1 Bàn Cờ Giữa 2 Ly Rượu

Bạn khẽ nghiêng đầu, nhấc ánh mắt khỏi gương mặt hắn, rồi liếc về phía

   — Nếu là cậu, thì đặt vào số nào?

Aventurine hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dõi theo vòng quay đèn phía trên.
   
— 30.

Bạn nhìn hắn thêm vài giây.

    — Chắc không?

    — Tôi thường chọn những con số chẳng ai nhớ tới.

Cũng giống như những nước đi không ai nghĩ tới – nhưng lại đủ để định lại thế cờ. Bạn cười nhẹ.

   — Nghe như một câu đùa của 1 tên lừa đảo đấy.

Bạn bật cười nhẹ, đặt vào ô. Bàn xoay. Viên bi bạc va vào các ô số, vang lên thứ âm thanh lách cách đặc trưng – nghe như tiếng những đồng xu đổi mạng trong các thương vụ ngầm, hoặc như âm thanh các mắt xích của 1 chuỗi sắt đang lăn đều trong bóng tối. Một thứ nhạc nền xa hoa nhưng lặng lẽ, mang đến dư vị khó chịu như 1 ly rượu vang bị hỏng – tưởng chừng là điều quý giá, nhưng ngay khi chạm môi, thứ còn lại chỉ là vị chua gắt và mùi mốc ám ảnh, kéo dài tận sâu cổ họng. Có cố nuốt cũng không khiến nó trôi đi được; nó bám lại như dư âm của một sai lầm không tên. Bàn xoay chậm lại và viên bi lách tách các tiếng cuối cùng trước khi nằm gọn trong ô

25.

Viên bi dừng lại ở đó. Không phải 30.

Bạn vẫn im lặng, không thất vọng, không thở dài. Cảm xúc như bị giấu sau một lớp kính mờ – vừa đủ để người ta biết bạn đang nghĩ gì, nhưng không bao giờ là tất cả.

Aventurine liếc bạn, khẽ nhếch môi.

   — Thế nào? Không chừng chơi tiếp đi?

Bạn không quay lại, chỉ hỏi ngược:

   — Vậy cậu thử dùng cái khuôn mặt đó để dụ tôi xem? Biết đâu lại thành công khiến tôi móc ví ra thêm đó?

Hắn bật cười, tiếng cười lười biếng mà có chút mỉa mai.

   — Thôi nào, tôi có thể cho cô nương nhiều hơn khuôn mặt này đấy.

Hắn kéo tay bạn lại, đặt lên ngực mình — nhẹ kéo xuống. Động tác chậm rãi, chẳng vội vã nhưng lại rất có tính toán. Ngón tay bạn chạm vào cơ thể hắn qua lớp vải mỏng, và hắn để yên, mắt không rời mắt bạn.

   — Vậy... đã đủ chưa?

Bạn khẽ nhếch môi, không rút tay lại ngay. Động tác giống như đang cân đo một thứ gì đó.

   — Anh đúng là biết cách khiến người khác yếu lòng đấy.

Nhưng bạn nói ra điều đó không phải như một lời thú nhận — mà giống như một ván cược nhỏ bạn vừa tung ra, xem đối phương sẽ phản ứng thế nào nếu biết chính mình cũng đang bị thăm dò.

~

Vài ly rượu sau, đầu bạn bắt đầu hơi quay. Loại rượu Penacony này ngọt và trơn như lụa, nhưng cũng giấu dao sau từng ngụm – bạn biết rõ điều đó, nhưng vẫn uống. Không phải vì thua, cũng chẳng vì áp lực. Mà vì bạn muốn biết... đến khi nào lý trí sẽ bắt đầu trượt khỏi tay mình.

Một cú đặt cược khác. Lần này, người bị đem lên bàn cân là chính bạn.

Aventurine cười cợt bên cạnh, chẳng buông tha:

   — Dẹp, dẹp đi...!

Bạn thốt lên sau ván thua thứ mười liên tiếp, tay đập nhẹ lên bàn, ánh mắt chạm Aventurine sắc như dao cạo. Còn hắn thì cười, nửa thích thú, nửa... thương cảm?

   — Cậu đưa tôi về đi.

   — Đưa cô về? [...] cô vừa bảo tôi không đáng tin xong.

   — Chậc. Giờ chắc chưa hết hai giờ tôi thuê cậu đâu. Đưa tôi về, là mệnh lệnh đó.

Bạn ngẩng lên, ánh nhìn lấp lánh sau hàng mi đã bắt đầu nặng trĩu. Giọng khản đi vì rượu nhưng vẫn giữ được độ sắc lạnh. Hắn im lặng một giây, rồi bật cười khẽ – không phải kiểu cười trêu đùa, mà là kiểu cười của kẻ nhận ra rằng, mình sắp vướng vào một thứ chẳng dễ tháo ra.

Hắn đỡ bạn đứng dậy, tay vẫn giữ chặt eo bạn không để bạn mất thăng bằng, vẫy tay gọi taxi. Khi xe tới, hắn giúp bạn ngồi vào trong ghế sau, tìm danh thiếp trong túi xách của bạn – một mảnh giấy nhỏ với số điện thoại và địa chỉ. Cô gái này đúng là chuẩn bị sẵn cho mọi thứ, kể cả khi say.

   — Tửu lượng cô nương... thảm thật nhỉ?

   — Ừ...

Bạn tựa vào vai hắn, mắt khẽ nhắm lại, nhưng giọng vẫn tỉnh như chưa hề ngà ngà:

   — Nhưng tôi vẫn chưa nói linh tinh gì đúng không?

Aventurine khựng lại một khắc. Hắn biết câu đó không phải hỏi. Là lời nhắc. Cô vẫn đang kiểm soát. Dù đang say.

   — Vẫn tỉnh táo để kiểm soát cả lúc say à, cô nương?

   — Là... thói quen thôi...

Giọng bạn nhỏ dần, hòa vào tiếng động cơ xe lướt qua từng ngã rẽ của Penacony. Mùi hương hoa nghệ tây thoảng ra từ cổ áo hắn. Ngọt, nhưng không gắt. Như thể vừa là cám dỗ, vừa là cảnh báo.

— Hoa nghệ tây à... hợp với anh thật.

Bạn thầm thì trong cơn mơ, khiến hắn giật mình.

— ...Cô chưa ngủ à?

— Vẫn tỉnh mà.

— Vậy cô có định cho tôi tên thật không?

— Sớm thôi. Nếu cậu còn giữ được trí nhớ sau đêm nay.

Bạn khẽ nhếch miệng cười, rồi nhắm mắt lại, thật sự. Để lại hắn với suy nghĩ lửng lơ trong đầu. Aventurine tựa nhẹ đầu vào thành ghế, mắt hướng ra cửa kính xe. Ánh đèn neon của Penacony lướt qua mặt hắn từng dải một—xanh lục, tím mộng, đỏ ấm—rồi biến mất vào đêm như những con số bay mất khỏi bảng điện tử. Hắn đã quá quen với thứ ánh sáng này, đến mức không còn nhớ ban ngày nhìn ra sao nữa. Có lẽ vì phần lớn đời hắn đã vùi trong giấy tờ, sòng bạc, và những buổi gặp mặt mà lời nói có trọng lượng hơn thời gian.

Hắn khẽ nghiêng mắt, liếc về phía vai mình. Bạn đang ngủ – hoàn toàn không phòng bị. Một hơi thở đều đặn, một chút cử động vô thức của môi, và vài sợi tóc xõa ngang trán. Hắn vươn tay vén lọn tóc sang bên, động tác nhẹ như thể đang kiểm tra phản ứng của một quả mìn chưa nổ.

Hắn không tin vào tình yêu. Không bao giờ. Với hắn, đó chỉ là một dạng cam kết vô hình, một kiểu xiềng xích bằng cảm xúc. Thứ ràng buộc đó làm con người ta trở nên mềm yếu, thiếu kiểm soát – điều tối kỵ trong những bàn đàm phán mà chỉ cần một cái nhíu mày sai lệch cũng có thể khiến cả kế hoạch sụp đổ.

Nhưng cô gái này... không giống những người khác.
Cô không cố làm hắn rung động.
Cô không cần diễn để được chú ý.
Cô chỉ đơn giản là một người biết rõ mình đang làm gì, và luôn tỉnh táo dù đã biết cái giá phải trả.

Xinh đẹp? Có.
Hấp dẫn? Rõ ràng.
Nhưng điều khiến hắn không rời mắt – là cách bạn tồn tại như thể không cần ai để định nghĩa mình.

Hắn nhìn bạn lần nữa, ánh mắt không phải là sự si mê, mà là kiểu đánh giá cẩn trọng như đang xem xét một món cổ vật vừa được khai quật: có giá trị? Có bẫy? Có thứ gì chưa lộ ra không?

Xe dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ. Aventurine khẽ lay vai bạn.

— Nhà cô đây à?

— Hả... ừm... gì thế...

Bạn lơ mơ đáp, không mở mắt. Người hầu bước ra đón, cúi chào hắn, rồi dìu bạn vào nhà. Hắn đứng lại một chút, tay đút túi, đầu hơi nghiêng. Không ai ngoảnh lại. Không ai tiễn.

— ...À... – hắn bật cười khẽ, ngón tay vuốt tóc, rồi quay người bước về phía xe.

Khi ngồi lại vào ghế sau, bóng tối phủ lên nửa gương mặt, hắn buột miệng:

— [...] À, cô không định cho tôi tên thật sao?

Hắn không mong đợi câu trả lời. Không cần thiết.

Cô đã rời đi như cách một tay chơi úp lá bài cuối cùng xuống mặt bàn. Đầy ẩn ý, nhưng tuyệt đối không quá tay.

Aventurine ngả người ra ghế. Hơi thở phả nhẹ lên mặt kính khi xe quay đầu. Tin nhắn từ Topaz nhảy đến đúng lúc – nhiệm vụ mới. Hắn đọc, nhưng chẳng quá bận tâm. Hôm nay, hắn không chỉ làm việc. Hắn còn thu được một điều... thú vị.

Giữa một thành phố nơi ai cũng đeo mặt nạ, cô lại dùng chính ánh mắt trần trụi để trao đổi. Không mặc cả, không vòng vo. Một giao dịch ngầm—không giấy tờ, không điều khoản. Hắn không biết ai thắng, nhưng chắc chắn, hắn vừa trải qua một ván chơi đáng giá.

Và lần đầu tiên sau nhiều năm, Aventurine nghĩ đến một điều xa xỉ:

Bình yên.

Chỉ trong một đêm, hắn mua được một cảm giác mà nhiều kẻ trả cả đời vẫn không có nổi. Giá? 200 điểm tín dụng.

Và có lẽ... thêm một chút tò mò.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro