CHƯƠNG 72

CHƯƠNG 72

EDITOR: ROSALINE

BETA: ARBIHGAL.


Khóa phụ đạo DA thuận lợi tiến hành hơn nửa tháng, các học sinh Hogwarts cũng bắt đầu thích ứng cuộc sống ở trong lớp bị Snape châm chọc, sau khi hết giờ học còn tiếp thu đặc huấn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám khổ cực, nói đến hiệu quả nha —— thật là nhiều người bị hành hạ đến nằm mơ đều đang vung đũa phép thi triển thần chú, nghe nói lúc từ trên giường lăn xuống tới trong miệng đều đang niệm Bùa tước vũ khí, cũng may là không phải bùa Cắt, bằng không ngộ nhỡ thành công thi triển ra bùa chú không đũa phép tiện thể thay bạn cùng phòng đổi một cái kiểu tóc thì làm thế nào đây?

Chẳng qua thành quả cũng là có, chí ít Snape ở lúc phê chữa bài tập của lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cao đẳng, phát hiện trong đó rất nhiều nhận thức tâm đắc làm phép chân thực không ít, ngay cả bài tập của hai Nhà Gryffindor và Hufflepuff chuyên vẽ vời sao chép bài tập nhất đều mắt thường có thể thấy được nói chi có dự đoán.

"Mục đích của trò đạt được rồi sao? Ở sau khi làm ra nhiều trò khôi hài như thế." Snape thả bài tập năm sáu trong tay xuống, nhìn chằm chằm Harry sau khi tan lớp không có chỗ đi lại chạy tới quấy rầy y.

Thằng nhóc này thực sự rất biết lừa gạt người, bài tập của trò ta thì mất trật tự không chịu nổi giống với tóc của trò ta vậy, nhìn không ra nghiêm túc tí xíu nào.

"Hiện tại mới vừa mới bắt đầu, nghĩ muốn nâng cao trình độ Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của các học sinh, này cần thời gian. Chẳng qua ở sau khi luyện tập suy tính, ký ức cơ thể thì sẽ bắt đầu từ từ dưỡng thành, chờ tới trình độ nhất định sau đó sẽ có thay đổi chất." Harry nói, anh duỗi cổ lên, nghĩ muốn nhìn đến phần bài tập trên tay Snape kia, "Đây là bài tập của em sao?"

"Nếu như trò nghĩ muốn lấy lòng giáo sư tới đạt được điểm cao, đáng tiếc không phải là tất cả mọi người ăn một bộ danh tiếng của cứu thế chủ này!" Snape hừ hừ, giả vờ tiếc nuối lắc đầu, cùng lúc cũng châm chọc Slughorn tham danh tiếng của Harry một lần. Cầm lấy bút lông chim ở trên phần bài tập này đánh cái P sắc bén, giơ tay lên thì ném phần bài tập thuộc về Harry này ở một bên.

"Gryffindor trừ 10 điểm, vì ý nghĩ ngây thơ đến buồn cười của trò."

"Hey! Bài tập của em chí ít có thể có được E! Thầy cho không đạt tiêu chuẩn thì thôi đi, lại còn trừ điểm!" Harry kêu to, anh tiến lên cầm lấy bài tập bị vô cớ nhằm vào đáng thương của mình, P phía trên thật đúng là rất chói mắt, giống như là muốn ở trong trái tim anh cắm một mặt cờ.

Anh căm hờn mà nhìn về phía Snape vẫn như cũ ngồi ở chỗ kia sửa bài tập, vươn tay về phía y, "Giao cho em!"

"Trò đã cầm được bài tập của trò." Snape liếc về phía cậu bé nhao nhao ồn ào này, tiện tay cầm lấy phần bài tập tiếp theo —— a, đây không phải là Quý-Cô-Biết-Tuốt sao? Cô bé chính là giúp tên nhóc ngu xuẩn này không ít việc.

Snape vừa nghĩ tới thành lập DA còn có không ít công lao của nữ phù thủy nhỏ tự cho là thông minh này thì tâm tình liền u ám, lập tức tìm kiếm chỗ sai —— vừa lúc có một chỗ viết sai —— cho cô bé ngay một A.

"Trả đồng hồ quả quýt của em lại cho em!" Harry từng chữ cắn răng, không có một ngày anh không nhớ thương khối đồng hồ quả quýt này.

Anh thật sự lo lắng nếu như ngày nào đó chứng đam mê nghiên cứu của Snape phá hủy đồng hồ quả quýt, anh nên như thế nào tìm con gái bảo bối của anh về đây?

"Kia là đồ của em, cũng không tồn tại pháp thuật hắc ám nguy hiểm gì. Chỉ cần trả nó lại cho em, thì thầy không cần thấy tên nhóc chán ghét là em, cũng không cần lo lắng cho em sẽ lại nhảy ra tới quấy rầy thầy, đây không phải là rất tuyệt sao?"

"Nhưng vì cái gì ta phải để cho trò như nguyện chứ?" Snape giống như là nghe một cái truyện cười, xác thực nó cũng làm y vui vẻ, vì vậy y ngẩng đầu, khóe miệng hơi hơi giơ lên, một bộ dáng rảnh rỗi lạnh nhạt như thế nhìn chằm chằm Harry, trong đôi mắt ngăm đen kia giống như là dung nhập vào một ít tình cảm mà tạo ra chút rung động rất nhỏ.

Nhưng mà Harry cũng không có chú ý tới, anh chỉ cảm thấy bản thân mình lại một lần nữa đá lên tấm ván sắt lạnh.

"Được rồi." Harry cắn ngón tay, giống như sau khi đã vững tin bản thân mình không đạt được mục đích, liền xoay người rời khỏi hầm làm việc.

Cho đến khi cánh cửa phòng làm việc mở ra lại đóng lại, Snape lúc này mới thu về tầm mắt. Potter so với trong tưởng tượng của y còn sớm buông tha, nhưng trò ta thật sự như vậy sao?

Đương nhiên không, trong tự điển của Harry chưa từng có buông tha từ này! Ở sau lệnh cấm đi lại ban đêm trong hành lang chỉ còn lại có ánh nến đong đưa, ngay cả cái bóng người cũng không có, ngoại trừ giáo sư tuần tra đang tìm đám quỷ nghịch ngợm chơi đêm rồi đuổi bọn họ trở về ký túc xá.

Mà Harry lại khoác Áo khoác Tàng hình, thân thủ mạnh mẽ mà từ lối đi bí mật rất nhanh chạy tới hàng lang hầm, thừa dịp đêm đen không người, anh dùng câu thần chú bí mật mở rộng cửa thời kì Thần Sáng học được mở cửa phòng hầm làm việc ra.

Cẩn thận từng li từng tí mà đóng cửa lại, anh dò dẫm trong bóng tối đi về phía cái bàn làm việc kia.

"Ư!" Không cẩn thận đụng phải góc ghế Harry vội che miệng, anh sờ sờ đầu gối đụng đau, mặt giấu ở dưới Áo khoác Tàng hình nhe răng trợn mắt, anh một lần nữa dò dẫm trong bóng tối, rốt cuộc sau đó đến mục tiêu bàn viết.

"Em là làm kẻ trộm đến nghiện sao? "Thanh âm của bức tranh Snape thình lình từ phía sau lưng vang lên.

Harry không trả lời, thẳng đến anh mở ra ngăn kéo từ đó cầm được đồng hồ quả quýt màu vàng anh tâm tâm niệm niệm —— lúc này mới xoay người, xốc Áo khoác Tàng hình lên quay về phía bức tranh trong một mảnh đen kịt

"Em chẳng qua là cầm về đồ thuộc về em!"

"A." Bức tranh Snape khẽ hừ lạnh, "Nếu như em thật sự có lý như vậy, vì cái gì sẽ chột dạ đến đèn đều không mở đấy?"

"Em mới sẽ không mắc lừa!" Harry hướng về phía phương hướng bức tranh giơ lên ngón tay giữa, anh đặc biệt chọn đêm nay cũng bởi vì Snape đang ở bên ngoài tuần tra ban đêm, không ai có thể bắt được anh.

"Hiện tại em đi á, thay em chào hỏi về phía Severus, dù sao có đoạn thời gian em sẽ không xuất hiện! Thầy ấy cũng sẽ không nghĩ muốn nhìn thấy em..." Harry nhớ đến lần trước anh ở chỗ này bị chụp ra tâm ý của mình.

Ai biết tên khốn kia là như thế nào nghĩ anh? —— muốn xem anh trở thành kẻ si tình không chiếm được sẽ sống chết dây dưa?

Harry cau mày, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Anh một lần nữa quấn Áo khoác Tàng hình lên, xoay người cực nhanh mà trốn ra hầm. Chí ít không khí bên ngoài là tự do như vậy.

Anh không cần suy nghĩ quan hệ đã không thể quay về của anh và Severus, cũng không cần đi suy đoán ý tưởng của khốn nạn kia so với rãnh biển Mariana còn muốn sâu rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

"Lại nói tiếp cũng không sai biệt lắm một tháng." Đi tới đi lui, Harry ngẩng đầu nhìn trăng tròn một vòng sáng sủa ngoài cửa sổ kia, giống như là một viên trân châu to lớn trên vương miện của nữ hoàng.

Hiện tại đi London mà nói, chỉ cần động tác của anh mau, hẳn là có thể ở sau khi tiêu diệt vật ô nhiễm kịp chạy về khóa phụ đạo DA sáng sớm ngày mai —— thì quyết định như vậy đi!

Harry ở sau khi nhanh chóng làm ra quyết định, quả quyết xoay người xông về thang lầu, anh định đi từ lối đi bí mật. Ở sau khi rời khỏi Hogwarts lại Độn thổ. Chỉ cần anh không nói, ai có thể đủ đoán được ra anh sẽ trốn học đi London chứ? Ngay cả Severus cũng chưa chắc tìm được anh! Giống như hôm nay cơ hội tốt như thế cũng không nhiều, không tranh thủ bây giờ lẽ nào đợi đến lần sau lúc Snape tuần tra ban đêm sao?

London cuối tháng Chín, trăng tròn thật lớn treo ở trên màn trời đen nhánh, ngôi sao lờ mờ, chỉ có ánh bạc trắng của ánh trăng giống như là mãi mãi vọng lại rọi sáng mảnh mặt đất này. Thế nhưng London không cần ánh trăng soi sáng cũng vẫn như cũ là ban đêm nổi bật nhất viên minh châu, ánh đèn không lụi phát xạ về phía mặt đất, đêm không ngủ, xe không ngớt.

Lúc Harry xuất hiện ở đầu đường London thì bị ngọn đèn chói mắt kia lắc lư hoa mắt, khác biệt với ánh nến vụn vặt trong lâu đài Hogwarts mà mang đến mờ tối, nơi này quả thực chính là một cái thế giới khác —— càng thêm náo nhiệt, càng thêm có đủ sức sống. Dù sao đây chính là London! Đô thị lớn số một số hai toàn thế giới!

Chẳng qua Harry đã sớm không phải là thằng nhóc lỗ mãng không kiến thức trong quá khứ, anh biết lại qua mấy năm ở bờ sông Thames sẽ dựng thẳng lên Mắt London, hơn mười năm sau đại hội thể dục thể thao long trọng nhất Muggle lại ở chỗ này mời dự họp, mọi người của toàn thế giới chen chúc tới đây.

Sức hấp dẫn của chỗ đô thị Muggle này sẽ nâng cao một bước.

Đương nhiên, hiện tại cũng không phải là lúc nhàn nhã đến citywalk. Trong đầu Harry hiện lên mấy chỗ đáng nghi đánh dấu ở bản đồ lần trước Severus biểu diễn cho anh.

Anh rất nhanh lựa chọn một chỗ khoảng cách gần nhất —— bệnh viện Baptist Newham, một nhà bệnh viện hiện tại vẫn như cũ mở rộng cửa kinh doanh, thoạt nhìn không có khả năng tồn tại khu vực ô nhiễm nhất, nhưng quả thật có đáng nghi.

Harry dùng bùa chú không đũa phép biến mũi trở nên tròn, trên má bỏ thêm chút tàn nhang nâu, ở trên trán xức chút thuốc mỡ có thể che kín vết sẹo, lại uống một lọ dược tề thay đổi màu tóc, sau khi không sai biệt lắm đổi khuôn mặt lúc này mới đi ra từ trong bóng tối, tiến vào quầy tiếp tân bệnh viện ấn vang rung chuông trên bàn.

"Có chuyện gì không, Kid?" Y tá trực ban đã đi tới, bà quan sát Harry từ trên xuống dưới, đang khi nói chuyện híp mắt lại, nếp nhăn đuôi mắt chồng chất, thoạt nhìn là cái người ôn nhu dễ nói chuyện.

"Con đột nhiên đau bụng, đặt khám gấp cho con với, cảm ơn!" Harry ôm bụng, một bộ dáng dấp rất là khó chịu.

"Uống thuốc rồi sao?" Y tá hỏi, bà nhanh chóng cầm lấy bút làm đăng ký cho Harry, "Họ tên, tuổi."

"Daniel Dudley, 17 tuổi." Harry thuận miệng bịa thân phận cho bản thân mình, "Con không có uống thuốc, con dị ứng với rất nhiều thuốc."

"Đây thật là quá bất hạnh! Chẳng qua bác sĩ trực ban đêm nay là bác sĩ Lonsdale, bà ấy thái độ làm người vô cùng nhiệt tình, con sẽ được chăm sóc tỉ mỉ." Y tá nói đưa thẻ bệnh đăng ký xong cho Harry, "Lên thang lầu bên tay phải, ở trong phòng tận cùng bên trong."

Harry nhận lấy thẻ bệnh, tầm mắt anh mới từ trên cột họ tên trên chữ thể hoa Daniel Dudley bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện điểm hoa tuyết quen thuộc. Một dòng sợ hãi từ lòng bàn chân toát ra đánh trúng anh, phòng thủ tính sinh lý khiến anh đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, giống như là một con mồi nhỏ yếu bị không thấy nguy hiểm dọa sợ đến run rẩy.

Thẳng đến những điểm hoa tuyết đó tản đi, không khí bên tai đều tùy theo yên tĩnh lại, tiếp theo lại trở nên tranh cãi ầm ĩ. Tín hiệu nguy hiểm lui đi như thủy triều

Y tá mới vừa rồi không thấy bóng dáng, chung quanh tràn ngập bệnh nhân đến trước khám bệnh, tiếng người ầm ĩ, hình như trong nháy mắt anh thì bị kéo vào ban ngày, thời gian làm việc trong thời gian bận rộn nhất.

"Hiện tại mình nên đi chỗ nào? —— được rồi, mình muốn tìm... Bác sĩ Lonsdale, bà ấy có thể trị hết bệnh của mình." Harry tự lẩm bẩm, anh nhìn chằm chằm thẻ bệnh viết xong trên tay, giống như là mới vừa trúng một đấm, cái ót âm ĩ đau ngầm ngầm.

Anh ngay cả bùa chú hộ thân ngưng thần đều quên thi hành, giống như bản thân mình thật là một bệnh nhân đến khám bệnh, đi đến về phía thang lầu.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Phó bản này tương đối phức tạp, ta phải nghĩ nghĩ viết thế nào. Ngày 27 tháng 9 năm 1996 là Trung thu, cho nên là trăng tròn. Nếu như xem văn có một ít kiến nghị xin nói cho ta, để ta điều chỉnh.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro