1.
Ngạn Khanh cầm trong tay Thanh Văn kiếm vừa mua, hưng phấn chạy tới chỗ sư phụ của hắn: "Tướng quân! Tướng quân tướng quân! Nhìn thanh kiếm mới ta vừa mua này!"
Cảnh Nguyên đặt sách xuống, lộ ra một đầu tóc trắng, nhìn thiếu niên mừng rỡ líu ríu như chim sẻ nhỏ, khẽ cười một tiếng, tiểu tử này, lại tiêu hết một tháng tiền lương rồi.
Hắn xoa xoa cái gáy đau nhức, đứng dậy đỡ lấy thiếu niên mất đà vì chạy quá nhanh, đành phải mở miệng: "Ngạn Khanh, tháng trước ngươi còn thề nói sẽ không mua kiếm nữa."
Ngạn Khanh hoảng hốt trong chớp mắt, giây sau đã chuyển sang bộ dáng "Tội nghiệp cầu tướng quân", ôm chặt eo Cảnh Nguyên, đuôi tóc vàng theo động tác chó con làm nũng lắc lư, khiến lòng hắn mềm nhũn, đành phải nhắm mắt bất lực mặc kệ hài tử chơi đùa.
Cô nương tóc hồng bên cạnh thở dài, oán giận Cảnh Nguyên: "Thân là La Phù tướng quân lại chiều chuộng hài tử như vậy, vị trí này không bằng nhường cho ta!"
Cảnh Nguyên ngược lại không để ý, cười cười trả lời: "Được được, rất tốt. Vậy làm phiền Phù Huyền tướng quân thay tiểu nhân xử lý văn thư đi." Nói xong liền nhanh chóng chạy, để lại cho Phù Huyền nhân sinh ngột ngạt nhất.
2.
Gạt sự thật sang một bên, Thanh Văn kiếm cũng không tệ lắm —— Chí ít thì nhà khai phá tóc xám kia đã nói vậy. Thanh Văn kiếm hơi dài, màu xanh lơ, còn khảm hoa văn, tóm lại là đồ vật xinh đẹp hiếm thấy. Ngạn khanh cực kì thích, ôm kiếm chạy tới chạy lui, đến khi Cảnh Nguyên tìm thấy, hắn đang ôm kiếm trên cành cây nằm ngủ.
Cảnh Nguyên có chút buồn cười, thả người nhảy lên nhánh cây, ngồi xuống, hái một nhánh hoa đào đặt sau tai Ngạn Khanh. Chim sẻ nhỏ dọc theo cánh tay nhảy lên người Ngạn Khanh, lại nhẹ nhàng nhảy lên mổ mổ chuôi kiếm theo thói quen.
Thiếu niên tóc vàng vừa tỉnh, liền gặp Tướng quân tóc trắng điểm xuyết vài cánh hoa đào kiều nộn, mỉm cười hai mắt nhìn hắn, nốt ruồi khóe mắt cũng có mấy phần ý cười. Ngạn Khanh trong nháy mắt đỏ mặt, ngoài ý muốn buông tay Thanh Văn kiếm, mặc nó tuột xuống nhánh cây bị chim sẻ mổ mổ, nhẹ nhàng ôm lấy sư phụ của mình, cọ lung tung trên vai, hoa đào lúc nãy ghim sau tai rơi xuống người Cảnh Nguyên, tản mát ra hương sắc.
Cảnh Nguyên đưa tay xoa đầu Ngạn Khanh, bất đắc dĩ cười: "Lớn như vậy rồi, còn muốn nũng nịu như hài tử?"
Ngạn Khanh không nói chuyện, mặt càng đỏ, ôm eo hắn càng chặt thêm mấy phần, tiếp tục cọ vai Cảnh Nguyên, ngẩng đầu nhìn tướng quân, trong mắt có vài phần chờ mong, thanh âm lại hơi buồn rầu: "Tướng quân...Ta có thể hôn ngươi sao?"
Cảnh nguyên sững sờ, híp lại đôi mắt vàng rực, nói: "Tùy ngươi."
Thiếu niên mắt lóe sáng, đôi môi ẩm ướt dán lên cổ, một đường leo tới khóe môi. Cảnh Nguyên cảm nhận được khí tức thiếu niên phả vào cần cổ, trường mệnh khóa bằng bạc cách tầng vải vóc cấn vào ngực hơi đau.
Ai ngờ tiểu tử này được một tấc lại muốn tiến một thước, nháy mắt vô tội, tội nghiệp hỏi hắn: "Tướng quân... Ta có thể cắn ngươi sao?"
Còi báo động bên trong Cảnh Nguyên reo lên, cái này hiển nhiên vượt qua ranh giới. Nhưng thân là người lớn tuổi, Cảnh Nguyên vẫn dung túng hài tử. Ngạn Khanh như được thỏa mãn hóa sói cắn vào cổ con mồi, mà Cảnh Nguyên xuyên thấu qua sợi tóc thiếu niên nhìn thấy thanh kiếm bên cạnh bị chim sẻ mổ loạn, hơi nghi hoặc, lại bị cảm giác đau nhức từ cổ quấy rầy thần thức, nhìn mặt thiếu niên.
"Tướng quân, ta muốn phạm thượng."
3.
"Ừm, đây đúng là kỳ vật bị thất lạc, cám ơn Cảnh Nguyên tiên sinh!"
"Cám ơn Cảnh Nguyên tiên sinh."
"Cô là máy nhắc lại à!"
Cảnh Nguyên mỉm cười nhìn xem người khai khá tóc xám và cô gái tóc hồng nhạt, nói: "Vậy thì phiền Đội tàu thu hồi Thanh Văn kiếm này rồi."
Hai người đồng thanh "Không vấn đề gì " một bên Đan Hằng nhìn lướt qua, nhẹ nhàng nói: "Vết thương trên cổ có ổn không?"
Nụ cười Cảnh Nguyên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía người bạn cũ, đành phải đối phó với ánh mắt hiếu kì của ba người họ là khi đi công tác bị chó cắn.
Khó khăn lắm mới dỗ dành ba người đầy nghi hoặc kia rời đi, hắn trở về phòng, nhìn đến Ngạn Khanh trên mặt đầy áy náy thở dài: "Thanh Văn kiếm có khả năng tăng cường cảm xúc đã bị thu hồi, lần sau vẫn là không nên mua kiếm lung tung nữa."
Ngạn Khanh muốn nói lại thôi, nửa ngày, mới lấy đủ dũng khí:
"Tướng quân! Ta sẽ chịu trách nhiệm!"
End.
Lời tác giả: Thanh Văn kiếm là tự chế, La Phù có kỳ vật hay không thì không biết, dù sao chúng ta sướng là được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro