13
"Những khu đất ở đây hầu hết đã được đặt trước, chỉ còn khu vực bên hồ mới xây thêm vào cuối năm ngoái là chưa kịp bán đi."
Người quản trang dẫn Đan Hằng đi qua từng ngôi mộ san sát, ông chỉ về phía hồ nước nằm giữa nghĩa trang, rồi chậm rãi giải thích với hắn lý do vì sao những phần đất trống bên cạnh không thể tiếp tục mua bán.
"Những năm gần đây, người già không qua đời, nhưng số lượng người trẻ tuổi đã mất lại tăng đột biến, hầu hết trong số đó đều chết vì tai nạn."
"Mới mấy hôm trước, ta còn gặp đám tang của một đứa trẻ. Người lớn nói rằng con trai nhà mình chỉ vì trượt chân ngã xuống cầu thang mà chết, rất thương tâm."
Ông lão nói đến đây lại quay sang nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, nhìn về phía bình sứ trong tay hắn, ông liền không kìm được mà thở dài. Cậu trai trẻ này nói với ông rằng hắn mới kết hôn tháng trước, nhưng hôm nay hắn lại tới đây để tìm mua đất mai táng, trong tay ôm theo tro cốt của người yêu.
Nghe đến yêu cầu muốn tìm hai khu đất trống cạnh nhau của hắn, ông không biết phải an ủi thế nào, cuối cùng mới nghẹn ra được một câu khuyên nhủ.
"Cậu còn trẻ như vậy, nghĩ thoáng lên."
Trong ánh mắt cảm thông của ông, Đan Hằng không dám giải thích, chỉ tươi cười.
Rất nhanh, bọn họ đã tiến đến gần những khu đất mới nằm bên cạnh hồ.
Nơi này có chút hẻo lánh, cũng vì mới xây mà không có quá nhiều mộ xung quanh. Đan Hằng đối với việc này cái hiểu cái không, nên hắn đem toàn quyền quyết định nhường cho Blade.
Phóng tầm mắt nhìn lên ngọn đồi nhỏ bên cạnh rồi lại quay sang cái hồ bán nguyệt gần đấy, hắn mơ hồ nhớ lại cái thế mộ dựa núi nhìn sông gì đó mà hắn vô tình đọc được trên mạng, nhưng cũng không chắc chắn lắm về suy đoán của mình. Sau khi Đan Hằng cảm thấy bi ai vì đống kiến thức nửa vời, hắn liền chuyển sự chú ý sang Blade, có chút tò mò không hiểu vì sao vị này lại yên lặng nãy giờ.
Blade không để ý đến hắn, tầm mắt của y chăm chú nhìn về phía cái hồ.
Đan Hằng dõi theo ánh mắt của y, nhưng chỉ thấy được mặt nước phẳng lặng, cái gì cũng không có.
Hắn cảm thấy khó hiểu, vậy là lợi dụng lúc ông lão quảng trang tiến lên nhổ vài gốc cỏ dại mọc trên một ngôi mộ mới xây, Đan Hằng mới tránh ra phía sau, nhỏ giọng gọi.
"Tiên sinh. Có chuyện gì thế?"
Thanh âm của Đan Hằng khiến Blade khựng lại, hồi lâu y vẫn đứng như trời trồng. Hắn không khỏi nghi hoặc tiến lại gần y, lúc này người đàn ông đột nhiên sực tỉnh, đôi mắt trống rỗng nhanh chóng lấy lại ý thức, sau đó Blade vội vàng bắt lấy tay Đan Hằng, kéo hắn tránh xa khỏi cái hồ.
Hàn khí bốc lên làm Đan Hằng lạnh sống lưng, không phải hắn tưởng tượng, khi Blade có tâm trạng không tốt, nhiệt độ xung quanh sẽ đột ngột giảm mạnh.
Tuy rằng chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng Đan Hằng cũng không nhiều lời, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy được vẻ khẩn trương của Blade, thậm chí mơ hồ thiếu niên còn nhìn thấy hắc khí tỏa ra từ người y, mà phản ứng của y càng làm hắn thấy sợ.
"Tiên sinh......"
"Đan Hằng."
Blade đột ngột cắt lời hắn, lâu rồi mới có thể nghe thấy thanh âm của y làm hắn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, chuyên chú lắng nghe.
"Nhớ kỹ, nửa đêm không được đi thang máy, tránh xa đài hỏa táng, nghĩa trang và bệnh viện, càng xa càng tốt."
Giọng nói trầm thấp nhưng không che giấu được sự gấp gáp, bàn tay lạnh lẽo càng siết chặt lấy cổ tay của Đan Hằng, nửa kéo nửa tha người chạy thục mạng, chỉ khi hai người đã ra khỏi nghĩa trang, Blade mới dần chậm lại bước chân.
Đan Hằng vì kịch liệt vận động trong thời gian ngắn mà mệt đến há miệng thở dốc, cảm giác được nam tử trước mặt không tiếp tục di chuyển, hắn mới khó khăn ngẩng đầu, lại đột ngột bị đối phương ôm lấy.
"Không kịp nữa rồi."
Đỉnh đầu vang lên thanh âm lạnh tanh của Blade khiến hắn cảm thấy mơ hồ, Đan Hằng không rõ ràng y đang nói về cái gì.
"Không kịp?"
Hoang mang muốn nhìn lên, thiếu niên lại bị người đàn ông ghì chặt vào lòng, tầm mắt bị hạn chế tại bờ vai của Blade, nhưng hắn vẫn sờ được trước người có chất lỏng dinh dính đang chảy thành dòng.
Lồng ngực lõm xuống, là vết thương khi bị xe tông, gò má máu thịt lẫn lộn vì bị mài xuống mặt đường......
Trong đầu không tự giác nhớ lại bộ dáng khủng bố kia, Đan Hằng chợt hiểu vì sao Blade không muốn cho hắn nhìn.
Bây giờ hắn mới nhận ra được vấn đề nghiêm trọng, tuy rằng cái gì cũng không biết nhưng phản ứng của Blade để hắn lập tức đề cao cảnh giác.
Một bàn tay thò vào trong túi áo của Đan Hằng, giống như đang kiểm tra cái gì, sau khi tìm thấy được đồ vật cần thiết, Blade liền nhanh chóng thu tay về, cuối cùng y cúi đầu, ở bên tai Đan Hằng trịnh trọng nhắc nhở từng câu.
"Trong áo khoác, túi bên phải, là đồ vật mấu chốt, đi đâu cũng phải mang theo."
"Nghĩa trang, bệnh viện, đài hỏa táng - ba nơi cấm khu, tuyệt đối không thể tự ý đến gần."
"Đêm xuống hạn chế ra ngoài, không được mở cửa cho người lạ."
"Không được thực hiện nghi thức với thang máy."
"Đường Hồng Diệp số 701, cổng sắt đen, trước cửa đặt hai chậu hoa hồng bạch."
"Nhớ kỹ, tôi ở nhà chờ em."
Mùi máu tanh ngày một nồng nặc, không khí xung quanh như bị đè nén rồi vỡ tung, theo thanh âm của Blade xa dần, Đan Hằng chỉ thấy thân thể rã rời, tư duy tan rã.
Trước khi thần trí hoàn toàn chìm vào hắc ám, hắn chỉ kịp bắt lấy bàn tay đang nhỏ máu của đối phương.
-------------
Tiếng đồng hồ báo thức reo vang, Đan Hằng giật mình mở choàng mắt.
Cái trần quen thuộc của căn phòng ngủ làm hắn ngơ ngác, đôi mắt dại ra nhìn những vệt nắng hắt vào từ cửa sổ, khiến nền sơn trắng như được nhuộm một màu vàng óng ả.
Vươn tay tắt đồng hồ, hắn thuận tiện xem giờ, lại vô tình nhìn về phía ngày tháng bên dưới.
Lúc này là 6 giờ sáng, ngày 11 tháng 12 năm 20xx.
-------------
Ngơ ngác nhìn bộ dạng của bản thân phản chiếu trong gương, Đan Hằng không khỏi tái mặt. Trước ngực đổ đầy máu đỏ tươi, gò má và cổ đều lây dính không ít, hai bàn tay cũng hằn lên vệt máu đã khô, nhìn như hắn vừa bị sốt cà chua bắn đầy người vậy.
Nhắm mắt, rồi lại mở ra, tất cả liền trở về bình thường.
Ảo giác?
Tiếng nước chảy ào ào dưới bồn rửa mặt làm hắn sực tỉnh, Đan Hằng cau mày, lại nhìn về phía cái gương một lần nữa, ban nãy hắn còn vô thức tưởng rằng chính mình mộng du đi giết người.
Lắc đầu, đem cảm giác dị thường xua đi, hắn nhanh chóng đánh răng rửa mặt, rồi chuẩn bị sách vở đến trường.
Đeo chiếc cặp lên vai, Đan Hằng vô thức liếc qua bàn học, nhìn thấy mặt bàn trống rỗng, hắn lúc này mới yên tâm rời đi.
Thầy giáo dạy bộ môn kinh tế thị trường của hắn là một vị lão già râu tóc bạc phơ, không hiểu sao có chút lạ mặt, xung quanh bạn học càng không quen biết ai, Đan Hằng không tiếp tục nghĩ nhiều, hắn chăm chú ghi chép kiến thức, bên ngoài có ánh nắng chiếu vào mặt bàn, thời tiết mùa đông lại được một ngày ấm lạ.
Như bình thường học hết tiết rồi quay về nhà, Đan Hằng còn tiện đường ghé qua hàng quán ven đường mua thêm đồ ăn nhanh, để đỡ mất thời gian nấu nướng.
Trong nhà tối om, cái đèn ở hành lang nhấp nháy mấy lần mới sáng ổn định. Hắn nhìn căn phòng vắng vẻ, trong lòng không biết vì sao chợt thấy thiêu thiếu, cảm giác quái dị càng dâng lên khi Đan Hằng cởi chiếc áo khoác và treo lên giá.
Có một thanh âm văng vẳng trong đầu, như đang gọi hắn cố gắng nhớ lại cái gì, nhưng ký ức tựa như mây mù che phủ, để hắn dần xem nhẹ lời nhắc nhở này.
Đan Hằng bày biện đồ ăn ra bàn, rót thêm một cốc sữa, sau đó hắn vừa ăn vừa xem thời sự.
"Chào mừng quý vị khán giả quay lại với chương trình giả trí đêm khuya của nhà đài. Như mọi khi, tôi - Tingyun sẽ đồng hành cùng mọi người trong tiết mục tối nay."
Sau bản tin thường ngày, hôm nay nhà đài lại cho trình phát một tiết mục lạ lẫm, trên màn hình, cô phát thanh viên xinh đẹp đang tươi cười chào hỏi. Đan Hằng nghi hoặc nhìn đồng hồ trên điện thoại, lại nhìn thời gian hiện trên tivi, bình thường giờ này trên đài trung ương sẽ chiếu phim truyền hình, là một bộ phim trinh thám dài tập hắn đang theo dõi gần đây.
Cầm lấy điều khiển, chuyển qua chuyển lại mấy lần, vậy mà vẫn là chương trình giải trí này, Đan Hằng nghi hoặc không biết có phải nhà đài đã thay đổi giờ chiếu hay không.
"Cảm ơn phản ứng rất tốt từ quý khán giả, chúng ta sẽ tiếp tục với series 'Mười truyền thuyết đô thị của thành phố K'."
Phát thanh viên tươi cười đầy giả tạo, nàng cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, ngón trỏ thon dài đưa lên môi, làm động tác im lặng.
"Hôm nay quý vị sẽ cùng tôi tìm hiểu về câu chuyện: Nghi lễ đưa con người sang thế giới khác bằng thang máy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro