12. [Đan Phong x Cảnh Nguyên] Van xin (18+)
Nếu 30 năm trước có người nói với Cảnh Nguyên rằng vị Long Tôn đạm mạc lãnh cảm của La Phù thực ra rất biến thái, cậu nhất định sẽ cười và đập kẻ đó ra bã.
Đan Phong ca ca là ai cơ chứ?
Y là sự tồn tại còn hùng vĩ hơn tướng quân La Phù, là người đáng sợ không thua kém sư phụ, và cũng là một vị thần được người người tin yêu kính ngưỡng.
Cảnh Nguyên cũng là một trong số đó. Cậu ngưỡng mộ Long tôn Đan Phong không thua gì sư phụ Kính Lưu, nên lúc cậu được nàng giới thiệu với ca ca, cậu hưng phấn lắm.
Mới đầu dĩ nhiên Đan Phong xa cách vô cùng, rất kiệm lời cứ như nói nhiều chút sẽ giết chết y vậy. Cảnh Nguyên mới đầu cũng sợ hãi dè dặt, nhưng cái tính bạo dạn không sợ trời đất đã thúc đẩy cậu tiến gần đến Đan Phong hơn.
Mỗi ngày đều chào hỏi ca ca, mỗi ngày luyện tập, mỗi ngày ăn cùng nhau, mỗi ngày kể chuyện cho y nghe.
Cảnh Nguyên tự nguyện nắm sự chủ động về phía mình trong một thời gian dài, thứ cậu không thiếu chính là sự kiên nhẫn.
Chỉ cần Đan Phong đã không đẩy cậu ra, cậu nguyện tiến thêm một bước gần y hơn, mở ra vỏ bọc lạnh lùng khép kín ấy từng chút một.
Đan Phong ca ca cũng là sinh vật với trái tim trần thịt, cũng không phải là vị thần cao cao tại thượng khó với như cậu từng nghĩ trước đây.
Cậu muốn được kéo y xuống gần mặt đất hơn, gần trái tim cậu hơn, để y cũng nhận ra mình được quyền biểu hiện hỉ nộ ái ố theo ý nguyện.
Đan Phong ca ca cũng dễ thương lắm, mới đầu cạy hơi khó xíu thôi, cũng cả chục năm, nhưng băng cứng đến mấy cũng sẽ tan chảy. Thân mật với nhau hơn khiến Đan Phong cũng chiều chuộng cậu hơn, mở lòng với cậu hơn, rồi dần dà hai đứa mưa dầm thấm lâu mà phải lòng nhau.
Vì thế, Cảnh Nguyên thấy bản thân đáng lẽ nên tin tưởng Đan Phong hơn và ngoan ngoãn nghe lời, nếu không cậu đã không bị trói nghiến trên giường cùng quần áo bị mở tung như thế này.
Ở ngay tại hang ổ thần tiên của Long tôn, nơi mà cậu có hét cũng không ai nghe.
Trừ vị Long tôn với gương mặt tối sầm phía trên cậu.
"Ca ca..."
"Em lại không vâng lời ta, A Nguyên..."
Đan Phong quỳ trên giường, xoa nắn hai cái chân nhỏ đang bao bọc quanh eo mình của Cảnh Nguyên.
Mặt trời bé con của y lớn nhanh như thổi, mới ngày nào còn là cục bông gòn đáng yêu suốt ngày bô bô gọi "Đan Phong ca ca" đã trở thành một thiếu niên xán lạn và mạnh mẽ, dù đã giảm bớt nét bầu bĩnh thơ ngây nhưng vẫn căng tràn nhựa sống tuổi trẻ. Cơ bắp rắn rỏi của cậu dần hình thành rõ rệt hơn, đôi mắt vàng trong trẻo càng nhuốm màu cuộc sống, và nốt lệ chí dưới đuôi mắt ngày càng đậm và hấp dẫn hơn.
Cùng lúc đó, Đan Phong nhận ra Cảnh Nguyên còn rất nhiều bạn bè trong Vân Kỵ Quân, cậu vốn là đứa trẻ thân thiện và giỏi ngoại giao, lại thêm ngoại hình xuất sắc bẩm sinh, không có gì ngạc nhiên khi cậu được nhiều người quý mến đến thế.
Đan Phong vốn là Long tôn bị mắc kẹt trong mớ trách nhiệm đáng ghét, thế giới con người của y chỉ xoay quanh Vân Thượng Ngũ Kiêu, nhưng để nói thân thiết và thoải mái nhất để được làm chính mình, y chỉ có thể cảm nhận được nó khi ở cạnh Cảnh Nguyên bé nhỏ.
Y cảm thấy Cảnh Nguyên đang dần xa tầm với. Cậu tỏa sáng quá mãnh liệt, tài năng càng được bộc lộ và ngưỡng mộ, cậu sẽ mọc cánh bay về nơi xa chứ không thể mỗi ngày kè kè bên cạnh y được nữa.
Nhưng Đan Phong không muốn điều đó. Đã rất nhiều lần, trong đầu y xoay vần những ý định đen tối tột cùng khi thấy mặt trời nhỏ ban ánh sáng của mình cho người khác ngoài y.
Y không thích họ nhìn cậu một cách si mê như vậy, đến mức muốn đâm họ đui mù.
Y không thích họ cười nói tự nhiên với cậu như vậy, đến mức muốn nhấn chìm thanh quản họ.
Y không thích những đụng chạm cơ thể thân thiết giữa cậu và người khác, đến mức muốn tùng xẻo tứ chi họ, hồi lại, và xé nát tiếp.
Đan Phong thừa nhận tâm lí của mình không hề bình thường, và tình cảm của mình dành cho Cảnh Nguyên cũng không đơn thuần là huynh đệ yêu thương nhau nữa.
Y muốn độc chiếm mặt trời nhỏ ấy, vốn dĩ cậu thuộc về y.
Y muốn mơn trớn làn da trắng sữa, muốn liếm lên nốt ruồi mê hoặc, muốn hôn lên đôi môi luôn nở nụ cười.
Y muốn xâm nhập cậu, lấp đầy cậu, nghe những tiếng rên rỉ khóc lóc đứt quãng của cậu khi y đánh dấu cậu hoàn toàn từ trong ra ngoài.
Đan Phong yêu Cảnh Nguyên, yêu đến ngấu nghiến tâm can.
Nhưng Đan Phong là ai? Nói về khả năng kiềm chế, y thực sự là một đối thủ đáng gờm. Dù ý nghĩ đen tối có xuất hiện, y học cách dìm nó xuống. Y vẫn còn La Phù để bảo vệ, còn một hình tượng Long tôn cần giữ vững, và còn mối quan hệ tốt đẹp với Cảnh Nguyên mà y không muốn phá hủy.
Cho đến khi y đến kì phát tình và tìm đến nơi trú ẩn của mình một thời gian, trong đầu y chỉ toàn là thanh âm nức nở của Cảnh Nguyên.
Lần này lâu hơn những lần trước, có lẽ vì tình cảm của Đan Phong với mặt trời nhỏ đã bành trướng quá nhiều. Y đã cảnh báo với bạn bè mình, đặc biệt là cậu, tuyệt đối không được tới bằng bất cứ giá nào.
Một long thần trong kì phát tình vô cùng nguy hiểm, y sẽ không thể kiềm chế dục vọng âm u của bản thân.
Tuy nhiên, có lẽ y không nên đánh giá thấp sự bướng bỉnh của Cảnh Nguyên, nếu không cậu nhóc đã không vì lo lắng vì y mất tích quá lâu mà tìm tới đây.
Không biết vì lí do gì cậu không chịu nghe lời, hay cậu tìm đến chỗ này như thế nào. Nhưng nếu cậu đã tìm đến, y sẽ không khách khí.
Y đã cho cậu cơ hội để tránh xa.
"Đan Phong ca ca! Huynh ổn chứ?"
Cảnh Nguyên dè dặt hỏi, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Đan Phong trông đáng sợ hơn ngày thường, có lẽ do y mắc kẹt trong kì phát tình này quá lâu.
Vốn dĩ Cảnh Nguyên không lạ gì với điều này, đây cũng không phải là kì phát tình đầu tiên của Đan Phong. Tuy nhiên, tần suất xuất hiện của chúng nhiều hơn vài trăm năm đổ lại, và lần này kéo dài gần nửa năm, lâu hơn rất nhiều so với bình thường.
Cậu lo chết đi được, nên lén mò đến tận nơi trú ẩn của Long tôn dựa vào vài món bảo bối Đan Phong tặng cùng kiến thức địa lí về nơi này.
Nói không sợ là nói dối, nhưng cậu lo nhiều hơn sợ. Đây là Đan Phong của cậu kia mà, cậu không thể ngồi yên khi biết y khổ sở như vậy một mình, y đã chịu quá đủ nỗi cô đơn trong cái vị trí không mong muốn kia rồi.
Hơn nữa, nếu Đan Phong cần, cậu cũng nguyện dùng bản thân mình xoa dịu nỗi đau của y.
Cậu vốn là đứa trẻ nhạy cảm, làm sao không thấy được ánh mắt nóng bỏng của y cơ chứ?
Đan Phong muốn cậu, cậu biết, nhưng vì còn trẻ người non dạ nên cậu chưa dám thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Đan Phong là người vô cùng quyền lực và giỏi giang, nên cậu mong mình có thể phát triển càng nhanh càng tốt để có thể trở thành người đáng tin cậy có thể sánh vai cùng y. Tuy nhiên, chính cậu cũng mất kiên nhẫn, nên đã liều lĩnh tìm đến nơi dầu sôi lửa bỏng này chỉ để đảm bảo người thương vẫn ổn.
"Là đệ lo cho huynh..." Cảnh Nguyên lí nhí dịch mông, ai dè bị ôm cứng không nhích được. "Mọi người ai cũng lo lắng hết, mà đệ là người duy nhất được huynh chỉ chỗ bí mật này nên..."
"Nhưng ta đã dặn đi dặn lại đệ tuyệt đối không được đến đây."
Đan Phong cúi người sát xuống, chóp mũi hai người chỉ cách nhau vài milimet, răng nanh đáng sợ của loài rồng cũng gầm gừ xuất hiện.
Biểu cảm kinh ngạc của Cảnh Nguyên khiến y vừa mãn nguyện vừa không nỡ.
"Đệ biết mình ngu xuẩn đến thế nào không? Dám để bản thân không phòng bị với loài rồng trong kì phát tình?"
Bàn tay to lớn của Đan Phong đè lên phần bụng phẳng lì của Cảnh Nguyên. Nhỏ xinh vừa đủ, nếu y tiến vào đây, nó sẽ không còn phẳng như vậy nữa đâu.
Áp lực không khí như sụp xuống, đè nặng lồng ngực bất ổn của Cảnh Nguyên. Đan Phong chưa từng để lộ mặt đáng sợ này với cậu, hay nói cách khác cậu vốn được sủng mà kiêu nên quên luôn khía cạnh này của y.
Tuy nhiên, Cảnh Nguyên có sợ thì mặt cậu vẫn dày nhất nhì cái La Phù này.
Nghĩ là làm, cậu nhóc lấy hết can đảm lấy mũi chạm mũi với Đan Phong, dụi dụi như mèo con đang làm nũng.
Đan Phong đứng hình.
Thấy vậy, Cảnh Nguyên càng được tiếp theo can đảm dụi dụi thêm mấy cái, xong còn nhướn người hôn thêm lên trán và má của Đan Phong nữa.
"Đệ biết rõ."
"Nhưng đệ vẫn muốn."
Đan Phong mấp máy môi, mãi không biết nên nói gì, chỉ có cơn nóng thiêu đốt thân trí gào thét được chiếm trọn mặt trời nhỏ trong lòng.
"Đệ... muốn gì?"
"M...Muốn huynh." Mắt Cảnh Nguyên long lanh, rất đẹp.
Đan Phong như muốn ngừng thở, gân xanh nổi lên.
"Đệ hiểu mình đang nói gì không? Đệ nên biết, ta sẽ không để đệ đi cho đến khi ta thỏa mãn, mặc kệ đệ có cầu xin đến thế nào chăng nữa."
Cảnh Nguyên co rụt người trước ánh nhìn của Đan Phong. Nó sắc lẹm như mãnh thú, âm u tựa cuồng phong, như thể cậu là con mồi xấu số mà y không thể chờ được xơi tái vậy.
Thế nhưng, cậu lại rất mong chờ.
Cậu muốn được y chiếm trọn.
"Dạ."
Không để Cảnh Nguyên thốt lên một cậu nào nữa, Đan Phong sà xuống ôm chặt lấy thân thể nhỏ hơn mình mà ngấu nghiến hôn. Cậu nhóc mở tóc mắt kinh ngạc, miệng vô thức kêu lên tạo điều kiện cho cái lưỡi bá đạo của Long tôn khuấy tung bên trong. Đan Phong rên lên vì sự ấm áp ngọt ngào mà Cảnh Nguyên mang lại, đầu lưỡi cậu còn thơm mùi sữa dê yêu thích. Y nếm một lần liền nghiện, thỏa thích nhấm nháp tư vị trong sạch của trai tân, tiếng mút mát càng vang lên rõ rệt. Cảnh Nguyên lúc đầu còn theo bản năng muốn rời đi, nhưng sau đó cậu cố gắng nương theo tiết tấu của y. Tuy nhiên, Đan Phong hôn vô cùng cuồng da thô bạo, không giống hình tượng Long tôn lãnh cảm thường ngày, khiến cậu chẳng mấy chốc đã bị hôn đến ná thở như thể y đang hút hết sinh khí của cậu. May mắn thay, đến lúc cậu tưởng mình sắp chết vì ngạt, Đan Phong buông tha cho miệng cậu, cho phép cậu
"A Nguyên, chưa xong đâu, há miệng ra..."
Cảnh Nguyên vâng lời nhìn theo Đan Phong qua ánh mắt mờ sương, để rồi nhìn thấy cái lưỡi của y đã kéo dài ra gấp ba lần ban đầu, đầu ngọn còn chẻ ra hai bên đúng như cấu tạo sinh lý của loài rồng. Đầu Cảnh Nguyên trống rỗng, hẳn vẫn chưa hồi phục bởi khoái cảm khổng lồ vừa rồi.
"A Nguyên, ta sẽ không nói lần hai."
Giọng Đan Phong giảm hẳn mấy tông so với thường ngày. Nó không còn thanh cao thoát tục, mà khàn đặc tựa ác quỷ. Cảnh Nguyên run run há miệng ra, để lộ lưỡi nhỏ hồng nhuận mới bị chà đạp mới vài giây trước.
Đồng tử rồng hẹp lại đầy nguy hiểm. Cảnh Nguyên thấy eo lẫn hai má bị bóp chặt, và cái lưỡi dài đáng sợ kia một lần nữa tìm đến miệng cậu. Lần này cậu cảm thấy như có con rắn hổ mang đang đánh dấu lãnh thổ, liếm láp toàn bộ bên trong không chừa kẻ hở nào, mỗi lần vào mỗi lúc một sâu đến tận cổ họng của mình. Lúc này đồng tử Cảnh Nguyên trợn lên, nước mắt sinh lý tuôn ra như suối, cảm nhận miệng và cổ họng bị xâm phạm thật nhiều.
Tuy nhiên, Đan Phong không hoàn toàn bạo ngược đến thế, y vẫn còn chút tỉnh táo để biết khi nào nên ngừng. Đến lúc hai người dứt ra, cái lưỡi dài của y từ từ rời khỏi miệng Cảnh Nguyên, thấm ướt nước miếng của cả hai người, tạo nên khung cảnh dâm mỹ tột cùng. Đan Phong thỏa mãn nhìn gương mặt đê mê đỏ ửng của Cảnh Nguyên, trông thật giống như giọt máu giữa cánh đồng tuyết trắng.
"A Nguyên ngoan, đệ hối hận chưa?"
"A... Ca..."
Cảnh Nguyên hiển nhiên nói không ra hơi, môi mỏng sưng tấy.
"Không sao, hối hận cũng muộn rồi."
Đan Phong lại cúi xuống cướp lấy đôi môi của cậu, hôn đến nghiện. May sao, lần này chỉ là một nụ hôn bình thường khi mà y chỉ muốn nhấm nháp hương vị thơm ngon của người thương, nhưng giờ tay không còn thành thật nữa. Trong chốc lát, quần Cảnh Nguyên được cởi bỏ, để lộ phân thân mới lớn đang đứng thẳng kia.
"Đáng yêu quá, đệ đã ướt rồi sao?"
Đỉnh quy đầu của Cảnh Nguyên hiển nhiên đã nhỏ giọt, run rẩy trong không khí lạnh. Cậu nhóc nghẹn đỏ mặt, nhưng đầu óc sớm bị xuôi theo cái hôn dịu dàng của Đan Phong, cả người mềm nhũn như nước.
"A... Nhẹ chút..."
Đợi đến khi Đan Phong bóp lấy dương vật một phát, Cảnh Nguyên cong người thốt lên. Đan Phong mỉm cười thỏa mãn, răng nhọn cũng phô hết ra, thích thú cạ cạ lên làn da nhạy cảm của cậu. Y nằm sang một bên, đặt đầu cậu lên tay mình, đồng thời cởi luôn áo của cậu, để lộ thân hình mảnh khảnh nhưng vẫn săn chắc với những thớ cơ bắp gọn gàng đẹp đẽ. Hai đầu ti hồng hào đã sớm cứng lên, mời gọi người đến xơi.
Và y đã làm y vậy.
"Ưm!"
Cảnh Nguyên thốt lên khi miệng Đan Phong tìm đến núm vú của mình, trong khi tay y đã bắt đầu tuốt dương vật chưa từng được chạm vào của cậu. Cậu nức nở vặn người, nhưng vòng tay của Đan Phong nhưng gọng kiềm sắt đá giữ cậu im tại chỗ. Đan Phong vừa liếm vừa mút vừa cắn núm vú bên phải như đang thưởng thức một cục kẹo, cánh tay đang đỡ đầu cậu cũng chơi đùa với đầu ti còn lại. Mắt Cảnh Nguyên hoa lên, toàn thân nóng như than hồng, va chạm mơn trớn cùng thân thể vốn mang nhiệt độ thấp của Đan Phong đã đem đến cho cậu khoái cảm khó tả. Đan Phong cũng tương tự, y bám dính lấy nguồn nhiệt dễ chịu là Cảnh Nguyên đây, lòng tự tôn căng phồng khi cục bông nhà mình phải cong người lên để y có thể ngấu nghiến cậu dễ dàng hơn.
Đáng yêu, quá đáng yêu.
Đây là Cảnh Nguyên của y, chỉ thuộc về y mà thôi!
"Ngứa quá, Đan Phong ca ca... Ha..."
Thanh âm lém lỉnh thường ngày của cậu giờ yếu nhớt, thở không ra hơi, nhớp nháp hương vị tình dục. Tuy nhiên, đối với một trai tân, sức chịu đựng của cậu vẫn rất tốt, chí ít đến giờ chưa ngất. Dù không sinh sản, nhưng tính dâm của rồng rất mạnh, nhu cầu cũng rất nhiều, thật tốt khi Cảnh Nguyên bé nhỏ có khả năng tiếp nhận y.
"Ta vẫn luôn nghĩ đệ có phải làm từ kẹo bông gòn không? Người sao lại ngọt đến thế..."
"Đ-Đừng ghẹo đệ..."
Tiếng nỉ non mềm mại thống khổ càng khiến sự kiêu ngạo của Long tôn tăng thêm, đuôi rồng quấn quýt cuốn lấy cẳng chân thon dài của người tình mà khẽ siết. Đầu óc Cảnh Nguyên hỗn đỗ, chân lại tê, trong phút chốc cậu cảm giác như Đan Phong muốn làm liệt luôn chân cậu để có thể nhốt cậu ở lại mãi mãi.
"Đ-Đệ sắp..."
"Hửm, sắp gì?"
Đan Phong liếm thêm một lần cuối, ánh mắt hẹp dài lóe lên vẻ ranh ma, tay nắm dương vật nhỏ tăng thêm lực, đầu ngón tay lại bít kín lỗ niệu đạo lại.
"Ư... Thả ra..."
"Ta nghe không hiểu." Đan Phong ác ý nhấn mạnh thêm. "Nói rõ ràng xem, đệ muốn gì?"
Cảnh Nguyên bủn rủn chân tay, nhìn đôi mắt như thú ăn thịt của đối phương xuyên thấu tâm can mình lại không khỏi thấy sợ hãi. Ở phía dưới quá căng, quá nóng, cả người cậu mẫn cảm đến nỗi chạm cái là tan, cậu sắp mất hết sự tỉnh táo rồi.
"L-Làm ơn... ca ca... thả đệ ra... Đệ muốn bắn..."
Cảnh Nguyên khẩn khoản van nài, bàn tay bé hơn chật vật nắm lấy bàn tay to lớn đang nắm giữ nơi trọng yếu. Đan Phong thấp giọng cười, hôn lên trán cậu rồi thả tay ra, để cậu nhóc có thể phóng thích.
Quả nhiên là tuổi trẻ, ra rất nhiều.
"Ha... Ha..."
Cảnh Nguyên xụi lơ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, sức lực cũng không còn nữa, trông không khác gì búp bê vải nằm ngoan ngoãn trong lòng Đan Phong.
Tuy nhiên, cậu không có thời gian để nghỉ ngơi khi mà Đan Phong đã giương hai chân của cậu lên để tiếp cận lấy lỗ nhỏ chưa từng được khai phá. Bắp đùi căng múp vốn trắng nõn như bánh bao, nay vì bị hấp quá lâu mà hồng ửng trông rất đáng yêu, lỗ hậu không ngừng co rút thu hút ánh nhìn nóng bỏng của Long tôn.
Y biết mình sắp sửa bạo hành nơi chật hẹp tội nghiệp kia.
Đã vậy, nên chuẩn bị cho cậu nhóc nhà mình thật kĩ, dù gì y cũng không muốn lần làm tình này là cuối cùng.
"Ư..."
Cảnh Nguyên rên lên khi cảm nhận được vật thể lạ đang khuấy động trong cơ thể mình.
Cậu tròn mắt kinh ngạc, không biết từ lúc nào Đan Phong đã đưa lưỡi vào bên trong.
Đuôi rồng vừa dài vừa nặng của Đan Phong đè lên cậu, nặng không nhúc nhích được. Cậu không còn cách nào khác ngoài việc nắm chặt lấy nó. Cái lưỡi bá đạo của y chui vào trong ngày một sâu, chạm đến từng nếp đệm thịt mềm mại khiến việc kiềm nén tiếng rên rỉ ngày một khó. Hai bắp đùi bị nắm cũng tê dần đi, không phải Đan Phong thật sự nghĩ đến việc ăn luôn cậu đấy chứ?
"Á!"
Hai tay Cảnh Nguyên cấu chặt lên đuôi rồng, hậu huyệt vô thức co lại vì cái lưỡi dài ngoằng kia thô bạo khuấy đảo. Đan Phong khó chịu đánh mông cậu một cái khiến cậu thẹn không có chỗ chui. Tiếng nước vang lên chậc chậc dâm mỹ đến khôn cùng, chiếc lưỡi như con rắn bá đạo quấy phá bên trong khoang thịt non mềm.
"Ư... A..."
Cảnh Nguyên liên tục rên rỉ, cảm thấy mình bây giờ không khác gì một con mèo động dục cầu được thao. Cậu cảm thấy không đủ, khao khát một thứ gì đó to lớn hơn lấp đầy mình.
Như nghe thấy lời cầu xin của cậu, Đan Phong lật người Cảnh Nguyên lại, ôm lấy eo cậu cẩn thận đặt hạ thân của mình co xát với lỗ hậu, hiển nhiên y đã nghẹn không thể chờ thêm được nữa. Cảnh Nguyên mơ màng nhìn xuống liền thấy đôi song long đặc trưng của Vidyadhara bệ nghệ tuyên cáo sự hiện diện của mình. Mặt cậu tái mét, cậu đã học về cấu tạo sinh học của Vidyadhara, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đồ thật. Đã vậy, cái thứ song sinh kia to quá, trông không cân xứng với dáng hình thon dài của Đan Phong tí nào, hoàn toàn để lại cho cậu một ấn tượng mới về đối phương.
Tự nhiên muốn chạy ghê, phải làm sao?
Đuôi rồng nhẹ nhàng vỗ về nỗi lo trong cậu, nhưng chắc chắn không có chuyện nó thả cậu ra. Đan Phong biết nhóc nhà mình đang sốc chết, đành nén lại khát vọng muốn dập cậu liên hoàn ngay lập tức lại mà an ủi.
"Yên tâm, nước miếng rồng có khả năng nới lỏng và bôi trơn rất tốt. Ta hứa là sẽ chăm sóc thật tốt cho đệ, đệ tin ta chứ?"
Cảnh Nguyên nhìn ranh ma lẻo mép vậy thôi, chứ thật ra cậu rất dễ mềm lòng, đặc biệt khi đối diện với Đan Phong. Dĩ nhiên cậu tin tưởng y, y là người mà cậu yêu nhất cơ mà. Nếu được trao lần đầu cho Đan Phong, cậu nguyện ý, cậu muốn được chính thức gắn kết với y. Cậu nhướn người hôn Đan Phong thay cho lời đồng ý, sau đó chôn đầu vào hõm cổ đối phương, cố gắng co giãn hậu huyệt để y xâm nhập thêm dễ dàng.
"Đ-Đệ tin huynh. Hãy biến đệ thành của huynh."
Ngoan quá, mềm quá, A Nguyên làm vậy sao y có thể buông tay được chứ?
Đan Phong dịu dàng ôm chầm lấy Cảnh Nguyên, nắm chặt hai cánh mông tròn và tách chúng ra, từ từ chen đỉnh hai dương vật vào lỗ nhỏ co giật.
"Được rồi A Nguyên, thả lỏng nào. Đệ kẹp ta chặt quá."
"Ư, đệ đang cố đây." A Nguyên thở hổn hển. "Cảm giác thích quá... Vừa đau vừa thích..."
"Ngoan, đệ lúc này xinh đẹp lắm."
Đan Phong một hơi thúc vào sâu đến tận cùng khiến mắt Cảnh Nguyên như nổ đom đóm. Cảm giác quá kì lạ, không những một mà hai dương vật to lớn không những lấp kín hậu huyệt của cậu mà những đường gân như sóng gợn của chúng còn cạ mạnh lên vách thịt, đem lại cảm giác đau đớn, ngưa ngứa và sung sướng pha trộn vào nhau làm cậu phát điên lên. Vách thịt được chúng không ngừng mát-xa, nó mút chặt lấy đôi song long không chút kẽ hở như muốn khảm vào làm một vậy.
Cậu không ngờ mới lần đầu trao thân mà cậu lại có thể nuốt được hai cái như vậy. Là do thể chất cậu quá tốt hay nước miếng Vidyadhara quá ảo?
Đan Phong cúi người mút lấy đầu ti cậu như một đứa trẻ khát sữa, hạ thân lại điên cuồng đỉnh nhập thật sâu vào Cảnh Nguyên khiến cậu khóc nấc. Cảnh Nguyên cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, khoái cảm quá lớn khiến cậu như muốn ngất ngay tại chỗ. Mỗi lần đôi song long to lớn ấy đâm vào lại khiến bụng nhỏ nhô lên, Đan Phong lại vuốt ve phần gồ đó yêu thích không thôi làm hít thở không thông nữa. Trên cái bụng trắng không tì vết của cậu bắt đầu xuất hiện dấu vết mờ ảo báo hiệu cậu đã được đánh dấu bởi Long tôn với tư cách là bạn đời duy nhất.
"Ưm... A... Chậm lại một chút!"
"A Nguyên, A Nguyên của ta, bên trong đệ tuyệt quá."
Đan Phong như thu mình về phiên bản hoang dã nhất của bản thân, ra sức lút cán như một con dã thú trong mùa kết đôi, dùng cái háng mạnh mẽ bá đạo của mình đánh đến khi mông cậu đỏ ửng. Đầu ti Cảnh Nguyên bị đối phương liếm cắn đến đỏ tấy, mút mát như muốn trích ra sữa.
"A Nguyên, A Nguyên, bạn đời của ta, báu vật của ta..."
"A... Vâng... Đệ thuộc về ca ca..."
Thần trí cậu bây giờ chỉ còn khoái cảm cùng dục vọng khổng lồ tồn tại. Đan Phong ra vào không biết mệt, đánh cho anh mơ mơ hồ hồ chẳng thể nghĩ gì nổi nữa. Bắn được một lần, y liền sung sức làm thêm một hiệp nữa, lần nãy cái đuôi vừa to vừa nặng kia quấn chặt lấy anh, một li cũng không nhích nổi mà lại bắt đầu một trận chinh phạt mới. Mỗi lần phóng xuất của Đan Phong vừa đầy vừa đặc, lấp căng bụng cậu. Cảnh Nguyên không hề nghi ngờ đối phương thật sự muốn làm cậu mang thai trong đêm nay.
Đan Phong si mê ngắm nhìn đôi mắt không còn tiêu cự của người thương, vuốt ve gương mặt nhỏ đang đắm chìm trong dục vọng.
Người này thuộc về y, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về y. Kẻ nào dám cướp cậu đi hay tổn hại cậu, y nhất định sẽ khiến chúng chết không toàn thây.
.
.
.
Sau đó, Cảnh Nguyên cảm thấy mình chìm nổi trong bể dục không hồi kết. Khi cậu mệt quá ngất xỉu, Đan Phong liền dùng Vân Ngâm chữa lành cho cậu, rồi kéo cậu vào một trận làm tình khác.
Lúc thì ở trên giường, lúc thì trên bàn ăn, lúc thì ra ngoài ban công, lúc thì lội xuống suối, lúc thì ép lên cây, lúc thì bay lên cả mái nhà, lúc thì làm trước gương, etc.
Hai người cũng thử đủ loại tư thế, đủ loại trói dây, thêm cả role play cũng được thử sức. Cậu không biết Đan Phong đã vào bên trong cậu bao nhiêu lần, nhưng dường như y luôn ra rất nhiều, nhiều đến mức bảo cậu sẽ bị nhồi đến mang thai cũng có khả năng nữa.
Cậu không biết Đan Phong đã biết được những trò này ở đâu, nhưng cậu biết từ nay về sau cậu không thể nhìn y bằng cặp mắt như xưa nữa.
Nhưng biết làm sao bây giờ, cậu đã nghiện cảm giác được Đan Phong thèm khát mất rồi, chỉ muốn y chạm vào cậu thật nhiều mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro