9

Con thuyền chậm chậm tiến lại gần bờ sông.

Nhìn Trường Nhất Tiếu đang đứng trên thuyền, một cảm giác khác lạ dâng trào trong lòng Nhuận Tông.
Thật là kỳ quái. Cho dù là đang nói chuyện gì hay đang trong hoàn cảnh nào, ngay khoảnh khắc con người kia xuất hiện, mọi thứ đều sẽ bị đảo lộn.
Dù là khi trông thấy hắn ta trong quá khứ tại Hoa Sơn hay là gặp lại tại lối vào Đại Sơn. Thậm chí là khi chạm trán tại Mai Hoa Đảo cũng như vậy.

"Haha, không ngờ ngươi lại đánh giá ta cao vậy đó. Làm bổn quân cảm thấy thật rất vịnh hạnh."

Cơn rùng mình chạy dọc khắp người của Nhuận Tông như có con rắn đang bò quanh hắn. Nhuận Tông lắp bắp:

" V..vậy sao?"

Trường Nhất Tiếu không trả lời thay vào đó là giọng của Chiêu Kiệt:

" Tự dưng hi không lại xuất hiện con công đực màu đỏ ai chẳng chú ý."

" Phụt."

Mọi người cố gắng khống chế để không cười thẳng vào mặt Trường Nhất Tiếu. Nhưng ai nấy đều đồng tính vời lời của Chiêu Kiệt. Ngay cả Nhuận Tông cũng không đánh vào đầu hắn như mọi khi. Tuy nhiên, trong không gian vẫn ngập bởi tiếng cười của Thanh Minh.

" Hahahahahahha hahahahah ....."

Hỗ Gia Danh lén nhìn qua gương mặt của Trường  Nhất Tiếu. Cũng không biết là tốt hay xấu gã vẫn đang cười

Nhuận Tông đã nghĩ rằng hắn có cảm giác đó là vì hoàn cảnh gặp Trường Nhất Tiếu đều đang vô cùng cấp thiết. Nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu ra rồi. Trường Nhất Tiếu là kẻ có thể thay đổi bầu không khí chỉ bằng sự tồn tại của bản thân.

Trong bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ có thể rung chuyển mạnh mẽ bất cứ khi nào, Trường Nhất Tiếu từ từ giơ tay lên.

Bàn tay được giấu dưới ống tay áo rộng và hoa lệ từ từ lộ ra và chiếc nhẫn ngũ sắc của hắn đã làm Nhuận Tông hoa mắt.

[Đây gọi là khí thế của quân vương.]

[ Aaaa, Tiếu ca anh đẹp gá...trai quá đi.]

[ Tôi ngửi thấy mùi tiền .]

[ Mới vậy mà đã hoa mắt, thì Nhuận Tông chắc chắn chưa thấy gia sản của Thanh Minh rồi.]

[ Thanh Minh không có tiền đâu. Nhưng sư huynh của hắn có tiền.]

[ Sàn nhà còn được lát bẳng cẩm thạch thì nhẫn của Trường Nhất Tiếu là cái thá gì hahaha.]

Suy nghĩ lần nữa bại lộ khiến Nhuận Tông ngượng chín mặt. Song, may mắn làm sao khi bình luận xuất hiện, tiêu điểm chú ý trở thành Thanh Minh.

Ai cũng có điều muốn nói nhưng thông tin quá nhiều chẳng ai biết nên nói từ đoạn nào. Những lúc như vậy thì ai cũng cần có một Chiêu Kiệt bên cạnh.

" Ta tưởng đệ là ăn mày?"

"...Ta cũng từng tưởng huynh là ăn mày."

Tần Kim Long ngồi không xa nghe vậy liền trợn mắt.

' Thể loại môn phái gì đây?'

“Chuyện này....”

Trường Nhất Tiếu dùng tay che miệng chỉ để lộ ra đôi mắt cong cong.

“Hình như bổn quân đến không đúng lúc lắm thì phải?”

Đó là một lời nói không có gì kỳ lạ.
Vậy nhưng nó lại đem lại cảm giác ngượng ngùng. Những lời bình thường khi được xuất phát từ miệng Trường Nhất Tiếu đều có cảm giác rất vi hòa tựa như Phật Tử đang chửi mắng Đức Phật vậy.

" Bần tăng không có các thí chủ đừng nhìn ta như vậy?"

" Việc ngươi ăn thịt là đủ để Đức Phật tức chết rồi."

Trường Nhất Tiếu xuống thuyền rồi chậm rãi bước về phía bọn họ.

Boẹt.

Âm thanh tiếng bước chân của hắn ta khi giẫm lên nước vang lên một cách rõ ràng.

Trường Nhất Tiếu dừng chân ở một khoảng cách phù hợp, sau khi thể hiện lễ nghĩa nhẹ nhàng hướng về phía Huyền Tông, hắn ta bắt đầu nói.

“Nếu như mọi người đang có tâm sự riêng thì....bổn quân sẽ quay lại sau. Bổn quân là một người khá có ý tứ đấy.”

Trường Nhất Tiếu nở một nụ cười như thể đang mỉa mai.

[ Xin lỗi vì đã cười.]

[ Không phải, khóe miệng ta cứ hướng lên thôi.]

[ Tà phái này có văn hóa à nha!]

[(ФωФ)]

Bạch Thiên nổi giận trong vô thức định lao về phía hắn ta, nhưng giọng nói thản nhiên của Thanh Minh đã nhanh hơn một bước.

“Nếu như là một kẻ có ý tứ thì lẽ ra không nên một mình vác cái mặt trắng trẻo đó đến đây thì phải?”

“Hửm?”

Thanh Minh cười lộ răng.

“Nếu không thì? Chẳng lẽ cái đầu kia đã chán ngấy cái cơ thể chết tiệt của nhà ngươi và đang muốn tách rời khỏi nó?”

“Haha”

Trường Nhất Tiếu bật cười.

“Đừng có nổi nóng như vậy chứ. Chúng ta cũng đã quen biết khá lâu rồi mà nhỉ?”

Ngũ Kiếm nghiến chặt răng. Vậy nhưng biểu cảm của Thanh Minh vẫn không có một chút thay đổi nào. Hắn chỉ lạnh lùng tiếp tục nói.

“Xin lỗi nhưng hãy hiểu cho lập trường của bọn ta. Chỉ riêng việc thở cùng bầu không khí với một tên khốn như ngươi thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người không chịu nổi rồi”

“Nhà ngươi nói vậy làm bổn quân buồn đó”

“Vì vậy mà nhanh nhanh lên. Rốt cuộc thì nhà ngươi muốn nói gì?”

[Mặt trắng vs răng trắng.]

[ Kĩ năng chửi người của Thanh Minh thật lợi hại, còn không cần nói tục nữa.]

[ Ừ lâu lắm, nên để ta chém đầu người đi.]

Lâm Tố Bính nhướng mày.

" Ngài sớm biết là hắn sẽ đến sao."

Không chỉ đích danh nhưng mọi người đều viết hắn hỏi ai.

" Ta nào có lợi hại như vậy."

Thanh Minh ngã người ra ghế như hằng ngày ngồi bắt tréo chân. Bộ dạng ung dung tự tại nhưng khiến Lâm tố Bính cảm giác đang bị khinh bỉ.

Đường Quân Nhạc tặng hắn một ánh mắt đồng tình.

Nụ cười của Trường Nhất Tiếu ngày càng rộng ra. Tất cả mọi người đều cắn chặt môi trong vô thức trong bầu không khí đầy mùi gian xảo này.
Sự hiện diện của Trường Nhất Tiếu với trường bào huyết sắc trong cảnh đêm bên cạnh bờ sông thật uy áp. Nó mạnh mẽ hơn bất cứ hình ảnh nào mà hắn ta từng cho bọn họ thấy cho đến thời điểm này.

“Nhà ngươi biết tình hình rồi chứ?”

“Nhờ ai đó đã tốt bụng truyền tin đến”

Trường Nhất Tiếu nhún vai một cách quá lố trước lời nói của Thanh Minh.

“Khá là đau đầu đấy”

Thanh Minh vẫn im lặng. Nhưng có vẻ như Bạch Thiên không thể chịu đựng được cơn tức giận đang sôi sục được nữa.

“Nhà ngươi luôn tự cho rằng bản thân tài giỏi lắm kia mà? Vậy mà lại mò đến đây bởi vì không cáng đáng nổi một Ma Giáo ư? Có vẻ như Tứ Bá Liên cũng chẳng ra làm sao thì phải?

Ngũ Kiếm đồng loạt quay sang nhìn Bạch Thiên với ánh mắt kinh ngạc. Bọn họ đều đang ôm một bụng phẫn nộ với Trường Nhất Tiếu nhưng chẳng một ai có gan dám mỉa mai hắn ta cả.

Nhưng có vẻ như Bạch Thiên không hề bị sự tồn tại của Trường Nhất Tiếu đè nén thì phải.

Không, rất có thể hắn đã cố gắng phản kháng lại sự đè nén đó. Bởi vì Bạch Thiên vốn dĩ là một con người như vậy.

Lý Tống Bạch kinh ngạc nhìn gương mặt quen thuộc trên màn hình. Hắn chợt nhận ra ngươi kia thật sự là đệ đệ của Tần Kim Long. Đẹp đẽ nhưng có gai, chọc vào tất bị thương.

Còn Tần Kim Long thì đang cố gắng không cho bản thân thở dài.

' Đến Trường Nhất Tiếu nó còn cắn được thì việc vác Đồng Long về nhà gần như là chuyện trong mơ.'

“Chậc chậc”

Trường Nhất Tiếu nhìn Bạch Thiên bằng khuôn mặt rất không hài lòng rồi chuyển hướng nhìn về phía Thanh Minh.

“Lũ trẻ ở Hoa Sơn thật chẳng có phép tắc gì cả. Dám xen vào khi người lớn đang nói chuyện kia đấy. Không phải là ngươi nên nổi nóng một chút sao?”

“Vậy là nhà ngươi lại không biết rồi”

“Hả?”

“Hoa Sơn chỉ dạy rằng phải giữ lễ nghĩa với những người đáng được như vậy mà thôi”

“....”

“Thà giữ lễ nghĩa với một con cẩu đi ngang qua còn hơn là giữ lễ nghĩa với nhà ngươi đấy”

“Hừm. Thì ra ngươi đang bảo bổn quân không bằng cả một con chó”

“Khả năng nghe hiểu của ngươi đúng là không tệ”

[ Trường Nhất Tiếu hình như rất vui vẻ. Mỗi lần gặp, ta cảm giác đều điên hơn trước.]

[ Không phải tự nhiên đâu, do hắn gặp Thanh Minh đó.]

[ Chính hay tà gặp Thanh Minh cũng đều Occ mà thôi.]

[ Giờ ta chỉ mong Thiên Ma xuất hiện mau mau một chút cho 2 người họ hợp tác hoặc chờ thêm mấy trăm năm nữa cho Thanh Minh chuẩn bị kĩ càng rồi xuất hiện là được.]

[ Đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.]

Thiên Ma...

Gân trán Thanh Minh nổi lên khi nghe được cái tên này. Sự căm hận, chán ghét và phẫn nộ khiến Trường Nhất Tiếu trong vô thức ghen tị với kẻ ngay cả bóng dáng còn chưa xuất hiện kia.

Trường Nhất Tiếu khẽ nhếch khóe miệng lên và cười. Bạch Thiên dồn sức mạnh vào bàn tay cầm kiếm trong vô thức.

Vậy nhưng Trường Nhất Tiếu chỉ nhún vai như thể chuyện đó không hề quan trọng.

“Đúng là người Chính Phái tao nhã đến chửi cũng tao nhã. Có cần đánh giá bổn quân cao như vậy không?”

“....”

“Nói thật lòng là bổn quân cảm thấy rất cảm kích đấy”

“Đúng là cái mỏ không xương”

Nụ cười trên miệng hai người bọn họ ngày càng rộng ra. Chỉ có ánh mắt bọn họ nhìn nhau là vẫn sắc bén như lưỡi kiếm.

[ Mặt anh dày vậy hèn gì không dùng đến giáp XD]

[ Nói như ngươi thì đúng là cả đời không dùng thật.]

[ Chắc Thanh Minh cũng giật mình lắm trước độ mặt dày của Tiếu Ca.]

' Tiếu ca.???'

Hỗ Gia Danh rất tò mò những người kia đang nghĩ cái gì trong đầu vậy. Không sợ chết sao?

“Không thể cáng đáng nổi một Ma Giáo....”

Trường Nhất Tiếu lặp lại lời nói của Bạch Thiên ban nãy rồi thở dài.

“Hầy.... Câu nói đó không sai. Chuyện đó là sự thật. Nhưng mà....”

Hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh và Bạch Thiên ở phía đối diện bằng đôi mắt lạnh lùng.

“Các ngươi phải biết rằng. Khi bọn ta không thể cáng đáng được Ma Giáo, thì kẻ bị chết cháy không chỉ có mỗi một mình bọn ta đâu. Ngọn lửa đó....sẽ thiêu rụi toàn thể Trung Nguyên này. Băng qua Trường Giang, Hà Nam và đến cả Thiểm Tây”

“Đừng sủa nữa mà mau đi vào vấn đề chính đi. Rốt cuộc nhà ngươi muốn gì?”

Chiêu Kiệt khi đó căn bản không hiểu rõ hai tên quái vật đó đang nói gì nhưng ở hiện tại ở một vị trí, góc độ khắc hắn cảm viacs mình đang thông mimh hơn. Điều này làm hắn rất vui và Nhuận Tông thấy hắn nên đánh hắn.

Lý Tố Bính gật đầu trước lời của Trường Nhất Tiếu, ánh mắt xanh lộ rõ vẻ hiểm độc. Hắn chán ghét kẻ vừa mạnh vừa có não này.

Đứng trước câu hỏi của Thanh Minh, nụ cười trên môi Trường Nhất Tiếu lan rộng đến mức không thể tin được.

“Bổn quân không cần nhiều. Một thanh kiếm là đủ rồi”

“Kiếm ư?”

Trường Nhất Tiếu từ từ gật đầu.

“Rất khó để giải thích nhưng mà thanh kiếm của bổn quân không thể xuyên thủng được tên khốn đó thì phải”

Khuôn mặt Thanh Minh ngay lập tức trở nên cứng ngắc.

“Vì vậy mà bổn quân cũng chẳng còn cách nào khác. Dù là rất nguy hiểm nhưng bổn quân đành phải mượn một thanh kiếm sắc bén. Để có thể cắm nó vào cổ của tên điên Giáo Chủ kia....”

Trường Nhất Tiếu cong cong đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

“Và đó phải là một thanh kiếm cực kỳ sắc bén”

Khuôn mặt Thanh Minh lạnh lẽo vô ngần.

" Ngươi biết gì đúng không?" Đường Quân Nhạc hỏi. Khuôn mặt của Thanh Minh trên màn hình, có lẽ là do nhìn từ phía ngoài cuộc nên ông đánh giá rất rõ được suy nghĩ của hắn, nói rằng: Thật ngoài dự đoán.

" Cứ nhìn tiếp đi." Thanh Minh lười trả lời, hắn cảm giác màn hinh tự trả lời được thay hắn.

Ngay từ đầu hắn đã dự đoán được rằng Trường Nhất Tiếu sẽ đến đây để cầu cứu.

‘Bởi vì hắn là Tà Phái’

Nếu như đó chỉ là một tên Ma Giáo tầm thường thì bọn chúng có thể tự xử lý được. Nhưng theo như lời của Trường Nhất Tiếu thì nếu như Giáo Chủ xuất hiện và đó là Giáo Chủ ‘thực sự’ như Thanh Minh từng biết thì lũ Tà Phái tuyệt đối không thể nào tóm được hắn ta.

Bởi vì Ma Công khi đạt đến một cảnh giới nào đó thì hoàn toàn có thể nghiền nát Tà Công.

Nếu như tượng trưng cho Chính Phái là hiệp nghĩa, tượng trưng cho Tà Phái là lòng tham thì tượng trưng của Ma Đạo là ác ý (惡意)

Không phải là ác ý đối với Tà Phái mà là ác ý đối với con người.

Mặc dù ngay cả đến Thanh Minh cũng không thể nào hiểu được cái nguyên lý đó. Nhưng hắn biết Ma Công có khả năng đè nén phần lớn các loại võ công thông thường để kẻ sử dụng nó không thể nào phát huy được thực lực chân chính.

Trong quá khứ, bọn họ đã phải thông qua rất nhiều trận chiến khốc liệt mới nhận ra được sự thật ấy.

Nhưng mà....

‘Hắn ta chưa từng đối mặt trực diện với Giáo Chủ nhưng lại có thể nắm bắt được điều đó chỉ bằng suy luận ư....’

Thanh Minh không muốn thừa nhận. Nhưng Trường Nhất Tiếu đúng là một tên khiến cho người khác phải nổi da gà.

Vậy nhưng điều đáng sợ hơn việc hắn có thể dùng cái đầu để nắm bắt tất cả mọi thứ, đó là hắn không hề có chút nghi ngờ nào về suy nghĩ của bản thân mà có thể dứt khoát chạy đến đây.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của mọi người. Bất luận luận là năng lực của hack game của ma công hay đầu đầu óc của Trường Nhất Tiếu đều khiến họ cảm giác như trên cổ đang kề một lưỡi dao sắc lạnh.

Vừa đúng lúc tiếng cười của Trường Nhất Tiếu vang lên.

" Hahahahaha. Được Hoa Sơn Kiếm Hiệp khen ngợi đúng là phúc khí của bổn quân."

Hắn cười sảng khoái như bao lần và cũng như là hắn chưa bao giờ được cười.

Huyền Tông, Đường Quân Nhạc và Lâm Tố Bính bất giác cùng chung một suy nghĩ.

'Kẻ thủ của họ vẫn còn rất nhiều và rất mạnh!'

“Một thanh kiếm sắc bén ư....”

Thanh Minh đang chìm trong những suy nghĩ thì cười lộ ra hàm răng trắng dã.

“Ta không biết một tên Tà Phái ngu ngốc thì có thể hiểu được điều này hay không. Nhưng danh kiếm cũng đòi hỏi tư cách của kẻ cầm nó”

“Hả?”

“Còn nhà ngươi thì không có tư cách để chạm vào một danh kiếm”

“Vậy ư?”

Trường Nhất Tiếu cười khúc khích. Một sự mỉa mai nhẹ khẽ lướt qua khóe miệng của hắn ta.

“Hoa Sơn Kiếm Hiệp, chúng ta hãy dừng việc so sánh ở đây thôi”

“....”

“Bổn quân cần ngươi để chém đầu tên điên đó. Nếu như càng kéo dài thời gian thì tình hình sẽ ngày một xấu đi. Ngươi nên sớm đưa ra quyết định”

“Ngươi nghĩ ta sẽ bắt tay với một kẻ như ngươi ư?”

“Không. Không. Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Không phải như vậy đâu”

Trường Nhất Tiếu lắc đầu.

“Chuyện này không phải là bắt tay. Ngươi chỉ là đối phó với Giáo Chủ theo cách của ngươi. Còn bổn quân thì đối phó với Giáo Chủ theo cách của bổn quân mà thôi”

“.....”

“Không phải là ngươi đã quên rồi đó chứ? Ngươi vẫn nợ bổn quân một ân tình?”

[ Nói làm gì cho người ta nhớ lại thêm đau...]

[ Nói làm chi cho ngày nhớ đêm sầu...]

[ Shut up.]

[ Người ta đang vui im cái gì mà im(-_- )]

[ Tiếu Ca không nhắc là ta quên mất luôn hắn cũng có ở đó.]

[ Thôi thì cũng may mắn không ai tò mò, nếu không thân phận của Thanh Minh sẽ lộ mất.]

[ Hắn chuẩn bị sẵn kịch bản rồi mà?]

[ Hắn không biết diễn kịch. Mà nếu tin thì ....Huyền Tử Bối?]

[ Ừ, Thanh Minh sẽ ngang hàng với Huyền Tông. Có điều ổng không nghe hắn giới thiệu.]

Đường Tiểu Tiểu đang uống nước nghe vậy liền sặc ra. Lưu Lê Tuyết im lặng xoa lưng nàng nhưng gương mặt cũng hơi trắng rõ ràng là khá bất ngờ.

Không chỉ họ mà Những người còn lại cũng tỏ sẽ sợ hãi. Nếu Thanh Minh mà ngang hàng với Huyền Tông khẳng định Hoa Sơn sẽ đổi thành Hoa Sơn Trại thật mất.

' Tạ ơn trời Phật.'

' Nếu vậy ta phải cúi đầu trước hắn?'

' Ta sẽ gọi thằng bé là sư đệ?'

' Hắn sẽ bóc lột ta nặng hơn.'

' A di đà phật.'

' Nguyên Thủy Thiên Tôn.'

" Đó là nơi nào? Và ngươi nợ chuyện gì?"

Đường Quân Nhạc cắt đứt những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu họ. Câu hỏi của hắn cũng gợi lên thắc mắc từ những người không biết chuyện.

Ngay lúc Ngũ Kiếm đang tìm lời giải thích thì hệ thống lên tiếng.

[ Ta sẽ giải thích sau.]

Một câu trả lời thỏa đáng nhưng đối với Thanh Minh đây không khác gì lời uy hiếp cả. Coi như dấu đi mấy thứ thì với não của đám người nay đuôi của hắn sớm muộn cũng bị bắt.

' Chết tiệt.'

Thanh Minh nghiến răng. Bờ vai của Trường Nhất Tiếu rung lên như thể hắn đang nhịn cười.

“Làm sao? Đừng nói là ngươi định quỵt nợ với một tên Tà Phái tầm thường đó nhé?”

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu bằng đôi mắt lạnh lùng.

“Nếu vậy thì sao?”

“Hả?”

Khi Trường Nhất Tiếu nghiêng nghiêng đầu, Thanh Minh chỉ đáp lại một cách thản nhiên.

“Nếu như ta nói với tên Tà Phái ngươi rằng ta chẳng có nợ nần gì sất thì ngươi định thế nào? Quỳ gối xuống cầu xin à?”

“Quỳ gối? Hahahahhaha”

Trường Nhất Tiếu đột nhiên cười lớn một cách cuồng loạn.

Tiếng cười chứa nội lực của hắn ta vang vọng khắp Trường Giang. Ngũ Kiếm chao đảo khi phải đón nhận khí thế đó từ hắn ta.

“Quỳ gối? Quỳ gối ư? Bá Quân Trường Nhất Tiếu ta? Hahahahahahaha!”

Trường Nhất Tiếu cười đến chảy ra nước mắt. Đống đồ trang sức trên người hắn ta lắc lư một cách ầm ĩ. Đó là một cảnh tượng đáng sợ một cách kỳ lạ.

Trường Nhất Tiếu sau khi cười một hồi lâu thì chuyển ánh nhìn về phía Thanh Minh. Bên trong đôi mắt hắn tràn ngập quỷ khí. Huyết sắc trong đôi mắt hắn tỏa sáng một cách kỳ lạ trên nền da trắng bóc không có lấy một tia máu.

“Nhà ngươi đang bảo Bá Quân Trường Nhất Tiếu quỳ xuống cầu xin ư?”

“....”

“Phải vậy không?”

Khuôn mặt Thanh Minh đã trở nên cứng ngắc. Vậy nhưng nụ cười trên môi Trường Nhất Tiếu vẫn vô cùng tự tại.

“Nếu như ngươi muốn bổn quân sẽ làm vậy cho ngươi”

Bịch.

Trường Nhất Tiếu tiến một bước về phía Thanh Minh.

“Qùy gối”

Thêm một bước nữa.

“Và dập đầu xuống đất”

Khoảng cách giữa Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu đã gần đến mức có thể chạm tay vào nhau.

“Nếu cần thêm....”

Trường Nhất Tiếu - kẻ đã tiến đến gần Thanh Minh, thì thầm bằng giọng nói chứa đựng nhiệt khí một cách kỳ lạ.

“Bổn quân thậm chí có thể liếm đôi giày đó và cầu xin. Làm ơn hãy giúp bổn quân. Làm ơn. Làm ơn. Làm ơn”

[ Mau truyền thái y!!!]

[ Bớ người ta U40 dụ U20 kìa. Bắt cóc trẻ em kìa!!!]

[ Âu mai gót!!! Mặt anh làm bằng sắt hay sao vậy Tiếu ca.]

Nhuận Tông nhanh chóng che tai của Tống Duy bạch lại còn Lưu Lê Tuyết che mắt thằng bé.

Tuệ Nhiên kho khan lúc đó thấy bình thường lắm sao giờ nó lạ vậy?

A di đà phật!

A di đà phật!

Đường Quân Nhạc và Lâm Tố Bính nhìn Trường Nhất Tiếu với ánh mắt khinh thường.

Còn Thanh Minh cong môi.

' Mấy người nay sao vậy?'

Bạch Thiên chứng kiến cảnh tượng đó như bị huyễn hoặc vô thức lùi lại phía sau.

Đến lúc này toàn bộ lông trên cơ thể hắn đã dựng đứng cả lên.

Đầu óc hắn hiểu rằng tất cả hành động đó đều là sự phóng đại quá khích của Trường Nhất Tiếu. Nhưng hiểu và chấp nhận là hai việc hoàn toàn khác nhau. Chỉ cần nghe thấy giọng nói đó thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy sợ hãi như thể đang có một con độc xà quét qua toàn thân mình vậy.

‘Rốt cuộc thì cái tên khốn kia....’

Bịch.

Trường Nhất Tiếu bước thêm một bước cuối cùng rồi nhìn xuống khuôn mặt của Thanh Minh.

“Nếu như ngươi muốn, bổn quân sẽ làm tất cả mọi thứ. Như vậy đã đủ chưa?”

Ngay lúc ấy.

Thanh Minh vươn tay ra nắm lấy cổ áo của Trường Nhất Tiếu và kéo xuống. Cơ thể Trường Nhất Tiếu uốn cong và tầm nhìn của hai bên được điều chỉnh.

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trường Nhất Tiếu rồi gầm gừ.

“Nghe cho rõ đây tên khốn”

“....”

“Trả nợ gì đó cũng tốt thôi. Bởi vì cho dù ngươi không nhờ vả thì ta cũng sẽ đi bằng chính đôi chân của mình. Vì vậy mà ngươi hãy biết rõ một điều. Ta cũng vậy mà Hoa Sơn cũng vậy. Bọn ta không hành động vì những cử chỉ của nhà ngươi”

Bịch.

Thanh Minh đẩy vào ngực Trường Nhất Tiếu một phát. Trường Nhất Tiếu mỉm cười lùi lại vài bước.

“Tất nhiên là như vậy rồi”

“Chuẩn bị cho đàng hoàng vào. Nếu muốn cáng đáng được bọn ta thì các ngươi cũng phải vất vả một chút đấy”

“Tất nhiên....”

Trường Nhất Tiếu cười cười, hắn đang định gật đầu bỗng khựng lại trong giây lát. Và rồi hắn nhìn vào Thanh Minh với đôi mắt ngập tràn nghi vấn.

“Bọn ta?”

“Phải. Bọn ta”

“....”

“Ngươi bảo cần thanh kiếm chém đầu Giáo Chủ đúng chứ?”

“Đúng vậy”

“Bọn họ....”

Thanh Minh hếch cằm về phía sau.

“Chính là thanh kiếm đó”

Giọng nói đó đã đi sâu vào tai Bạch Thiên một cách rõ ràng. Hắn ta nắm chặt nắm đấm trong vô thức.

“Nhìn không sắc lắm thì phải?”

“Ngươi có thể trông đợi”

Thanh Minh cười lộ răng

“Ta sẽ trực tiếp rèn kiếm. Để nó có thể chém đầu Giáo Chủ. Và một ngày nào đó sẽ là chém cái đầu của ngươi”

“Thật đáng mong đợi”

Trường Nhất Tiếu nhìn Ngũ Kiếm với đôi mắt lạ lẫm. Hắn ta nở một nụ cười kỳ lạ như thể đã đoán ra được ý nghĩa của những lời Thanh Minh vừa nói.

Một lúc sau, hắn quay đi như thể mọi chuyện đã kết thúc.

“Xuất phát lúc bình minh”

“....”

“Vậy nên....hẹn gặp lại nhé. Lũ nhãi ranh Chính Phái”

Trường Nhất Tiếu di chuyển một cách chậm rãi từ từ cách xa bọn họ như cái cách mà hắn đến.

Không khí rốt cuộc cũng nghiêm túc trở  lại. Màn hình rối đi, bọn họ biết kế tiếp lại là lựa chọn mới.

Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra....

_______

Tác giả:

Tôi tính viết xong trong một tuần rồi đăng nhưng không ngờ lại tốn thời gian như vậy.

Kế tiếp chắc sẽ còn lâu hơn vì tôi là học sinh cuối cấp.

Nhưng sẽ không drop, thật đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro