13
["Khư."
Thanh Minh rên rỉ và dựa người vào vách đá.
Dù sao thì hắn cũng không thể bỏ cuộc ở đây. Đã đi đến tận đây, nói từ bỏ là từ bỏ sao.
Nếu có một ngọn núi ở đó thì việc của con người là phải chinh phục nó. Với lòng dũng cảm và sự quyết tâm, hắn lại leo lên tiếp.
... Thật ra, bây giờ đi xuống còn nguy hiểm hơn.
... Thật đấy.
Tõm!
Một bàn tay hiện ra.
Bàn tay run rẩy bấu víu vào vách đá.
"Ư ư ư!"
Những đầu ngón tay trắng bệch yếu ớt. Hắn dồn hết sức lực vào bàn tay để kéo người lên.
"Mẫu thân ơi, chắc chết quá!"
Thanh Minh trèo lên một cách khó khăn, rồi nằm vật ra đất.
"Hộc! Hộc! Hộc! Cứ tưởng ta tiêu đời rồi!"
Khi hắn quay đầu lại thì thấy những đám mây dưới chân mình.
Thanh Minh nhìn lên bầu trời một lúc lâu, sau đó chật vật đứng dậy. Tin tốt là hắn không cần phải leo xuống ngọn núi vô cùng khủng khiếp này.
Từ giờ hắn dù chết cũng sẽ chôn thây trên Hoa Sơn.
'Xem nào.'
Thanh Minh cố đứng dậy nhìn xung quanh. Hắn nghĩ chắc là nó nằm ở hướng này.
Trước mặt hắn là con đường đồi dẫn đến đỉnh núi. Nếu hắn đi dọc con đường đó một đoạn ngắn, có thể thấy được Hoa Sơn.
Đôi chân của Thanh Minh chậm rãi bước đi.
Trái tim hắn nghẹn ngào vì hắn thật sự đã quay về nơi này. Sau trăm năm, cuối cùng hắn cũng về đến Hoa Sơn.
"... Tất nhiên, thật ra đối với ta thì mới có một tháng."
Dù vậy thì cứ nói trở về sau một năm đi. Nghe có vẻ oai hơn.
Nếu hắn nói leo lên ngọn đồi này không khó chút nào thì là nói dối. Vì cơ thể hắn đã kiệt quệ rồi, nhưng khi nghĩ đến việc mình đã đến được Hoa Sơn, hắn giống như được tiếp thêm sức mạnh.
"Aaa..."
Hai mắt hắn rưng rưng khi nhìn thấy mái ngói của đại môn Hoa Sơn từ xa.]
"Aaaaa..."
Đến rồi!
Sư tổ đến rồi!
Hoa Sơn tiêu đời rồi!
Tiếng rên rỉ của Chưởng Môn và các vị trưởng lão đồng loạt vang lên cùng lúc với tiếng gào thét của Thanh Minh trên màn ảnh.
"Xong rồi, xong thật rồi! Sư tổ mà thấy bộ dạng Hoa Sơn hiện giờ, nhất định sẽ lôi chúng ta ra xử lý mất!"
Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn, Huyền Tông, ôm đầu nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
"..."
Các vị trưởng lão thì hồn vía như bay khỏi xác, kẻ ngã gục bên trái, người lăn lóc bên phải, mỗi góc ghế đều có một 'thi thể sống'.
Tình cảnh hỗn loạn đến mức màn ảnh phải tạm dừng vài phút để ổn định lại trật tự.
"Trời ơi đất hỡi! Ai đó mau cứu Chưởng Môn đi! Ngài ấy sắp thăng thiên tại chỗ rồi!"
"Trời đất ơi! Xin hãy cố lên Chưởng Môn ơi! Ai đó cứu ngài ấy đi, ngài ấy sắp thăng thiên luôn rồi!"
"Còn tụi con đây mà, xin trưởng lão đừng chếttttt!"
"Cố lên! Cố lên! Đừng chết trước tụi con mà huhu!"
"Kiếm Tôn sư tổ sẽ không trách chúng ta đâu, xin các ngài cố lên! Sư tổ có đánh thì cũng chỉ đánh mỗi người một trận thôi, đừng vội đi trước tụi con mà!"
"Đám nhóc chết tiệt này! Các ngươi còn biết thế nào là tình người không hả?"
"..."
Mọi người: Hoa Sơn Phái này... càng lúc càng kỳ quái rồi đấy!
[Thời gian trôi qua, giang sơn đã năm lần thay đổi, nhưng mái ngói trước mắt hắn vẫn không đổi. Đường cong dịu dàng đó vẫn toát lên tinh khí của Hoa Sơn, không bao giờ gãy gọn trong sự mềm mại của mình.
Đúng vậy, mái hiên cũ kỷ và thiếu một vài tấm ngói ở vài chỗ...
Hả?
Cũ kỹ?
Ngói bị thiếu?
Thanh Minh lấy hai vạt áo dụi mắt.
Hắn nhìn nhầm sao?
Dù hắn có dụi bao nhiêu lần thì cảnh tưởng trước mắt vẫn không đổi. Hắn càng đến gần hình ảnh đại môn bị phá hủy càng hiện rõ.
"..."
Thanh Minh nghẹn ngào dừng bước.
Đại môn là nơi mà đến thăm một môn phái nhìn thấy đầu tiên. Chính vì vậy các môn phái dù bên trong có thể trang hoàng đơn sơ nhưng đại môn thì phải thật diễm lệ và gọn gàng.
Hoa Sơn trong quá khứ là như vậy.
Do đặc trưng của một đạo môn phải giản dị nên không thể làm nó hoa lệ, nhưng ít nhất nó được làm rất kiên cố và hùng vĩ để có thể cảm nhận được khí chất của Hoa Sơn. Và họ đã cố giữ nó gọn gàng và sạch sẽ.
Vậy mà...
'Ta đang nhìn thứ gì vậy nè?'
Hắn có thể hiểu được việc gạch ngói nằm rải rác khắp nơi. Vì mái ngói là thứ cuối cùng được thay khi nó hỏng.
Nhưng những cây cột đã nứt nẻ, lớp sơn bong tróc, cánh cửa thì đen xì và mục nát! Hơn nữa!
'Mạng nhện...'
Những thứ khác cần phải sửa chữa thường xuyên nên hắn có thể hiểu được. Tuy nhiên, dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể hiểu được những mạng nhện mỏng manh giăng trên mỗi mái hiên không được quét dọn.
Và điều quan trọng nhất là...
"Danh bài đâu rồi! Danh bài!"
Danh bài không phải là thứ quan trọng nhất, tượng trưng cho môn phái đó sao. Cái đó rốt cuộc đã đi đâu rồi!
Tấm bảng có dòng chữ 'Đại Hoa Sơn Phái' có nét bút tựa như Long Xà Phi Đằng, không thấy đâu cả.
Nó là danh bài mà Chưởng Môn Sư huynh mỗi buổi sáng đều lấy ra lau chùi! Nó Đầu rồi! Đâu mất rồi!]
"..."
Sự im lặng nặng nề giữa màn ảnh và Hoa Sơn Phái dần dần trở nên u ám theo từng giây phút trôi qua.
Có những đạo sĩ còn không thể kiềm nén được mà thủ thì những lời đàm tiếu với nhau.
"Đến mức nghèo nàn như vậy thì thật không biết nói sao nữa."
"Ta không nghĩ rằng Hoa Sơn sẽ đến mức như vầy, ban nãy bảo Hoa Sơn lụi tàn còn tưởng chỉ là đùa giỡn gì đó chứ."
"Nếu ta là Kiếm Tôn chắc sẽ tức điên mất thôi!"
Hoa Sơn Phái ngồi phía trước chính thức ngất lâm sàn.
[Đôi chân của Thanh Minh bắt đầu mất đi sức lực. Hắn cố gắng bước đến ngay trước đại môn với dáng đi run rẩy, bản thân không nói nên lời, ngơ ngác nhìn đại môn của Hoa Sơn.
"Theo ta biết thì chỗ đó lụi tàn rồi thì phải?"
"Phái Hoa Sơn? Hình như ta có từng nghe qua. Dó không phải là kiếm môn nổi tiếng ngày xưa sao? Nghe nói đã bị Thiên Ma phá hủy hoàn toàn rồi mà? Vẫn còn sao?"
"... Lụi tàn sao?"
Hoa Sơn?
Hai mắt Thanh Minh run lên.
"Không, mấy lời nhảm nhí gì thế!"
Nếu là ai khác hẳn là họ sẽ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng Thanh Minh không thể chịu đựng được cơn giận đang trào dâng và ngã xuống ngay tại chỗ.
Hoa Sơn lụi tàn rồi!
Không phải cái gì khác bị phá hủy mà là Hoa Sơn? Hoa Sơn ư?
"Trời ơi, Hoa Sơn bị phá hủy. Hoa Sơn..."
Cho dù Thanh Minh có cố gắng phủ nhận thực tế đến mức nào thì những gì hắn nhìn thấy vẫn không thay đổi. Hắn lắc lắc người mấy lần, không nhịn được mà gầm lên một tiếng.
"Chưởng Môn Sư huynh! Sao chuyện lại ra nông nỗi này! Tại sao! Sự im lặng ngột ngạt này! Đệ đã làm rất tốt như vậy mà!"
Thật ra hắn cũng đã nghĩ về chuyện này.
Hoa Sơn cũng có thể thực sự bị phá hủy.
Trên đường đến đây, dù hắn có nghe ngóng như thế nào cũng không nghe thấy tin tức gì về Hoa Sơn. Thi thoảng hắn nghe thấy nói về Võ Đang hoặc về Thiếu Lâm, thậm chí là về một số tiểu môn phái ở Thiểm Tây, nhưng tuyệt nhiên không một ai nói về Hoa Sơn.
Nếu như Hoa Sơn vẫn đang hưng thịnh như trước đây... Không ngay cả khi nó chỉ duy trì một môn phái thì chuyện này cũng không thể nào xảy ra.
"Đây là lí do vì sao đệ luôn nói huynh nên làm có chừng có mực thôi đấy, Sư huynh."
"Tiểu tử này. Hoa Sơn là một đạo môn. Nếu như một đạo sĩ cứ ở lì trong núi, một mình tu hành thành thần tiên thì có ý nghĩa gì chứ? Những kẻ phớt lờ khó khăn của người khác không có tư cách luận về Đạo."
"... Dù vậy thì cũng có mức độ thôi chứ."
Các trưởng lão, đệ tử đời thứ nhất và thậm chí đến cả đệ tử đời thứ hai đều được điều đi và tử trận trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn. Mặc dù cũng có vô số môn phái không ngại tử chiến sa trường mà phái những tinh nhuệ của họ gia nhập vào Quyết Tử Đoàn, nhưng không môn phái nào đem tất cả đi như Hoa Sơn.
Những trưởng lão dẫn đầu môn phái đều đã chết, và những đệ tử được cho là người kế vị họ cũng đã chết. Tất cả những gì còn lại chỉ là những người thuộc đệ tử đời thứ ba và các đệ tử nhỏ chưa thành thạo võ công.
Trong tình cảnh như vậy, thì ai có thể tiếp nối danh tiếng của Hoa Sơn đây?
"... Mọi chuyện cũng đã như vậy rồi."
Thanh Minh cảm thấy như mọi hy vọng của mình đều sụp đổ. Hắn chỉ cần nhìn thấy đại môn cũ kỹ và sắp sập xuống là có thể biết được.
Hoa Sơn lụi tàn rồi.
"Sư huynh. Sư huynh! Đệ đã nói rồi. Đệ đã nói với huynh rằng nếu cứ mù quáng tuân theo lời dạy của Đạo Môn thì sẽ mất tất cả mà! Huynh có thấy điều gì đây không? Thấy không? Hoa Sơn lụi tàn trong tay huynh rồi đó! Của huynh đó! Sư huynh làm sao đối mặt với các vị sự tổ ở thế giới bên kia cơ chứ! Đồ đáng thất vọng!"
Thanh Minh nằm một chỗ, hét lớn. Sự oán hận của hắn vang vọng cả ngọn núi.
"Thật là. Điên mất thôi."
Trùng sinh sau một trăm năm để chứng kiến sư môn lụi tàn.
Bọn họ chiến đấu để bảo vệ sư môn này, bảo vệ Giang Hồ... Nếu kết quả là đây thì rốt cuộc họ đã chiến đấu vì điều gì?
Hắn cảm thấy nỗi tuyệt vọng đang chảy khắp cơ thể mình.]
Những thông tin mà Mai Hoa Kiếm Tôn cung cấp khiến tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc. Việc Hoa Sơn đã quyết định cử toàn bộ đệ tử và trưởng lão của môn phái đi tiêu diệt Thiên Ma khiến họ không khỏi đặt câu hỏi.
Liệu điều này có thực sự đáng giá hay không?
"Nếu quả thật Hoa Sơn trăm năm trước đã phái toàn bộ môn phái đi như vậy, chẳng phải quá vội vàng sao?"
"Đúng vậy, họ đã không để lại một lối thoát cho môn phái. Bây giờ đến mức môn phải lụi tàn cũng chẳng trách ai được."
"Nhưng không phải đó mới gọi là Đạo hay sao? Nếu không có những người như họ, liệu chúng ta có thể ngồi đây được không?"
"Chúng ta phải cảm tạ họ mới đúng chứ! Cái đám vô nhân vô đức này!"
"... Cũng phải."
"Nhưng nếu Hoa Sơn đã như vậy... Kiếm Tôn sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ?"
"Ta cảm thấy tinh thần ngài ấy có phần không ổn định lắm..."
"Thật sự sẽ không sao à? Không phải bảo Hoa Sơn sẽ tái khởi sao?"
Trường Nhất Tiếu, đứng đầu trong nhóm người Tà Phái, đặc biệt chú ý đến cảm xúc của Mai Hoa Kiếm Tôn. Gã chờ đợi một cơn bão từ con người này, không biết liệu Mai Hoa Kiếm Tôn có bị hận thù che lấp mắt và trả thù thiên hạ hay sẽ giữ vững lập trường chính đạo của mình.
'Ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây?'
Lúc này, chỉ còn lại sự chế giễu của Tà Phái và những toan tính đầy mưu mô của Cửu Phái Nhất Bang sau khi chứng kiến hoàn cảnh tuyệt vọng của Thanh Minh.
Lòng người quả thật không bao giờ thỏa mãn.
Đối với những người của Hoa Sơn, họ cảm thấy một nỗi hổ thẹn tột cùng, không dám ngẩng đầu nhìn sư tổ và đối diện với ánh mắt đầy thất vọng ấy.
Khóe mắt già nua của Huyền Thông ươn ướt, ông cảm thấy bản thân thật vô dụng, không thể vực dậy được Hoa Sơn, để rồi sư tổ phải chứng kiến cảnh Hoa Sơn Phái lụi tàn như thế này.
Ông mong muốn tạ lỗi với các vị sư tổ trước khi chết đi, là do ông vô năng chẳng thể làm gì.
[Các ngươi những tên vô đạo đức!]
Tiếng quát lên đầy tức giận của màn ảnh cắt ngang trước những lời nói và tâm tư không chút tình người của những kẻ bên dưới kia.
______________
Có sai sót chính tả gì mn cứ cmt nha. Mọi người cmt nhiều vào, tui thích đọc cmt lắm.
Tui tin chắc chắn là kể cả khi bị người đời phỉ nhổ vì đã vô ơn với Hoa Sơn thì mấy lão giờ ngồi trên của Cửu Phái Nhất Bang cũng chỉ thấy khó chịu đâu, mấy lão vẫn toan tính từa lưa thôi. Nết đó xưa giờ, đọc truyện thấy tức ói.
Đến cả thiên hạ cũng luôn có những người sẽ kiểu làm ơn mắc oán, không thì ép buộc đạo đức của người khác và biến đó thành điều hiển nhiên.
Lòng người là vậy đó.
Thông báo trước cho mn là cái bộ xem ảnh thể này chắc cũng hơn ngàn chương, truyện dài đến đâu tui viết đến đó luôn :))))
🐋 Donate: Vietcombank 1022072308
🐋 Follow Instagram: annaly.na (recommend mn qua insta nhắn tin với tui cho vui nhaaa)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro