6.5

Bên trong tửu lầu nơi mà tất cả mọi người vừa lũ lượt chạy ra hòng thoát thân.

“…Hựựựự.”

Mồ hôi tuôn như suối trên gương mặt của Tông Bát.

Nhưng vấn đề ở đây không phải là mồ hôi mồ hiếc gì cả.

Nếu so sánh với gương mặt đang sưng vù lên như chiếc bánh bao và những cơn đau nhức thấu tận xương tủy thì việc đổ một chút mồ hôi cũng có gì hệ trọng đâu?

Quan trọng hơn cả là hắn vẫn chưa biết phải làm sao với cái đầu của mình.

Không biết tên điên đó có mắc chứng ám ảnh gõ đầu không mà cứ mỗi lần bắt được ai là hắn nhất định phải hành hạ cái đầu của người ta như vậy.

‘Tên điên này… Rốt cuộc vì sao hắn lại làm vậy với mình?’

Ôi trời ơi.

Hoa Sơn Thần Long có thù gì với hắn chứ?

Chuyện này có khác gì sét đánh giữa trời quang không?

Tần Kim Long cũng nghe qua chuyện này nhưng tận mắt nhín thấy thảm trạng của Tông Bát cũng không khỏi nhíu mắt.

Này đâu phải là đánh người nữa?

" Không ai... ngăn cản sao?"

Tuyết Duy Bạch hỏi Ngũ Kiếm và dĩ nhiên không nhận được câu trả lời. Mỗi người quay một phía, lại không phía nào hướng về hắn.

" Hề hề, bọn họ còn lao vào đánh chung cơ."

Thanh Minh tự hào khoa ra chiến tích xưa của Ngũ Kiếm, một bộ dàng đắc ý như con mình đã trưởng thành.

" Im đi.!"

" Ai bắt đầu trước?"

" Đồ xấu xa!"

" Chít chít!"

" Riêng mày thì không có quyền nói!"

“Cúi thấp người xuống!”

Tông Bát nhanh chóng duỗi chân ra rồi chổng mông lên.

Thật ra đối với một võ giả, tư thế cắm đầu xuống đất rồi chắp hai tay sau lưng cũng không phải là việc gì quá khó khăn.

Nhưng hắn vừa mới bị đánh cho nhừ tử, giờ lại có thêm một người nữa ngồi lên lưng thì đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác hẳn đấy.

“Ưưưưư…”

“Ngươi đang giả vờ mệt đấy hả? Mất trí rồi phải không?”

“……”

Tông Bát chỉ được dùng đầu và mũi bàn chân để chống đỡ cơ thể, vậy mà tên Thanh Minh ngồi phía trên lại còn không ngừng vỗ bồm bộp vào thắt lưng của hắn.

“Giữ vững tư thế đi chứ?”

“Tại, tại hạ có lỗi.”

“Chậc. Ta nhịn ngươi đủ lắm rồi đấy nhé.”

“……”

“Nếu là trước đây thì có khi bây giờ ngươi đã nhắm mắt xuôi tay luôn rồi đấy. Vì nếu là ta trước đây thì ngươi đã bị lóc sạch xương rồi. Chà, ta hiền quá mà. Ừm. Càng ngày càng hiền rồi.”

[ Ta biết hắn không nói dối mà sao cứ cảm giác là lạ nhỉ?]

[ Thanh Vấn  belike: Ừ đệ cứ ngoan ngoãn vậy đi.]

[ Người già rồi thì sẽ mềm lòng mà thôi. Hahahahahahahahaha.]

[ A chệch quai hàm mất rồi!]

[ Quân tử báo thù mười năm không muộn.]

Thanh Minh vừa lòng nhìn bình luận, đúng vậy, ta rất là hiền lành đó.

- Có cái khỉ.

- Huynh im đi.

- Huynh đánh ta mà không thấy có lỗi à!

“……”

“Cứ lẳng lặng cho qua thì có lẽ mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp rồi, sao cái đầu của ta cứ… Ầy, càng nghĩ càng bực mình mà.”

Thanh Minh nhảy xuống khỏi người Tông Bát rồi đá bộp vào cạnh sườn hắn.

“Khực!”

Tông Bát kêu rống lên một tiếng kỳ dị rồi ngã ngửa ra bất tỉnh.

“Càng nghĩ càng bực mình mà! Cái tên khốn kiếp này!”

Thanh Minh nhìn thấy Tông Bát lăn đùng ra ngất xỉu cũng không mảy may động lòng lấy một chút, bắt đầu đưa chân giẫm lên người hắn.

“AAA! Aa! Ðại hiệp! Oái! Chỗ đó! Làm ơn đừng giẫm lên đó… Áaa!”

Tên tiểu tử ăn mày đó đã làm gì mà ngươi lại đánh hắn như đánh chó vậy hả? Này, tên khốn kiếp! Cuộc đời ta chưa từng đánh người nào đến mức phun cả máu mũi như thế đâu nhé!”

À. Tất nhiên là ngoại trừ Thiên Ma ra.

Tên khốn đó đâu phải con người.

“Coi chừng đấy! Ta cột ngươi lại rồi ném xuống vách đá bây giờ!”

Bàn chân giẫm lên người Tông Bát không ngừng tăng thêm lực.

Lâm Tố Bính gật gù đầu, che kĩ hơn rồi sao? Xem ra bị bọn họ đoán chúng gì đó nên cẩn thận hơn rồi nhỉ.

" Huynh hận ai đến nỗi mà không coi hắn là người vậy?" Đường Tiểu Tiểu nghiêng người hỏi Thanh Minh.

" .....một tên điên mà thôi!"

Hắn có chút lảng tránh vấn đề này, càng nhiều thông tin thân phận của hắn càng dễ bại lộ.

Nhưng mọi người đều biết kĩ thuật diễn của Thanh Minh thậm tệ vô cùng. Và những người ngồi ở đây đều không phải kẻ ngốc.

Khẩu Thất nhìn thấy khung cảnh kỳ thú đó thì chỉ có thể trợn tròn hai mắt lên như vẻ không thể tin được vào hiện thực tàn khốc này.

‘Tông Bát bị đánh ư?’

Tông Bát là ai cơ chứ?

Là tên ăn mày mạnh nhất trong số những tên đệ tử trẻ tuổi của Cái Bang . Tài năng của hắn được cả bang phái công nhận, thậm chí vừa rồi hắn còn mới được thăng lên Tứ Kết Cái nữa.

Không bàn tới nhân cách thối nát của hắn thì trong Cái Bang hắn chính là nhân tài có thiên phú nhất.

Vậy mà hiện tại Tông Bát còn không có cơ hội ra tay một lần nào, cứ liên tục nằm yên chịu trận như vậy.

Ơ mà chuyện đó…

'Là lẽ hiển nhiên mà.’

Quá hiển nhiên đi chứ.

Nếu Thảo Tam thật sự là Hoa Sơn Thần Long của Hoa Sơn thì dù có là tổ phụ của Tông Bát cũng không thể tránh khỏi kết cục tương tự như thế này.

‘Tên tiểu tử đó thật sự là Hoa Sơn Thần Long ư?’Rốt  cuộc hắn đã trải qua những chuyện gì?

Tên ăn mày nhỏ tuổi ngày ấy bị Tông Bát tẩn cho một trận rồi vừa tức giận la hét vừa chạy khỏi lều tranh đã trở thành Hoa Sơn Thần Long chỉ trong vòng ba năm ư?

Chuyện này có khả thi không cơ chứ?

[ Nghe đáng thương ghê~]

[ Ngoan Minh Minh về đây chị thương.]

[ Khẩu Thất cũng độc miệng không kém gì.]

[ Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.]

Lý Tông Bạch ho khan, ngơ ngẩn nhìn hỉnh ảnh tiểu Thanh Minh nhỏ trên màn hình. Cơ thể gầy gò, ốm yếu, y phục tàn tạ rách bươm, trên người mang vài vết thâm tím càng làm cho đứa trẻ trở nên đáng thương.

Lưu Lê Tuyết chỉ im lặng xoa đầu Thanh Minh.

Kể cả là Tông Nam vẫn là Vạn Nhân Phòng hay là Thiên Hữu Minh trong lúc này đều có chung một suy nghĩ.

' Muốn tìm tên nhóc kia quá!'

Chỉ có Thanh Minh im lặng trong bầu không khí kỳ lạ này.

Khẩu Thất lại dụi mắt một lần nữa xem mình có nhìn nhầm hay không. Nhưng khung cảnh trước mắt hắn thì vẫn không thay đổi gì cả.

“Oái! Oáii! A! Ðại hiệp! Làm ơn tha cho tại hạ, đại hiệp!”

“Ðại hiệp? Ðại hiiiiiiệp? Tên khốn kiếp này, ta là đạo sĩ mũi trâu đấy, tên chết giẫm! Ðại hiệp cái con khỉ! Ta không phải đại hiệp!”

“Ðạo trưởng! Ðạo trưởng tha cho tại hạ với!”

“Ta đã bảo là mũi trâu rồi mà, tên chết giẫm này!”

“Mũi, mũi trâu! Làm ơn tha cho tại hạ!”

“Ngươi điên rồi đúng không? Sao dám gọi người khác là mũi trâu hả?”

“A, vậy thì phải gọi là gì đây?”

[ Rối loạn ngôn ngữ luôn rồi.]

[ Đây chắc là lần đầu tiên Tông Bát gặp được người kì lạ như Thanh Minh.]

[ Là hắn tự gieo nghiệp mà.]

[ Đã quá, ta chờ ngày này lâu lắm rồi.]

Hỗ Gia Dang: Rồi ai mới là tà phái đây.

Trường Nhất Tiếu: Gia Danh ngươi đùng nhìn ta nha.

Mọi người: hai tên tà phái kia liếc mắt đưa tình hay gì mà cứ cười tủm tỉm vậy.

Rắc!

Tông Bát bật dậy như bị co giật, nhưng rồi hắn lại ngoan ngoãn nằm xuống vì bị một bàn chân đè lên mặt.

“Ưưưưư.”

Hắn sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược lên.

“Hừ. Tên khốn này lại làm bộ làm tịch nữa hả? Ngươi…”

Ðúng lúc đó.

Bộp.

Một bàn tay của ai đó đặt lên vai Thanh Minh.

“Hửm?”

Thanh Minh quay lại nhìn thì thấy Bạch Thiên đang lắc đầu với vẻ mặt thận trọng.

“Ngừng lại đi.”

“Gì? Sao lại phải ngừng?”

“Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng con đánh người như thế là không được. Nếu người đó là đệ tử của Hoa Sơn thì ta có thể du di cho con, nhưng người đó là đệ tử của Cái Bang.”

“……”
.
“Nếu còn đánh nữa thì giữa Hoa Sơn và Cái Bang sẽ lại xảy ra rắc rối đấy. À không, nói chính xác là có thể xảy ra rắc rối. Dừng lại ở đây đi thôi.”

Nghe thấy thế, Thanh Minh rút chân ra khỏi mặt của Tông Bát rồi bước lùi lại một bước. Mặc dù mặt mũi vẫn còn rất cau có nhưng trước mắt thì có vẻ hắn cũng muốn dừng lại rồi.

“Ða, đa tạ đại hiệp.”

Tông Bát nước mắt giàn giụa liên tục hướng về phía Bạch Thiên mà khấu đầu, vậy là từ giờ sẽ không bị ăn đòn nữa, hắn nghĩ thế.

[ Ngươi mơ hơi đẹp đó nhóc.]

[ Oa, đánh thảm ghê mà ta thích quá đê.]

[ Nếu là Thanh Minh lúc trước thì ngươi đã sớm bay đầu rồi.]

[ Ngươi làm như Thanh Minh lúc trước ác lắm không bằng ấy.]

[ Thanh Minh trước đây trên kính sư huynh, dưới giúp đỡ huynh đệ, tay phải uống rượu với tri kỉ, tay trái diệt tà phái còn không phải là người tốt sao?]

[ Nghe sai sai ở đâu nhỉ?]

Huyền Tông hôm nay tâm trạng lên xuống quá nhiều cũng không muốn nói gì nữa. Đau dạ dày quá.

Trường Nhất Tiếu theo đó nghĩ ra thêm vài biện pháp tra tấn cho Tà Bá Liên.

'Quả nhiên lần nào gặp ngươi cũng rất thú vị.'

Nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, Bạch Thiên cau mày. Gương mặt sưng vù của hắn có hơi buồn cười.

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại đánh người ta tới mức này? Con đúng là một tên lưu manh thiếu suy nghĩ, bốc đồng, nóng nảy, xấu tính, không biết trên…”

“Nói đủ chưa?”

“…Biết dưới nhưng nếu không có lý do thì con sẽ không đánh người như vậy. Nói đi. Tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Minh lạnh nhạt đáp lại.

“Thì cũng không phải chuyện gì to tát.”

“Ừm.”

“Khi ta vẫn còn là một đứa ăn mày, ý là trước khi ta tới Hoa Sơn ấy.”

“Ừ.”

“Ta đã bị tên đó đánh rất nhiều lần.”

“…Con bị đánh á?”

“Lúc đó ta vẫn còn yếu mà.”

“…YẾU?”

Tên tiểu tử này đang nói cái gì vậy?

Ta tưởng con là đứa biết quất roi cưỡi hổ từ khi mới sinh ra mà.

“…Nói chung là vậy đó, lúc đó tên khốn kiếp ấy cứ toàn dùng roi đánh vào đầu ta.”

“…Ðầu á?”

Thanh Minh nhiệt tình gật đầu.

“Những ký ức đó quá mạnh mẽ nên ta không tài nào quên được. Có lẽ vì vậy nên ta mới bị ám ảnh với việc gõ đầu kẻ khác.”

Bạch Thiên vừa mỉm cười vừa nhìn Thanh Minh.

“À. Vậy sao?”

“Ừ. Hừ, lúc đó hắn đánh đau chết đi được ấy. Chừng này vẫn chưa đủ để ta xả giận…”

Ðột nhiên Thanh Minh không thể tiếp lời được nữa.

Bởi vì Bạch Thiên chẳng thèm nghe hắn nói hết câu đã quay ngoắt người về phía Tông Bát.

Nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí đó, Tông Bát rùng mình.

“Ðại, đại hiệp?”

“Là ngươi hả?”

“Hả?”

Gót chân của Bạch Thiên giáng vào đỉnh đầu của Tông Bát.

Cốốốốốốốốốp!

[ Hahahahhah, mỹ nam chân dài đánh người kìa hahah=]]

[ Sư thúc tìm ra thủ phạm khiến Hoa Sơn sống khổ sống sở mấy năm nay rồi.]

[ Nghe giòn tan thật.]

[Rốt cuộc thúc tưởng tượng Thanh Minh là người thế nào vậy?]

[ Quất roi cưỡi hổ? Mặc dù không đúng nhưng không sai lắm.]

[ Nếu nơi đó có hổ thì hắn làm thật đó.]

[ ....]

Lâm Tố Bính che mặt lại, trong lòng vui vẻ như hoa mai phơi phới.

' Ahahaha, hóa ra ngươi cũng từng bị đánh, hahahaha...'

" Lụ....Lục Lâm Vương ngài chảy máu rồi!"

Tuyết Duy Bạch hoảng sợ, hét lên.

" À, cái này hả, ngài cứ quen đi là được." Lâm Tố Bính mặt không cảm xúc lau máu đi.

Tần Kim Long đã chẳng còn gì muốn nói, mới 3 năm đã đen vậy giờ tẩy kiểu gì cho nỗi.

Đột nhiên một cánh tay đưa ra cho hắn, cũng với một viên thuốc.

Là Lưu Lê Tuyết.

Tần Kim Long:???

Thấy vậy, Đường Tiểu Tiểu liền giải thích.

" Mỗi lần Bạch sư thúc đau dạ dày đều có biểu cảm giống ngươi vừa nãy...."

" AI giống ai!"

Nàng chưa kịp nói xong, đã có một giọng nói hét toáng lên.

Mọi người: ..... ta còn chưa nhắc tên ngươi.

Bạch Thiên:....Vậy hả?!

Một âm thanh khủng khiếp vang lên, Tông Bát ngã gục xuống. Sau đó Bạch Thiên leo hẳn lên người hắn, bắt đầu điên cuồng vung nắm đấm.

“Tên chó chết này! Là tại ngươi! Hửm? Chỉ vì ngươi mà biết bao nhiêu người ở Hoa Sơn phải chịu đựng bao sự thống khổ…! Tên khốn kiếp này!”

Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và cả Bạch Thương cũng trừng mắt xông thẳng tới chỗ Tông Bát.

“Là tại tên chết giẫm này!”

“AAAAAA! Kẻ thù! Ngươi là kẻ thù không đội trời chung với ta!”

“Ta sẽ giết ngươi!”

Các môn đồ của Hoa Sơn không ngoại trừ một ai bắt đầu giẫm đạp lên Tông Bát.

Thậm chí đến cả Lưu Lê Tuyết cũng ngồi sụp xuống bên cạnh đầu của Tông Bát rồi dùng bao kiếm gõ bốp bốp lên đầu hắn.

“Cái đầu. Cái đầu. Cái đầu. Cái đầu.”

[ Tội nghiệp thằng bế chắc nó sốc lắm.]

[ Ta biết ngươi đang cười đó lầu trên.]

[ Nói như ngươi không cười ấy.]

[ Cận cạnh đồng môn trả thù cho người nhỏ tuổi nhất môn phái. Ôi, thật cảm....]

[ ....Lạnh.]

Lâm Tố Bính muốn nói nếu có lần sau dẫn theo ta dù sao hắn cũng là nạn nhân nhưng xét đến thân ohaanj đành im lặng.

Đường Quân nhạc nhìn con gái mình vừa hung vừa ác đánh người trong nụ cười chỉ biết lấy tay che mặt. Chắc ông cũng cần thuốc dạ dày mất thôi.

Huyền Tông nhìn bọn họ, từ đáy lòng nở ra nụ cười hạnh phúc.

' Cuối cùng cũng có người hiểu được cảm giác của ông rồi.'

“AAAAAAAAAAAAAA!”

Tông Bát vừa giãy dụa vừa la hét thảm thiết. Nhưng các thể loại đòn roi vẫn chưa ngừng lại.

“Ðòn này là trả thù cho các Bạch Tử bối! Ðòn này là cho các Thanh Tử bối! Ðòn này là cho Nam Cung Ðộ Huy!”

Bạch Thiên hăng hái đấm vào cằm của Tông Bát.

Trong lúc đang bị đánh nhừ tử đến mức nhìn thấy các vì tinh tú lấp lánh trước mắt, trong đầu Tông Bát đột nhiên bật lên một suy nghĩ.

Rốt cuộc tại sao Bạch Thiên của Hoa Sơn lại đánh thay phần của Nam Cung Ðộ Huy luôn chứ?

Nhưng hiện tại hắn làm gì có thời gian để hỏi câu đó.

Nhìn thấy quang cảnh đó, Thanh Minh cũng vô thức đưa tay ra.

“Ơ, đợi đã…”

“Làm sao?”

“Ðánh thế thì hắn chết mất…”

“Ðệ né ra đi!”

“……”

[ Thanh Minh cũng khờ*^*]

[Không ta cảm thấy hắn đang diễn.]

[ Thanh Minh diễn xuất tệ bao nhiêu ngươi không biết chắc.]

[ Người ta là trẻ ngoan làm gì có biết nói dối bao giờ.]

[ Nam Cung Độ Huy: cảm ơn đã nhớ đến ta.]

[ Nhưng đừng trong hoàn cảnh này, đúng không?]

Tuệ Nhiên: " Mọi người làm vậy trong Thiếu Lâm Tự thật hả?"

" Thấy trước mắt rồi còn không tin."

'...A di đà phật.'

Lý Tống Bạch nhìn mấy chữ Nam Cung Độ Huy, như nhớ ra gì đó, che miệng nín cười lại. Tần Kim Long xem hắn như thằng ngốc.

' Đệ đệ ngốc, sư đệ cũng ngốc, làm sao bây giờ???"

Tất cả mọi người ai nấy đều trợn ngược mắt lên, điên cuồng đánh đập Tông Bát không hề thương tiếc.

“Vì ngươi mà suýt nữa đầu của ta vỡ luôn rồi đấy?”

“Sư thúc! Chúng ta lôi tên này về Hoa Sơn đi!”

Trong ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Ba năm qua có ngày nào mà đầu bọn họ được lành lặn không?

Không tu luyện đàng hoàng, đánh! Chiêu thức không đúng, đánh! Tự nhiên thấy chán, đánh! Tiến độ lề mề quá cũng đánh.!

Nhưng cứ nghĩ đến việc những ngày tháng khổ nạn đau khổ dài đằng đẵng đó đều do tên ăn mày này gây ra là bọn họ lại tức muốn xì khói.

“Sao ngươi lại đánh vào đầu một đứa trẻ như vậy hả? Tên chó chết này!”

“Ngươi không đánh thì tên tiểu tử đó đâu có chạy tới Hoa Sơn!”

“Chết đi! Chết đi! Chết điiii!”

Thanh Minh quan sát khung cảnh đó với vẻ mặt bực dọc.

“Kỳ vậy, lẽ ra phải là ta đánh mới đúng chứ…”

Sao trông bọn họ còn phẫn nộ hơn cả ta vậy? Tại sao?

[ Ngươi nói vậy lương tâm không cắn rứt sao Thanh Minh?]

[ Lương tâm? Ngon bằng bánh hoa mai không?]

[ Thấy Hoa Sơn cũng khổ thật, chịu đựng nhiều năm trời chỉ vì Thanh Minh lúc nhỏ từng bị đánh.]

[ Kì thật đánh cũng không nặng nhưng Thanh Minh lúc đó chịu không nổi.]

[ Vậy vẫn là đánh mạnh thôi.]

[...]

" Các huynh có bất mãn gì với ta hả?" Thanh Minh nở mụ cười " thân thiện" nhìn sang Ngũ kiếm.

[...Không gian cấm đán...]

" Ta chỉ là quan tâm đồng môn, không phải đánh."

Tất nhiên, nó chẳng có tác dụng gì với Thanh Minh.

" Đệ bình tĩnh.."

" Ta đang rất bình tĩnh!"

" Chít chít". Chúc các ngươi mạnh khỏe.

Ðúng lúc đó.

Rầm!

Cánh cửa bị mở ra một cách mạnh bạo tưởng chừng như muốn sập đến nơi, một nhóm ăn mày y phục rách rưới ùn ùn kéo vào.

“Các ngươi đang làm gì vậy hả?”

“Kia, kia là!”

“Dám đụng đến đệ tử của Cái Bang hả? Các ngươi đúng là điên hết rồi!”

Các môn đồ của Hoa Sơn giật mình quay đầu lại.

Hơn vài chục đệ tử Cái Bang tay cầm Ðả Cẩu Bổng tiến vào trong tửu lầu.
Nhìn những gương mặt tràn ngập nộ khí thì có vẻ như bọn họ đã biết đang có chuyện gì xảy ra ở nơi này rồi.

“Thiên địa ơi!”

“Các ngươi hành hung người khác như thế à?”

Tên ăn mày đứng bên cạnh nhìn thấy Tông Bát nằm dài trên đất thì nhăn mặt.

“…Rốt cuộc là các ngươi đang làm cái trò gì vậy hả?”

Bạch Thiên lén lút đứng dậy né sang một bên. Các môn đồ khác của Hoa Sơn dường như cũng đã nắm được tình hình, lẳng lặng lùi lại phía sau.

“Trông các ngươi hình như là đệ tử Hoa Sơn? Có đúng không?”

Bạch Thiên thở dài một hơi rồi bước ra phía trước.

“Tại hạ là Bạch Thiên Hoa Sơn.”

Bạch Thiên làm thế bao quyền,
nhưng đối phương lại không nhận lời chào hỏi ấy của hắn. Ðiều đó có nghĩa là đối phương cũng chẳng muốn giữ lễ nghĩa với hắn.

“Giải thích đi. Rốt cuộc là có chuyện gì mà các đệ tử của Hoa Sơn lại hành hung tập thể đệ tử của Cái Bang như vậy? Nếu lời giải thích không thỏa đáng thì Hoa Sơn sẽ phải hứng chịu cơn phẫn nộ của Cái Bang đấy.”

" Haiz, giờ ăn mày cũng lộng hành như vậy, đúng thật là chậc chậc chậc."

Lâm Tố Bính thuần thúc né sang một bên khi Bạch Nhi bị quăng đến.

" Đừng có bắt chước ta."

" Lần sau vẫn là đánh ở nơi khác đi, không để ai phát hiện." Đường Tiểu Tiểu chỉ ra hướng đi đúng đắn cho các vị sư huynh, sư thúc của mình.

" Vậy thì nên lấy thêm dụng cụ."

" Cử người canh chừng nữa."

" Mục tiêu cũng cần được chọn lọc kĩ càng."

" A hèm!" Huyền Tông ho khàn nhìn họ. Lúc này Ngũ Kiếm mới chỉnh lại tư thế nghiêm trang của một võ sĩ.

' Hì hì.'

Mặc dù tức giận nhưng ánh ắmt Huyền Tông lại ánh lên vẻ hiền từ.

Đã rất lâu rồi đám nhóc mới sôi nổi như vậy.

Nét mặt Bạch Thiên căng cứng lại.

“Chuyện đó…”

Ðúng ngay lúc hắn định mở miệng.

“Ầy. Tránh ra đi! Sao lại đứng cản đường người khác thế hả?”

Từ đằng sau vọng tới một giọng nói ầm ĩ.

Ngay lập tức, mấy tên ăn mày đứng chặn ở cửa ra vào đều nghiêm chỉnh đứng tránh sang một bên.

‘Trùm cuối xuất hiện hả ta?’

Bạch Thiên nét mặt đầy căng thẳng nhìn về phía cửa ra vào. Kẻ đứng trước mặt hắn hiện tại là một đệ tử sáu túi. Ở Cái Bang thân phận của hắn tuyệt đối không phải là thấp.
Nếu vậy kẻ sắp xuất hiện đây ít gì cũng phải bậc trưởng lão bảy túi trở lên… .

“Ủa?”

“Hửm?”

Nhìn thấy gã ăn mày vừa vung vẩy vừa bước vào, các môn đồ của Hoa Sơn nghiêng đầu.

Hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?

“Kẻ nào dám đụng vào tiểu tử ăn mày của bọn ta vậy? Ta sẽ cho các ngươi biết ăn mày đáng sợ… Hoa Sơn Thần Long?”

“……”

“……”

Tên vừa mới xuất hiện đúng là một tên bảy túi.

Hồng Ðại Quang, Hoa  âm Phân Ðà chủ của Cái Bang vừa nghiêng đầu vừa nhìn Thanh Minh.

[ Rén kìa.]

[ Nào đừng trêu bạn như vậy.]

[ Mới bao lâu mà mấy người quên ta như vậy! Hứ, vô tình.]

[ Trùm cuối này đứng về phía các ngươi nha.]

[ Giờ người ta là bang chủ rồi đâu còn như xưa.]

[ Ngươi không nói, ta liền quên mất.]

" Đúng đúng, Hồng Bang Chủ."

" Ta cảm thấy đệ đang khích người ta đó Thanh Minh."

" Huynh bỏ chữ cảm thấy cũng được đó."

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Ðến rồi đó hả?”

Hồng Ðại Quang hết nhìn Tông Bát đang nằm dài trên đất lại quay sang nhìn Thanh Minh. Rồi hắn nghi ngờ hỏi lại.

“Chuyện này là sao vậy? Tiểu tử đó là Tông Bát còn gì.”

“Ừ.”

“Các ngươi bảo ta đưa nó đến mà? Chuyện này… Trước tiên các ngươi giải thích ta nghe xem đã có chuyện gì?”

Bạch Thiên và Khẩu Thất giải thích đại khái tình hình.

Nghe xong, Hồng Ðại Quang nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt nặng nề.

“Là vậy sao?”

“Ừ.”

“Trước đây tên đó đã đánh ngươi hả?”

“Ừ.”

“Vậy nên giờ ngươi đánh lại hắn?”
“Phải.”

Mắt của Hồng Ðại Quang long lên sòng sọc.

“Chuyện…”

Nét mặt của hắn tỏa ra nộ khí ngùn ngụt.

“Cái tên khốn kiếp đó tính phá hủy Cái Bang luôn hả?”

Ðột nhiên Hồng Ðại Quang thi triển khinh công rồi đáp xuống đất với một tốc độ đáng kinh ngạc, Tông Bát vừa mới nhấc người dậy đã bị Hồng Ðại Quang lao ập đến đá thẳng vào mồm.

“Aaaa!”

Hắn chưa kịp hiểu đầu đuôi gì đã bị đánh ngã lăn lại ra đất.

Hồng Ðại Quang vừa thở hổn hển vừa hét ầm lên.

“Này, tên khốn kiếp! Thà là ngươi phóng hỏa đốt nhà đi! Sao? Ngươi dám đánh ai cơ? Thằng chết dẫm này, khai thật đi! Ngươi là gián điệp do Ma Giáo gửi tới để phá hoại Cái Bang phải không?”

“Aa! Phân đà chủ! Không phải… Không phải đâu ạ!”

“Cái gì mà không phải chứ? Tên khốn kiếp này, ta nói sao thì đúng là như vậy!”

[ Hồng Đại Quang học hư rồi.]

[ Gần mực thì đen, gần Thanh Minh đen hơn cả mực.]

[ Mặc dù buồn cười nhưng công nhận mắt nhìn của Hồng Đại Quang tốt thật.]

[ Ăn mày là người dùng cả đời để quan sát người khác mà.]

Hỗ Gia Danh liếc nhìn xung quanh phòng, trừ hắn ra thì mọi người đều tiếp xúc với Thanh Minh, và cũng đều... rất đen thui.

" Gia Danh à...."

" Dạ vâng."

Thanh Minh quay đầu nhìn Trường Nhất Tiếu trong khinh miệt.

' Đến thuộc hạ còn khinh ngươi.'

' Vậy sao? Ta không biết đó!'

Hồng Ðại Quang trợn trừng mắt dẫm lên người Tông Bát.

Các môn đồ của Hoa Sơn đang yên lặng quan sát tình hình thì cũng bắt đầu hợp sức với Hồng Ðại Quang tiếp tục đạp lên người Tông Bát.

Tự nhiên lại thành Hoa Sơn và Cái Bang hợp lực với nhau.

Các đệ tử của Cái Bang lúc nãy còn khí thế ngùn ngụt ùn ùn kéo nhau tới giờ cũng chỉ có thể đứng yên lặng  như gà mắc dây thun mà quan sát khung cảnh kỳ quái  này.

‘Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?’

‘Ta cũng không biết.’

‘Rõ ràng… Rõ ràng là có chuyện gì đó.’

Người thì bị đánh.

Người thì hùa vào đánh

Người thì đứng nhìn.

Nhìn thấy sự phối hợp ăn ý đến kỳ lạ của cả hai bên, Thanh Minh bực dọc mở miệng.

“Ơ, ơ này.”

Các người đừng đánh nữa.

…Cứ thế này thì chết người thật đấy.

Ðúng là quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

[ Đây chắc là lần đầu có người thay Thanh Minh đánh nhau.]

[ Không. Là đông quá Thanh Minh không chen vào được.]

[ Ngươi ta là bé con nhỏ bé à nha.]

[ Ngươi là đạo sĩ không phải quân tử đâu Tahnh Minh.]

Tuyết Duy Bạch gật đầu nhìn màn hình.

' Nhất định Băng Cung cũng sẽ phối hợp với Hoa Sơn tốt như vậy.'

Lâm Tố Bính cạn lời nhìn hắn.

' Không hiểu sao cứ có cảm giác không tốt.'
____________________

Lời tác giả:

Lâu lâu không nhìn, phát hiện vừa tròn  1 tuần không đăng bài. Nhưng lại sắp thi giữa kì nên quyết định hoãn thêm một thời gian để ôn thi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro