay ổng nói chuyện:

"Mấy người đó đều giỏi thật thì người ta phải biết đến chứ sao!"

"Bồ nói thử coi, cả năm học nay ổng dạy gì cho chúng ta ngoài cho chúng ta biết không nên thả ra mấy con yêu nhí?! Ổng càng dạy thì tụi mình càng dốt. Giờ thì mình ước bỏ luôn cái môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cho rồi, môn này sinh ra để làm gì? Năm ngoái chưa gì hết ông thầy đầy mùi tỏi nọ đã chạy làm cả năm đó chúng ta phải nhìn mặt ông thầy Snape gấp đôi số lần bình thường, mình học Độc dược với ổng mới năm đầu tiên mà cứ tưởng đâu đã học tới năm thứ năm thứ sáu gì đó rồi. Còn năm nay còn tệ hơn, phải chi mình bị kẹt lại ngoài ga tàu luôn có khi lại hay."

Riêng vụ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay, Harry chỉ muốn vỗ tay với Ron, đáng tiếc là mặt Hermione không cho phép hắn làm điều phi thường ấy.

Mặt Hermione đỏ lên vì tức giận.

Ron nhún vai: "Mê đúng người thì còn hay chứ, mê sai đời bồ coi như bỏ. Mừng vì bồ đã tỉnh ngộ sớm."

"Chắc không phải bồ đâu ha?" Hermione nhìn Ron như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ron dửng dưng hồi đáp:

"Ừ thì mình cũng đâu hy vọng gì được lọt vào mắt xanh của bồ, tiêu chuẩn của bồ là ông thầy Lockhart mà. So với ổng thì mình còn thiếu nhiều thứ lắm, ví dụ như cái tính ba hoa chích choè, mình thua ổng xa lắc."

Harry kéo hai người họ trở về chuyện chính: "Mình thấy, hay là tụi mình lén tìm ra cái phòng đó có khi lại hay hơn."

Dù chẳng hiểu sao, nhưng có gì đó, một linh cảm nào đó nói cho Harry rằng không nên tin hoàn toàn bốn người đó, đặc biệt là vụ này.

Nếu được thì nên tự tìm ra trước đi, dù sao thì không có hắn mấy anh cũng không tìm ra được đâu, đây là cái lợi duy nhất khi hắn biết xà ngữ.

"Mình cũng thấy vậy rõ lắm. Và mấy bồ yên tâm là mình cũng tìm ra manh mối rồi. Thứ mà mấy ảnh giấu tụi mình. Đầu tiên là về dòng chữ được ghi trong nhà vệ sinh nữ mà tụi mình thấy hôm bữa, ai tin đó là một trò đùa chứ mình thì không. Ngày tháng được viết trên đó còn vừa khớp là 50 năm trước. Ông Mafloy thì có lẽ dính líu gì tới vụ này, mà ông ta thì là tay sai trung thành cho ai chứ? Các bồ hiểu mà."

"Voldemort à?!" Harry dứt lời, Ron bịt lại miệng hắn.

"Bé bé thôi Harry, ai nghe được thì chết đấy. Mình biết là bồ không sợ gọi thẳng ra cái tên đấy, nhưng đó không phải điều người đang sợ sẽ chấp nhận."

"Mặc kệ họ!" Harry bực bội quát khẽ, "Có khi chính hắn là người mở cửa Phòng Chứa Bí Mật chứ không ai khác!"

Cặp song sinh vừa lúc đi ngang qua, choàng lấy vai Harry. Fred hỏi: "Người kế vị của Slytherin làm sao mà tức giận thế?! Xin hỏi ngài đây muốn trừng phạt ai? Chúng thần sẽ làm điều đó ngay cho ngài!"

Thấy cặp song sinh, Hermione vội hỏi: "Mấy anh từng tìm hiểu câu chuyện gì về 50 năm trước không? Ví dụ như một ai đó bị hại? Dù hiện tại cô ta mạnh khoẻ, nhưng rất có thể là điều gì đó đáng sợ đã diễn ra với cô ấy, vì sự kiện đó quá đáng sợ nên trở thành điều không thể nói của trường chẳng hạn."

George sờ cằm suy tư: "Cái này á hả? Có chứ? Tụi anh khám phá cái trường này tới độ một con chuột đi ngang qua tụi anh cũng biết nó vừa từ sảnh ăn gặm một miếng bánh mỳ và bị Jiang giáo sư quất trụi sạch lông."

"... Trong trường mình còn có một con chuột nào thảm như vậy hả?!" Ron kêu lên.

"Có đấy, trường mình nhiều thứ lạ mà. Ví dụ như không ai sẽ biết trước Bốn Ngoại Lệ của trường sẽ chơi trò gì dại dột. Năm nay im ắng lạ kỳ, bọn anh nghĩ họ đang chơi trò gì đó dại dột ngấm ngầm. Chứ không thể nào đã rửa tay gác kiếm được! Bọn anh không chịu đâu!"

"..."

"..."

"..."

Thế là cùng chung ý tưởng với nhau rồi. Trừ chuyện ủng hộ chơi dại ra.

"Thế chuyện mà bọn anh nói là chuyện gì?" Hermione hỏi.

"Một học sinh có thành tích xuất sắc đã đoạt được công lao to lớn cho trường ta... giờ vẫn còn nằm trong phòng Truyền Thống luôn đấy, mỗi năm đều có người đến đánh bóng, cái tên được khắc bên trên mề đay là T.M.Riddle thì phải. Đúng không Fred?"

"Chắc nó!" Fred đáp lại ngay.

"T.M.Riddle? Có khi trùng hợp thôi mà, năm nào chẳng có người lập công lao nhỉ? Năm trước bọn mình còn bảo vệ thành công Hòn đá Phù thuỷ, đáng lẽ ra nên được tạc tượng để trong trỏng... mà thôi, có khi có đứa nào đó ghét tụi mình, lúc lau chùi nó phun thẳng nước miếng lên mặt bức tượng để lau thì chết." Ron.

"..."

"..."

Ron nghĩ nhiều nhưng không phải không có khả năng xảy ra.

Ví dụ như Harry mà biết trong phòng Truyền Thống có cái gì liên quan tới Voldemort, có khi hắn nhúng vào cầu tiêu luôn.

"Trong cái phòng đó chỉ có Góc Sáng của Prince Black là được bọc kính thôi, được thêm vài ba cái bùa sáng chói. Không cần ai lau chùi vẫn loé mù mắt người xem. Nên mình thấy chỉ có ổng an toàn. Chứ thành công quá dễ bị nhiều người ghen ghét, cũng đáng lo ngại lắm, ăn không ngon ngủ không yên được đâu." Ron.

"Điển hình là cậu hay ghen ghét người khác đấy Ron!" Hermione đớp ngay.

"Không, mình chỉ không thừa nhận thằng cha hay nhe răng cười mỗi khi gặp sự cố do chính ổng gây ra thôi. Mình chẳng ghen tị ai cả!" Ron biết ngay là Hermione nhắc ai.

Harry lại chen vào: "Thôi được rồi. Mình dám cá là mấy anh biết về T.M.Riddle nhưng không nói cho tụi mình. Nên chuyện này càng đáng nghi..."

Ron tiếp lời nhanh chóng, một cách dứt khoát:

"Khỏi nghi nữa. T.M.Riddle đạt được công lao hồi đó là cứu Myrtle! Cái phòng đó được ai đó mở ra, Myrtle là nạn nhân. Giờ chắc tụi mình phải đi kiếm bà già này hả? Giáng sinh này tụi mình đi tìm bả hen? Có khi giờ này bả sún răng, đang nói chuyện thì rớt nguyên hàm răng giả ra ngoài, bả đãng trí tới mức lỡ lộn tên hung thủ thành Percy Weasley."

"..."

"..."

"Tệ hơn, bả lăn đùng ra chết. Bả đã đủ tuổi chết tại nhà."

"..."

"..."

Ron chỉ toàn nghĩ đến ngõ cụt thôi, dù ở đó có cái cầu thang nhưng bị gãy.

Nhưng Ron nói đúng, giờ Giáng sinh này bọn nó đi tìm bà Myrtle hỏi luôn lại hay. Còn vụ đãng trí hay chết ngang thì tính sau.

...

Tới Giáng sinh, Harry thấy Katsura xách theo rương hành lý từ trong cái cây đi ra, tính rời khỏi trường. Hắn gọi lại anh rồi chạy lại hỏi:

"Anh không ở lại trường với mấy anh khác sao?"

"À, anh có hẹn với một người, cũng không xem như một cuộc hẹn, nhưng anh cần giữ lời hứa, đến đó dọn dẹp một chút, sẽ có thành viên mới trong gia đình đến ở tạm mùa hè này thì phải." Katsura sờ cằm.

"Ồ... thế... chúc anh Giáng Sinh an lành." Harry không tha thiết nữa, lại chợt nhận ra có lẽ năm nay không có quà ở đầu giường vì tụi nó bận chạy khắp nơi tìm nạn nhân năm đó, sẽ đón Giáng sinh cùng bà ta cũng nên.

"Có một cây thông trong Phòng của bọn anh, đến lấy bất cứ món quà nào đặt ở dưới gốc cây nhé?" Katsura cố gắng nhẹ nhàng tự nhiên nhất có thể, đặt tay lên đầu rối bù của Harry, kéo lên khăn choàng cổ khỏi môi để che bớt đi giá lạnh làm đôi môi tím tái, vẫy tay tạm biệt hắn.

Harry nhìn theo bóng dáng Katsura khuất dần trong lúc một cơn gió tuyết chợt thổi qua rùng mình, rồi anh biến mất như có ai đó đã mang anh đi.



...

Ronald Weasley, ông hoàng hiện thực:

Cách giải quyết vấn đề tốt nhất không phải là tìm ra chân tướng, mà là xử luôn kẻ bị tình nghi:








Như thế nào là cảm giác thanh mai trúc mã đập vào mặt...

Là cách cả vũ trụ, người này thay đồ Nhương Di thì người kia cũng thay đồ Nhương Di.

Giữa chúng ta không có tình nghĩa gì cảm động trời xanh, chúng ta có tư tình.

Trạng thái: Đang trong mối quan hệ mập mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro