Chương 10.

"Sao ba lại tới đó?", Harry hỏi. Cậu biết Koen sẽ không lo cho cậu đến mức nghĩ chỉ vài con quỷ khổng lồ mà cậu lại không thể xử lí.

Bất chợt người trước mắt dừng lại, Harry nghiêng đầu khó hiểu. Koen rù rì khó chịu:"Ta chỉ đoán con sẽ đến đó với Snape thôi, dù sao hắn là người rời khỏi đại sảnh nhanh chóng nhất, nhiều khả năng chính là đi tìm hòn đá kia của lão Nicolas. Mà với trí thông minh của con thì chắc chắn đã đoán được mọi chuyện. Dù sao cái đầu nhỏ của con cũng là một kho tàng tri thức mà!", nói xong anh dùng ngón trỏ dí vào đầu cậu.

Harry bị đau thì dùng tay đẩy Koen ra, anh không hài lòng dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cậu:"Con đó, cái mặt này không thể đổi một cái biểu cảm ly kì gì khác cho ta xem sao? Khác gì mấy món luyện kim mà ta tạo ra, nó là vật không có cách thể hiện cảm xúc. Còn con, Merlin ơi, ông ta ban cho con cái mặt đẹp thế này lại không biết cách dùng sao? Mau mau nhăn nhó rồi mắng ta đi, có thế thì mới giống con người chứ!"

Koen biết anh có làm thế nào thì cũng là công cốc. Dù sao năm đó vì trốn tránh 'hắn' mà anh đã hành động có chút hối hả. Đồng thời xui xẻo thay, anh cũng đã bỏ lỡ một phần hồn cảm xúc của Harry, sau khi phát hiện ra thì anh đã chẳng thể tìm được nó nữa rồi. Bởi đến khi anh có thể xuất phát đi tìm thì nó đã tiêu tán từ lâu.

Anh thở dài ngao ngán, đang định buông tay ra thì đột nhiên phát hiện đáy mắt Harry có chút khác lạ. Không kịp thả ra, anh thậm chí còn dùng hai tay bóp mạnh hơn khiến đôi môi nhỏ của Harry chu ra.

Ôi mẹ ơi, dì Lanna ơi, chú Poulien ơi, hình như Harry nó vừa tỏ ra bất lực với con.

Anh cố gắng nhìn thật kĩ lại để xem bản thân có phải nhìn nhầm hay không, nhưng tiếc thay phần cảm xúc chớp nhoáng đó không hề quay lại. Koen thực sự vừa mừng lại hơi sợ hãi, anh lại nghĩ ra một giả thuyết điên khùng và hết sức ngông cuồng.

Phần hồn kia chưa hề tiêu biến!

Năm đó sức sống mãnh liệt của Harry đã cho thấy lời nguyền linh hồn hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến cậu bất kì lần nào nữa. Vậy cũng có khả năng lớn phần hồn kia đã bám víu lấy ai đó, hoặc thậm chí đã hòa vào với chủ thể. Và cái 'thứ' duy nhất còn tính là sống để có thể bám vào chính là Severus Snape!

Nhưng tại sao, vì sao lại là Snape? Thậm chí lúc đó trên người Koen có rất nhiều vật phẩm luyện kim có sức mạnh cường đại, vậy mà mảng hồn đó buông tha cho đám linh kiện của anh mà bám vào nơi có sức sống chỉ mạnh hơn chủ thể của nó một chút sao?

Bởi vì thế mà anh mới để xảy ra sơ suất. Bởi anh tin tưởng với ý chí muốn sống mãnh liệt như vậy thì có khả năng lớn nó sẽ bám trên vật luyện kim của anh, nhưng không ngờ lúc về lại không thấy. Chính vì lẽ đó nên anh đã nghĩ phần hồn đó hiện đã tiêu biến, nào ngờ hiện tại có khả năng lớn nó đang trên người Snape!

Vì đó mà Harry mới chú ý tới Snape nhiều hơn chăng? Thật sự, khả năng này rất lớn. Và để Harry có thể lấy lại cảm xúc, đồng nghĩa với việc con anh sẽ phải tiếp xúc với con dơi khổng lồ kia nhiều hơn nữa. Và anh thì không thích tên đó tí nào, hắn vừa làm đau Harry.

Nhắc mới nhớ đến vết bầm trên tay cậu, anh lấy trong túi ra một lọ thuốc:"Cái này bôi lên sẽ khiến cho tay con tiêu bầm nhanh hơn, dù sao cái tay trắng nõn này của con mà bị sao thì dì chú giết cha của con mất.", xong anh lại lẩm bẩm:"Ta riết rồi không hiểu nổi ai mới là con cháu ruột của họ nữa! Họ lo lắng cho con còn hơn cả ta!"

Harry nhìn tay mình được thuốc mỡ bôi đến thì trở nên mát lạnh, vết tím cũng nhanh chóng biến mất. Miệng mấp máy nhưng không phát thành tiếng:'Không phải đâu...'

'Họ thật sự luôn lo lắng cho cha nhất!'

___________

Sáng hôm sau Harry vắng mặt tại đại sảnh. Hermione đi tới gần Koen hỏi:"Anh Koen, Harry đâu rồi ạ?", nói rồi còn quay xung quanh tìm kiếm. Koen thấy cô bé hỏi thì chỉ biết thở dài:"Em ấy ở trong bệnh thất rồi. Thằng nhóc đó dễ bệnh lắm, hôm qua chắc lại quên đắp chăn hay đóng cửa gì đó rồi!"

Nói xong anh đứng lên nói với Hermione và Neville vừa đi đến:"Hai đứa đi thăm em ấy cùng anh không? Hẳn là hai đứa đến Harry sẽ vui lắm..."

"Gì? Harry bị bệnh sao? Mau đưa tớ đi với Koen!", Felix thấy bạn mình cùng hai đứa nhóc đang đứng nói chuyện thì tiến đến. Koen nhướn mày tỏ vẻ:"Cậu ồn ào chết đi được, đi chỉ tổ phiền phức!"

Felix và Koen ban đầu không hề ưa gì nhau, chỉ là sau đó Felix bắt đầu hứng thú với đống linh kiện của Koen. Từ đó cậu ta bắt đầu mặt dày đi theo Koen, đôi lúc cả hai cũng cùng nhau thảo luận về các món đồ luyện kim hay ho nào đó.

Dù sao Felix cũng là thằng nhóc thông minh, Koen thừa nhận điều đó, vì vậy nên anh cũng ậm ờ làm bạn với thằng nhóc này. Thì có sao đi chăng nữa thì người thông minh luôn hút nhau mà, ví dụ như Hermione, cô bé thông minh nhất niên học.

Anh thừa nhận Hermione kì thực rất thông minh, hơn cả Harry. Harry chỉ học những gì cậu bé muốn, còn với Hermione thì cô bé quan tâm tới tất cả mọi kiến thức, ở mọi lĩnh vực, và cô bé hoàn toàn ở mức gần thành thạo về chúng. Không như anh giỏi nhất ở mảng luyện kim, và Harry giỏi về những thứ cậu thích. Hermione giỏi về mọi thứ, của cả phù thủy và Muggles.

Một cô bé thông minh đáng thưởng thức. Nếu không phải bộ óc thông minh đó quả thực quá phù hợp với chính trị thì Koen đã dụ dỗ cô bé phát triển sự nghiệp của anh rồi. Dù sao Harry cũng không mấy ưa thích luyện kim, cậu bé có sự cuồng nhiệt đặc biệt đối với độc dược.

Chết tiệt thật, hình như nó cũng lại liên quan đến Snape.

_________

Sau khi đến được bệnh thất, họ nhìn thấy Harry đang ngủ. Khuôn mặt nhỏ của cậu vốn trắng bệch, nay lại đỏ ửng bất thường. Hơi thở cũng nặng nề khó tả.

Nhận thấy có người tiến vào Harry hơi hé mắt, phát hiện người đến là Koen thì bắt đầu thả lỏng ngủ thiếp đi. Lúc này bà Pomfrey bước đến:"Cậu bé dù đã uống thuốc nhưng bệnh trạng vẫn không thuyên giảm tí nào. Ở nhà cậu bé cũng thường xuyên như vậy sao, bệnh này tuy rất dễ chữa trị nhưng để lâu thì sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe phù thủy nhỏ!"

Koen nghe bà nói vậy thì nhíu mày:"Em ấy bị lờn thuốc ạ. Từ nhỏ vì sức khỏe kém nên vào thời gian này thường hay ngã bệnh. Từ khoảng bảy,  tám tuổi thì em ấy gần như không bệnh thế này nữa, con nghĩ em ấy đã hết hoàn toàn rồi.", chỉ là không ngờ hôm qua lại chạy lòng vòng hứng gió nên bệnh lại tái phát.

Hermione lo lắng hỏi:"Anh Koen, vậy Harry sẽ không sao chứ!", anh lắc đầu. Felix rối rắm:"Tớ nghe cha mẹ nói từ lúc còn rất nhỏ em ấy đã dễ dàng bị bệnh, có một lần thậm chí còn suýt mất mạng do sốt quá cao..."

"Không ngờ đến bây giờ sức khỏe em ấy vẫn yếu đến vậy.", lúc này Harry đã sốt đến mơ màng. Koen lúc trước nhớ rõ cậu chỉ sốt tầm một ngày rồi thôi nên cũng không lo lắng mấy.

Bây giờ nghĩ lại thật sự rất không ổn, ở nhà anh cả dược liệu đều là thành phần có tính áp chế bệnh rất cao. Cộng thêm các đồ vật luyện kim cũng sẽ áp chế phần nào căn bệnh của Harry. Nghe Felix nói rồi anh mới lạnh sống lưng một hồi, nói như vậy cũng có nghĩa là anh đã phải may mắn đến mức nào thì Harry mới có thể bình yên sống tới giờ chứ.

Và cũng có nghĩa là lần bệnh này hoàn toàn có thể lấy mạng Harry!

Vừa dứt suy nghĩ anh đã nhanh chóng chạy đi, trước đó không quên để lại một câu:"Mau nói cho ông bà Potter đến chăm sóc Harry, tôi đi lấy thuốc!"

Dứt lời liền phóng như bay đến phòng hiệu trưởng.
__________

Sứa nhỏ: Snape chưa chi đã bị ba nuôi người yêu ghim. Số khổ, phải để cho ông bà Hans ghim nữa mới được. Dù sao nhà Potter cũng đã có hai cái đầu xù rồi, Lily thì cứ xem sao đã=)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro