CHƯƠNG 74

CHƯƠNG 74

Ros: nhắc nhở thân thiện, đây là chương tác giả update với trong ngoặc là tìm lỗi, có nghĩa là có khả năng sẽ có thay đổi tình tiết trong chương, khi nào đổi Ros sẽ cập nhật lại nha!!!

EDITOR: ROSALINE

BETA: ARBIHGALL.


Một đạo bùa chú tà ác lóe ánh sáng xanh bay về phía cô bé tóc bạc, giữa ranh giới nghìn cân treo sợi tóc ấy Harry vẫy đũa phép bắn bay thần chú, tiếp theo một đạo thanh âm quen thuộc bắt được một giây Harry thư giãn xuống tới này.

"Imperio*."

Ở thời khắc bị Lời nguyền độc đoán đánh trúng đó Harry bỗng nhiên ý thức được anh là có thể bắn bay câu thần chú này, cũng là có thể tránh nó, nhưng người phát đạo thần chú này ra là người anh yêu nhất, vậy nên thân thể theo bản năng mà làm ra phản ứng ngừng chống cự —— tiếp theo trong đầu Harry một mảnh trống không, âm thanh trầm thấp anh mê đắm giờ giống như một châm độc dược nhỏ khuếch tán ra ở trong óc của anh, để cho anh buông tha chống lại, đi tiếp thu đi! Trở thành đồ chơi của bọn họ! Đây là một cái hiện thực tù binh nên đối mặt!

Cô bé tóc bạc chuyển động cổ tay, thời gian hình như ở lúc Harry trúng Lời nguyền độc đoán đầu gối cong sắp quỳ xuống ngắn ngủi dừng lại trong nháy mắt, cô chậm rãi thở dài, đánh giá tính khả năng bản thân mình một mình đột phá vòng vây cũng nhanh chóng tìm đến điểm đột phá kia.

"Không! ——" còn không có đi qua một phút đồng hồ, ý thức của Harry thoát khỏi trói buộc tẩy não, anh hô lên câu cự tuyệt, lần thứ hai thuận lợi mà chiến thắng Lời nguyền độc đoán. Ý thức của anh trước đó chưa từng có thanh tỉnh cũng sáng rõ, kèm thêm quấy sương mù dày đặc trong đầu sạch sẽ, anh toàn bộ đều nhớ tới cái gì!

Anh không phải là Daniel Dudley, cũng không phải là bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch!

Hiện tại tất cả bọn họ nghe thấy đều là ảo cảnh khu vực ô nhiễm sáng tạo!

"Ngươi không phải là anh ấy." Harry tỉnh táo mà nhìn chằm chằm người đàn ông tối đen như mực kia, thiếu chút nữa thì anh đã trúng chiêu trở thành đồ chơi trong ảo cảnh.

Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để nói nhiều, Harry lập tức vung đũa phép, thuần thục mà ứng dụng Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, đánh bay các Tử thần Thực tử thừa dịp anh trúng bùa chú mà vây qua đây, anh nhân cơ hội bắt được cô bé tóc bạc ở một bên bởi vì anh tỉnh lại cực nhanh mà ngây người, lập tức bắt đầu chạy như điên, thường thường ném ra thần chú, làm toàn bộ phòng khách trong chốc lát như vừa trải qua cuồng phong vũ cuốn, trong chốc lát trời băng đất tuyết, trước cửa chính gần đến giờ cấm túc, anh lập tức dùng thần chú nổ tung cánh cửa sắt.

Ở lúc anh đọc lên bùa chú bay tới dự định gọi tới một cây chổi thì cô bé tóc bạc vung đũa phép lên biến mảnh nhỏ cửa sắt bay ra ngoài thành một thanh chổi bay.

"Ngầu chết!" Harry thổi cái huýt sáo, vội vàng nhận lấy chổi bay tới, mang xách theo cô bé cùng nhau cấp tốc bay ra khỏi sào huyệt của Tử thần Thực tử.

Bọn họ bay một hồi lâu, thần chú gia tốc chồng lên mấy lần, lao nhanh trên không trung, gió cuốn lấy mái tóc dài màu bạc của cô bé lên, giống như cung đường màu bạc xẹt qua màn đêm.

Hình như bọn họ đã bay qua hơn nửa bán đảo England, Harry lúc này mới hạ chổi bay xuống, cả hai rơi vào trong mảnh rừng rậm, cái bóng rũ xuống dãy núi dưới màn đêm giống như xóa đi sự tồn tại của hai người.

"Chúng ta có lẽ vẫn còn ở trong ảo cảnh." Harry vung đũa phép gọi tới một ít cành khô chất lên sau đó liền dùng đũa phép chỉ vào một cái cành khô trong đó để đốt lên ngọn lửa, "Anh tên Harry Potter."

"Tôi nghe qua tên của anh, bọn họ đều nói anh là cứu thế chủ." Cô bé tóc bạc chậm rãi đi tới đối diện lửa trại, ngọn lửa màu cam vàng rọi sáng mặt trắng nõn của cô bé, vết máu trên má sau khi khô phát âm u, giống như là cái móc trong vực sâu, nhưng khuôn mặt ấy của cô lại thực sự là quá mức chọc người trìu mến, nên trái lại để cho người ta nhịn không được nảy sinh ý muốn bảo hộ.

"Em cũng là phù thủy." Harry nhìn cô bé, tuổi tác nhìn qua thì có vẻ không sai biệt lắm với con gái của anh.

"Céline Cherenkov, tới từ Durmstrang." Sau khi trao đổi họ tên, Céline giơ cánh tay của cô lên, lướt qua lửa trại vươn tay về phía Harry, chỉ tùy ý chạm đến ngón tay anh sau đó liền bỏ cánh tay xuống. Nhìn qua cũng không có cỡ nào tình nguyện cùng anh quen biết.

"Tôi thật tò mò, anh làm sao sẽ đi tới bệnh viện Baptist Newham?"

"Tôi tới xử lý vật ô nhiễm." Harry suy nghĩ một chút mặc dù không cách nào phán đoán lập trường của Céline, nhưng anh có nghĩa vụ báo cho đối phương biết nguy hiểm tồn tại, "Như em cũng thấy, chúng ta ban đầu ở bệnh viện, nhưng trong nháy mắt thì bị kéo vào ảo cảnh, đây là do vật ô nhiễm làm! Cái chỗ này vô cùng nguy hiểm, anh nhất định phải mang em đi ra ngoài."

Céline bỗng nhiên cười phá lên, cô đang ôm bụng cười, cười đến chảy cả nước mắt, phản ứng giống như là vừa nghe được việc buồn cười nhất trong khoảng thời gian này.

"Anh ngay cả một chút biện pháp bảo vệ đều không có liền chạy tới nói muốn dọn dẹp vật ô nhiễm..." Cô không cách nào che đậy khóe miệng giơ lên, sau đó điểm nhẹ đũa phép, thi hành một đạo thần chú vô cùng quen thuộc cho Harry.

"Đây là Protegote?" Harry cực kỳ kinh ngạc, anh cư nhiên quên thi triển bùa chú bảo vệ tinh thần liền bước chân vào khu vực ô nhiễm —— nhưng quan trọng nhất là vì cái gì Céline sẽ biết câu thần chú này?

"Anh làm sao sẽ biết cái này?" Céline chuyển động cổ tay, ung dung thản nhiên mà hỏi thăm, tiếp theo cô nói một câu, "Cái này rõ ràng là thần chú mà tôi phát minh, và anh là người đầu tiên được chứng kiến."

Harry ở trong nháy mắt kinh ngạc thuần thục mà sử dụng Bế quan Bí thuật, anh cũng không thể bán đứng Rachel —— rất có thể cô bé trước mắt sẽ trở thành thành viên của hội cứu thế, và trong tương lai dạy thần chú chính cô bé phát minh cho Rachel.

"À, anh chỉ là đang bày tỏ kinh ngạc của anh, anh là nói em thật là một cô bé thông minh!" Harry cong khóe miệng lên, cười híp mắt nhìn Céline đối diện lửa trại.

"Em có biện pháp kiểm tra giá trị lý trí hiện tại của chúng ta sao?" Anh đột nhiên hỏi.

Céline lắc đầu, "Tôi nghe nói Muggle có biện pháp kiểm tra đo lường, tôi còn không có lý giải đến nguyên lý của kiểm tra đo lường."

"Anh có biện pháp." Harry nói liền vung đũa phép hiển thị giá trị lý trí hiện tại của bọn họ, hiện ra con số cũng không tốt, lý trí của anh đã ngã 86, mà Céline còn duy trì ở 95.

"Em vẫn luôn đều lý trí như thế sao?" Harry cực kỳ kinh ngạc.

"Tôi cải chính, anh thực sự có chút ít lý giải với ô nhiễm mới qua đây." Céline nói, cô vẫn như cũ là bộ dáng dấp lạnh nhạt kia chỉ là rất nhiều một phần hiếu kỳ.

"Tôi vẫn muốn phát minh một thần chú có thể thực tế giám sát giá trị lý trí, nghĩ không ra —— đây là sức mạnh của cứu thế chủ sao? Lúc này tôi không kinh ngạc anh muốn đến một khối với tôi."

"Không không, bùa chú Protegote không phải là anh phát minh, thần chú mới vừa rồi cũng không phải là bút tích của anh." Harry lắc đầu, "Em mới thật sự là thiên tài."

"A, khiêm tốn đến cực hạn liền là ngu xuẩn, hy vọng anh không phải là những thứ ngu xuẩn tôi trông thấy kia." Céline đứng lên, "Anh dự định làm sao đột phá ảo cảnh này chứ?"

Mắt xanh thẳm lạnh như băng ở dưới lửa trại dính vào màu quất ấm áp, cô xinh đẹp giống như một hồ ly tuyết trắng kiêu ngạo.

"Đây cũng là ảo cảnh từ ký ức lộn xộn của anh biên soạn ra, chẳng qua trong trí nhớ của anh cũng không tồn tại một màn này. Cho nên có lẽ chúng ta kiên trì chờ đợi một ít thời gian ảo cảnh thì sẽ tự mình kết thúc?" Harry không quá chắc chắn mà nói.

"Em yên tâm anh nhất định sẽ bảo vệ em, anh sẽ mang em an toàn đi ra ngoài."

Céline tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Harry, giọng nói của cô trở nên nhẹ giống như hoa tuyết thong phiêu phiêu thong thả bồng bềnh rơi xuống, "Anh thật là một người kỳ quái."

Lúc này đến phiên Harry dừng lại, anh nhớ đến Severus cũng đã từng nói đồng dạng một câu như thế, tưởng niệm một lần nữa đốt lên khiến trái tim anh nhảy lên thình thịch, kịch liệt đến mức dường như bên tai hiện hữu tạp âm.

"Chúng ta đi thôi." Anh cũng đứng lên, lời vừa nói dứt lửa trại rừng rậm cùng với cô bé tóc bạc trước mặt toàn bộ đều không thấy, anh lại xuất hiện ở hàng lang bệnh viện, ở một khắc anh đột nhiên xuất hiện bảo vệ cách đó không xa tựa hồ là chú ý tới động tĩnh khác thường của anh.

"Đứng lại, không nên cử động!" Bảo vệ võ trang đầy đủ gọi tới đồng bạn của hắn đi tới, hắn cao giọng ra lệnh về phía Harry.

Liên tưởng tới bệnh nhân trước đó kia bị bắt được sau đó buộc lên dây xích chó, Harry lập tức vắt chân lên cổ chạy như bay ở trong hành lang, trong đầu của anh nhanh chóng nhớ bản đồ địa hình của lầu hai, cao ốc bệnh viện này là hình chữ U, tính khả năng lợi dụng địa hình bỏ qua bảo vệ cũng không lớn —— nhưng anh có thể sử dụng pháp thuật.

Rất nhanh Harry mở ra một cánh cửa chạy đi vào, vung đũa phép thay đổi trang phục bản thân mình một phen, lại mở cánh cửa ra. Đồng phục bệnh nhân trên người của anh đổi thành áo khoác màu trắng của bác sĩ, trên cổ mang ống nghe khám bệnh, trên tay mang theo sổ ghi chép hồ sơ bệnh án, anh bước nhanh đi đến về phía nhà vệ sinh nam cách đó không xa.

Bên trong nhà vệ sinh nam không có một bóng người, anh mở cánh cửa một gian phòng trong đó ra trốn đi vào, bùa chú khóa cửa cộng thêm bùa chú cách âm, Harry chỉ có thể nghe tiếng thở của bản thân mình. Tỉnh táo —— anh nói với mình, lập tức gia tăng Bế quan Bí thuật cưỡng ép thúc ép bản thân mình tỉnh táo xuống.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người tiến vào. —— cái vật đi vào kia thật sự là nhân loại sao?

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Chương Trên rỉ cái nội dung vở kịch sửa sửa bỏ vào chương này, cảm giác viết không có hồi hộp kích thích của phó bản, ta đang điều chỉnh.

---0o0o0o0---

*Imperio (Lời nguyền Độc Đoán) Mô tả: Được xem là lời nguyền nhẹ nhất trong 3 Lời nguyền Không thể Tha thứ, dùng để điều khiển người khác như con rối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro