Chương 12: Địa ngục.
Bầu không khí lại một lần nữa trở nên im ắng và nặng nề hơn hẳn.
Vốn dĩ cũng không đến mức trở nên như này đâu. Nhưng khi thấy rõ biểu cảm của Thanh Minh, không ai trong Thiên Hữu Minh nói nổi một lời.
Thanh Minh lúc này trông thật yếu ớt. Hắn cúi gằm siết chặt cổ áo, không nói một lời.
Huyền Tông và Vân Kiếm ngồi bên cạnh còn khó có thể nhìn ra được bờ vai đang run rẩy của hắn.
Họ cứ nghĩ sống với Thanh Minh mấy năm qua, dù không quá nhiều nhưng họ cũng đã phần nào hiểu rõ về hắn. Nhưng hôm nay tất cả mới nhận ra rằng, họ chưa từng hiểu Thanh Minh, dù chỉ là một chút.
Kí ức về hai vị sư huynh đệ Thanh Vấn và Thanh Minh sư tổ rất cảm động. Tình cảm của sư huynh dành cho vị sư đệ của mình đáng ngưỡng mộ biết bao.
Đến cả Tiểu Tiểu cũng nức nở khóc trước cảnh ấy luôn rồi.
Nhưng họ cảm nhận được, cảm xúc của Thanh Minh không giống với họ một chút nào.
Hắn đang đau đớn.
Tại sao lại thế.
"Thanh Minh..."
Nghe thấy Huyền Tông lo lắng gọi mình, hắn đưa hai bàn tay lên xoa nhự mặt, trưng ra đôi mắt đỏ ửng rồi cười.
"Tiếp tục thôi."
[Danh sách đã được cập nhật.]
1, Ta muốn sống.
3, Trở về Hoa Sơn.
4, Trải lòng 2.
5, Cô độc.
6, Ta xin lỗi.
12, Yếu đuối.
15, Đại Hoạt Phật.
16, Giác ngộ.
Giây phút nhìn thấy hai chữ 'Giác ngộ' trên màn hình. Các đệ tử Hoa Sơn không rét mà run lên cầm cập giữa biển người.
"Ta có dự cảm không lành."
"Đệ...Đệ cũng thế..."
"Ôi bụng của ta,...sao tự dưng lại quặn lên vậy?"
Các đệ tử Hoa Sơn không ngừng lầm bầm than vãn khiến các môn phải khác không hiểu ra làm sao.
Đến cả Bạch Thiên cũng thắc mắc, lo lắng nhìn đệ tử Hoa Sơn đang run rẩy.
"Mọi người sao vậy?"
Huyền Linh mặt đầy chấm hỏi nhìn Huyền Tông và Huyền Thương.
"Ơ sư huynh sao thế, sao lại giống bọn nhỏ thế kia."
Huyền Tông toát mồ hôi.
"...Ta cũng không biết nữa..."
Nhìn thấy ngũ kiếm và Bạch Thương trưng ra gương mặt không hiểu chuyện gì, Huyền Tông mới rùng mình một cái.
"...Không, không lẽ...!"
Các đệ tử khác cũng nhận ra rồi.
"Á!"
"Đừng! Làm ơn!"
Bạch Thương vỗ vai Quách Hoài ngồi bên cạnh hắn.
"Đệ sao vậy?"
"Mọi người sao thế?"
"Ơ?"
Quách Hoài run cầm cập.
"Các sư huynh lúc đó rời đi rồi nên không biết đâu..."
"Ác mộng. Đúng! Là ác mộng!"
"Ác mộng của Hoa Sơn!"
Nhìn thấy phản ứng dữ dội của các sư thúc sư huynh, Thanh Minh bĩu môi.
"Ơ cái gì chứ? Ta thấy ta làm khá tốt đấy chứ? Hê hê, chọn nó để làm gương cho những người ở đây nhé Thái Thượng Chưởng môn nhân?"
Huyền Tông ngỡ ngàng nhìn hắn "Làm gương...?"
"Vâng! Con sẽ chọn nó, để mọi người cùng chứng kiến thấy một đạo nhân thực thụ nhé!"
Hắn phổng mũi.
"Ta chọn số 16!"
Những người biết rõ sự việc đồng loạt đông cứng, họ ôm bụng, ôm mặt mà lẩm bẩm một cách dị hợm.
Dường như hồn của họ đang bay ra từ miệng rồi.
[Huyền Tông cầm tách trà chầm chậm bước ra hiên rồi ngồi xuống.
Tiếng chim non kêu khóc từ đâu vọng tới. Cơn gió lành lạnh sượt qua
kẽ tay.
Khói trà bốc lên. Huyền Tông lặng lẽ ngẩng nhìn bầu trời xa xăm.
'Thật là tĩnh mịch.'
Đạo Tràng Thanh Tịnh. Có lẽ từ này rất hợp với Hoa Sơn bây giờ. Không khí trong lành phủ xuống ngọn núi tĩnh mịch.
Huyền Tông cũng bất giác cảm thấy bình yên.
'Ơ?'
Khoan đã.
Tĩnh mịch ư?
Huyền Tông quay đầu nhìn sang bên cạnh.
'Tĩnh mịch ư?'
Hoa Sơn á?
Ông ta lại nghiêng đầu cố gắng lắng nghe. Nhưng tất cả những gì ông ta nghe được chỉ có tiếng kêu của những con chim non.
Không có tiếng hô khí thế của các đệ tử, cũng không có tiếng hét như muốn giết người.
Hoa Sơn tĩnh lặng như thể chẳng còn ai ở lại.
'Đây không phải là tĩnh mịch.'
..Phải là thê lương mới đúng. Một Đại Hoa Sơn Phái thanh thế danh chấn giang hồ tựa như mặt trời giữa trưa sao có thể yên ắng như đã lụi tàn?
'Không lý nào lại có chuyện đó được?'
Tất nhiên không phải lúc nào Hoa Sơn cũng ồn ào. Bởi mỗi khi Thanh Minh kéo đám đệ tử ra ngoài, Hoa Sơn lại có những khoảng thời gian tĩnh lặng, mặc dù không tới mức này.
Nhưng chẳng phải bây giờ Thanh Minh vẫn còn ở Hoa Sơn sao?
Nếu Thanh Minh và sự tĩnh lặng tồn tại cùng một lúc, thì chẳng nào dầu được hòa tan vào nước, hay mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện cả.
'Kh, không lẽ?'
Huyền Tông sởn gai ốc đứng bật dậy.
"Có khi nào nó đã trốn khỏi Hoa Sơn không?"
Huyền Tông đã cử vài người tới giám sát hắn vì lo ngại chuyện đó sẽ xảy ra. Mặc dù những người đó không thể ngăn cản hắn, nhưng ít ra, họ có thể biết khi nào thì hắn biến mất. Và nếu chuyện đó xảy ra, chắc chắn phải có người tới báo cho Huyền Tông rồi.
".......Điều đó có nghĩa là nó vẫn còn ở Hoa Sơn."
Huyền Tông đắn đo một hồi. Gương mặt ông ta dần cứng đờ.
"Không. Không được! Ta phải tận mắt xác nhận mới được."
Huyền Tông đặt tách trà đã nguội lạnh xuống rồi nhanh chóng chạy đi. Ông ta xông thẳng tới Bạch Mai Quan, mở toang cửa.]
"Chết tiệt, sắp tới rồi!"
"Tiểu Tiểu, thuốc! Đưa ta thuốc dạ dày!"
Đường Tiểu Tiểu luống cuống phân phát thuốc cho các vị sư thúc sư huynh, rồi nhìn Lưu Lê Tuyết.
Lưu Lê Tuyết nói "Ta cũng không rõ chuyện gì nữa."
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đồng ý.
"Có vẻ đây là lúc chúng ta tới chỗ Thủy Lộ Trại mà Thanh Minh không được phép đi theo."
"Nó đã làm gì vậy?"
"Trông Thái Thượng Chưởng môn nhân như đang sợ gì ấy."
"Trưởng lão nữa..."
"Ta có cảm giác không lành..."
[Các Thanh Tử bối đang tụ tập tại gian chính của Bạch Mai Quan ngạc nhiên nhìn Huyền Tông.
"Ch, Chưởng Môn Nhân!"
Thế nhưng, ngay lập tức, bọn họ đã lao tới chỗ Huyền Tông với đôi mắt đẫm lệ.
"Chưởng Môn Nhânnnnnnnnnn!"
"Chưởng Môn Nhânnnnnnnn! Con sợ chết đi được ấy! Người hãy làm gì đi!"
"Con sợ tới mức không đi vệ sinh được luôn!"
Huyền Tông hoảng hốt trợn tròn hai mắt, hỏi.
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Thanh Minh! Thanh Minh nó lạ lắm!"
"Hình như nó chơi á phiện hay sao ấy ạ!"
"Nó sắp chết rồi!"
"Cái gì?"
Cái gì cơ? Chơi thuốc đến mức sắp chết á?
"Th, Thanh Minh đang ở đâu?"
"Ở trong phòng"
"Mau tránh ra!"
Huyền Tông hoảng hốt vội vã lao lên tầng.
"Thanh Minh!"
Huyền Tông mở toang cửa phòng của Thanh Minh, rồi giật mình lùi về sau vài bước.
"Cái.. cái gì.. chuyện này.."
Ông ta há hốc miệng, mắt thì như lồi hẳn ra ngoài.
Căn phòng sạch sẽ tới mức đáng sợ. Tưởng chừng như ngay từ ban đầu nơi này chẳng có ai ở.
Và Thanh Minh đang ngồi trong căn phòng sạch sẽ ấy, với bộ y phục sạch sẽ không một nếp nhăn.
"A, Chưởng Môn Nhân."
"Hửm?"
"Người tới rồi sao."
Hắn nhìn Huyền Tông rồi đứng dậy, nghiêm chỉnh cúi đầu.
Khiến gương mặt của Huyền Tông càng trở nên trắng bệch.
Nó đang chào ta với tư thế lễ phép đó sao?
Cái tên Thanh Minh đó á?
Thường ngày khi chào hỏi Chưởng Môn Nhân, cổ của hắn sẽ nghiêng sang bên khiến Huyền Tông không khỏi nghi hoặc 'Không phải cổ của nó bị lệch hẳn về phía trước à?'. Một Thanh Minh như vậy mà lại đang chào ông ta với tư thế lễ phép đến nhường ấy á?
Trịnh trọng tới mức đó?
'Không thể vui nổi.'
Nổi cả da gà.
Nếu là người khác thì có lẽ ông ta đã vui mừng mà nói 'Cuối cùng tiểu tử này cũng trưởng thành rồi', nhưng Thanh Minh đâu phải một kẻ bình thường.
"Con, con đang làm gì vậy?"
"Con đang tự vấn lại bản thân mình, thưa Chưởng Môn Nhân."
Tự vấn bản thân?
Con á?
Không! Con đang bận tới chết đây này, vậy mà cái gì cơ? Tự vấn á? Tự vấn bản thân áaaaaa? Nếu có thời gian cho chuyện đó thì con thà đi vung kiếm thêm một lần còn tốt hơn! Lũ Tông Nam với Võ Đang vẫn đang rèn kiếm của chúng xoèn xoẹt đấy!
'......Rõ ràng nó đã nói như vậy mà.'
Là ta đã nghe nhầm à?
Huyền Tông liên tục dụi mắt nhìn cuốn thư sách đang được mở bên cạnh Thanh Minh.
"Đó là gì thế?"
"À, cái này"
Thanh Minh nhìn cuốn sách rồi lễ phép đáp.
"Là Đạo Kinh ạ."
".......Cái gì?"
"Là Đạo Kinh ạ, thưa Chưởng Môn Nhân."
Nếu có ai hỏi có thứ gì không phù hợp để nằm trên tay Thanh Minh, thì đó chính là Đạo Kinh và Kinh Phật.
Vậy mà cuốn Đạo Kinh đó đang nằm trên tay Thanh Minh.
"Con, con định làm gì với thứ?"
Không lẽ con định phóng hỏa Bạch Mai Quan sao?
Đúng lúc ấy, Thanh Minh cất lời. Với một giọng nói vô cùng nghiêm túc.
"Có lẽ con đã quá lười biếng tu tâm dưỡng đạo trong thời gian qua. Chẳng phải Hoa Sơn là đạo môn hay sao ạ?"
"Đúng, đúng.. rồi?"
"Là một đệ tử của đạo môn, tức là đạo sĩ, con không chỉ cần vung kiếm, mà còn phải không ngừng tu tâm dưỡng đạo. Bây giờ con đã nhận ra con đang thiếu sót điều gì rồi, thưa Chưởng Môn Nhân."
Nhắc lại một lần nữa, nếu câu nói này do đệ tử khác nói thì Huyền Tông đã vui mừng đến chảy cả nước mắt.
Thế nhưng, bởi vì người nói ra câu ấy là Thanh Minh, nên Huyền Tông không những không thể vui mừng, mà cả người ông ta đều đang nổi da gà, lục phủ ngũ tạng như đang đảo lộn hết cả lên.
Gặp Atula vừa bò từ địa ngục lên còn chẳng đáng sợ bằng. Chẳng phải việc này quá vô lý rồi sao?
"Con đã đọc nó sao?"
"Vâng. Thưa Chưởng Môn Nhân."
"........Thanh Minh."
"Vâng."
Huyền Tông khó nhọc cất cao giọng.
"Ta, ta sẽ không để con đi chỉ vì điều này. Con không cần phải diễn tới mức này đâu!"
Đúng là một trò hề.
Rõ ràng hắn đang cố chứng minh hắn sẽ không gây ra chuyện để được đi cùng Ngũ Kiếm.
Thế nhưng Thanh Minh lại lắc đầu như thể hắn nghĩ khác Huyền Tông.
"Không đâu ạ, Chưởng Môn Nhân. Mong người đừng hiểu nhầm ý con như thế."
A, con cứ nói cộc lốc như bình thường đi! Tiểu tử thối khốn kiếp!
"Vậy con không có ý định đi theo sao?"
"Con người là căn nguyên của đạo."
"..."
"Và niềm tin là căn nguyên của môn phái."
"Ờ."
Đáng sợ quá.
Cảm giác kì quái ấy khiến Huyền Tông không rét mà run. Những lời Nhuận Tông thường nói trong khi dùng bữa lại phát ra từ miệng của Thanh Minh.
"Nếu con thực sự muốn vì Hoa Sơn, thì con phải tin tưởng các huynh đệ của mình. Vậy mà con chỉ tin vào cái thứ tài năng hèn mọn của bản thân mà đã không tin tưởng bọn họ."
"..."
"Bây giờ người đệ tử ngu dốt này đã minh ngộ ra ẩn ý sâu xa của Chưởng Môn Nhân rồi. Buông bỏ chấp niệm chính là khởi nguồn của đạo. Chính Chưởng Môn Nhân đã khai sáng cho con vì biết con vẫn
chưa thể buông bỏ được chấp niệm ấy. Con thực sự không biết phải báo đáp ân huệ này như"
"D, dừng lại! Dừng lại!"
Cuối cùng Huyền Tông không thể chịu được nữa, chạy tới chỗ Thanh Minh, nắm tay hắn.
"Th, Thanh Minh! Ta sai rồi! Con đừng như vậy nữa!"
"Con không hiểu người đang nói gì cả, Chưởng Môn Nhân. Chẳng phải đây chính là điều người muốn dạy cho con sao."
"Ta, ta bảo con đừng nói nữaaaaaaaaaaaa!"
Đây là đầu tiên trong đời Huyền Tông phải đối mặt với nỗi sợ.]
Không chỉ Huyền Tông, trừ bỏ những lúc chiến đấu thì đây cũng là lần đầu tiên những người ở đây phải đối diện với một nỗi sợ hãi đến nhường này.
'Thật đáng sợ.'
Giờ phút này, họ cũng ôm lấy mặt như các đệ tử Hoa Sơn rồi.
'Ta cũng muốn thuốc dạ dày.'
Nhìn những cái đầu đang gục xuống, Thanh Minh cười hehe như thể tự hào lắm.
Bạch Thiên âm thầm oán trách "Thằng nhóc khốn nạn, diễn tới mức này, ôi bụng ta..."
Lưu Lê Tuyết cũng không giữ đc vẻ mặt như thường ngày, đầu nàng đặt bẹp dí luôn trên bàn rồi.
Đường Quân Nhạc xơ xác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tất cả đều như đang nhìn thấy địa ngục vậy.
Thế nhưng Tuyết Duy Bạch lại giơ tay hoan hô "Đúng là Thanh Minh đạo trưởng! Ngài quả là một đạo nhân mà!"
"Hehehehe!"
"Ôi."
Lâm Tố Bính thầm rủa.
'Hắn ta mà là đạo nhân thì tà phái bọn ta thành tiên luôn rồi!'
Cứu hắn với, hắn sắp chịu không nổi rồi!
[Thời gian trôi đi.
"..."
Huyền Tông nhìn Thanh Minh với đôi mắt đỏ ngầu.
Ông ta không ngờ rằng hắn sẽ như vậy.
Nếu hắn đang giả vờ, thì chẳng sớm thì muộn, hắn sẽ bộc lộ bản chất thực sự của mình. Con người không phải là sinh vật dễ dàng thay đổi bản tính.
Thế nhưng đã ba ngày trôi qua, Thanh Minh vẫn kì quặc như vậy.
Loạt soạt.
Thanh Minh cầm chổi cần mẫn quét trước sơn môn. Các Thanh Tử bối vội vã chạy ùa tới.
"Th, Thanh Minh, đệ đừng như vậy nữa! Để bọn ta làm!"
"Các sư huynh nói gì thế. Đệ là tiểu đệ tử của Hoa Sơn, đương nhiên đệ phải làm rồi."
"Tiểu, tiểu đệ tử là Tiểu Tiểu kia mà!"
"Bây giờ Tiểu Tiểu không ở Hoa Sơn. Vậy nên việc vặt này phải để kẻ có bối phận thấp hèn như đệ làm chứ."
"Th, Thanh Minh."
"Nếu các sư huynh có việc muốn sai bảo đệ thì cứ nói đi."
"Bọn ta á?"
"Vâng, sư huynh."
"Sai khiến đệ?"
"Vâng, có gì lạ lắm sao ạ?"
Đám Thanh Tử bối lăn lộn với biểu cảm chẳng biết đang khóc hay đang cười.
'Thà rằng đệ cứ đánh bọn ta đi, ta xin đệ đấy!'
'Tại sao đệ lại như vậy chứ! Hóa ra đây cũng là cách hành hạ người
khác sao!'
'Ta nôn ra đây mất. Chứng rối loạn tiêu hóa của ta mãi chẳng khỏi gì
cả.'
Các Huyền Tử bối cũng không tránh khỏi nghi hoặc khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
"Chuyện gì."
Huyền Thương lắp bắp nói không giống ông ta thường ngày chút nào.
Hình như nó bị bệnh thì phải?"
"..."
"Chứ không phải nó bị sốc tới mức đầu óc trở nên kì cục hả."
"Sư huynh chú ý lời nói chút đi! Kì cục gì chứ! Nó chỉ trở nên thanh tao và tốt bụng hơn thôi!"
".......Đệ không nghĩ đó mới chính là vấn đề à?"
"Vấn đề gì chứ. Nó trở nên thanh tao hơn thì càng tốt chứ sao."
Với một Huyền Linh mà cho dù Thanh Minh có nhổ hết râu của ông ta ra làm tóc giả thì ông ta vẫn thấy dễ thương, làm sao có thể nhìn ra điểm kì quặc của hắn lúc này được.
'Thanh tao ư.'
Ánh mắt Huyền Tông tràn ngập tuyệt vọng.
"Để chuyện đó không xảy ra, Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn càng phải giữ vững lập trường. Chính vì thế, ta mới phải rèn luyện cho lũ trẻ biết cách tự đưa ra quyết định khi không có Thanh Minh. Đặc biệt là Bạch Thiên, nó càng phải hiểu rõ điều đó."
".......Chính vì vậy nên người mới không cho Thanh Minh đi sao."
"Phải. Và Bạch Thiên cũng hiểu ý của ta."
Huyền Tông cương quyết nhìn lên bầu trời xa xôi.
'Con phải làm tốt đấy.'
Không phải là ta không lo lắng khi để các con đi mà không có Thanh Minh. Bây giờ ta cũng không thể yên lòng vì lo lắng cho các con nhưng...
"Thanh Minhhhhhhhhhh!"
"Bọn ta đã nói sẽ dọn dẹp Bạch Mai Quan rồi mà! Xin đệ! Xin đệ hãy bỏ cái giẻ ấy xuống đi!"
"A, đệ đừng có như vậy nữaaaaaaaaaa!"
Nhưng mà các con à.
Ta xin lỗi nhưng.. bây giờ nơi này thành một mớ hỗn độn rồi.
Các con hãy nhanh chóng quay trở về đi.
Ta xin các con đấy.]
Thanh Minh gật gù.
"Chà, ta còn quét dọn nữa đấy, quả là ta mà há há!"
"Làm ơn đi...."
Bạch Thiên ưu sầu nhìn Huyền Tông
"Con xin lỗi...vì đã không về sớm hơn..."
"...Ư không...."
Huyền Tông không tài nào thốt ra từ 'Không sao' được nữa rồi.
["Ư ư."
Các đệ tử Thanh Tử bối tập trung tại Bạch Mai Quan quay sang nhìn nhau bằng đôi mắt hốc hác.
"Ta không ăn cơm nổi nữa"
"Ta thì bị đầy bụng khó tiêu"
"Còn ta đã ba ngày nay mơ thấy ác mộng rồi, không có lấy một giấc ngủ tử tế nào"
Bọn họ lại quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài.
"Rốt cuộc thì tại sao lại như vậy chứ?"
"Tên tiểu tử đó điên thật rồi"
"Vốn dĩ nó có bao giờ bình thường đâu"
"Nhưng mà"
Chính xác là vấn đề ở đây không phải là hắn bị điên mà là hắn không hề điên. Và chính như vậy nên hắn càng trông giống một tên điên hơn.
"Vậy rồi, cái tên điên đó à không, cái người bình thường đó bây giờ đang làm gì rồi?"
"Hắn đang quét dọn Ngọc Tuyền Nguyên"
"Ngọc Tuyền Nguyên ư ?"
"Đúng vậy. Hắn nói rằng cội nguồn của mọi môn phái là Gia Tiên Điện. Những môn phái không chăm sóc Gia Tiên Điện tử tế là những môn phái không tôn trọng tổ tiên nên đích thân hắn đã đi dọn dẹp rồi"
Dương Cảo lấy hai tay ôm lấy mặt.
"Tại sao nó lại nói ra những điều đúng đắn như vậy chứ?"
Đôi vai đau khổ của hắn lại trùng xuống một lần nữa. Một lời than vãn lại tiếp tục được thốt ra bên cạnh.
"Ta nổi da gà mà chết mất thôi. Lúc ta đứng bên cạnh quan sát hắn dọn dẹp thì hắn cứ liên mồm Chưởng Môn sư huynh, Chưởng Môn sư huynh cái gì gì ấy.."
"Chưởng Môn sư huynh? Ý là Bạch Thiên sư thúc ấy hả? Nhưng mà cái kiểu xưng hô đó chỉ dùng cho các sư đệ của cùng bối phận với Chưởng Môn Nhân thôi mà? Nếu không phải là một trưởng lão thì sao lại đi sử dụng cái kiểu xưng hô đó?"
"Ta làm sao mà biết được? Hình như hắn đã bị điên rồi thì phải"
"Điên mất thôi. Thật tình mà"
Chỉ cần nghĩ đến việc Thanh Minh vừa quét vừa lau chùi Gia Tiên Điện một cách điên cuồng và lẩm bẩm những điều không thể hiểu được, các đệ tử Thanh Tử bối lại nổi hết da gà.
Ngay lúc đấy, Quách Hoài lén lút quan sát xung quanh rồi thì thầm.
"Nhưng mà các sư huynh, sư đệ này"
"Hả?"
"Bình tĩnh suy nghĩ lại thì chuyện này cũng không phải là một chuyện xấu. Nhìn thì có vẻ kỳ lạ và khó chấp nhận nhưng chẳng phải tên tiểu tử Thanh Minh đã trở nên hiền lành hơn đó sao?"
"Chuyện đó mới chính là vấn đề đấy"
"Đúng là vấn đề nhưng mà"
Quách Hoài nói một cách dứt khoát.
"Chỉ cần chúng ta có thể thích nghi thì đây chính là một việc tốt mà nhỉ? Mọi người thích một Thanh Minh hiền lành hay thích một Thanh Minh điên rồ hơn?"
"Chuyện đó mà còn phải hỏi nữa sao cái tên tiểu tử này!"
Dương Cảo hét lên mà không cần phải suy nghĩ.
"Ta thấy hắn khi điên rồ tốt hơn nhiều"
"Cái gì ạ?"
Quách Hoài giật mình và hỏi lại trước phản ứng không thể lường trước được đó.
Tuy nhiên những người khác cũng đồng loạt gật đầu để đồng ý với lời nói của Dương Cảo.
"Nếu như là Thanh Minh thì bên điên chắc chắn đỡ hơn rồi"
"Ít nhất thì bọn ta cũng đã quen với Thanh Minh đó hơn"
"Đúng vậy"
Đồng tử quách Hoài chấn động như vừa xảy ra một trận động đất.
Thiên địa ơi.
Nhưng mà càng nghe thì lạ thay lại càng thấy đúng.
"Chết mất thôi. Nếu cứ phải nhìn cái bộ dạng đó thì bụng ta sẽ nổ tung mất"
"Đúng vậy đấy"
"Nguyên Thủy Thiên Tôn hỡi ôi, tại sao người lại bắt chúng con phải chịu đựng thử thách này?"
Các Thanh Tử bối đồng loạt thở dài với khuôn mặt tuyệt vọng.
"Không phải là tên tiểu tử đó đang diễn đó chứ?"
"Đã mấy ngày rồi. Nếu là diễn kịch cũng chẳng thể làm đến mức độ đó được"
"Chẳng lẽ hắn sẽ tiếp tục như vậy sao?"
"Ôi trời ơi."
Tất cả rùng mình một cái rồi đồng loạt hướng ánh mắt về một nơi.]
Cái bụng quặn đau của họ âm thầm đồng ý với lời của Dương Cao.
"Hắn ta mà bình thường là bất bình thường nhất rồi."
"Tổng sư cứ bất thường như hắn thường làm đi thôi."
"Hôm nay quá đủ rồi."
"Hoa Sơn còn phải chứng kiến lại lần hai kia kìa."
"Đáng thương thật đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro