Chương 13: Luân Hồi.

Dù bụng có quặn đau đến đâu thì Thiên Hữu Minh cũng không dễ dàng bỏ qua lời nói bâng quơ của các môn đồ Hoa Sơn.

Chưởng môn sư huynh.

Bình thường họ đã luôn quen với việc Thanh Minh khi phát điên toàn thốt ra mấy câu khùng điên không tài nào hiểu nổi.

Nhưng ngay trong ngày hôm nay, họ sẽ phải thay đổi suy nghĩ. Những lời nói trong vô thức của hắn lại là những chi tiết họ cần để gỡ khúc mắc lúc này.

Trước đó, khi mục "Ước muốn của sư huynh" vừa xuất hiện, họ đã đinh ninh hai chữ 'sư huynh' trong tên mục chắc chắn là sư huynh của Thanh Minh, nhưng Thanh Minh chưa từng xác nhận hay nói bất cứ điều gì về 'sư huynh' ở trong mục này cả.

Và suy nghĩ của họ đã đúng.

Thanh Minh vẫn luôn suy nghĩ một mình như đang nói chuyện với một ai đó, và kí ức sẽ che đi bốn chữ như che giấu đi danh tính của người đấy.

Sau đó, kí ức đã để lộ ra từ 'sư huynh' kể từ khi họ nghĩ rằng mục "ước muốn" đó nhắc đến sư huynh của Thanh Minh, chỉ còn che giấu hai chữ ở đầu.

Thú thật, việc chắc chắn đó là sư huynh của Thanh Minh là do họ nghĩ đó có thể là Chiêu Kiệt, Nhuận Tông hoặc các vị sư huynh khác của hắn trong Hoa Sơn mà thôi.

Nhưng nếu thật là thế, hắn không cần phải nói chuyện một mình, còn tưởng tượng ra cảnh vị sư huynh đó đáp lại lời hắn. Giọng nói của vị sư huynh đó cũng không giống bất cứ ai trong Hoa Sơn, đó là một giọng nói khá đứng tuổi.

Không chỉ thế, nếu đó là Chiêu Kiệt hay Nhuận Tông thì cũng không cần phải che đi hai từ đầu để che giấu danh tính. Có vấn đề.

Cuối cùng thì bí ẩn đó cũng đã lộ ra.

Hai từ 'chưởng môn'.

Chưởng môn là cách để gọi một người dẫn dắt một môn phái.

Mà để gọi chưởng môn của môn phái đó là sư huynh thì cũng phải ở cấp bậc trưởng lão.

Thanh Minh gọi sư huynh của hắn là chưởng môn sư huynh. Có nghĩa rằng trước khi đến Hoa Sơn Thanh Minh đã sống ở một môn phái khác, và hắn còn là trưởng lão.

Vấn đề ở đây là, hắn gọi 'chưởng môn sư huynh' khi đang lau bài vị cho tổ tiên Hoa Sơn.

Vì chi tiết ấy, Lâm Tố Bính đã để ý tới giọng của vị sư huynh Thanh Minh luôn nói chuyện rất giống với giọng của Đại Hiền Kiếm Thanh Vấn.

Và Đại Hiền Kiếm Thanh Vấn cũng là chưởng môn của Đại Hoa Sơn Phái đời thứ 21.

Là trùng hợp sao?

Hơn nữa, Thanh Minh lúc bình thường rất hay thốt ra mấy câu như "thời của ta" và luôn nói người khác là "mấy tên tiểu tử" dù hắn mới là đứa nhỏ nhất.

Hừm.

Vẫn cần thêm chứng cứ mới hoàn toàn xác nhận được.

.

.

"Thanh Minh."

"Vâng?"

Huyền Tông nhìn Thanh Minh. Trong tâm ông có vô vàn suy nghĩ và câu hỏi. Cuối cùng, ông cũng chỉ gửi tới hắn một lời xin lỗi.

"Trước hết ta muốn xin lỗi con, Thanh Minh. "

"Dạ...?"

"Ta xin lỗi vì khi con ngất đi đã tự ý cho phép những vị ở đây bàn luận về quá khứ của con. Ta luôn tự nhủ rằng ta sẽ không hỏi, không nhắc đến quá khứ của con, muốn chờ con sẵn sàng nói ra hết tất cả...."

"..."

"Ta thật lòng xin lỗi vì không giữ được lời nói của mình. Ta sẽ không bào chữa rằng ta có lí do riêng hay gì hết. Ta không mong con tha lỗi cho ta, ta..."

"Thái Thượng Chưởng môn nhân."

Thanh Minh nhìn người trung niên đang cúi đầu về phía hắn.

"Con..."

Hắn thở dài.

Huyền Tông chỉ lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.

Thanh Minh cũng không biết phải làm gì nữa, hắn đỡ vai ông.

"Người hãy ngẩng đầu lên đi ạ."

"Ta..."

"Con sẽ không nói rằng con không sao. Nhưng đây không phải lỗi của người. Dù sao sớm hay muộn thì con cũng sẽ nói ra thôi, mặc dù lúc này con chưa sẵn sàng lắm."

Hắn cười rồi nói tiếp.

"Nhưng mà ổn cả thôi, Thái Thượng Chưởng môn nhân à. Dù sao con cũng đâu quản nổi não của họ suy nghĩ cái gì chứ! Suy đoán đúng rồi mọi thứ dần lộ ra cũng khá thú vị mà."

Không chỉ Huyền Tông, tất cả những người ở đây đều ngỡ ngàng nhìn hắn.

"Con cũng muốn gặp lại 'họ' mà, nên con cũng đã chấp nhận được việc này rồi."

"Thanh Minh..."

"Ôi thôi nào. Sao nay người đa cảm thế."

Hắn cười ha hả.

"Để con xem xem, mọi người ở đây thông minh tới đâu để đoán ra quá khứ của con nào."

Nói rồi hắn nhìn ra phía sau.

"Vận dụng hết công suất não đi nhé! Mấy tên tiểu tử!"

'Mấy đứa nhóc này có vẻ không thông minh lắm đâu, sư huynh nhỉ.'

"Tiếp tục đi."

'Mong rằng điều đệ đang làm là đúng đắn.'

[Danh sách đã được cập nhật.]

1, Ta muốn sống.

3, Trở về Hoa Sơn.

4, Trải lòng 2.

5, Cô độc.

6, Ta xin lỗi.

12, Yếu đuối.

15, Đại Hoạt Phật.

17, Điên rồ.

"Mọi người muốn chơi trò vận não, dùng đầu óc đúng chứ?"

Thanh Minh hồ hởi.

"Không đoán ra được là các ngươi sẽ phải luyện tập gấp 3!!"

"Ơ...!"

"Tên khốn quái quỷ này!"

"Đồ chết dẫm!!"

"Hehehehe!"

Thanh Minh như trở lại hắn của lúc đầu, phấn khởi xem trò vui như thể nó không liên quan tới hắn.

"Ta chọn số 15."

[Đại Hoạt Phật, xin chờ.]

[Ở Tây Tạng, Ðại Hoạt Phật không chỉ là một vị Phật sống mà còn có uy quyền hơn cả vua. Vị Cung chủ Bố Ðạt Lạp Cung không chỉ nhận được sự kính trọng vì có quyền lực to lớn, mà còn nhận được sự tôn trọng từ tận đáy lòng của những người dân Tây Tạng vì có Phật pháp vô cùng cao siêu.

Tất nhiên Phương trượng Thiếu Lâm cũng nhận được sự kính trọng của người dân Trung Nguyên, nhưng không thể so với sự tôn sùng mà người Tây Tạng dành cho Ðại Hoạt Phật được.

Thế nhưng vị Ðại Hoạt Phật đó...

"Chỉ là một tên tiểu hài tử ư?"

"Hỡi Thiên Tôn!"

"Miệng! Miệng! Cái tên này! Im miệng nào!"

Các môn đồ Hoa Sơn cố gắng giữ mồm giữ miệng, ngược lại Thanh Minh chỉ thẳng tay, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ được cho là Ðạt Lai Lạt Ma.

"Không phải chứ, đứa trẻ đó mà được coi là Ðại Hoạt Phật á!"

"......."

"Sư thúc cũng tin nữa à? Ơ ? Thật sao?"

"Khụ, hừm!"

Bạch Thiên ho một tiếng rồi lảng tránh ánh mắt của hắn. Chuyện này Bạch Thiên không nên nói thật lòng mà cũng không thể buông lời dối trá được.

Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào đứa trẻ rồi lại quay về phía Ban Thiền Lạt Ma.

"Tiểu tử này... à không, đứa bé... à không, không phải, vậy vị này đúng thật là Ðại Hoạt Phật sao?"

Ban Thiền Lạt Ma mỉm cười gật đầu.

"Ðúng là vậy."

"Ơ, Vậy là... đứa trẻ này... vừa là người vô cùng quan trọng trong Tây Tạng Mật Giáo, vừa là Cung chủ Bố Ðạt Lạp Cung một trong Tắc Ngoại Tứ Cung ư? Là vị Ðại Hoạt Phật được tôn sùng hơn cả vua đó sao?"

"Ðúng là như vậy."

Thanh Minh nghe câu trả lời đó liền bật cười.

"Hơ hơ. Cả lhương trượng Thiếu Lâm cũng thế, cái bọn được gọi là hòa thượng toàn lũ bịp bợm thôi. Làm gì có chuyện vớ vẩn, khó tin thế này...!"

"Hỡi Thiên tôn! Ðệ cẩn thận lời nói chút đi!"

"Làm ơn ngậm mồm lại đi..."

Các môn đồ Hoa Sơn cố chặn miệng Thanh Minh mặc dù họ cũng không hiểu tình huống gì đang xảy ra.

'Chuyện quái gì thế này.'

Thà là đứa trẻ đó được gọi là vua của Tây Tạng thì chuyện này còn chấp nhận được. Là vua thì được làm người kế vị nhờ huyết thống cũng không có gì đáng ngờ.

Thế nhưng, trụ cột tinh thần của các lạt ma tăng Tây Tạng, người được coi là hóa thân của Ðại Hoạt Phật lại là đứa trẻ con. Chuyện này không phải là khó tin hay sao? Ðứa trẻ đó mà có hiểu Phật pháp đi chăng nữa thì nó có thể đi sâu đến đâu chứ?

Hãy thử nghĩ xem.

Nếu Phương trượng Thiếu Lâm lại là đứa trẻ lên ba thì người trong thiên hạ sẽ bàn tán thế nào đây? Bất kể ai cũng không tin vào quyền uy đó, càng không làm theo những lời kẻ đó nói.

'Thế mà chính miệng Ban Thiền Lạt Ma nói ra câu này, đúng là không thể tin được mà.'

Lúc đó, Ban Thiền Lạt Ma rót trà đưa về phía Thanh Minh.

"Xin thí chủ hãy bình tâm lại."

"......."

"Trà này ngon lắm đấy."

Thanh Minh thoáng giật mình. Nhưng rồi cũng nhận lấy tách trà từ Ban Thiền Lạt Ma và đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Các môn đồ Hoa Sơn há hốc mồm.

'Chịu nghe lời rồi.'

'Hỡi thiên tôn, có người trị được Thanh Minh rồi.'

'Phật pháp đúng là vô biên mà.'

Không biết từ lúc nào mà hắn đã bình tĩnh lại, Ban Thiền Lạt Ma nhẹ nhàng nhìn Thanh Minh rồi chắp tay. Bạch Thiên lúc này mới mở miệng.

"Vãn bối xin lỗi. Tính tình nó có hơi lỗ mãng..."

"Thí chủ đừng nói vậy. Lão nạp hiểu chuyện này đối với người Trung Nguyên khó mà chấp nhận được. Có khi cả người theo đạo Phật cũng nghĩ thế."

Ánh mắt của Ban Thiền Lạt Ma hướng về Tuệ Nhiên.

Tuệ Nhiên đang chắp tay niệm Phật. Quả nhiên chính hắn cũng khó mà hiểu tình huống hiện tại.

Thanh Minh gật đầu.

"Ta không rõ chuyện Phật pháp, nhưng ta hiểu ý nghĩa luân hồi là gì. Nếu con người chết đi thì sẽ được tái sinh ở kiếp khác."

Ban Thiền Lạt Ma gật đầu tỏ ý hài lòng.

"Tiểu thí chủ quả thật rất thông minh."

"Hê hê. Thông minh gì đâu chứ.... Ê hê hê!"

Ngay khi nhận được lời khen, Thanh Minh cười toe toét, các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt thở dài một hơi.

Ban Thiền Lạt Ma mỉm cười tiếp tục nói.

"Ðúng vậy. Luân hồi nói cho dễ hiểu có nghĩa là được tái sinh. Không chỉ con người, mà ngay cả con sâu, con bọ sau khi chết cũng sẽ có được một sinh mệnh khác."

Ðôi mắt Thanh Minh dịu xuống khi nghe giọng nói điềm tĩnh của Ban Thiền Lạt Ma.

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì không thể thoát khỏi."

"Không thể thoát khỏi ư?"

"Ðúng vậy."

Ban Thiền Lạt Ma từ từ đưa tay lần chuỗi hạt.

"Sự sống giống như một bánh xe luân hồi khổng lồ. Tất cả sinh mệnh đều xoay vần cả trăm nghìn kiếp trong cõi luân hồi đó. Cứ liên tục tạo nghiệp, tích đức, tu tập và giác ngộ."

"Vì Phật pháp vốn rất sâu xa nên một kiếp người khó có thể giác ngộ hết được. Thế nên tất cả sinh mệnh lại được tái sinh để được dẫn đến giác ngộ. Chính Ðức Thích Ca sau khi lặp đi lặp lại vòng luân hồi Tam A Tăng Chi Kiếp, ngài ấy cuối cùng cũng đã ngộ ra chân lý mà đắc đạo thành Ðức Phật vĩ đại."

Thanh Minh đang ngồi yên lặng chợt quay đầu ra sau.

"Này. Tam A Tăng Chi Kiếp là gì thế?"

"... Nó có ý nghĩa rằng thời gian dài vô cùng vô tận, thưa thí chủ."

Sau khi nghe Tuệ Nhiên giải thích, Thanh Minh quay lại nhìn Ban Thiền Lạt Ma với gương mặt khó hiểu.

"Mà, ngài bảo là Ðức Thích Ca ư? Trong Phật giáo, đó là Ðức Phật đỉnh nhất hả?"

"...Vâng."

Lần đầu Ban Thiền Lạt Ma Trả lời chậm như vậy. Các môn đồ Hoa Sơn đỏ mặt, nhất loạt cúi đầu.

'Ta xin lỗi.'

'Chúng ta mất hết thể diện rồi.'

'Xấu hổ quá.'

.

May là Ban Thiền Lạt Ma nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục.

"Con người nương nhờ Phật pháp là để thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó. Nếu tiểu thí chủ thoát khỏi bánh xe luân hồi không ngừng xoay vần, cắt được nghiệp chướng, thí chủ sẽ được giác ngộ và đắc đạo."

"Ò..."

Ánh mắt Thanh Minh cứ như một đứa trẻ..mà thôi, quay lại chuyện của Ðại Hoạt Phật.

"Vậy nên điều ngài muốn nói chính là, đứa bé đó được sinh ra từ luân hồi của kiếp trước? Có ý như vậy đúng chứ?"

" Ðúng vậy. Tiểu thí chủ quả là rất thông minh."

" Hê hê. Ai cũng nói thế hết. Ê hê hê."

.

.

"Chúng tăng đang quay lại Bố Ðạt Lạp Cung sau khi tìm thấy ngài ấy theo lời dạy của Ðạt Lai Lạt Ma".

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía đứa trẻ đó.

'Ðứa trẻ đó thật sự là...'

'Ðại Hoạt Phật hóa kiếp ư?'

Họ không hề thấy điều gì đặc biệt với đứa trẻ được xem là Ðại Hoạt Phật trước mắt. Chỉ có đôi mắt sâu và sáng là ấn tượng, nhưng cũng không có gì quá khác biệt so với những đứa trẻ bình thường.

Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào sau lưng Thanh Minh.

Nếu là bình thường thì hắn đã hỏi chuyện quái này sao mà tin được, rồi đi thám thính, thăm dò vị Ðại Hoạt Phật trẻ tuổi này rồi, vậy mà giờ hắn lại không nói lời nào.

Với lại...

'Sao lưng mình thấy nặng vậy nhỉ?'

Hay là câu chuyện này đáng để Thanh Minh coi trọng ư?

Không biết có phải hiểu ý câu hỏi của Bạch Thiên hay không, Thanh Minh từ từ mở miệng.

"Vậy thì..."

Ánh mắt của hắn đã hoàn toàn đặt trên người vị Ðại Hoạt Phật trẻ tuổi nọ.

"Ðại Hoạt Phật có nhớ gì về tiền kiếp của ngài hay không?"

" Án Ma Ni Bát Me Hồng."

Ban Thiền Lạt Ma chậm rãi lắc đầu.

"Ðương nhiên Ðạt Lai Lạt Ma không những nhớ về tiền kiếp mà cả cuộc sống khi đó nữa. Thế nhưng ngài ấy đã rơi vào vòng luân hồi nên đoạn ký ức đó không còn toàn vẹn nữa."

"..."

"Ðể một người đã thoát khỏi khổ não trăm bề quay trở lại biển khổ vô biên và hoàn thành việc phổ độ chúng sinh là một chuyện vô cùng khó khăn. Ấy vậy mà Ðạt Lai Lạt Ma đã tự mình dấn thân vào con đường đầy chông gai ấy để cứu rỗi chúng sinh. Chính vì vậy người ta xem Ðạt Lai Lạt Ma là một vị Phật sống và hết mực tôn sùng ngài."

Thanh Minh thở dài một hơi.

"...Thì ra là vậy."

Ðã hiểu nhưng cũng chưa gọi là hiểu.

Thế nhưng Thanh Minh cũng không có ý định gặng hỏi thêm. Ngay từ đầu, tôn giáo đã là một thứ bất hợp lý và hoang đường đối với những kẻ ngoại đạo.

.

Ban Thiền Lạt Ma đang quan sát thái độ của Thanh Minh, khẽ bật cười.

"Giờ tiểu thí chủ đã giải tỏa được thắc mắc trong lòng chưa?"

"Vâng. Xin thứ lỗi vì vừa gặp đã dò xét thế này. Ta đúng là không biết xem rõ tình hình trước sau mà đã lỗ mãng rồi."

"Khúc mắc của tiểu thí chủ rồi sẽ được tháo gỡ thôi. Phật tử tồn tại để trả lời những câu hỏi thế này, nên tiểu thí chủ xin đừng bận tâm."]

Luân hồi...

Thanh Minh để ý đến 'Luân hồi'.

"Hoa Sơn Kiếm Hiệp."

"Hửm?"

Thấy Thanh Minh nhìn mình, Đường Quân Nhạc nói.

"Ngươi bận tâm đến quá trình luân hồi sao?"

"Ai biết được, mấy người tự đoán đi chứ."

Nghe hắn vậy, không ai gặng hỏi thêm nữa mà chú tâm xem diễn biến tiếp theo.

[Trời chỉ vừa hửng sáng.

Bịch. Bịch.

Thanh Minh lặng lẽ bước ra khỏi lều, đi đến đống lửa trước ao sen và ném củi vào. Tàn lửa nhẹ nhàng bay vào khoảng không hãy còn tối đen.

Sau cuộc trò chuyện với Ban Thiền Lạt Ma, tâm trí Thanh Minh trở nên phức tạp.

'Luân hồi ư...'

Hắn nhặt lấy một nhành củi khô khều khều đống lửa.

'Câu chuyện thật khác nhau.'

Theo đạo gia, sau khi mất con người sẽ quay về với tự nhiên. Chỉ có những bậc tiền nhân tự mình đạt đến sự viên mãn của đạo mới được phi thăng tiên giới phổ độ chúng sinh.

Thế nhưng...

Ta là gì chứ?

Lời dạy của đạo gia không thể nào giải thích được trường hợp của Thanh Minh. Và sự luân hồi mà Ban Thiền Lạt Ma đề cập cũng không đúng với hắn.

Ngay cả Ðại Hoạt Phật được gọi là Phật sống còn mất trí nhớ, Thanh Minh còn không phải là Phật tử chứ đừng nói gì đến là Phật, vậy mà hắn sau khi trùng sinh vẫn giữ được ký ức nguyên vẹn, chẳng phải quá kỳ lạ rồi hay sao?

'Rốt cuộc chuyện của ta là sao chứ.'

Hắn thở dài nhìn lên bầu trời cao.

'Ðệ không biết nữa, Chưởng môn sư huynh à.'

Hắn cố gắng không nghĩ sâu xa, thế nhưng sự hồi sinh của Thiên Ma, và cả sự tồn tại của Ðại Hoạt Phật làm đầu óc hắn trở nên phức tạp hơn.]

Lúc này đây tất cả đều nhìn sang phía Bắc Hải Băng Cung.

Luân hồi mà Thanh Minh để ý, là vì Thiên Ma sao?

Những kẻ Ma giáo đã từng cố gắng hồi sinh Thiên Ma ở Bắc Hải. Có lẽ cũng sẽ có liên quan đến 'luân hồi'.

["Ta..."

Ngay lúc đó.

Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Giật cả mình.

Ngay khi thấy người bên cạnh, hắn giật thót co người lại.

"Cái gì thế..."

Ðại Hoạt Phật nhỏ tuổi không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn. Khoảng cách chắc chỉ bằng một bước chân thôi.

Thanh Minh ngạc nhiên đến nỗi không biết nói gì mà ngậm chặt miệng lại.

Hắn không hoàn toàn tin vào luân hồi, thế nhưng hắn hiểu sự tồn tại của đứa trẻ này phải có gì đó đặc biệt.

Thanh Minh suy nghĩ một lúc rồi do dự mở miệng nói.

"Này, vậy... ngươi thật sự là Ðại Hoạt Phật ư..."

"Thật đáng thương...."

"...Hửm?"

Khoảnh khắc đó.

Ðại Hoạt Phật chắp tay lại và nước mắt bắt đầu chảy xuống ròng ròng.

Gương mặt đó trông rất đỗi đau khổ nhưng cũng chứa đựng chút gì đó thiêng liêng khiến lời đã ra tới miệng, đều bị câu hỏi của Thanh Minh chặn lại. Bầu không khí nặng nề bao trùm lấy Thanh Minh đến mức hắn không dám mở miệng

"Sao ngươi lại như thế? Rốt cuộc là sao..."

"......."

Nỗi đau buồn cực độ dâng lên trong mắt của đứa trẻ đó. Ðại Hoạt Phật đọc một bài khế tụng bằng chất giọng trầm lắng.

"Chúng sinh đáng thương. Ngươi định tiếp tục đi trên con đường khó khăn, nguy hiểm ấy ư? Ngươi định tiếp tục cái Tam A Tăng Chi Kiếp không khác gì A Tỳ địa ngục đó ư! Thật đáng thương mà..."

Cái gì...

Nó nói cái gì cơ...?

"Ðây là con đường mà ngươi không thể thoát ra được. Làm sao ngươi có thể thoát ra đây? Ðúng là chúng sinh đáng thương. Thật đáng thương...!"

Giọng nói của Ðại Hoạt Phật dường như không thuộc về thế gian này, lại lọt vào tai Thanh Minh.

Rốt cuộc...

Ðứa trẻ này rốt cuộc đang nói gì vậy chứ?

Rốt cuộc là thế nào?

Tưởng chừng như những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của Thanh Minh đang ngẩn người ra.

Linh hồn của hắn bắt đầu gào thét.

Một tiếng thét chứa đựng nỗi đau khổ và khiếp đảm cùng cực.]

Tất cả đều giật mình sững sờ trước lời nói của Đại Hoạt Phật.

Thanh Minh đang phải trải qua những gì vậy?

Ánh mắt hắn sau khi nghe những lời Đại Hoạt Phật nói, thật đáng sợ, và cũng thật tang thương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro