Chương 13: Chia tay

Vài hôm sau, Thanh Minh vẫn tiếp tục đến võ đường dạy tụi nhỏ.
Anh không dạy gì cao siêu, chỉ là những bài đứng tấn, xếp bộ, giữ thăng bằng, nhưng lũ nhỏ lại chăm chỉ lạ thường.
Có đứa tập đến chảy mồ hôi ròng ròng cũng không than, có đứa bị té vẫn tự đứng dậy.
Bác Nghĩa ngồi bên ghế đá, lâu lâu lại gật đầu, gương mặt ánh lên sự yên tâm mà tôi chưa từng thấy ở bác những ngày đầu.

Tôi cũng hay đứng ở rìa sân, thỉnh thoảng tiếp nước, cầm khăn, và... quan sát.
Quan sát tụi nhỏ lớn lên từng chút.
Và quan sát người đàn ông đang nghiêm túc đứng giữa sân kia – người mà vài hôm trước còn lạnh như băng, bây giờ lại nghiêng người vỗ nhẹ vai một đứa bé đang muốn bỏ cuộc.

————

Trước ngày rời đi, tôi chủ động đến gặp bác Nghĩa.
Ngồi bên bàn trà quen thuộc, tôi nói rằng chúng tôi chỉ có thể ở lại đến hôm nay, mai sẽ lên đường về quê.
Bác nhìn tôi một lúc, như đang cố giữ điều gì đó trong mắt.

"Bác biết là sẽ đến lúc tụi con phải rời đi.
Chỉ là... mấy ngày qua, bác thấy vui thật sự."

Tôi chần chừ một lát, rồi cười nhẹ:

"Nhưng nếu tụi nhỏ muốn học tiếp... Cháu có thể giúp anh ấy dạy trực tuyến. Dù không được như ở võ đường, nhưng ít nhất cũng giữ được tinh thần."

Bác không nói gì ngay. Nhưng sau vài giây, bác gật đầu thật khẽ, đôi mắt lấp lánh hẳn lên.

"Vậy thì tốt quá rồi. Dù chỉ qua màn hình, nhưng có người chịu dạy, có người chịu học... là võ đạo còn sống."

Chiều hôm đó là buổi tập cuối cùng.

Nắng tắt sớm. Không khí trong võ đường râm mát và dịu hẳn, như thể ông trời cũng biết hôm nay đặc biệt.

Tụi nhỏ tập trung đông đủ hơn mọi ngày. Có đứa lén nhét kẹo vào túi tôi trước giờ học, đứa khác thì rón rén hỏi:

"Mai... thầy không tới nữa hả chị?"

Tôi hơi khựng lại, rồi cúi xuống, xoa đầu cậu bé:

"Ừm... chị với thầy Minh phải về quê một thời gian. Nhưng mà nè... thầy vẫn sẽ dạy online. Tụi em vẫn có thể học được, hứa luôn."

Đứa nhỏ mở to mắt:

"Thật hả chị!? Thiệt á?"

Tôi gật đầu, nắm tay nó vỗ nhẹ:

"Thật. Nhưng phải tập luyện chăm chỉ đó nha."

Cậu nhóc cười toe toét, chạy đi báo với mấy đứa khác, giọng vang cả sân:

"Ê ê!! Thầy livestream đó!! Thầy Minh sẽ dạy online đó!!!"

Mấy đứa còn lại hét lên rần rần, đứa thì hoan hô, đứa thì ôm nhau nhảy tưng tưng như trúng số.
Đứng nhìn cảnh ấy, tôi vừa cười... vừa thấy mắt mình cay cay.

Bài tập hôm nay không có gì đặc biệt. Vẫn là đứng tấn, hít thở, di chuyển cơ bản. Nhưng lạ lắm — tụi nhỏ nghiêm túc một cách khác thường.
Có đứa mồ hôi chảy đầy mặt mà không than mỏi, có đứa cứ quay sang nhìn Thanh Minh như thể muốn khắc ghi bóng dáng ấy vào đầu.

Lớp kết thúc sớm hơn thường lệ một chút.

Tụi nhỏ ùa ra tiễn tôi và Thanh Minh ra tận đầu ngõ.
Có đứa dúi vào tay tôi bịch bánh tráng trộn, có đứa kéo tay áo anh, lắc lắc như sắp khóc:

"Thầy nhớ livestream đúng giờ nha!"
"Trễ là tụi em bắt đứng tấn đó!"

Tôi bật cười, xua tay:

"Rồi, rồi, livestream thì livestream. Mấy đứa nhớ nghe lời bác Nghĩa, luyện tập chăm chỉ đó!"

Tụi nhỏ ríu rít gật đầu. Nhưng khi ánh mắt của Thanh Minh lướt qua — chỉ một cái nhìn nhẹ, không rõ là nghiêm khắc hay dịu dàng— cả đám tự nhiên im re.
Từng đứa, từng đứa đứng thẳng, ngay ngắn và nghiêm túc.

Anh không nói gì. Chỉ nhìn tụi nhỏ một lúc, rồi cúi đầu chào bác Nghĩa.

Tôi nhìn cảnh đó, vừa buồn cười... vừa thấy tim mình hơi thắt lại.

Khi tôi và anh chuẩn bị quay đi, một giọng nhỏ cất lên sau lưng:

"Thầy Thanh Minh..."

Tôi quay lại. Là cậu bé cháu của bác Nghĩa, đang đứng nép ở mé hiên, tay cầm chặt quai ba lô cũ, ánh mắt vẫn ngại ngùng như buổi đầu gặp mặt.

Cậu bước lại gần, rụt rè cúi đầu:

"Em... cảm ơn thầy. Mấy hôm nay... em thấy mình không còn yếu như trước nữa. Em biết còn kém, nhưng... em sẽ cố gắng."

Thanh Minh nhìn cậu bé một lúc.
Không gật, không cười. Chỉ chạm nhẹ tay lên đầu thằng bé một cái, rồi quay đi.

Chẳng ai nói thêm gì nữa.

Ánh nắng cuối ngày đổ dài trên con hẻm nhỏ dẫn ra đường lớn.
Gió lùa nhẹ qua tóc anh, còn tôi thì vừa đi vừa nghĩ:
Một nơi không phải nhà...
Mà sao lại thấy tiếc đến vậy khi rời đi?

Lạ ghê

————

Tối hôm đó, tôi và Thanh Minh xếp lại đồ đạc vào ba lô.
Không có gì nhiều. Một ít quần áo, laptop, vài món lặt vặt tôi đem theo trong thời gian ở thành phố...
Và một chồng nhỏ những đồ vật tụi nhỏ tặng.

Một mảnh giấy được gấp gọn, bên trong viết bằng bút màu:

"Chị Hằng với thầy Minh phải call video với tụi em nha. Không được quên đâu đó!"

Một tờ khác, chữ xiêu vẹo nhưng đầy tâm huyết:

"Chị Hằng đẹp nhất võ đường luôn!!!"

Tôi cười khúc khích, nhét hai tờ giấy vào túi, chưa nỡ gập lại.

Nhớ lại chiều nay, có một bé gái lén gài cho tôi cái kẹp tóc nhựa lấp lánh, rồi chạy mất dép, chỉ kịp ngoái đầu lại nói:

"Cái đó hợp với chị lắm đó!"

Cũng có một cô bé khác dúi vào tay tôi cái móc khóa hình con hổ bằng vải dạ, thì thầm:

"Cái này tụi em làm chung đó... thầy nghiêm quá nên hổng dám đưa trực tiếp, chị đưa cho thầy Minh giúp tụi em nha?"

Tôi nhìn đống quà nhỏ xíu mà lòng mềm nhũn.
Vừa buồn cười, vừa thương tụi nhỏ hết sức.

Tôi ngồi trên sàn, sắp xếp từng món vào một ngăn riêng của ba lô, vừa gập áo vừa kể lại cho Thanh Minh nghe chuyện bọn nhỏ gọi anh là "thầy Minh mặt lạnh", là "người không bao giờ cười"....

Tôi chống tay lên gối, nhún vai:

"Sợ thì sợ, mà tụi nhỏ thương anh lắm đó.
Đứa nào cũng rón rén dúi quà cho em nhờ đưa giùm."

Nói rồi, tôi lấy cái móc khóa con hổ ra, giơ lên ngang tầm mắt anh:

"Đây nè. Cái này tụi nhỏ làm thủ công, từng mũi chỉ đều khâu tay. Dặn đi dặn lại là đây tặng riêng cho 'thầy Minh mặt lạnh' đó!"

Anh nhìn món quà một lúc, không đưa tay ra nhận. Chỉ hơi nghiêng đầu, nhíu mày:

"Đưa cho ta làm gì? Thứ này... trông trẻ con quá."

Tôi bĩu môi:

"Trẻ con mới đáng quý chứ. Anh không biết đâu, tụi nhỏ ngồi nắn từng cái tai hổ, còn cãi nhau xem nên làm hổ mặt dữ hay mặt hiền để thầy thích."

Nói rồi, tôi cầm tay anh, dúi luôn móc khóa vào:

"Giữ đi. Không nhận là tụi nhỏ buồn lắm đó. Tụi nhỏ dặn em đưa tận tay mà, em không giữ hộ hoài được đâu."

Thanh Minh nhìn tôi một cái, không nói gì.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn cất món quà vào túi áo ngoài, động tác chậm rãi như thể... sợ làm hỏng một thứ gì đó mỏng manh.

Tôi nhìn theo, không nói thêm gì nữa.
Nhưng lòng thì bất giác ấm lên một chút, như thể chính tôi vừa nhận được món quà đó vậy.

Tôi nhìn từng món quà, rồi gập gọn từng món lại, định cất vào ba lô thì... chợt thấy một mảnh giấy nhỏ bị kẹp giữa lớp áo.
Tôi thò tay vào. Là một mảnh giấy nhỏ, bị gấp vụng về thành hình trái tim, góc đã hơi nhăn và lem màu mực tím.

Chữ viết nguệch ngoạc, mực lem nhem nhưng vẫn đủ để đọc:

"Chị Hằng với thầy Minh đừng chia tay nhau nhé. Hai người đi chung tụi em thấy vui lắm!"

Tôi khựng lại một chút.

Không biết đứa nào viết.
Mảnh giấy nhỏ, chẳng tô vẽ gì nhiều, nhưng nhìn vào... tim tôi bỗng thấy mềm nhũn.

Tôi cười, không rõ là vì buồn cười hay vì xúc động.
Cẩn thận gấp lại, đặt vào túi áo ngoài – như thể sợ một ngày nào đó sẽ quên mất cảm giác hôm nay.

Thanh Minh vẫn ngồi bên kia, im lặng xếp đồ.

Tôi nhìn anh một lúc, rồi hỏi vu vơ:

"Anh có buồn không?"

Anh không ngẩng đầu lên, chỉ dừng tay lại trong chớp mắt.

Tôi nói thêm, như để tự giải thích cho mình:

"Ý em là... mấy ngày qua tụi nhỏ vui lắm. Em cũng vậy. Giờ sắp đi rồi, em thấy... tiếc ghê."

Một lúc sau, anh đáp, giọng đều đều:

"Buồn thì không. Nhưng..."

Anh gập ba lô lại, rồi tựa lưng vào tường, mắt hướng ra màn đên tối sau cửa sổ.

"Nếu có thêm thời gian... có lẽ ta sẽ dạy được nhiều hơn thế."

Tôi không đáp.
Câu nói của anh nhẹ, nhưng lại khiến tôi chùng xuống một nhịp.
Trong đầu tôi bất giác hiện lên hình ảnh đám trẻ con đứng tấn dưới nắng, mồ hôi lấm tấm, ánh mắt ráng nhịn đau.
Rồi hình ảnh anh — khoanh tay, đứng sau lưng bọn nhỏ, im lặng như một bóng cây...

Tôi nghĩ tới những buổi chiều gió lùa qua sân gạch, mùi trà của bác Nghĩa, tiếng tụi nhỏ í ới gọi nhau, và tiếng bước chân đều đều của anh đi bên cạnh tôi trong con hẻm nhỏ...

Tôi cúi đầu, tiếp tục sắp gọn chiếc áo cuối cùng.

Không biết từ lúc nào mà nơi đó — một võ đường đầy nắng và bụi — lại khiến tôi thấy lưu luyến đến vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro