Chương 14: "Ta bảo ngươi giết ta đi"
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào đứa nhóc trên màn hình. Không chỉ lúc đó, đến tận bây giờ khi nghe lại lời nói của Đại Hoạt Phật, lòng hắn vẫn còn rất nhiều rối bời.
Thanh Minh khẽ tựa lưng vào ghế.
Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Thanh Minh. Họ không tài nào hiểu được lời mà Đại Hoạt Phật nói. Cái Tam A Tăng Chi Kiếp mà bản thân Thanh Minh đang trải qua... Tại sao tên nhóc đó lại tiếp tục cái thứ như A Tỳ địa ngục mà Đại Hoạt Phật nói chứ? Một thằng nhóc con như nó...
Bạch Thiên không nhịn được, híp mắt nhíu mày nhìn Thanh Minh.
Hắn cho rằng Thanh Minh quan tâm đến việc luân hồi của Đại Hoạt Phật là do điều đó có liên quan đến việc hồi sinh Thiên Ma của bọn Ma Giáo tại Bắc Hải.
Nhưng có lẽ không đơn giản là như thế.
Luân hồi sao...
Thanh Minh dính dáng gì tới điều này nhỉ?
Nhớ lại những từ ngữ bị che giấu, Bạch Thiên nghiến răng.
Phức tạp quá.
Ngay lúc đó, âm thanh kì quái nọ vang lên cắt đứt suy nghĩ của Bạch Thiên.
[Các vị, chúng ta tiếp tục thôi. Xem thêm 1 kí ức nữa, các vị sẽ được nghỉ ngơi và thưởng thức món ăn mà không gian 1010 tặng cho các vị.]
Thanh Minh nghe thấy mà chỉ biết trề môi. Nghỉ ngơi cái gì? Cơ hội để bàn luận thì có.
[Có cả rượu cho các vị thưởng thức.]
Thấy có rượu, Thanh Minh nhứ trở thành một con người khác. Hai mắt hắn bừng sáng cả lên, hí ha hí hửng đòi rượu ngon như thể kẻ vừa trề môi lúc nãy không phải là hắn vậy.
Thấy cảnh đó, tất cả chỉ biết thở dài.
[Đã cập nhật danh sách mới.]
1, Ta muốn sống.
3, Trở về Hoa Sơn.
4, Trải lòng 2.
5, Cô độc.
6, Ta xin lỗi.
12, Yếu đuối.
16, Thiên Sát.
"Thiên Sát?"
Rất nhiều âm thanh mơ hồ vang lên.
Bầu không khí của dãy bàn trên cùng dành cho các vị có quyền lực trở nên trầm lặng.
Huyền Tông trầm mặc. Ông quay đầu nhìn Thanh Minh.
Thanh Minh hiểu được ý của ông, gật đầu.
Với các vị có tiếng nói trong Thiên Hữu Minh, họ đã nghe về những kẻ được gọi là Thiên Sát này trong lời kể của Thanh Minh. Còn với những môn đồ khác, họ chỉ biết về Giáo chủ ma giáo, còn Thiên Sát đa số lại chưa nghe qua.
Lúc này là một trong các cơ hội để họ chứng kiến sự đáng sợ của Ma Giáo.
"Ta chọn số 16"
[Số 16, xin mời.]
Màn hình thay đổi. Trên đó xuất hiện hình ảnh của Thanh Minh, môn đồ Hoa Sơn, một số người thuộc Thiên Hữu Minh, và cả Trường Nhất Tiếu.
Bọn họ trông rất tơi tả, sợ rằng đến cả đứng cũng khó mà làm được.
"Là lúc ở Hàng Châu."
Thanh Minh gật đầu rồi khẳng định lời của Đường Quân Nhạc.
"Đúng vậy."
Hắn chỉ tay vào hai kẻ đứng đối diện bọn hắn trên màn hình.
"Kẻ đang bị bóp cổ là Giáo chủ Ma Giáo đã tấn công Hàng Châu. Còn kẻ đang bóp cổ hắn chính là Thiên Sát."
Cách màn hình, Thiên Hữu Minh cũng có thể dễ dàng cảm nhận được sức ép của Thiên Sát. Họ rùng mình mở to mắt khi thấy Thiên Sát một tay giết chết Giáo chủ Ma Giáo.
[Thiên Sát chầm chậm quay đầu nhìn xung quanh.
Một vùng đất hoang tàn. Hầu như chẳng còn lại gì ngoài tử vong bủa vây khắp nơi. Một đô thị biến mất. Tất cả sự sống trong đô thị đó cũng biến mất. Tuy nhiên......
"Các ngươi đừng nghĩ rằng đây đã là tất cả. Thứ các ngươi nhìn thấy chỉ là một chút sức mạnh của Ma Giáo thôi. Tựa như một góc nổi của tảng băng chìm."
"........."
"Các ngươi sẽ sớm biết thôi. Ngay cả khi các ngươi không muốn nhớ tới, thì nó cũng vẫn sẽ hiện ra. Hỡi đám vô thần của Trung Nguyên."
Gương mặt Thiên Sát bỗng nghiêm túc tới mức không thể diễn tả bằng lời.
"Ngài ấy sẽ sớm quay trở lại."
Trái tim của tất cả mọi người bỗng đập thình thịch.
Chẳng có ai ở đây không biết 'ngài ấy' mà hắn nhắc tới là ai. Bởi trên đời này chỉ có duy nhất một người chúng gọi là Giáo Chủ chân chính, kẻ duy nhất mà chúng tôn sùng.
"Tới khi ấy, các ngươi sẽ phải đối mặt. Với kết quả đã được định sẵn. Với vận mệnh các ngươi không thể tránh khỏi."
Thiên Sát quay người.
"Các ngươi...... hãy tận hưởng khoảng thời gian còn lại cho tới lúc đó đi. Mặc dù chẳng còn bao lâu nữa đâu."
Thiên Sát lạnh lùng bước đi. Mà không, là hắn định bước đi.
Bởi một giọng nói đã níu chân hắn lại.
"Không đâu."
Thiên Sát dừng chân, quay đầu về phía sau. Và hắn đã nhìn thấy một kiếm tu trẻ tuổi của Hoa Sơn khoác trên mình bộ y phục rách nát.
Thanh Minh khẽ nói.
"Không phải là ngươi không giết bọn ta, mà là ngươi không thể giết. Đúng chứ?"
"....."
"Ngươi phải làm sao đây?"
Giọng nói khàn khàn này như đâm thẳng vào tim Thiên Sát.
"Bởi vì ngươi không biết chắc. Trong số những kẻ nổi loạn mà ngươi muốn giết ở đây vì không thể kiểm soát được........ rất có thể sẽ có tên Thiên Ma khốn kiếp đó? Đúng không?"]
"Này...!"
Huyền Tông không giữ được bình tĩnh, ông siết chặt nắm tay rồi nhìn sang kẻ vừa lên tiếng trên màn hình.
"Con định làm gì vậy hả?!!"
Thanh Minh nhếch mép cười, trấn an ông và những con người đang ngỡ ngàng trừng mắt nhìn hắn.
"Gì đâu ạ. Người không cần lo, bây giờ con vẫn bình an vô sự kia mà."
"Thằng nhóc này..."
Lưu Lê Tuyết khẽ nói.
"Đồ điên."
["Ngươi........"
Kétttttttttt!
Thiên Sát nghiến răng. Gân máu bắt đầu nổi lên trong mắt của hắn. Đó không phải là huyết quang do ma công tạo ra. Mà do hắn đang thực sự nổi giận.
"Hahahaahaha!"
Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng ấy thì bật cười như cuồng nhân.
"Ngươi giận à?"
".......Ngươi, ngươi........."
"Vậy ngươi định làm thế nào? Giết ta ư?"
Tất cả mọi người đều cảm nhận được cơn phẫn nộ thực sự của Thiên Sát. Thế nhưng, sự phẫn nộ của hắn lúc này lại hoàn toàn chẳng có chút địch ý nào giống như khi nãy.
"Chậc. Nhưng ngươi đâu thể giết được?"
Thanh Minh mỉa mai cười.
"Ta ấy."
"Ngươi, ngươi........"
"Ngươi còn chẳng biết Thiên Ma là gì mà? Không phải sao?"
"Tên khốn kiếp nàyyyyyyyyyyyy!"
Oán hận cùng ác ý khủng khí tuôn ra tạo thành cơn cuồng khí xoay vần. Những dòng máu đỏ không ngừng chảy ra từ đôi mắt của Thiên Sát.
Âm thanh vang lên vô cùng chói tai, tựa như mảnh thủy tinh rơi thẳng xuống đất vỡ tan.
Sự điềm tĩnh vốn có đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại nỗi căm thù khủng khiếp sục sôi trong lòng. Nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Sát thay đổi trong tích tắc, Thanh Minh bật cười khúc khích.
Nguyên nhân mà Thanh Minh không bị lừa bởi lời nói dối hoàn hảo được thêm thắt và trau chuốt vô cùng dễ nghe kia hết sức đơn giản.
'Hắn ta vốn không phải kẻ như vậy.'
Bởi vì Thanh Minh hiểu rõ Thiên Sát là kẻ như thế nào.
Thiên Sát trong ký ức của Thanh Minh chẳng những là hung thần ác sát mà còn là kẻ không có lòng từ bi với cả quân mình. Danh xứng với thực, Thiên Sát. Hắn ta đối với tất cả chúng sinh đều chỉ có ác ý và địch ý khủng khiếp.
Cho dù trăm năm trôi qua thì sự thật đó vẫn không thay đổi. Vậy mà một Thiên Sát như thế lại dễ dàng tha mạng cho tất cả bọn họ ở đây hay sao?
'Nghe thật nực cười quá thể.'
Vậy thì chỉ có một lý do duy nhất. Một nguyên nhân mà hắn phải tha mạng cho những người ở đây và tuôn ra những lời vô nghĩa như vậy.
Khi đã cân nhắc hết thảy những thứ đó, mọi chuyện lại càng dễ dàng giải quyết hơn.
"Sao? Ta nói có gì sai à?"
Thanh Minh cười chế nhạo. Đây là một lời khiêu khích vô cùng rõ ràng, nhưng Thiên Sát dường như đã lấy lại được bình tĩnh. Quả nhiên, một trăm năm qua không chỉ là thêm tuổi vô ích.
Thế nhưng Thanh Minh không có gì phải tiếc nuối cả. Bởi lẽ hắn chắc đã xác nhận tất cả những thứ cần phải xác nhận rồi.
Những lời giải đáp cho nghi vấn luôn vướng mắc trong lòng Thanh Minh bấy lâu nay.
Thiên Ma rốt cuộc làm cách nào để quay lại thế gian này?
'Chắc không khác gì ta.'
Hắn có thể đoán nhưng không thể chắc. Đáp án chính xác cho nghi vấn của hắn chính là nằm trong phản ứng của Thiên Sát.
"Hắn đã sống lại rồi à?"
Thanh Minh cười phá lên.
"Ta tò mò thật đấy? Là ngươi thật sự biết nên mới oang oang như vậy. Hay là...."
Nụ cười đầy ẩn ý của Thanh Minh xoáy sâu vào Thiên Sát.
"Hay chỉ là niềm tin vô căn cứ mà thôi?"
Biểu cảm trên gương mặt Thiên Sát liền biến mất. Thế nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho Thanh Minh đọc vị được hắn. Đó chính là sự mất mát của một kẻ cuồng tín mất đi vị Thần của mình.
Thanh Minh đúng là đã từ cõi chết trở về.
Thứ đáng chú ý trong quá trình đó chính là, trước khi hắn nhận ra bản thân là Thanh Minh, hắn đã sống trên đời này với danh phận của Thảo Tam. Thảo Tam trong chốc lát bỗng trở thành Thanh Minh.
Đó chính là điểm quan trọng.
Ngộ nhỡ tên Thiên Ma ấy cũng trải qua quá trình giống Thanh Minh thì sao?
'Thiên Ma hắn.... biết đâu lại đang là một thôn phu vô danh đang sống sờ sờ trên thế gian này thì sao?'
Nếu thật sự Thiên Ma đang trong tình cảnh đó mà bị Ma Giáo tấn công sẽ thế nào? Điều gì sẽ xảy ra nếu lũ giáo đồ Ma Giáo không nhận ra Thiên Ma mà thẳng tay đồ sát hắn?
Liệu Thiên Ma khi rơi vào tình thế nguy hiểm sẽ tìm lại được chính mình và thức tỉnh như cách Thanh Minh lấy lại nhận thức của mình hay không? Hay là hắn sẽ mãi mãi không thức tỉnh mà sống như một kẻ vô danh rồi từ từ biến mất khỏi thế gian này?
Thanh Minh đúng là không thể lường trước được.
Và còn.... xem phản ứng của Thiên Sát, có lẽ bọn chúng vẫn chưa tìm ra cách nhận diện Thiên Ma cho đến khi hắn ta hoàn toàn thức tỉnh.
Không như Ban Thiền Lạt Ma - người được chọn để tìm kiếm sự hồi sinh của Đạt Lai Lạt Ma ở Bố Đạt Lạp Cung, lũ Ma Giáo chúng chỉ biết ngồi yên mà chờ đợi.
'Vì vậy nên lũ Ma Giáo không được phép tấn công Trung Nguyên.'
Lũ giáo đồ Ma Giáo vẫn chưa xác định được sự tồn tại của Thiên Ma nên không thể giết người bừa bãi. Chúng chỉ có thể giết những người mà chúng biết mặt từ trăm năm trước, người còn sống sau cái chết của Thiên Ma.
Thế nhưng, trên thiên hạ bây giờ còn lại mấy người cơ chứ?
Thời gian càng trôi qua, lũ giáo đồ Ma Giáo chỉ biết kiềm chế ý muốn sát sinh trong lòng.
Bởi vì chúng có thể gây ra một tội lỗi khủng khiếp đáng lý không nên phạm phải, chính là tự tay giết chết Đấng Thiên Ma vĩ đại kia.
Đó quả là trọng tội đối với những kẻ luôn tôn thờ Thiên Ma, cho dù hắn sẽ được hồi sinh hàng trăm lần, thậm chí là hàng ngàn lần. Chính vì thế, Thiên Sát hắn mới vội vã chạy đến tận nơi này.
Chính là để ngăn Đoạn Tự Cường ngông cuồng tàn sát chúng sinh.
Thiên Sát - một kẻ hung tàn danh chấn thiên hạ như hắn phải tức tốc di giá đến tận đây chỉ để lại cản một tên Giáo Chủ trẻ tuổi như Đoạn Tự Cường. Việc này quả nhiên không đơn thuần là chỉnh đốn Đoạn Tự Cường mà là chặn đứng hành vi thảm sát bừa bãi của hắn.]
Dù ngày hôm nay Thiên Hữu Minh đã chứng kiến rất nhiều kí ức Thanh Minh, nhưng đến lúc này, họ vẫn chẳng thể ngừng bất ngờ trước những suy nghĩ của hắn.
Hắn hiểu rất rõ về Ma Giáo.
Và cũng hiểu rất rõ về Thiên Ma.
Và qua đoạn kí ức này, họ biết được Thanh Minh hiểu cực kì rõ về việc Thiên Ma sống lại, nếu không hắn chẳng thể đủ tự tin mà tiến về phía trước để nói chuyện với Thiên Sát.
Hắn ta thậm chí còn quen biết một kẻ khác có cùng cách thức chết đi sống lại như Thiên Ma.
Con người thật sự có thể chết và hồi sinh trong thân xác của một ai đó sao?
Ngoại trừ Thiên Ma ra, người mà Thanh Minh nhắc đến trong đoạn kí ức đã bị che giấu kia là ai? Hay là chính bản thân hắn?
Rất nhiều câu hỏi không thể giải đáp dâng trào trong đầu những người có mặt ở đây.
Thậm chí còn có người dấy lên nỗi nghi ngờ với Thanh Minh. Ánh mắt họ nhìn Thanh Minh trở nên dè dặt, thậm chí có phần sợ hãi hơn bình thường.
["Khục khục khục khục."
Thanh Minh cười to không ngớt.
"Chắc là ngươi vất vả lắm nhỉ?"
"......."
"Muốn tàn sát hết tất cả lũ người sống ở Trung Nguyên, nhưng lại không được để họ chết. Chuyện này nghe sao mà buồn cười vậy chứ?"
Gương mặt Thiên Sát lúc này đã méo xệch trông vô cùng khó coi.
"Đúng rồi. Đương nhiên là khó khăn chứ. Bởi vì chính ngươi cũng không biết tên Thiên Ma kia liệu có đang sống trong hình hài một tên thôn phu nào đó hay không, và chuyện này đã phá vỡ đi lớp vỏ hoàn hảo của tên Thiên Ma. Ta có thể hiểu nỗi khổ sở khốn nạn khi phải phục tùng một kẻ luôn cố tỏ ra bản thân là duy ngã độc tôn như vậy."
"Câm mồm...."
"Ngươi đúng là đáng thương mà. Ta còn tưởng nỗi khổ sở đối với các ngươi chỉ là việc chờ đợi trong vô vọng thôi chứ...."
Thanh Minh cười phá lên.
"Lẽ nào ngươi cứ phải sống một đời khổ sở không dám động tay tới kẻ thù đã giết Thần của mình ư?"
"Tên khốn kiếppp!"
Thiên Sát méo mặt hét lên như một tên hung thần, thế nhưng Thanh Minh vẫn không hề chớp mắt lấy một cái, hắn thản nhiên cười chế nhạo.
Ai có thể không biết nhưng Thanh Minh hắn lại rất rõ. Đối với lũ giáo đồ Ma Giáo, Thiên Ma có ý nghĩa như thế nào.
Cho dù việc giết nhầm Thanh Minh trong trường hợp hắn là Thiên Ma thật sự chỉ là một phần mười triệu, chỉ là loại bỏ một hạt cát trong sa mạc rộng lớn đi nữa, bọn chúng vẫn tuyệt nhiên không dám làm.
Tín ngưỡng cao hơn nhận thức. Đó chính là bản chất của Ma Giáo.
"Ngươi đang tức giận sao?"
Chính vì thế nên Thanh Minh mới cười khinh. Những kẻ cuồng tín tội nghiệp, những kẻ ngu xuẩn cho rằng bản thân luôn hiểu rõ Thiên Ma nhưng lại không thể nhìn thấu được bản chất của hắn.
Cộp.
Thanh Minh tiến về phía Thiên Sát. Hắn lướt qua Bạch Thiên và cả Vân Kiếm, bước đi không chút do dự.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt các đệ tử Hoa Sơn hết xanh lại trắng.
'Hắn, hắn....'
'Tên điên đó!'
Nhưng không một ai dám ngăn Thanh Minh lại. Thanh Minh và Thiên Sát. Việc can thiệp vào cuộc đối đầu giữa hai kẻ đó quả thật ngoài khả năng của bọn họ.
Thanh Minh cứ thản nhiên mà bước tới, không rõ những kẻ đang dõi mắt theo hắn hiện giờ đang mang tâm trạng gì.
Côp.
Cuối cùng Thanh Minh đã đứng trước mặt Thiên Sát. Không, không phải là trước mặt.
Phải nói khoảng cách giữa họ gần như là chạm vào nhau mới đúng, Thanh Minh đang đứng ngay trước mũi Thiên Sát mà nhếch khóe miệng.
"Vậy thì giết ta thử xem."
"Ư....."
"Ta bảo ngươi giết ta đi."]
"Tên khốn điên rồ này..."
"Aaa, các người không biết lúc chứng kiến tận mắt, bọn ta đã sợ tới mức nào đâu."
"Giờ nhìn lại vẫn vậy, Thanh Minh đúng là kẻ điên."
[Cả người Thiên Sát bắt đầu run lẩy bẩy. Hắn dường như không thể chịu nổi cơn thịnh nộ đang cuộn trào như sóng dữ trong lòng.
Có lẽ nội tâm hắn đã muốn băm vằm Thanh Minh cả trăm ngàn lần rồi. Thế nhưng, rốt cuộc hắn vẫn không thể ra tay được.
Hắn chính là Thiên Sát.
Một kẻ sinh ra với bản chất luôn khao khát nhìn thấy máu tươi và sự chết chóc. Đối với hắn, kiềm chế giết người chẳng khác nào con người khát khô cả họng nhưng không được uống nước vậy.
Thiên Sát hắn đã không uống một ngụm nước nào trong một trăm năm qua và phải chịu đựng cơn khát ấy kéo dài không hồi kết.
Tín ngưỡng thật tàn khốc. Không, loại tín ngưỡng này phải dùng từ 'kinh dị' mới phù hợp.
"Sao nào?"
Thế nhưng, đối với Thanh Minh thứ tín ngưỡng đó chẳng là cái quái gì cả,
Thanh Minh thì thầm vào tai Thiên Sát. Giống như Ma La đang mê hoặc kẻ tu hành.
"Ta bảo có giỏi thì ngươi giết ta đi!"
"......."
"Khì khì khì."
Thiên Sát không dám động đậy vì sợ Thanh Minh sẽ thật sự bỏ mạng dưới tay hắn. Đến cả sát khí hắn cũng không dám tùy tiện mà phóng ra. Thanh Minh nhìn Thiên Sát như thế liền cười ngặt nghẽo.
"Sao? Không làm được hả?"
Bàn tay Thiên Sát mới vừa kịch liệt run lên thoáng chốc đã trở lại trạng thái bình thường.
Huyết lệ đỏ thẫm chảy ra từ đôi mắt hắn.
"Bẩn thỉu.... tên vô thần đốn mạt nhà ngươi...."
"Đúng vậy. Ta vốn là một kẻ vô thần bẩn thỉu mà."
Thanh Minh cười lớn.
"Còn ngươi chỉ là một tên bệnh hoạn không dám giết một kẻ vô thần còn thua cả ruồi muỗi như ta đây."
Tiếng cười nhạo báng của Thanh Minh xoáy vào tai Thiên Sát.
"Không phải ư?"
Thiên Sát nhìn chằm chằm Thanh Minh, gương mặt hắn đã méo mó tựa ác quỷ. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ đôi môi hắn. Không phải là hắn giận đến cắn chặt môi bật máu, mà là nội thương do khí lực bị đè nén vì không thể bộc phát cơn thịnh nộ khủng khiếp trong lòng.
Chính lúc đó, Thanh Minh vươn tay túm lấy cổ áo Thiên Sát.
"Nghe cho kỹ đây. Tên khốn bệnh hoạn."
Thanh Minh ghì lấy đầu Thiên Sát kéo đến trước mặt mình, hắn đối mắt với Thiên Sát rồi gằn giọng.
"Tên khốn kiếp đến cả một ngón tay cũng không dám động như ngươi tốt nhất nên câm cái mồm thối lại rồi cút cho khuất mắt ta. Chỉ cần nghĩ đến việc phải hít thở chung một bầu không khí với lũ Ma Giáo tởm lợm các ngươi là ta đã thấy buồn nôn rồi."
"Khư.... ức...."
Nói dứt câu, Thanh Minh đẩy mạnh Thiên Sát ra.
Lần này, Thiên Sát không hề phản kháng mà lùi lại phía sau. Từng đợt cảm xúc đang thay nhau ẩn hiện trên mặt hắn. Phẫn nộ và căm thù, nhục nhã và hổ thẹn. Thiên Sát nghiến răng, khó khăn lắm mới cất được thành tiếng.
"Ngươi.... ngươi nhất định...."
Một lời nguyền rủa khủng khiếp vọt ra khỏi miệng hắn.
"Ngươi nhất định sẽ hối hận về chuyện này. Ngày mà Ngài ấy giáng lâm, chính tay bổn đế sẽ xé xác ngươi ra thành trăm mảnh không để lại cho ngươi chút xương thịt nào. Không! Bổn đế phải khiến ngươi quỳ xuống cầu xin bổn đế tha cho cái mạng chó nhà ngươi! Nhất định bổn đế sẽ làm như thế! Cho dù bổn đế phải đặt cược tất cả mọi thứ đi chăng nữa! Bổn đế sẽ khiến cho ngươi và lũ người Hoa Sơn kia phải nếm trải nỗi thống khổ tột
cùng! Bổn đế xin thề!"
"......."
"Dù ngươi có trốn tới cùng trời cuối đất bổn đế cũng sẽ tìm ra ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết! Nhớ kỹ cho bổn đế, tên đệ tử Hoa Sơn chết tiệt! Bổn đế sẽ cho ngươi nếm mùi thịnh nộ của Ma Giáo bọn ta khủng khiếp đến mức nào!"
Oán độc như có sự sống mà luồng vào tai Thanh Minh. Thế nhưng, dù nghe những lời lẽ cay độc như vậy, Thanh Minh hắn vẫn chỉ cười lạnh một tiếng.
"Á à, vậy hả?"
Đôi mắt Thiên Sát hiện lên ý cười.
"Đó chính là ý của ngươi mà? Nhưng chắc ngươi có chút hiểu lầm rồi."
"......."
"Bổn đế không cần phải vất vả tìm kiếm ngươi làm gì. Nếu như một ngày Thiên Ma trở lại, bọn ta sẽ lần nữa giẫm đạp lên Trung Nguyên của các ngươi."
Thanh Minh liền lạnh lùng tuyên bố.
"Vậy các ngươi sẽ phải đối đầu với Hoa Sơn trước rồi."
Ánh mắt căm thù của Thiên Sát cùng ánh mắt đầy hàn khí của Thanh Minh chạm nhau.
"Vậy nên bây giờ ngươi nên cút đi, tên khốn ngu xuẩn. Cút về mảnh đến lạnh lẽo không bóng người rồi ru rú chờ đợi tên Thiên Ma không rõ sống chết của các ngươi đi. Đó là cách duy nhất để chứng minh lòng tin của các ngươi đó."
Nói xong, Thanh Minh dứt khoát xoay người mà không chờ Thiên Sát đáp trả.
Dù nhìn thấy bóng lưng Thanh Minh nhưng Thiên Sát vẫn không dám động tay. Hắn chỉ biết run rẩy không ngừng.
"... Tên ngươi là gì?"
Câu hỏi mà Thiên Sát gần như gắng gượng lắm mới thốt ra được. Thanh Minh thậm chí không thèm quay đầu, hắn lên tiếng đáp trả.
"Thanh Minh."
"... Thanh Minh?"
"Sao? Có gì lạ à?"
"......"
"Đối với một tên ngu xuẩn như ngươi, nhớ tên chắc không khó đâu nhỉ?"
Thiên Sát nhìn bóng lưng Thanh Minh rồi lạnh lùng gật đầu.
"Ma Giáo bọn ta.... sẽ nhớ cái tên của ngươi."
Thiên Sát nhìn chằm chằm Thanh Minh với đôi mắt tựa ác quỷ địa ngục rồi biến mất trong tích tắc, mọi thứ diễn ra cứ như là ảo ảnh.]
Đoạn kí ức kết thúc, màn hình tối đen đi.
Mọi người không nhịn được mà vuốt mặt cúi đầu.
Ma Giáo, kẻ thù của Trung Nguyên, kẻ mà họ sẽ phải đối mặt sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro