Chapter 26
***Những chỗ được in nghiêng được lấy từ trong truyện chính của tác giả J. K. Rowling và bản dịch của Lý Lan.***
Trước khi vòng thi Tam pháp thuật chính thức diễn ra.
Thái ấp Malfoy.
Lucius đang cùng với vợ mình là Narcissa uống trà thưởng hoa ở vườn kính. Đây là nơi ưa thích của Narcissa ở thái ấp và cũng là nơi mà bà tự tay chăm sóc. Narcissa tao nhã nhấp một hớp trà nóng thơm lừng, bên cạnh Lucius đang thoải mái ngã về ghế dựa và đọc văn kiện vừa được gửi đến.
Đây là thứ mà gần đây ông đã yêu cầu thủ hạ bí mật điều tra về tung tích của những tử thần thực tử kể từ khi biết được về tương lai xa mà cháu trai quý báu của ông mang về. Vốn dĩ việc này rất khó nhằn, ngay cả đối với những Thần sáng tinh nhuệ, nhưng với gia tộc Malfoy đó không phải là không thể. Với thế lực của nhà Malfoy thì việc moi thông tin từ thế giới trắng hay đen cũng không phải là vấn đề. Thứ yêu cầu duy nhất chính là thời gian.
Đột nhiên, Lucius bật người dậy khỏi ghế dựa. Narcissa bên cạnh thấy thế cũng đặt tách trà xuống nghiêm chỉnh nhìn chồng mình.
"Có tin tên Đuôi Trùn gần đây đang làm việc mờ ám cùng thường xuyên qua lại ở một nghĩa trang."
Ông tiếp tục
"Tên Barty Crouch con đã vượt ngục, hiện tại tung tích không rõ. Nhưng có kẻ bảo hắn ta lảng vảng ở hẻm Knockturn để mua dược liệu."
Lucius đột nhiên cảm thấy không ổn. Từ ngày đó, ông luôn chú ý đến dấu hiệu hắc ám trên tay mình. Có lúc mạnh lúc yếu nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được dường như Chúa tể Hắc ám đang cố nối lại mối liên kết của Ngài cùng các thuộc hạ. Lucius ngước mắt nhìn vợ mình, người đang lo lắng nhưng lại rất kiên nhẫn chờ đợi mình mở lời
"Narcissa, anh muốn em đến Hogwarts và chú ý đến Draco cùng Scorpius."
Narcissa gật đầu dứt khoát. Bà biết rõ chỉ khi nào Lucius nghiêm túc thì mới gọi tên bà chứ không phải cái biệt danh thân mật. Cả hai người cùng đứng lên và chuẩn bị để đi đến nơi cần đến.
Từ khi Scorpius đến, Snape đã câu thông đường từ thái ấp Malfoy đến văn phòng của mình để thuận tiện cho ông bà Malfoy chăm chút cho cháu trai. Vì thế mà Narcissa khi đã chuẩn bị xong thì không cần xin phép rề rà đã dùng lò sưởi đến thẳng bên trong Hogwarts. Còn Lucius đã ra khỏi thái ấp và độn thổ đi đâu mất.
--- --- --- -
Ở phía ngoài mê cung, trên khán đài cực kỳ ồn ào bình luận và phán đoán về những quán quân. Khu vực nhộn nhịp nhất chính là sân cá cược của cặp sinh đôi nhà Weasley. Hết người này đến người khác đến để mà tranh luận cùng cược cho quán quân họ tin chắc sẽ thắng. Bà Weasley tuy rằng không thích việc mấy đứa nhà bà lại làm ba cái chuyện thất đức này nhưng bản thân bà cũng chẳng thể cản nổi hai cái đứa kia nên đành bó tay chịu trói. Ngược lại với bà, cả Bill và Ron đều rất hào hứng mà tham gia cá cược. Tất nhiên người mà họ tin tưởng sẽ chiến thắng không ai khác ngoài Harry. Hay như cách nói của Ron là bồ tèo không tin thì tin ai.
Bên phía Slytherin thì có vẻ không quan tâm đến cá cược lắm, nếu chơi, họ chỉ bỏ ra vài bạc lẻ cho vui. Thay vào đó, về bàn tán tranh luận và phân tích thì Slytherin lại xôn nhất.
Lúc này, Snape đi lướt qua hàng ghế đến chỗ Draco liền dừng lại làm cho Blaise đang nói luôn miệng liền im bặc, thậm chí không dám thở mạnh.
"Trò Malfoy, đến đây. Có người muốn gặp trò."
"Vâng thưa giáo sư."
Draco ngoan ngoãn đứng dậy, quơ tay chào đám Pansy rồi đi cùng với Snape xuống khỏi khán đài. Snape dẫn theo Draco nhanh chóng rời khỏi cái nơi đông người rồi đi vào bên trong trường học. Draco vừa đi theo vừa nghi vấn đầy đầu nhưng cậu biết rằng cha đỡ đầu sẽ không làm gì có hại cho cậu.
Từ phía xa, Draco có thể nhìn thấy một bóng người phụ nữ cao ráo và đoan trang đang đứng nhìn về hướng này trong bóng tối. Khi người nọ nhìn thấy cậu liền đi nhanh về phía này. Draco kinh ngạc thốt lên
"Mẹ!"
Narcissa mỉm cười hiền từ vuốt ve khuôn mặt trắng nỏn của con trai mình.
"Sao mẹ lại ở đây?"
"Ta nhớ con thì không đến thăm con được sao?"
Draco cười nheo mắt với bà. Narcissa vuốt tóc cậu hỏi
"Scorpius đâu rồi?"
"Đang ngồi cùng với Dumbledore ạ. Cụ ấy bảo trên khán đài đông lắm nên để Scor ở cùng với cụ."
Narcissa mỉm cười, bà liếc qua nhìn Snape một cái. Snape gật đầu với bà. Narcissa bước một bước lên phía trước
"Đi gặp cháu ta nào."
Draco tinh ý nhìn thấy cuộc trao đổi bí mật của hai người họ nhưng cậu không hiểu rõ họ đang tính toán gì với nhau. Tuy vậy, Draco cũng không có ý định sẽ mở miệng một cách lỗ mãng. Cậu chỉ đơn giản là đi chếch phía sau bên phải của Narcissa để bà và Snape dẫn đường.
Cả ba người họ trở về khu khán đài. Bọn Pansy đang lo lắng chờ đợi Draco trở lại thì nhìn thấy Narcissa đi cùng, cả bọn liền im thin thít. Với sự dẫn dắt của Snape, cả ba đi thẳng đến bục của giám khảo, nơi mà hiệu trưởng của ba trường đang ngồi cùng nhau, ban tổ chức cùng với một cậu bé nhỏ nhắn đang vui vẻ ngồi trong lòng quý cô cao lớn. Việc cả ba tiến đến đã thu hút sự chú ý của bọn họ. Cậu bé vừa thấy hai người tóc vàng cùng với một người tóc đen liền đòi nhảy xuống đất.
"Mama ơi! Bà Cissy và ông Sev nữa!"
Cậu bé leo xuống từng bậc thang một cách vội vàng rồi lại lon ton chạy đến chỗ cậu thanh niên tóc vàng.
Draco ngồi thụp xuống đón Scorpius lao vào lòng mình. Đợi em ôm cứng cổ mình rồi mới ôm cậu bé đứng dậy. Narcissa đứng bên cạnh vỗ nhẹ đầu của cháu trai mình, đồng thời cũng nhìn qua Snape cùng Dumbledore một cái mới hướng ban tổ chức và ban giám khảo cuộc thi Tam pháp thuật gật đầu chào. Hiệu trưởng trường Durmstrang, ông Karkaroff vừa nhìn thấy Narcissa liền bắt đầu bồn chồn như có lời muốn nói nhưng vì ông ta đang ngồi cạnh hai người hiệu trưởng khác nên mới không dám đứng dậy.
"Giáo sư Dumbledore, có thể ra đây một chút chứ?"
Snape đến sau ghế của Dumbledore nói nhỏ. Cụ liền mỉm cười hiền lành gật đầu
"Làm phiền mấy vị một chút rồi."
Sau khi báo cho những người khác, cụ Dumbledore đứng dậy đi cùng Snape ra phía sau.
Bên này, Narcissa đã dẫn Draco đang bế Scorpius tránh đi. Bà đặt tay lên lưng con trai và cùng con cháu bước đi hướng lên khán đài. Ở phía lưng chừng, nơi bà Weasley đang ngồi nói chuyện với Hermione và đám con bất trị của mình vừa thấy bóng dáng Narcissa liền do dự một hồi mới lên tiếng hô
"Kìa bà Malfoy! Bên này còn trống chỗ, bà có muốn đến đây ngồi cùng bọn tôi không?"
Molly vừa nói vừa chỉ về hai cái ghế trống bên cạnh mình. Ron lẩm bẩm
"Đó chẳng phải ghế của anh Fred và George sao?"
Hermione quay lại đánh cho cậu chàng một cái.
Narcissa nghe có người kêu liền nhìn qua, nhìn một đám tóc đỏ đang nhốn nháo ở đó, bà có hơi chút bài xích. Nhưng sau suy nghĩ cùng bắt gặp ánh mắt mong chờ của Scorpius, bà quyết định trả lời
"Cảm ơn về lòng tốt của bà. Vậy chúng tôi sẽ không khách khí."
"Mẹ?!"
Draco đầy bất ngờ khi Narcissa vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm và dẫn đầu đi vào hàng ghế. Cậu cũng đành phải theo bà chen vào trong, còn Scorpius vui vẻ đến ngân nga bên tai cậu.
Molly cũng kinh ngạc khi Narcissa đáp ứng lời mời của mình. Theo lẽ thường cho dù Narcissa có lịch sự không móc mỉa mình như chồng bà nhưng bà cũng sẽ từ chối thẳng. Molly vội vàng chừa ra khoảng trống bên cạnh bà cho ba người họ. Hermione cũng rất biết điều mà nhường lại chỗ bên cạnh Molly cho bọn họ điều này đồng nghĩa với việc chỗ ngồi của Ron sẽ bị dời xuống. Cô bé Ginny vừa thấy Scorpius đã từ chỗ bên cạnh Bill đứng dậy, đẩy Ron ra chiếm gọn cái chỗ bên cạnh Hermione trong khi Bill đã yên vị ở chỗ kế cô bé. Thế là nhờ vào "cuộc tập kích bất ngờ" của nhà Malfoy mà Ron đã bị mất chỗ ngồi. Cậu chàng đầy cay cú liếc Draco trước khi bị ánh mắt đáng sợ của bà Molly Weasley làm cho cụp đuôi.
Narcissa từ tốn ngồi cạnh Molly còn Draco cùng Scorpius ngồi ngay bên cạnh bà. Scor vừa đặt mông xuống ghế đã quay qua cười đùa vui vẻ với hai cô gái bên cạnh. Ngược hẳn với cái vẻ lúng túng và ngượng nghịu của hai phu nhân bên này.
--- --- --- -
Harry chợt thấy hai chân mình dội mạnh vào mặt đất và ngã nhào về phía trước; sau cùng anh buông cái Cúp Tam pháp thuật ra, ngóc đầu lên và hỏi:
"Tụi mình đang ở đâu đây?"
Cerdic lắc đầu. Anh ta đứng dậy, kéo Harry lên, rồi cả hai ngó chung quanh.
Họ đã hoàn toàn ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts; và chắc chắn đã đi rất xa – có lẽ hàng trăm dặm – bởi vì ngay cả những ngọn núi bao quanh lâu đài cũng không thấy đâu cả. Thay vào đó, bọn họ đang đứng trên một bãi tha ma tối thui, ở bên phải là một cây thủy tùng cao to và xa xa lờ mờ bóng một ngôi nhà thờ nhỏ. Bên trái nhô lên một ngọn đồi. Harry chỉ có thể nhận ra được dáng của một ngôi nhà cổ nho nhỏ trên sườn đồi.
Cerdic nhìn xuống cái Cúp Tam Pháp Thuật rồi lại nhìn Harry. Anh hỏi:
"Có ai nói với em cái Cúp này là một cái Khóa cảng không?"
"Không."
Harry trả lời và đang ngó quanh quất cái nghĩa địa. Hoàn toàn yên lặng và hơi ghê ghê.
"Có phải đây cũng được coi là một phần của bài thi không?"
Cerdic đáp:
"Anh không biết."
Bọn họ nhìn nhau rồi lại cực kỳ đồng lòng rút đũa phép ra và đề cao cảnh giác. Harry vẫn tiếp tục ngó xung quanh. Anh lại có cảm giác đang bị theo dõi. Harry buột miệng:
"Có ai đang đi tới..."
Căng mắt nhìn vào đêm tối, họ thấy một cái bóng đang tiến tới gần hơn, đi thong thả giữa những ngôi mộ về phía chúng. Harry không thấy rõ gương mặt, nhưng theo cái cách đi đứng thì nó chắc là kẻ đó đang ôm cái gì đó trong tay. KHông biết đó là ai, chỉ biết là kẻ đó thấp, mặc một cái áo khoác có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt. Và – kẻ đó càng bước tới thêm, khoảng cách giữa bọn họ càng thu lại - Harry thấy cái vật trong tay hắn giống như một em bé... hay đó chỉ là một cái bọc khăn áo?
Harry hơi hạ thấp cây đũa phép xuống và liếc sang Cerdic. Anh ta ném cho anh một cái nhìn giễu cợt. Rồi cả hai quay lại theo dõi cái bóng đang tiến tới gần.
Cái bóng dừng lại bên một tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch cao hơn chúng khoảng sáu bộ. Trong tích tắc, Harry, Cerdic và cái bóng thấp lùn đó chỉ biết ngó nhau.
Harry có thể nhận ra hơi thở nóng rực đầy gấp gáp của mình qua cái không khí lạnh và đầy căng thẳng này. Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán anh khi anh nhận thấy dường như đằng xa có một cái bóng khác đang lấp ló. Harry không biết là liệu Cerdic có nhìn thấy không nhưng hiện tại, ngay cả mở miệng Harry cũng không dám.
Và rồi, bất ngờ, cái thẹo của Harry phát đau dữ dội. Cả đời anh chưa bao giờ đau như vậy; cây đũa phép tuột khỏi mấy ngón tay khi anh đưa tay lên ôm mặt; đầu gối khuỵu xuống; anh quỳ trên mặt đất và không còn thấy gì nữa; đầu của anh như muốn nứt toác ra.
Harry nghe vang lên từ xa xa, phía trên đầu anh, một giọng nói sắc lạnh:
"Giết thằng thừa đó đi!"
Harry cố gắng mở mắt ra nhìn, tất cả những gì anh thấy chỉ là ánh sáng lóe lên rồi lại vuột tắt. Cerdic ngay sau đó liền ngã bịch xuống đất ngay bên cạnh Harry. Ngay lúc đó, cái thẹo của Harry dịu dần và dần hết đau. Anh khó khăn mở mắt nhìn vào bên cạnh và cực kỳ hãi hùng khi thấy Cerdic nằm cứng ngay đơ trên nền đất lạnh, Harry không có nhìn thấy anh ta thở nữa. Ngay cả mắt cũng không thể nhắm lại.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng vô tận, Harry đăm đăm nhìn vào gương mặt của Cerdic, vào đôi mắt xám của anh ta, trống rỗng và vô hồn như cửa sổ một ngôi nhà hoang, miệng Cerdic há ra nửa chừng, có vẻ hơi sửng sốt. Và rồi, khi Harry còn chưa kịp tin vào những điều mắt thấy, khi anh còn lặng người đi hoang mang chưa hiểu gì cả, thì anh chợt thấy bị kéo mạnh ở dưới chân.
Thứ đầu tiên Harry nhìn thấy không phải là tên đen thui trùm đầu bên cạnh mà là cái đầu màu bạch kim nổi bần bật trong đêm tối. Ánh mắt Harry long lên, anh giận dữ trừng mắt nhìn người đó.
"LUCIUS!"
Lucius không thèm để ý đến Harry mà chỉ cuối người hướng về cái gói được bọc kín trong vải.
"Theo ý Ngài."
Gã đàn ông thấp lùn đã để cái gói xuống dưới chân, thắp sáng cây đũa phép của hắn, và đang nắm giò Harry kéo về phía tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch. Dưới ánh sáng của cây đũa phép, Harry kịp nhìn thấy mập mờ trên đó một cái tên, ngay trước cả khi anh bị kéo tới gần và dộng đầu vào tấm bia.
TOM RIDDLE
Gã đàn ông mặc áo choàng bây giờ đang hóa phép ra những sợi dây thừng, cột chặt Harry vào tấm bia mộ, từ cổ xuống tới cùi chỏ. Harry nghe được tiếng thở hổn hển, gấp gáp từ trong cái mũ trùm. Harry khó khăn vũng vẫy kịch liệt và gã đàn ông đó đánh anh. Harry để ý thấy ngón tay của gã thiếu mất một ngón. Anh ngay lập tức nhận ra đó là ai.
"Thì ra là mi!"
Nhưng Đuôi Trùn, lúc đó đã cột anh xong, không trả lời. Hắn đang bận rộn kiểm tra coi mấy sợi dây có chắc không, những ngón tay của hắn lóng ngóng run rẩy lần mò mấy cái gút. Tới chừng chắc chắn là Harry đã bị trói chặt vào tấm bia mộ, không còn nhúc nhích được một phân, Đuôi Trùn rút trong áo choàng ra một miếng vải dài màu đen và tọng chặt vô miệng Harry. Anh khó khăn ú ớ, hết nhìn tên Đuôi Trùn bận rộn đi tới đi lui đến trừng mắt dữ tợn nhìn vào cái khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của Lucius đứng một bên cái gói vải canh chừng.
Xác của Cerdic nằm cách anh khoảng hai mươi bước. Gần đó là cái Cúp Tam Pháp Thuật, nằm lấp lánh dưới ánh sao trời. Cây đũa phép của Harry nằm trên mặt đất, ngay dưới chân Cerdic.
Đuôi Trùn rất nhanh đã trở lại, hắn ta thở khò khè nặng nhọc như đang đẩy cái gì đó. Harry nhận ra hắn đang đẩy một cái vạc bằng đá tới chân ngôi mộ. Trong vạc đầy một thứ gì đó có vẻ giống như nước - Harry nghe tiếng nước sóng sánh trong đó – cái vạc đó lớn hơn bất cứ cái vạc nào mà Harry từng xài; đó là một cái chậu bự bằng đá đủ chỗ cho một người lớn xác hết cỡ ngồi vô trong.
Gần đó, Lucius dường như không muốn nhún tay vào bất cứ chuyện gì mà chỉ đứng đó quan sát mọi thứ. Ngay cả sắc mặt của ông ta cũng không thèm đổi và ông ta cũng không đụng một tay vào cái gói vải ở dưới đất.
Cái vật ở trong cái bọc khăn áo trên mặt đất lại càng có vẻ kích động, cáu kỉnh hơn, như thể nó đang cố chui ra. Bấy giờ Đuôi Trùn đang lục đục ở dưới đáy cái vạc với cây đũa phép. Chợt lửa phụt cháy lên từ bên dưới cái vạc. Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp, mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi hình dáng của Đuôi Trùn đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn. Và Harry lại nghe giọng nói sắc lạnh vang lên:
"Mau lên!"
Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạm trên đó.
"Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ."
Cái vật đó có vẻ rất vui mừng. Nó nói, giọng sắc lạnh
"Vậy thì bắt đầu thôi. Lucius, ngươi hãy cảnh giác xung quanh."
"Vâng thưa Chúa tể."
Lucius tôn kính trả lời. Sau đó ông ta bước dần đi quanh khu vực đó để canh gác.
Đuôi Trùn kéo mở cái gói khăn áo trên mặt đất, để lộ ra cái ở bên trên, và Harry bật lên một tiếng gào nhưng bị cái cục vải nhét miệng chận lại.
Đuôi Trùn nặng nhọc như thể nâng một hòn đá bự, và trong bọc vải hiện ra một cái gì đó xấu xí, nhầy nhụa, và mù – nhưng tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủng khiếp. Cái vật mà Đuôi Trùn đem theo đó có hình thù một đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân nó ốm yếu, và gương mặt nó – bèn bẹt, giống đầu rắn, với hai con mắt đỏ rực.
Cái vật đó có vẻ yếu ớt, cần được giúp đỡ, nó đưa hai cánh tay ốm yếu lên, vòng quanh cổ Đuôi Trùn, và hắn nhấc nó lên đem tới bên miệng vạc. Khi hắn làm vậy, cái nón trùm rớt ra phía sau, và Harry thấy cái nhìn khiếp sợ trên gương mặt tái mét, bạc nhược của hắn bên ánh lửa. Và rồi Đuôi Trùn thả cái sinh vật đó vô trong vạc; một tiếng rít vang lên, và nó biến mất dưới mặt nước. Harry nghe một tiếng động nhỏ khi cái cơ thể yếu ớt đó chạm vào đáy vạc.
Đuôi Trùn đang nói. Giọng của hắn run rẩy; hình như hắn sợ khiếp vía. Hắn giơ cao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền, nói với bóng đêm:
"Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!"
Nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Kinh hoàng, Harry ngó theo một luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của Đuôi Trùn và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người.
Và bây giờ Đuôi Trùn đang rên rỉ khóc. Hắn rút từ trong áo choàng ra một con dao găn mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Hắn vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào:
"Thịt... của kẻ bầy tôi... tự nguyện dâng cho... Chủ nhân... người sẽ hồi sinh."
Hắn xòe bàn tay phải ra trước mặt - bàn tay thiết một ngón. Tay trái của hắn nắm chặt con dao găm và vung lên.
Harry liền nhận ra hắn muốn làm gì, anh vội vàng nhắm chặt mắt lại. Nhưng lại không thể tránh được tiếng hét vang dội của Đuôi Trùn. Tiếng hét như muốn xuyên qua màn đêm để thể hiện sự đau đớn của chủ nhân. Rồi là một tiếng tõm thiệt lớn, như là có cái gì đó được thả vô vạc. Harry không nhìn tiếp được nữa... nhưng thuốc độc đã đổi sang màu đỏ rực, ánh sáng của nó xuyên qua mí mắt nhắm nghiền của Harry ...
Đuôi Trùn thở hổn hển và rên rỉ vì đau đớn. Harry biết là Đuôi Trùn đang ở ngay trước mặt anh, không cần đợi tới khi cảm thấy được hơi thở hoảng loạn của hắn phà trên mặt anh.
"M... máu kẻ thù... lấy bằng sức mạnh... mi sẽ... hồi sinh kẻ thù."
Harry không chống lại được, vì bị trói chặt quá. Anh cố vùng vẫy tuyệt vọng trong những sợi dây thừng siết chặt trong khi ngó xuống và thấy con dao bằng bạc sáng choang run lên trong bàn tay còn lại của Đuôi Trùn. Anh cảm thấy mũi nhọn của con dao đâm vào khuỷu tay phải và máu chảy ra thấm qua tay áo choàng. Đuôi Trùn, vẫn còn thở hổn hển vì đau, mò mẫm trong túi áo lấy ra một cái hũ nhỏ bằng thủy tinh, kê vào vết thương của Harry để hứng lấy dòng máu đang chảy ròng ròng.
Hắn lảo đảo quay lại bên cái vạc và đem máu của Harry đổ vào. Cái thứ nước ở trong đó biến thành màu trắng đục. Xong việc, Đuôi Trùn quỳ xuống bên cái vạc, rồi nằm vật ra một bên trên mặt đất, ôm cánh tay cụt đầm đìa máu chảy, rên rỉ và thổn thức.
Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên, những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở nên đen thẫm. Không có gì xảy ra... Và rồi, bất thình lình, những tia lửa phát ra từ cái vạc lụi tắt. Thay vào đó, một luồng hơi trắng dầy đặc cuòn cuộn bốc lên từ cái vạc, che mờ mọi thứ trước mặt Harry. Qua làn sương mù trước mặt, cùng với một nỗi khiếp sợ lạnh buốt trào lên trong người, Harry thấy bóng một người đàn ông, cao lớn, xương xẩu, từ trong cái vạc đang hiện dần lên.
"Khoác áo cho ta!"
Người đàn ông ra lệnh, Đuôi Trùn đang run rẩy trong góc liền vội vàng mang áo chạy đến và khoác lên người chủ của hắn. Người đàn ông đó bước ra khỏi vạc trong khi vẫn nhìn chằm chằm Harry. Harry cũng chẳng thể nào rời mắt khỏi người đàn ông đó. Trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu, với hai con mắt bự, đỏ bầm và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi... Anh cảm thấy kinh hoàng cùng sợ hãi trỗi dậy từ cõi lòng mình.
"Mừng ngài đã trở về. Thưa chúa tể của tôi."
Giọng từ tính của Lucius vang lên đằng sau Harry như kéo anh quay trở lại hiện thực từ nỗi sợ hãi. Vào lúc này, Harry đã chắc chắn được một điều:
Chúa tể Hắc ám Voldemort lại một phen nữa trỗi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro