Chapter 13

Ba người chỉ vừa mới trở về đến căn phòng khách ở Quảng Trường Grimmauld, một lúc sau một ngọn lửa màu xanh lục đã bừng sáng lên ở bên trong chiếc lò sưởi âm tường. Dumbledore từ bên trong đi ra, biểu tình trên mặt ông hết sức nghiêm túc, sau khi nhìn đến Harry thì gật đầu và thở dài một hơi thật rõ ràng. Ông lão từ trong lòng ngực lấy ra ba khối chocolate, Harry mở miệng của Sirius ra, đút vào miệng chú một khối trong số đó.

"Ta chú ý tới các trò gặp nguy hiểm." Dumbledore múa may đũa phép đem thân thể mất đi tri giác của Sirius chuyển đến trên chiếc giường lớn được biến ra từ chiếc sô pha, trong giọng nói tràn đầy hổ thẹn, "Điều này nằm ngoài dự liệu của ta, ta không nghĩ tới Giám Ngục sẽ xuất hiện ở Hẻm Xéo, là ta đã tính sai."

"Thầy đã biết được?" Harry kinh ngạc mở miệng, từ lúc bọn họ bị tấn công đến giờ còn chưa đến năm phút đồng hồ, mà Dumbledore đã rõ ràng tường tận những việc đã xảy ra.

"Ta nhận được cái này." Dumbledore giơ tay lên, Harry lúc này mới chú ý tới trên tay ông có một phong thư. Harry tiếp nhận lá thư mà tỉ mỉ quan sát, dấu hiệu bằng mực của Bộ Pháp Thuật ở bên trên khiến cho dạ dày cậu trở nên trầm trọng. Cậu nhanh chóng mở lá thư, rút tấm giấy da ở bên trong ra, trên đó viết Harry đã vi phạm đạo luật (Giới hạn Hợp lý dành cho Phù thủy Vị thành niên), cần phải đi Bộ Pháp Thuật để tiếp nhận sự thẩm vấn và phán quyết.

Harry hung hăng ném lá thư xuống sàn nhà, chống lại ánh mắt ân cần của Dumbledore, tức giận quát: "Tất cả đều là những lời vô nghĩa!"

"Ta cũng cho là vậy." Dumbledore đem Harry kéo vào trong lòng, không ngừng vỗ lưng cậu bé, đợi đến khi cảm xúc và nhịp thở của Harry bình thường trở lại mới buông ra. Dumbledore nắm vai của Harry, cúi người chống lại ánh mắt của cậu, Harry nghĩ tia kiên định trong mắt ông lão tựa hồ khiến cả người cậu đều ấm dần lên, cậu tin tưởng rằng hiệu trưởng sẽ bảo vệ mình. Ở trong mắt Harry, Dumbledore vẫn luôn là một vị phù thủy không có gì là làm không được, ông có một loại lực lượng làm cho người khác không nhịn được mà nghĩ phải tin tưởng.

"Thầy có thể làm những gì," Harry mong đợi nói, "Ở Hẻm Xéo nhất định sẽ có người thấy được Giám Ngục, con chỉ là tự vệ, bọn họ không thể tiêu hủy đũa phép của con, hiệu trưởng."

"Trên thực tế không ai chú ý tới sự xuất hiện Giám Ngục, lúc này mọi thứ có vẻ quá mức đúng dịp," Dumbledore lộ ra vẻ mặt trầm tư, "Điều này làm cho ta không khỏi hoài nghi rằng tụi nó là bị ai đó chỉ thị, hơn nữa đối phương rõ ràng biết trò sẽ đi Hẻm Xéo vào hôm nay -- "

"Ý của thầy là có người cố ý để lộ tin tức của con ra? Con đích xác là đã ngụy trang, sẽ không có người có thể nhận ra con," Trong óc Harry trống rỗng, những người biết đến tình huống chỉ có Hội Phượng Hoàng, cậu không biết có nên hoài nghi rằng có kẻ phản bội tồn tại trong nội bộ hay không, điều này làm cho cậu cảm thấy trái tim mình trở nên băng giá. Bây giờ còn chỉ là gia đoạn trước chiến tranh mà cũng đã có người phản bội hướng về phía Voldemort rồi sao?

Harry ngẩng đầu chống lại biểu tình bi thương của Dumbledore: "Thầy hoài nghi có gián điệp bên trong Hội Phượng Hoàng sao?"

Dumbledore lắc đầu.

"Ta có một suy đoán càng hỏng bét hơn." Lão nhân quay đầu nhìn về phía chiếc lò sưởi âm tường, chỗ đó lại lần nữa bừng lên ngọn lửa màu xanh lục, một đoàn phù thủy với mái tóc màu đỏ như lửa từ bên trong chui ra. Thấy Harry, bà Weasley kích động đem cậu bé kéo vào trong lòng mà tỉ mỉ kiểm tra thân thể, xác định không có thương tích gì ở bên ngoài sau quay đầu nhìn về phía Dumbledore.

"Thầy cần làm chút gì đó, Albus! Tôi quả thực không dám tưởng tượng Giám Ngục sẽ quang minh chính đại xuất hiện ở Hẻm Xéo! Merlin, điều này quá tệ, Harry đáng thương, may mà Remus đã dạy con thần chú triệu hồi thần hộ mệnh!" Mặt Molly đỏ lên, thanh âm bởi vì phẫn nộ mà trở nên sắc nhọn không ít, "Fudge là một tên phế vật, tôi đã sớm nói đám quái vật kia hoàn toàn không có nhân tính, tụi nó căn bản không hề quan tâm gì đến hiệp nghị! Hiện tại lại có Giám Ngục trốn ra từ Azkaban!"

"Nhất định là bởi vì có người hạ lệnh cho tụi nó." Thanh âm tỉnh táo của Dumbledore khiến những tiếng thảo luận huyên náo đình chỉ trong nháy mắt.

Sắc mặt Arthur tái nhợt, ông hoảng sợ nhìn ông lão mà mở miệng: "Thầy là nói Kẻ Thần Bí sao?"

"Không, hắn bây giờ còn cần thời gian chỉnh lại thế lực, nhưng ta có suy đoán của mình."

"Trong chúng ta có gián điệp? Ôi, Albus, điều này thật là đáng sợ, tôi không có cách nào tưởng tượng ra nổi việc có thành viên nào sẽ phản bội Hội Phượng Hoàng, ý tôi là cũng có mấy người tương đối nhát gan sợ phiền phức, nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng gia nhập vào phe của Kẻ Thần Bí -- bọn họ sẽ không, đúng không Albus?" Arthur khát vọng Dumbledore sẽ gật đầu khẳng định, cái suy nghĩ trong nội bộ Hội Phượng Hoàng có gián điệp khiến ông rất không tự tại, bọn họ cần đoàn kết để chống lại cuộc chiến sắp sửa khai hỏa tiếp tới, đây tuyệt đối không phải là một khởi đầu tốt đẹp gì.

"Vậy thì để cho mọi người đều uống Chân Dược đi!" Thanh âm tục tằng được đè nặng của Moody từ phía sau mọi người truyền đến. Harry chú ý tới có bảy tám vị phù thủy xa lạ đang đứng ở bên người vị Thần Sáng lão luyện kia, trên mặt bọn họ đồng dạng đều mang biểu tình không thể tin. Giáo sư Lupin cũng ở trong đó, sắc mặt của ông nhìn qua không tốt lắm, dáng vẻ trông rất mệt mỏi. Cậu bé nhớ tới việc ngày trăng tròn vừa mới đi qua không lâu. Chú ý tới ánh mắt ân cần của Harry, vị phù thủy tiền tụy ấy cười cười.

"Đã lâu không gặp, Harry."

"Đã lâu không gặp." Harry rời khỏi vị trí ngăn trở tầm mắt của thầy, lộ ra một Sirius đang mê man ở phía sau. Lupin kinh hoảng đẩy mọi người ra mà quỳ xuống ở trước mặt người bạn tốt của mình, đưa tay đẩy ra tóc của người đàn ông nọ, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt trắng bệch của chú. Harry vỗ nhẹ vai của Lupin, ý bảo Sirius cũng không có trở ngại gì. Lupin thầm than thở ra một hơi mà mình vô thức mang lên, ngồi ở trên sàn nhà, ông đã không thể lại mất đi thêm một người bạn tốt nữa.

"Ta cho rằng bên trong Hội Phượng Hoàng không có vấn đề gì." Dumbledore trấn tĩnh mà nói.

Con mắt giả của Moody nhanh như chớp mà vòng vo vài vòng, cái chân giả bằng gỗ đánh lên sàn nhà phát lên âm thanh loảng xoảng loảng xoảng. Lão Thần Sáng nhíu mày: "Ông luôn luôn đem người khác nghĩ theo hướng tốt đẹp, Albus. Tôi sẽ không đơn giản tín nhiệm người khác như ông, tôi nghĩ Chân Dược là biện pháp kiểm tra tốt nhất."

"Chúng ta không có nhiều Chân Dược như vậy." Snape lạnh lùng trả lời, "Hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc. Nếu như các ông các bà không có chú ý tới, tôi cần một lần nữa nhắc lại, cuộc thẩm vấn và phán quyết Potter sẽ cử hành vào ngày mai. Chúng ta phải sớm chút chuẩn bị, rõ ràng con chó ngu xuẩn kia không có cách nào có thể làm chứng."

"Cũng chỉ còn lại tôi thôi." Thanh âm của Tom đột nhiên vang lên bên tai Harry, khiến cậu bé lại càng thêm hoảng sợ, sự náo động vừa rồi khiến cậu hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của đối phương. Ánh mắt của Tom nhìn Snape lóe lóe, giọng nói dị thường băng lãnh: "Rất vinh hạnh vì tôi lại có thể thưởng thức mùi vị của Chân Dược lần thứ hai, không phải sao, thưa thầy?"

Bà Weasley đem tất cả những tên phù thủy vị thành niên đều đuổi lên lầu ba, đốc xúc mỗi người bọn họ đi vào phòng ngủ, bà không muốn để cho bọn nhỏ nghe trộm đến nội dung của cuộc hội nghị. Rõ ràng lần này người tới nhiều hơn một chút, Harry giùng giằng lôi Tom vào phòng ngủ của mình trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người. Trong phòng không có bật đèn, ánh trăng mờ tối soi rọi căn phòng biến nó trở nên âm trầm như nhà ma, trần nhà trên đỉnh đầu còn truyền đến những thanh âm rất nhỏ, Harry tuyệt đối không muốn biết bên trên lầu có vật gì.

Tom trực tiếp ngay trước mặt Harry cởi áo choàng mà thay vào bộ áo ngủ màu xanh đậm, cùng bộ màu đỏ như lửa của Harry có cùng kiểu dáng. Hắn nhấc lên phía bên trái tấm chăn mà nằm nghiêng xuống, Harry có thể thấy đường viền mơ hồ được ánh trăng rọi sáng của đối phương.

"Cảm ơn." Harry làu bàu một câu, hắn biết Tom có thể nghe được.

Tom mở mắt, những lời nói còn chưa kịp tuôn ra đã bị tiếng cửa mở cắt đứt, bốn người có mái đầu màu đỏ như lửa chạy ào vào trong phòng, thấy được tình huống ở trên giường liền phát ra âm thanh hít thở không thông. Tom nhíu mày một cái, rời khỏi chiếc giường mà đi tới bên cửa sổ, nhường lại vị trí cho những người khác.

Ron do dự mà ngồi xếp bằng ở bộ phận còn ấm áp của chiếc giường bốn trụ, Ginny cùng cặp sinh đôi cũng học tư thế của cậu nhóc mà ngồi xuống.

"Điều này quả thật là quá tệ, mình là nói, bồ cần phải đi Bộ Pháp Thuật để tiếp nhận thẩm vấn và phán quyết, quá hoang đường!" Ron dùng lực vỗ ráp giường, mặt đỏ bừng lên.

Harry đem đầu đặt trên cây cột của chiếc giường, đầu cậu hiện tại thật hỗn loạn, căn bản không ý thức được những gì Ron nói. Hết thảy đều giống như là một cơn ác mộng, đầu tiên là cậu bị tấn công bởi Giám Ngục, hiện tại lại cần phải đi Bộ Pháp Thuật tiếp nhận thẩm vấn, nhân chứng cũng chỉ có mỗi mình Tom. Quá tức cười, thật sự.

"Mọi thứ cũng không phải hỏng bét như vậy." Ngồi ở chiếc ghế dựa bên cửa sổ, Tom tỉnh táo cắt đứt những lời lải nhải của Ron, "Nếu như Harry khi đó không phải ở cùng tôi, mà là đang ở London tại thế giới Muggle, em ấy hiện tại đã bị Hogwarts khai trừ rồi. Đây chính là mục đích thật sự của Bộ Pháp Thuật, đem Harry hoàn toàn trục xuất ra khỏi thế giới pháp thuật."

"Cái gì? Anh đang nói đùa sao? Anh là nói kẻ hạ lệnh cho Giám Ngục chính là Bộ Pháp Thuật à?" Ron hét lên kinh ngạc, những người khác đang có mặt trong phòng cũng đồng dạng không thể tin nổi. Tom ôm ngực tựa lưng vào ghế mà đánh giá một phòng tóc đỏ, cũng khinh thường nhìn những tên tóc đỏ ở trong phòng.

"Điều này rất rõ ràng, bọn chúng bỏ toàn bộ kì nghỉ hè ra để bôi đen Harry và Dumbledore, đơn giản chính là muốn để người ta người tin rằng bọn họ là những tên lừa đảo thích làm náo loạn mọi chuyện," Tom dùng ngón trỏ gõ tay vịn của chiếc ghế, tiếp tục nói, "Giám Ngục cùng Bộ Pháp Thuật có ký kết khế ước nghiêm ngặt, ai sẽ đi tin việc chúng nó sẽ thoát ly khống chế? Hơn nữa khoảng thời gian này quá trùng hợp, không có người vây xem quá trình sự việc xảy ra, nếu như Harry nói thấy Giám Ngục xuất hiện ở Hẻm Xéo, cậu sẽ nghĩ như thế nào?"

"Bệnh tâm thần. Tất cả mọi người sẽ tin rằng tinh thần Harry xuất hiện vấn đề." Tom đem tờ 'Nhật Báo Tiên Tri' ném lên bàn, "Nó đã đưa tin cuộc thẩm vấn và phán quyết của Harry, âm mưu rất rõ ràng không phải sao? Huống chi Fudge còn là người duy nhất ngoài Hội Phượng Hoàng biết đến việc Chúa Tể Bóng Tối đã trở lại, ông ta chỉ là không muốn tin mà thôi."

"Thế nhưng, thế nhưng điều này thật bất khả tư nghị, tôi là nói Bộ Pháp Thuật có phương pháp khác để bài trừ sự uy hiếp của Harry và hiệu trưởng Dumbledore, chúng ta đều biết ông ấy trong khoảng thời gian này đã bị Wizengamot và Liên hiệp Phù thủy Quốc tế điều tra khiến cho bể đầu sứt trán." Ginny nhỏ giọng nói, cô đến bây giờ còn là không dám nhìn thẳng mặt của Tom, đoạn ký ức kia đối cô bé mà nói quá thống khổ. Nếu không phải vì lo lắng đến việc an ủi Harry, cô cũng không hề muốn cùng tên hung thủ thiếu chút nữa giết chết chính mình đứng chung ở trong một cái phòng cho dù chỉ một phút đi chăng nữa.

"Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng lão già kia cũng không phải dễ dàng có thể nhổ tận gốc như vậy. Ngay cả như thế, những người tin tưởng ông ta cũng có rất nhiều, Fudge hoàn toàn không có biện pháp đối phó ông ta." Tom cười nhạt, "Dẫn dắt dư luận cho rằng ông ta là bị Harry lừa gạt, vậy thì đơn giản hơn nhiều."

"Điều này thật quá đáng sợ!" Ron co quắp lại, cậu ta cũng không phải là một người thích phân tích âm mưu dương mưu, những thứ này đều là công việc của Hermione, nhưng những gì Tom nói tựa hồ lại rất có đạo lý.

"Dumbledore cũng đoán được điều này." Tom chỉ chỉ sàn nhà, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ hội nghị đang tiến hành tại phòng khách ở dưới lầu đơn giản là thảo luận về những vấn đề như Giám Ngục, cuộc thẩm vấn và phán quyết, gián điệp trong nội bộ và Bộ Pháp Thuật.

"Chúng ta đây phải biết rõ ràng!" Fred cùng George đồng thời mở miệng, bọn họ từ trong lòng ngực móc ra một bộ Bành Trướng Nhĩ, quay về phía Harry chớp mắt. Mọi người nhanh chóng đi theo phía sau bọn họ, nhìn bọn họ đem bộ Bành Trướng Nhĩ chậm rãi buông xuống, dừng ở vị trí của cửa phòng họp. Sau khi nghe lén một trận, cặp sinh đôi nhăn mũi, lấy ngón tay chỉ về hướng Tom, tên phù thủy tựa ở trên khung cửa đang cười đắc ý, Fred buồn bực nói rằng: "Nhìn qua hắn ta suy đoán không sai."

"Nguy rồi!" Ginny nhìn chằm chằm mái tóc đỏ đột nhiên xuất hiện ở khúc cua cầu thang mà kêu lên sợ hãi, "Má lên đây!"

Đùng một tiếng nổ tung qua đi, cặp sinh đôi Độn Thổ trở về trên lầu, Ron oán trách một câu, lôi kéo một Ginny còn đang ngẩn ngơ biến mất ở cuối hành lang, Harry nhanh chóng xông về gian phòng của mình. Hắn ngừng thở, tiếng bước ở ngoài cửa chân hắt xì hắt xì dừng lại chỉ chốc lát liền hướng trên lầu đi, chắc là bà Weasley đi kiểm tra tình huống của cặp sinh đôi.

"Ngủ ngon." Harry kéo lấy chăn đắp lên đầu, cậu không biết mình có thể ngủ được hay không. Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm, ngày mai cậu phải đi Bộ Pháp Thuật đối mặt với đám người lớn mưu mô kia. Cậu cần thanh lý đống tư duy hỗn loạn của mình. Không có vấn đề, cậu có Tom làm chứng, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Harry yên lặng an ủi mình, mấy phút sau, cậu thuận lợi tiến nhập vào trong một giấc ngủ thâm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro