Chương 31: Như hoả




Bọn nó tách nhau ra khi đến Phòng sinh hoạt nhà Gryffindor, Ron và Harry trở về phòng ngủ nam sinh của mình.

Bị rối trong mớ suy nghĩ, Harry chợt nhớ đến Prince Black từng nói họ là "người nhà".

Thì ra là vì Sirius Black là cha đỡ đầu của nó. Cũng chính Sirius Black - em trai anh ta phản bội ba má hắn. Anh ta muốn làm gì? Chuộc lỗi thay cho em trai sao? Hay là cái gì khác?

Harry chợt nói: "Căn nhà đó, phải chăng là cách Prince Black giám thị mình?! Ông ta có khi đang tiếp tay cho em trai ổng giết mình."

Ron đưa mắt nhìn Harry, giọng buồn xo: "Harry, biết rằng bồ đang rất khó chịu, nhưng mình muốn nói là... mình tin anh rể. Dù bồ nghe được mấy người đó nói chuyện, ông Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật đinh ninh là anh rể giống mấy người Black... điên rồ. Nhưng ngoài cái vụ có khả năng ổng bảo vệ cho em trai ổng, mình tin chắc là ổng không muốn làm gì hại bồ. Bồ đừng bao giờ tin mấy kẻ bề trên kia nói, họ biết gì về anh rể mình chứ? Anh không giống Black - những kẻ máu lạnh không đáng giá tín nhiệm như lời ông Fudge!"

"Sao cậu chắc chứ?! Sao cậu chắc được chứ?! Có cái gì chắc được chứ! Chính ba má tôi cũng bị phản bội! Cũng bị người bạn thân nhất phản bội!"

"Harry! Bồ thấy mình sẽ phản bội bồ sao?!" Ron nắm lấy vai Harry, hét lên vào mặt nó.

"Tất nhiên là không! Ron!" Harry trả lời chắc chắn.

Ron sao có thể phản bội hắn được? Giáng sinh nào cậu ấy cũng ở lại trường vì hắn, cậu ấy sẵn sàng chia sẻ cho hắn tất cả những gì cậu ấy có, cậu ấy còn tặng quà giáng sinh cho hắn bằng số tiền cậu ấy chắt chiu được mà không dám xài cho mình, cậu ấy luôn hợp cạ với hắn một cách lạ kỳ. Harry chẳng thể nào nghĩ ra được hắn sẽ ra sao nếu không kết bạn với Ron ở Hogwarts, mấy chuyện vui đã trải qua đều biến mất.

"Thế là được rồi! Mình cũng sẽ không bao giờ phản bội bồ!" Ron hứa hẹn.

Đêm đó kết thúc bằng việc mỗi đứa nằm im trên giường để suy nghĩ về mọi thứ.

...

Sirius Black vẫn giữ thói quen đi đêm tìm chuột, lần này thì không những có ba đứa nhóc, còn có thêm một người không ngờ tới.

Anh trai hắn.

Sáng nay, anh hắn bất ngờ xuất hiện ở Phòng Họp.

Không cần hỏi cũng biết là tại sao hắn vào được đây, một trong bốn người đã có người chấp nhận hắn. Vừa đến, ánh mắt của Prince Black đã quét một vòng quanh Phòng Họp, cuối cùng dừng lại trên tấm áo choàng mà Gintoki đặt trên ghế Gryffindor, thuộc về Jiang Cheng.

"Sirius, từ giờ em hãy khoác Ngân Giang Cẩm."

Gọi tên ta.

Biết công dụng của ta.

—— Ngân Giang Cẩm

Mãn nguyệt dạ hành.

(Dòng sông có óng ánh bạc trên áo gấm,
Trăng tròn đi đêm.)

Chiếc áo choàng tự động dựng dậy, cổ áo dựng thẳng, như có ai đó đang tàng hình mặc nó trên người, chiếc áo choàng hoàn thành lễ nghi cúi chào hắn.

"Ủa?" Gintoki hét "Á" lên hoảng hồn với cái áo mà mình lấy làm chăn đắp hay dùng để lót thêm dưới đít vì độ mát mịn của nó.

Tự nhiên giờ nó thành cái áo choàng bị ma ám!

Còn có cái gì bình thường không!

Mà khoan đã! Tại sao ở bên hắn thì nó bình thường không xài được?! Có ai giải thích không?! Này!

"..."

"..."

Chiếc áo choàng chống cự giây lát, sau đó nó bay rì rì tới bên cạnh Sirius Black, vụt một cái, đáp gọn lên bả vai hắn.

"..." Sirius dùng mũi chó của mình đánh hơi ra mùi đường của Gintoki và... Jiang Cheng.

Dạ dày hắn quay cuồng, mùi sen tanh nước ao làm sắc mặt Sirius tối sầm xuống.

Trước khi Sirius Black định kéo cái áo choàng vứt xuống, biến thành chó xé xác nó, hắn thấy anh trai mình không cho cãi lời nhìn hắn hạ mệnh lệnh: "Mặc vào."

"Vì?" Sirius Black dù không kéo xuống, nhưng cần được giải thích, tỏ vẻ kháng nghị trước dáng vẻ nghiêm khắc của anh trai.

"Harry đã có trong tay Tấm Bản Đồ Đạo Tặc."

Sirius Black cười, vì Harry hẳn là có được tấm bản đồ đó, sau đó hắn chợt nhận ra...

"Sao anh biết?" Sirius tràn ngập nghi kỵ nhìn anh trai mình, tính cách anh trai hắn hiểu rõ, tò mò quậy phá không ai bằng, lại ở trước mặt người khác bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh vô tội, tuyệt đối không phải mình làm.

Prince Black tươi sống nở nụ cười, sau đó ngón tay dài và trắng như ngọc quý của hắn chỉ vào cái áo choàng đang nâng một góc áo lên vị trí ngực, như thể đang nói: "Hân hạnh được giới thiệu".

"Nhờ nó, không những ta, mà còn có Severus, Cheng đều đã biết."

Sirius cười cười: "Anh đùa à? Không thế được."

Prince Black cũng cười cười, "Chuyện Remus là người sói, các em đã không giấu được."

Trước ánh mắt giật mình của Sirius, anh trai hắn ổn thoả nói: "Năm đó vào mỗi đêm trăng tròn mấy em đều bí mật đi ra ngoài mà không muốn ai phát hiện, để bảo vệ bí mật này vĩnh viễn, tấm bản đồ Đạo Tặc đã ra đời, nhưng cùng với nó, để đào ra bí mật này, một chiếc áo choàng có khả năng khắc chế tấm bản đồ đó cũng xuất hiện."

"...?!" Sirius chợt nhớ tới thái độ của Severus Snape khi nhìn thấy hắn trong trường.

Thằng nhỏ mũi tỏng tỏng đó kêu mấy đứa học sinh cẩn thận đạp phân của hắn, lúc đi ngang qua còn cố ý hất cái áo choàng thối vào mặt hắn, đá hắn vài cước.

"À... Remus cũng biết chuyện chúng ta biết."

Prince Black nói, làm như không nhìn thấy Sirius Black biến đổi sắc mặt sang tái mét, nhàn nhạt tìm chỗ đau để phanh phui, "Hắn phản bội."

"..."

...

Thế cho nên hiện giờ có thêm hắn gia nhập đội quân đi đêm tìm chuột, thật chất là đi vòng vòng cho khuây khoả.

Anh hắn biến thành một con mèo vằn.

"..." Gintoki và những người biết tính cách bề trên muôn loài của hắn.

Cự tuyệt nghĩ đây là một con mèo.

Mèo tím Shinsuke Malfoy không muốn nhìn, nhắm một con mắt bên trái để khuất đi dáng vẻ của con mèo trắng vằn vàng bên cạnh.

Gintoki ngược lại rất tự nhiên đi bên cạnh Prince Black, rất có cảm giác bạn bè tốt của hắn, vừa đi vừa nói chuyện, để lại trên nền tuyết những dấu chân nho nhỏ xếp thành hàng dài.

"Mà ngươi cũng không biết con chuột đó ở đâu sao?"

"Không biết." Prince Black đáp lại.

"Tại sao ngươi giao cho Jiang Cheng?" Shinsuke Malfoy cũng phải hỏi một cái.

"Hắn sẽ không làm ta thất vọng. Giao cho hắn ta rất yên tâm."

...

Sirius ngừng bước, tru lên dưới ánh trăng, tựa hồ hắn sắp lên cơn dại.

"..."

"..."

"..."

Ở lúc tất cả mấy con mèo (trừ con mèo vằn) đều tạc mao trước con chó dữ phát rồ thì đột nhiên nhánh cây đầy tuyết trên đỉnh đầu bọn nó động đậy, tảng tuyết lớn rớt lịch phịch xuống đất, một bóng đen nhanh nhẹn nhảy vụt xuống, đáp chân trước mặt con chó dữ, cầm trên tay một nhánh cây quơ quơ quào quào...

Đợi lúc tất cả định thần lại thì nhận ra đó là một con mèo đen thắt khăn lụa xanh lam trên cổ.

"Lui lại đi, ta sẽ đối phó với nó cho các ngươi chạy, nhóm mèo con nhớ cẩn thận!" Con mèo đen đó quay đầu lại, nghiêm túc nhắc nhở.

"..."

"..."

"..."

Mặt mấy con mèo phía sau phủ tối chết lặng.

Sirius Black khi hoá thú vẫn có đôi phần bị bản năng con vật mà hắn hoá thành ảnh hưởng, nhe răng đối diện với con mèo không biết sống chết dùng nhánh cây cỏn con chọt chọt hắn, dường như nó chỉ muốn chặn đầu hắn mà không muốn tấn công, Sirius Black lại mất đi tính kiên nhẫn, nâng lên móng vuốt chó sắc nhọn——

Điện quang hoả thạch, cái gì màu trắng loé ra ảo ảnh, Sirius Black bị con mèo vằn tát bay ra xa chục thước.

"..."

"..."

"..."

Katsura vẫn không nhận ra con mèo vằn này là ai, còn nghiêm túc cảm tạ, tính làm một con mèo hào hiệp không để lại danh tính thì bị con mèo vằn gọi lại.

"Kotaro."

"Không phải Kotaro, là...? Mèo điện hạ biết tại hạ sao?"

"..." Nhóm Gintoki.

Tatsuma tự nhận là mấy mèo bọn họ rất có đặc điểm nhận dạng, như mèo Gin thì xù xù bẩn bẩn, mèo Shin thì nhỏ nhắn chảnh cún, mèo Tatsuma thì đẹp trai.

Tatsuma lên tiếng: "A meo meo meo! Zura, cậu cũng biến thành mèo sao?"

"Không phải Zura, là Katsura meo~! Biến? À không, tôi bị nguyền rủa. Cứ nghĩ không có ai nên tôi tìm chỗ đào xới ngồi xổm một lát, lại thành ra thế này, giờ tôi đang đi tìm cách giải trừ nguyền rủa tà ác." Katsura thở dài, sau đó "meo~" một tiếng mặc định, buồn tênh.

"..."

"..."

"..."

"..."

Gintoki vỗ con mèo vằn, hỏi: "Còn muốn nhận người quen không?"

"..."

Gintoki bị con mèo vằn tát văng tới chỗ Sirius Black.

...

Nói gì thì nói, Katsura kết thúc thực tập trở về đối với Joy3 mà nói thì tựa như cơm cá ram mặn có hành, đối với Prince Black thì là món hành có thêm cá ram mặn.

Sáng hôm sau.

"Cái gì vậy?!—— Ánh sáng!" Ron mới mở mắt dậy đã thấy tia nắng mặt trời lọt qua từ cửa sổ, nhất thời sợ hãi như ma cà rồng.

"..." Harry bị tiếng hét của Ron đánh thức, đi tìm cái mắt kính mới xem như thấy đường và có được linh hồn.

Mọi trăn trở đêm qua bị sáng hôm nay rực rỡ trôi đi đôi chút, tựa hồ cái gì đó xui xẻo đang tan đi.

Ngoài cửa sổ, không những tràn ngập ánh mặt trời ấm áp trong vẻ trong trẻo của trời tuyết, mà còn có ánh hào quang mờ nhạt đang toả ra tia tỉa khắp nơi, khung cảnh đã nhìn quen ở Hogwarts cổ kính lịch sử bỗng nhiên có cảm giác rất thánh.

Quan trọng hơn là, Giám ngục đã vơi đi bớt, chỉ lác đác vài con bay thật xa thật xa, tựa như chúng né tránh Hogwarts.

"Chuyện gì vậy nhỉ?" Ron và Harry cùng nhau xuống tới Đại Sảnh Đường thì thấy mọi người cũng đang xôn xao bàn tán, thảo luận rôm rả vì hôm nay sao lạ kỳ.

"Giờ thì mình hiểu cảm giác vượt ngục khỏi Azkaban là gì rồi." Ron vươn vai hít thở không khí trong lành, vô cùng sảng khoái hà ra một hơi.

"..." Harry: Phải chi không có chuyện kia thì biết đâu hắn cũng đang vui như Ron.

Nhưng rồi tất cả xôn xao.

Trên hành lang, nắng sớm chiếu lên vạt áo trắng tinh, ghim cài áo hoàng kim rực rỡ lấp lánh, gương mặt chói lọi như thần Apollo, trắng ngần như ngà voi, trên môi ý cười dung hoà trang trọng, bước chân thong thả, cao quý phát ra từ tự thân, không đến từ dòng máu.

Hành lang phía đối diện, một người đã lâu rồi không xuất hiện đúng lúc tới.

Như thường lệ, áo quần chỉn chu tới mức có thể nghĩ là nó vừa được giặt xong thơm tho rồi đem phơi nắng, khăn choàng len Ravenclaw quấn quanh mái tóc đen bóng, từ xa tới thì hắn giống một nữ nhân cổ điển với vẻ đẹp tri thức, nghiêm cẩn và có chút mơ mộng điềm đạm.

... Giáo hoa của nhà Ravenclaw.

Trên tay hắn cầm một quả cầu thuỷ tinh đang lởn vởn những làn khói mờ mịt. Prince Black đã tiến tới, trên người hắn có mùi ánh mặt trời vừa lúc mới dâng lên, chủ động mở lời:

"Em hôm nay học môn gì?" Như hồ nước lạnh băng đột nhiên bị phá vỡ bởi một hòn đá, răng rắc răng rắc vỡ vụn.

"Hôm nay có tiết Tiên tri." Katsura nâng quả cầu trên tay cho hắn xem, trên mặt vẫn luôn là nghiêm túc.

"Đã lâu rồi anh không còn nghe giảng môn này, cùng đi thôi."

"..." Mọi người.

—— Ai không biết Prince Black chính là quái vật môn Tiên Tri chứ, ổng đi học là học ai?

Gintoki và Tatsuma tới trước nhìn thấy cảnh này, mặt Gintoki chẳng có cảm xúc gì, nói: "Rồi tất cả sẽ nhận ra những ngày tháng chìm trong đen tối hạnh phúc tới cỡ nào. Hôm nay Gin sẽ nói như vậy trong lớp Tiên tri."

"Cậu sẽ được cộng điểm, Kintoki. Mình sẽ nói như vậy với cô Trelawney." Tatsuma đeo lại kính râm.

Hot boy của nhà Slytherin cũng tới rồi, nhìn hai thằng bạn đứng như trời trồng chặn đường cản lối, nhăn mày nói: "Sáng sớm tụi mày đứng đây làm gì?"

"Ăn sáng."

"Tụi mày đứng đây ăn sáng?"

"Ừ, nhìn đi."

Gintoki và Tatsuma dạt qua cho hắn thấy cảnh tượng phía sau.

"..." Shinsuke Malfoy vừa lúc thấy Prince Black đè lại bả vai Katsura, kéo hắn nép vào trong ngực trong lúc hắn không hiểu gì, cái mặt đần đần, mà tất cả mấy động tác này chỉ để tránh thoát một người đi ngang qua.

"...?" Người đi ngang qua: Ta có to lớn vậy sao? Đụng ta một chút đâu có chết, có tin hay không ta quay lại đụng ngươi cho ngươi biết ta cũng có tự trọng?

Ở trước mặt bàn dân thiên hạ công khai mối quan hệ, nhất định phải được hiện rõ trên mặt Prince Black cao quý.

Mi mắt co giật một lát, Shinsuke Malfoy mặt lạnh nói: "Hôm nay tao nghỉ, khỏi réo." Hắn xoay người vẫy vẫy tay, cắm túi quần đi rồi.

"..."

"..."

Bên này trời sáng thì bên kia trời tối.

...

Trong Phòng Họp, sau khi kết thúc một buổi học Tiên Tri vốn là thốn nay càng thốn, Gintoki cùng Tatsuma cùng nhau trở về, bên trong đồng thời thiếu cả Slytherin và Ravenclaw.

Shinsuke thì chắc là đi nằm ngủ ở đâu đó rồi. Katsura thì... chắc là bị lừa dắt đi đâu rồi.

Gintoki ngồi trên cái ghế giường của mình ăn kem, nói với Tatsuma và con chó đen mới tới.

"Tính dục của thằng đó như núi lửa ngủ say đang nguội lạnh vậy, làm cách nào cũng sẽ không dịch chuyển. Nhưng một khi đã thức tỉnh phun trào..."

"..."

Tatsuma và Sirius có một chuyện rất muốn hỏi.

Tatsuma thay Sirius đang ở dạng chó hỏi: "Tại sao cậu lại biết rõ như vậy? Kintoki?"

"Vì Gin là người đã cùng hắn chung giường. Gin đã thấy núi lửa dâng trào." Gintoki bình thản ăn kem, hắc lịch sử giờ đây lại là chuyện để nói.

"..."

"..."

Sirius Black: Thằng nhóc này... nhiêu đây tuổi sao?! Anh hắn mới là người cần phải vào ngục Azkaban!!

...

Một bên khác, Prince Black nắm chặt tay Katsura đi tới một căn phòng sau này sẽ được nhắc tới chi tiết, giờ đây chỉ là đi ngang qua.

Vừa vào phòng, Katsura bị một người cao lớn rắn chắc từ phía sau ôm lấy.

Ở đây, hắn cúi đầu tiến đến sát bên tai Katsura: "Chỉ cần em muốn, trong căn phòng này em sẽ đủ lớn để cùng anh làm chuyện đó... Em có quyền từ chối." Nhớ nhung biến thành một chút thử, hắn muốn xem Katsura có nhớ hắn chút nào không.

"... Từ chối!" Katsura đáp ngay, kéo cổ áo lên cao hơn để cho chắc ăn, tay đã cầm chắc đũa phép chuẩn bị sống chết tới cùng.

"..."

Tay to bao lấy cái tay đang cầm đũa phép, Prince Black vẫn cố giữ cho sắc mặt mình hiền hoà chút ít: "Thật sự không muốn?"

"Không muốn!"

"... Tại sao?!"

Nghe hắn đột ngột lên giọng chất vấn, Katsura nghiêng nghiêng đầu như cún con tự hỏi: "Tại sao cái gì? Thế biến thái lắm. Không chơi!"

"Ha?! Biến thái?! Em nói anh biến thái?!"

Hắn nổi giận!

Sau đó, đột nhiên hắn hỏi ngang: "Nghe nói em rất giỏi môn Biến? Hơn cả anh."

Thấy chuyển sang hỏi thăm chuyện học, Katsura gật gù sờ cằm, tâm đắc nói: "Thường thôi. 72 phép biến hoá tinh thông."

"... Nói như vậy, chi bằng em biến thử cho anh xem."

"Muốn biến thành con gì?" Katsura chiều lòng.

"Rắn đi."

Đợi tới lúc bị một con gì đó toàn thân là vảy cứng quấn quanh siết chặt, Katsura mới hoảng, càng giãy càng siết.

"Làm gì đó?!"

Hắn từng vòng từng vòng trượt trên thân rắn, như có như không trả lời: "Giao phối."

"..."














...

Chú thích:

Nhìn anh Đế là băng nhưng thật ra là hoả.

Chân tình thật lòng đổi lấy tâm như tro tàn.

Nhưng thật ra ảnh rất nhiệt liệt.




Trong thế giới phù thuỷ thuần chủng nói riêng, hai nhân vật Sirius Black và Ron Weasley là đại diện tiêu biểu cho tầng lớp đối nghịch, một danh gia, một bần hàn. Cá tính, ngoại hình, xuất thân của hai người hoàn toàn khác nhau, khiến cho rất ít người nhận ra sự tương đồng giữa họ, và khi mình nhận ra mối tương quan này, mình tự hỏi liệu tác giả ý thức hay là vô thức tạo nên sự tương đồng này?

Hai người họ là những thằng bạn đầu tiên kết bạn với cha con Potter trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts năm I đến trường, và trên chuyến tàu đó, điều đầu tiên họ nói đều là "Tất cả mọi người trong gia đình đều vào cùng một Nhà!"

Hai người họ, dù đặt trong nhóm ba hay nhóm bốn, vẫn là thằng bạn thân nhất với tên Potter, cùng nhau phạm luật hay chơi liều, trước cả khi có sự kết nạp những đứa khác.

Hai người họ, dù có thế nào, không bao giờ quản ngại vào sinh ra tử với thằng bạn Potter, và sẵn sàng chết vì thằng bạn nếu cần.

Hai người họ là những người duy nhất mang hình tượng loài chó, loài vật là bạn thân và cũng trung thành nhất với con người.

Và cho bạn nào chưa biết thì loài chó đen khổng lồ là dạng hoá thú của chú Sirius và chó Jack Russell Terrier là Thần hộ mệnh của Ron.

Tác giả J.K. Rowling là một người yêu động vật, chả trách mà cô hình tượng hóa cá tính các nhân vật vào những con thú, khiến hình dung cá tính của nhân vật trở nên đặc biệt và sống động. Và dĩ nhiên, cô cũng nuôi một con chó.

P/S: Chú Sirius ngầu nhưng mà sao tới phiên Ron thì:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro