Chương 8: Hoa Sơn không phải là nơi con phải bảo vệ.
1, Ta muốn sống.
3, Trở về Hoa Sơn.
4, Trải lòng 2.
5, Cô độc.
6, Ta xin lỗi.
10, Hoa Sơn không phải là nơi con phải bảo vệ.
Thấy các danh mục trên màn hình, Thanh Minh bặm môi.
'Haa...'
'Sao mà toàn mấy thứ nhìn tên thôi cũng biết là thấy buồn rồi vậy chứ!'
Ngũ Kiếm thở dài nhìn Thanh Minh vẫn đang mặc bộ đồ màu hồng kia, chờ hắn đưa ra lựa chọn.
Thanh Minh có chút chần chừ, hắn liếm nhẹ môi, nói.
"Mở thêm mục mới."
[Xin chờ.]
1, Ta muốn sống.
3, Trở về Hoa Sơn.
4, Trải lòng 2.
5, Cô độc.
6, Ta xin lỗi.
10, Hoa Sơn không phải là nơi con phải bảo vệ.
11, Ước muốn của sư huynh.
"Sư huynh?"
Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn ngơ ngác nhìn nhau.
"Cái này là ước muốn của Chiêu Kiệt với Nhuận Tông sư huynh hả?"
"Chắc vậy, họ thân với Thanh Minh nhiều hơn chúng ta mà."
Bạch Thiên và mọi người nhìn hai người vừa được nhắc đến.
Chiêu Kiệt nhìn Nhuận Tông, Nhuận Tông cũng chỉ biết lắc đầu.
Mọi người xung quanh đều nghĩ rằng sư huynh nhắc đến ở trên mục (11) chính là Nhuận tông hoặc Chiêu Kiệt, nhưng hai người họ lại không nghĩ vậy.
Họ vẫn còn nhớ, thi thoảng những lúc khùng điên, Thanh Minh vẫn hay chỉ tay lên trời và hét lên sư huynh gì đó, đôi khi họ thắc mắc và tưởng rằng đấy là gọi họ, nhưng đều không phải.
'Thanh Minh còn có vị sư huynh khác sao?'
'Là trước khi nó gia nhập Hoa Sơn à?'
Người hiểu rõ hai chữ "sư huynh" hơn bất kì ai khác ở đây là Thanh Minh.
Ước muốn sao, chưởng môn sư huynh?
Huynh có ước muốn gì sao?
Mà có thì sao chứ, bây giờ đệ không hiếu kì lắm đâu.
Sư huynh không biết đâu, hình như lúc đệ ngất đi, họ đã bàn bạc chuyện gì đó đáng sợ lắm đấy. Làm đệ cứ cảm thấy, giờ mà tò mò, thì đệ chắc chắn sẽ "trần trụi" luôn!
Aaaa, sao sư huynh không nghe lén họ rồi mách với đệ chứ, cái sư huynh này!!
-Thằng ôn con này!!
Thanh Minh gãi gãi đầu. Nói thế chứ hắn thật sự tò mò muốn chết đi được. Đó là ước muốn của chưởng môn sư suynh đó!!
Nhưng mà hắn thật sự có cảm giác, ánh mắt mấy người kia muốn lột sạch hắn từ đầu đến đuôi rồi!!
Mấy cái người này!
Thanh Minh giận dữ nhe răng nhìn những người phía sau.
'Cái thằng này tự dưng bị gì vậy?!'
Tất cả không thể nào hiểu được những cuộc đấu tranh đang diễn ra trong đầu hắn, mà tại sao lại nhìn họ như vậy chứ, họ có làm cái gì đâu!!
Huyền Tông lặng lẽ quay cái đầu xõa tung của hắn về lại hướng màn hình, những người xung quanh nhìn ông như một vị thánh sống, còn Thanh Minh chỉ biết bất mãn mà không làm gì được.
Hắn mấp máy môi.
"Ta...ta muốn mở thêm mục."
Mở thêm mục này nữa thì sẽ đạt giới hạn các mục ở trên rồi. Nên hắn chỉ có thể cược rằng cái mục mới chết tiệt đó không phải là cửa tử, mà là một mục bình thường như các mục đã xem trước đó.
Đôi mắt hắn long lanh nhìn lên màn hình, mong muốn của hắn cứ tràn ra khỏi đôi mắt khiến ai cũng mềm lòng.
Nhưng...
1, Ta muốn sống.
3, Trở về Hoa Sơn.
4, Trải lòng 2.
5, Cô độc.
6, Ta xin lỗi.
10, Hoa Sơn không phải là nơi con phải bảo vệ.
11, Ước muốn của sư huynh.
12, Yếu đuối.
Thanh Minh muốn khóc mất thôi.
"AAAAAAAAAAA!!!! Tại sao chứ!!!"
"Haizz" Bạch Thiên lặng lẽ vỗ vai Thanh Minh. Lần đầu tiên trong đời, hắn và tất cả những người ở đây đều chung một lòng mà cảm thấy xót xa lẫn đồng cảm với Thanh Minh.
'Ôi...'
'Ta có nên nói rằng đây là quả báo không? Vậy thì ta tồi quá...'
'Đáng thương thiệt đấy'
Vai Thanh Minh run rẩy.
Hắn tức điên lên mất.
Đã đủ 8 mục trên danh sách rồi, và hắn bắt buộc phải chọn 1 trong 8 mục đó.
Hắn tin tưởng và trông chờ gì ở cái thứ kia cơ chứ. Chính hắn ta là kẻ muốn mọi người thấy được suy nghĩ lẫn quá khứ của hắn kia mà. Cho dù có che giấu đi những điều quan trọng như lời hắn nói. Nhưng hình ảnh vẫn xuất hiện, thứ bị che giấu chỉ có suy nghĩ và lời nói mà thôi. Tất cả những người ở đây cũng không phải ngốc, có manh mối thì chắc chắn họ sẽ đoán ra được.
A bực thật đấy.
Nhưng hắn không làm được gì cả. Nếu hắn hành động quá kích với hắn ta vì những mục cần xem này, số lượng các mục chưa hiện ra sẽ tăng lên.
"Chậc."
Kiểu quái gì cũng lộ hết mà thôi.
"Cứ chờ đó đi!"
Mấy cái thứ này làm gì được ta chứ?
"Ta chọn mục 10."
Ít ra cái này có vẻ sẽ đỡ lộ hơn. Phải để họ biết từ từ chứ, dù sao cũng còn gần hai mươi mục.
[ Số (10), Hoa Sơn không phải là nơi con phải bảo vệ, xin mời.]
[Về bản chất, cái gọi là chiến tranh luôn mất mát hơn các trận tỉ võ tranh đấu thông thường.
Phải mất cả ngày để thu thập người bị thương và kiểm tra hết tất cả những khu vực bị phá hỏng để sửa chữa,
Những môn đồ vẫn còn lành lạnh thì chạy đến Hoa Âm để mua những loại dược liệu cần thiết cho việc trị liệu, còn Y Dược Đường thì bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Một ngày cứ thế trôi qua, màn đêm buông xuống, Hoa Sơn lại bắt đầu lấy lại sự tĩnh lặng như bình thường.
Vào rạng sáng. Khò ò ò.
Đến cả những thành viên Y Dược Đường đã bận rộn chăm sóc bệnh nhân suốt cả ngày cũng chìm vào giấc ngủ, cửa Y Dược Đường được mở ra một cách cẩn thận.
Người đó mở cửa chậm rãi để không đánh thức những người khác, rồi bước vào trong không chút tiếng động.
Hắn lướt qua nơi những bệnh nhân đang nằm rồi bước vào nội thất sâu nhất, do dự một lúc rồi mở cửa. Và lặng lẽ nhìn người đang nằm trên giường ở bên trong.
Không còn là vẻ mặt nghiêm khắc khi theo dõi các môn đồ tập luyện. Tất cả những gì còn lại trên mặt Vân Kiếm lúc này là làn da trắng bệch không một chút khí huyết, và bóng đen mù mịt xung quanh đôi mắt.
Đôi mắt Thanh Minh cũng tối sầm lại.
'Quan chủ.'
Phần thân trên đã được quấn kín bằng băng vải.
Cánh tay phải được xem như sinh mệnh của kiếm tu cũng đã hoàn toàn biến mất từ bờ vai. Ánh mắt Thanh Minh tràn ngập sự phẫn nộ khi nhìn thấy báng vải quấn xung quanh bờ vai cụt đó.
Lồng ngực thì phập phồng yếu ớt, và hơi thở mơ hồ như thể sẽ tắt ngấm bất cứ lúc nào.
Hiện tại Vân Kiếm đang đấu tranh khốc liệt ở lằn ranh sinh tử. Cuộc chiến mà không ai có thể giúp đỡ.
Trên gương mặt Thanh Minh lạnh lẽ tràn đầy hàn khí.
Biểu cảm lạnh lùng tột độ như thể khuôn mặt ôn hòa mà hắn cho mọi người thấy ban ngày chỉ là giả.
"Quan chủ."
Thanh Minh vừa lặng lẽ mở miệng thử gọi Vân Kiếm vừa nhìn chằm chằm hình dáng người trước mặt.
Thanh Minh cứ như thế nhìn xuống Vân Kiếm một lúc lâu rồi không nói lời nào mà lặng lẽ rời khỏi Y Dược Đường.
Cạch.
Hắn cẩn thận khép cửa rồi ngước đầu quan sát bầu trời. Và lẩm nhẩm trong lòng.
'Chưởng môn sư huynh.'
Hình như đệ không làm được rồi.]
Vân Kiếm nhìn bản thân đang nằm trên giường.
Lạ lẫm thật đấy.
Tay trái Vân Kiếm vô thức sờ vào ống tay phải trống không của mình.
Hắn đứng dậy, tiến lại chỗ Bạch Thiên đang ngồi bên phải Thanh Minh.
"Bạch Thiên, ta đổi chỗ với con được chứ."
"Đương nhiên rồi ạ." Bạch Thiên kéo ghế mời Vân Kiếm ngồi vào, rồi hắn đi về phía chỗ ngồi ban đầu của Vân Kiếm.
Thanh Minh ngỡ ngàng nhìn Vân Kiếm.
"Quan chủ sao vậy ạ?"
Vân Kiếm nhìn con người đang mặc bộ đồ màu hồng đầy lông khác hẳn với người bị băng trắng quấn kín trên màn hình, chỉ lắc đầu cười.
Thanh Minh thấy vậy thì chỉ nhún vai rồi cười theo hắn, nhưng trong lòng vẫn dấy lên nỗi căm hận vẫn chưa nguôi ngoai.
Không chỉ thế, hắn còn thấy được. Khi hắn nhớ đến chưởng môn sư huynh, hai chữ sư huynh không còn bị che giấu nữa rồi.
Và tất nhiên những người khác cũng để ý thấy.
[ Thanh Minh cứ đứng như thế một lúc với thần sắc cứng đờ tiến về trước. Hắn đã rảo bước về phía sơn môn không chút do dự, và ngay khi định thi triển khinh công thì...
"Hình như là có tên đạo tặc luẩn quẩn ở đây nhỉ."
Thanh Minh nghe thấy giọng nói từ hai người phía trước nên dừng bước chân.
"Đúng vậy. Thần thần bí bí hành động vào đêm tối thế này thì chỉ có thể là đạo tặc thôi."
"Ây da? Hình như tên đó còn mang cả kiếm nữa đó?"
Sắc mặt Thanh Minh trở nên cứng đờ.
Kẻ xuất hiện phía sau sơn môn là Bạch Thiên. Kế sau hắn là Nhuận Tông và Chiêu Kiệt cũng đang nhảy lên tường.
Như thể đến để ngăn Thanh Minh vậy.
"Con tính đi đâu hả, Thanh Minh."
Bạch Thiên nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
"Từ lúc sáng ta đã thấy con kì lạ rồi. Vì sao ư? Vì con vốn dĩ không phải là đứa đi khen ngợi và khích lệ người khác một cách hào phóng như vậy. Có vẻ như con định làm gì đó nhỉ. Sao nào? Định đơn phương độc mã xông vào Vạn Nhân Phòng?"
Thanh Minh nhìn Bạch Thiên rồi lạnh lùng mở miệng.
"Tránh ra."
"Cái tên trơ tráo này."
Bạch Thiên chạm nhẹ vào thanh kiếm vắt ngang thắt lưng.
"Không thể nhịn được mà."
"Dù con là một tên khốn xấu xa kì quặc, nhưng con vẫn là sư điệt của ta. Sao ta lại không quản mà để sư điệt làm chuyện điên rồ được chứ."
Thanh Minh lại vừa nghiến răng lần nữa vừa nheo mắt lại.
"Ta đã bảo tránh ra."
"Nếu muốn đến đó thì bước qua xác của ta đi."
"Ta nữa."
"Ta cũng không thể để đệ đi được."
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông nhảy xuống từ bức tường rồi đứng sang hai bên trái phải Bạch Thiên. Và đến lúc đó, Lưu Lê Tuyết nãy giờ vẫn ẩn mình sau sơn môn cũng từ từ bước ra đứng sau Bạch Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thanh Minh thở dài.
"Ta rất khen ngợi sự trưởng thành của mọi người. Bây giờ còn dám cản đường ta cơ đấy."
"Dù sao thì tóc trên đầu chúng ta cũng mọc dày hơn con một chút đấy."
"Thế thì phải biết thân biết phận chứ."
Thanh Minh nắm chặt thanh kiếm trong tay như thể sẽ ngay lập tức rút kiếm ra vậy.
"Với bốn người các ngươi mà đòi ngăn cản được ta sao."
"Không phải trước đây ta có nói một câu sao."
Bạch Thiên bật cười rạng rỡ.
"Có những lúc dù biết là không được nhưng không thể lùi bước."
"Đến đây đi nào, tên sư điệt vô lễ. Hôm nay ta cũng phải cố gắng 'dạy' cho con một bài học chứ?"
Khi Thanh Minh không nói lời nào, chuẩn bị rút kiếm thì.
"Dừng lại đi."
Bọn họ nghe thấy giọng nói trầm tĩnh bên cạnh. "Chưởng môn nhân."
Bạch Thiên đẩy lại thanh kiếm đã rút được một nửa rồi cúi đầu.
"Bái kiến chưởng môn nhân."
Nếu là Huyền Tông bình thường thì sẽ vừa bật cười ôn hòa vừa nhận lời chào của bọn họ. Thế nhưng ở ông ấy hiện tại, hoàn toàn không cảm nhận được chút khí sắc nào như vậy.
Huyền Tông chỉ nhìn chằm chằm bọn họ với gương mặt phẫn nộ.
"Bạch Thiên."
"Vâng. Thưa Chưởng môn nhân."
"Con hãy dẫn bọn trẻ trở về Bạch Mai Quan đi."
"Nhưng mà......!"
"Ta bảo trở về đi."
"......Vâng ạ."
Cuối cùng Bạch Thiên nhẹ nhàng xoay người đi. Sau khi xác nhận bọn họ đã rời đi, Huyền Tông quay về sau nhìn Thanh Minh rồi nói.
"Thanh Minh."
"......Vâng."
"Con hãy đi theo ta."
Thấy Thanh Minh lặng thinh không đáp lại, Huyền Tông nheo mắt.
"Con không nghe thấy lời ta nói sao?"
"......Không phải, thưa Chưởng môn nhân."
"Hãy đi theo ta ngay lập tức."
Nói xong Huyền Tông nhanh chóng bước đi.
Thanh Minh nhìn thấy bóng lưng của người đó rồi thở dài. Và lặng lẽ rảo bước theo sau.
Nơi mà Huyền Tông đang hướng đến không phải là tư phòng của ông ta. Sau khi bước ra khỏi sơn môn, ông ấy rảo bước về hướng Lạc Nhan Phong. Mặc dù đoạn đường khá xa nhưng trong suốt quá trình leo núi, hai người đã không nói với nhau lời nào.
Một lúc sau, Huyền Tông đến Lạc Nhạn Phong rồi đứng ở rìa vách đá nhìn xuống Hoa Sơn đang chìm trong bóng tối.
Thanh Minh cũng lặng lẽ đứng phía sau ông ta.
"Thanh Minh à."
"Vâng."
"Ta là gì đối với con?"
Thanh Minh đã chần chừ và do dự một lúc để trả lời câu hỏi đột ngột đó.
Là gì ư. Là gì.
Dù đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng Thanh Minh cũng chỉ có thể đáp lại một câu trả lời duy nhất.
"Là Chưởng môn nhân."
Một câu trả lời hiển nhiên.
"Liệu con có thật sự nghĩ như vậy không?"
"......Vâng."
Huyền Tông quay lại nhìn Thanh Minh.
"Ta hỏi con."
Khuôn mặt phủ đầy hàn khí của Huyền Tông khiến Thanh Minh vô thức cứng đờ người.
"Con thật sự nghĩ ta là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn sao?"
Hai người nhìn nhau mà không nói thêm lời nào.
Ngay cả đám mây cũng không thể chạm đến nơi này, chỉ có mặt trăng trên trời đang lặng lẽ nhìn xuống Lạc Nhạn Phong......]
Bầu không khí trở nên ảm đạm dần kể từ lúc Bạch Thiên và Thanh Minh rút kiếm
Tất cả chỉ im lặng mà không hó hé gì. Kể cả Bạch Thiên và những người đã rời đi sau lời của Huyền Tông khi đó.
Thanh Minh cũng lặng lẽ mím môi, hơi nhìn qua Huyền Tông, thấy ông nhìn mình thì lặng lẽ chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
'Việc xem được chuyện riêng tư của người khác một cách trần trụi như này xấu hổ thiệt đấy.'
Tất cả đều nghĩ như thế.
Bốn kí ức trước được nhìn thấy, cũng có suy nghĩ và hành động của Thanh Minh như thế này, nhưng nó khá là hài hước, không thì cũng rất đáng ngưỡng mộ như của Đường Tạo Bình và Mai Hoa Kiếm Tôn.
Và bây giờ họ mới nhận rõ, thì ra việc xem được kí ức lẫn suy nghĩ của một người khác là một chuyện xấu hổ đến nhường nào. Họ miễn cưỡng muốn chết, đây là một cuộc trò truyện vô cùng riêng tư của hai vị đó mà, họ có xứng được xem không chứ!
[Cứ ngỡ đã quen thuộc...
Cứ ngỡ đã biết hết tất cả..
Thế nhưng hình ảnh của Huyền Tông bây giờ lại lạ lẫm đến mức cảm giác như ông ta một người khác.....
Người này vốn có diện mạo như vậy sao...?
Gương mặt của Huyền Tông đông cứng, mang đến một cảm giác nặng nề chưa từng có..
"Thỉnh thoảng ta đã nghĩ như vậy......"
"Ta có đúng là Chưởng môn nhân của con không..?"
Thanh Minh cắn chặt môi không đáp.
"Chưởng môn nhân là gì.........?"
"........ Là người dẫn dắt môn phái."
"Sai rồi........."
Huyền Tông nhìn thẳng vào Thanh Minh nói....
"Chưởng môn nhân không phải là người dẫn dắt môn phái, mà là người bảo vệ môn phái. Vai trò của Chưởng môn nhân là phải tiếp nối ý chí và sứ mệnh của môn phái, đồng thời phải dưỡng dục các đệ tử."
"..."
"Thế nhưng!"
Giọng ông ta trở nên đanh thép.
"Đệ tử của Hoa Sơn mà ta phải bảo vệ! Lại đang bảo vệ ta! Đệ tử của Hoa Sơn mà ta phải bảo vệ! Lại đang thay ta bảo vệ Hoa Sơn!"
Âm vực tuy không lớn nhưng lại khiến trái tim của Thanh Minh lay động hơn bất cứ tiếng hét nào.
"Thanh Minh à."
".......Vâng, Chưởng môn nhân."
"Ta không biết."
Huyền Tông khẽ dừng lại. Sau khi trầm tư một lúc, ông chầm chậm cất lời.
"Ta không biết con đã sống như thế nào, không biết con ôm ấp chuyện gì trong lòng. Ta cũng không muốn hỏi. Dù con có chuyện gì đi chăng nữa, thì từ khi nhập môn vào Hoa Sơn, con cũng chỉ là một đệ tử của Hoa Sơn mà ta phải bảo vệ mà thôi!"
Có thứ gì đó rung lên rất mạnh trong lồng ngực.
Thanh Minh vô thức cắn chặt môi.
"Con định cầm thanh kiếm đó đi đâu?"
"Con định xông thẳng vào Vạn Nhân Phòng mà múa kiếm ư? Nếu con tận tay giết chúng, tận mắt nhìn thấy chúng ngã xuống, thì sự oán giận trong lòng con sẽ được giải tỏa sao?"
"Con......"
"Tên ngốc này!"
Giọng nói của Huyền Tông vang lên.
"Con sợ rằng các huynh đệ của mình sẽ chết nếu con dẫn theo họ! Nhưng con lại không đủ tự tin để thuyết phục chúng ta rằng một mình con có thể hạ hết được tất cả bọn chúng! Vậy nên con mới định lẻn ra ngoài vào giờ này để không ai biết phải không?"
Sự giận dữ và bi ai.
Nói đúng hơn thì tiếng hét đó gần giống như tiếng khóc.
"Thà rằng con cứ đường đường chính chính hét lên đi. Tại sao con không hét lên rằng chúng ta không thể tha thứ cho lũ Vạn Nhân Phòng, chúng ta phải cùng nhau xông vào giết chúng! Con sợ sự oán giận của mọi người lại tăng vọt, con sợ các huynh đệ của mình sẽ lại bị thương ư? Chuyện đó đáng sợ đến thế cơ à?"
"Con muốn làm gì?"
"Con......."
Thanh Minh cắn chặt môi. Rất nhiều lời hắn muốn nói đã tràn lên tới cổ họng, nhưng hắn lại chẳng thể nói ra bất cứ lời nào.
Thấy không có câu trả lời, Huyền Tông mở miệng nói trước.
"Sau cùng con sẽ nhận được điều gì sau khi một mình gánh vác, dẫn dắt Hoa Sơn lên tới đỉnh cao? Sự kiêu hãnh vì đã bảo vệ Hoa Sơn ư? Hay cảm giác thỏa mãn vì đã dẫn dắt Hoa Sơn? Hay niềm tự hào rẻ tiền khi đã hy sinh vì Hoa Sơn mà không ai biết đến?"
Huyền Tông lắc đầu.
"Con đừng nhầm lẫn nữa. Thanh Minh à. Hoa Sơn không phải là nơi con phải bảo vệ."
"Không phải con bảo vệ Hoa Sơn, mà Hoa Sơn mới là nơi bảo vệ con. Con là đệ tử của Hoa Sơn. Làm sao ta có thể để một mình con gánh vác cả Hoa Sơn trên vai được."
"Con......."
"Con đã có được niềm vinh quang khi ngăn chặn được lũ Vạn Nhân Phòng, và bây giờ con lại định một mình bước trên con đường đầy chông gai ấy nữa sao. Được rồi, vậy thì ta sẽ hỏi con một câu. Các huynh đệ của con! Các sư thúc và trưởng lão của con! Và cả ta, Chưởng môn nhân của con, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy vui vẻ khi thấy con bước đi trên con đường chông gai ấy đến mức rỉ máu sao? Chẳng lẽ đối với con, chúng ta chỉ là những người cảm thấy như vậy khi nhìn thấy điều đó thôi sao?"
".......Không. Không phải như vậy đâu, Chưởng môn nhân."
Huyền Tông cắn chặt môi.
Đứa nhỏ này lại định một mình gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
"Nếu con chết ở đó, liệu các huynh đệ của con có thể ngồi yên không? Liệu bọn họ có tiếc rẻ mạng sống của mình sau khi nghe tin con đã bị Vạn Nhân Phòng sát hại không!"
Thanh Minh khẽ nhắm mắt sau khi nghe những lời rầy la gay gắt đó.
Thực ra hắn không muốn suy tính quá kỹ càng.
Hắn cần một nơi để giải tỏa hết tất cả sự phẫn nộ đang bùng cháy trong lòng. Nếu không thì hắn không biết phải làm sao mới hết cảm giác hổ thẹn này.
"Chuyện này xảy ra là do lỗi của con sao?"
"Một khi tên tuổi con vang danh thiên hạ, thì đến một lúc nào đó, đây sẽ là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu không có quyết tâm đối đầu với chuyện đó, ta đã không đưa tên tuổi của Hoa Sơn quay trở lại giang hồ. Nếu không quyết tâm, thì sao ta dám bàn tới vinh quang chứ!"
Tiếng la mắng của Huyền Tông giống hệt như màn sương lạnh giá giữa đêm đông.
"Nếu con cho rằng chuyện này là lỗi của con và con muốn chuộc lỗi thì con chỉ là một kẻ ích kỷ tồi tệ mà thôi. Một kẻ ích kỷ tồi tệ vừa thấy huynh đệ đổ máu mà đã vội lao đi chẳng thèm suy trước tính sau!"
Thanh Minh ngẩng đầu nhìn Huyền Tông.
Trong ánh mắt của Huyền Tông, một người luôn hiền hòa lại đang tràn ngập nộ khí. Đó là một ánh mắt rất đỗi quen thuộc với Thanh Minh.
Bởi vì trước đây hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy không ít lần.
Cái tên ngốc này!
Mỗi khi hắn quay về với thân thể dính máu và vết thương, Chưởng môn sư huynh lại nghiêm khắc quở trách hắn. Mỗi lần như thế, hắn đều nhìn thấy ánh mắt này.
Rốt cuộc đệ định coi Hoa Sơn như những đứa trẻ cần được ôm ấp trong lòng cho đến bao giờ? Các sư huynh đệ của đệ không còn yếu đuối nữa.
"...........Đệ biết."
Ừ. Hóa ra đệ biết rõ điều đó mà vẫn một mình ra mặt tới mức đổ máu sao.
"Chưởng môn nhân......."
Huyền Tông nhắm mắt như đang điều hòa lại nhịp thở.
Sau một thời gian yên lặng, ông ta chầm chậm mở mắt nhìn Thanh Minh. Cơn giận ít lúc trước đã lắng xuống, thay vào đó là nỗi buồn đang dâng lên.
"Thanh Minh. Con hãy tin tưởng ta thêm một chút nữa đi."
"Ta biết rõ trong mắt con, ta là người tệ hại đến mức nào."
"Không phải đâu. Con chưa bao giờ......!"
"Con hãy nghe ta nói hết."
Huyền Tông thở dài rồi tiếp lời.
"Ta là một người tệ hại. Ta biết điều đó. Nếu không có con thì Hoa Sơn đã sớm sụp đổ rồi. Vậy nên con không thể tin tưởng một Chưởng môn nhân không thể bảo vệ Hoa Sơn cũng là lẽ đương nhiên."
Giọng nói ấy không hề có một chút nỗi buồn phảng phất nào. Đó chỉ là một giọng nói rất điềm tĩnh.
"Nhưng giống như các đệ tử đã trưởng thành, ta cũng thể không dừng lại ở quá khứ mãi được. Ta vẫn đang nỗ lực để trở thành một Chưởng môn nhân xứng đáng với Hoa Sơn. Không chỉ có ta. Mà tất cả các đệ tử cũng đều đang nỗ lực để xứng đáng với cái tên Hoa Sơn."
"Con biết."
"Vậy thì tại sao con lại không tin tưởng ta."
Thanh Minh khẽ cụp mắt xuống, không dám đối diện với ánh mắt của Huyền Tông.
"Đây không phải chuyện giữa con và Vạn Nhân Phòng. Mà là việc giữa Hoa Sơn và Vạn Nhân Phòng. Và đến một lúc nào đó, Hoa Sơn sẽ phải giải quyết mối thù này, nhận lại những gì Hoa Sơn đáng được nhận. Tại sao con không nghĩ đến chuyện việc một mình con đi đòi món nợ máu này của Hoa Sơn đồng nghĩa với việc con không công nhận Hoa Sơn chứ!"
Thanh Minh càng cúi thấp đầu xuống. Huyền Tông nói không sai.
"Ta biết."
"..."
"Trái tim con bị giày xé. Làm sao mà không có chuyện đó được. Nhưng Thanh Minh à, đôi khi cũng sẽ có những chuyện cần tạm chôn vùi. Bây giờ con có đi kết tội thêm vài kẻ thuộc Vạn Nhân Phòng thì cũng có thay đổi được gì đâu?"
Mặc dù biết lời nói của Huyền Tông không sai, nhưng Thanh Minh cũng không biết phải làm sao mới có thể giải tỏa được nỗi thống khổ trong lòng này.
"Nếu như con vẫn coi ta là chưởng môn nhân của con, vậy con hãy suy nghĩ thêm ba ngày nữa đi. Đến khi đó, nếu con vẫn không thể nhẫn nhịn được."
Huyền Tông nói một cách cương quyết.
"Thì chính ta, chứ không phải con, sẽ là người đứng ra tiêu diệt Vạn Nhân Phòng."
"..."
"Con hãy ở bên cạnh Vân Kiếm đi. Đó cũng là điều đứa trẻ ấy muốn."
Vừa dứt lời, Huyền Tông liền quay người đi xuống núi.
Thanh Minh đứng đó như trời trồng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Huyền Tông, rồi từ từ quay đầu lại. Bầu trời đen tối rộng mênh mông.
"Chưởng môn sư huynh"
Không có lời hồi đáp.
"....Khó quá"
Thanh Minh nói bằng một giọng nhỏ bé, yếu ớt không giống hắn thường ngày.]
Huyền Tông không nói gì cả, dù lúc ấy hay bây giờ, đó vẫn luôn là điều ông muốn nhắn nhủ với Thanh Minh. Kể cả là hiện tại, thân phận thật sự của thằng bé có là gì, Hoa Sơn vẫn sẽ luôn bảo vệ nó.
Bàn tay ông lẳng lặng đặt lên đầu Thanh Minh, rồi xoa mạnh nó khiến tóc Thanh Minh rối tung hết cả lên. Nhưng hắn chỉ để yên cho Huyền Tông xoa đầu, âm thầm thở dài rồi cười.
'Khó thật đấy sư huynh.'
[Hơi thở dần nhẹ đi.
Thanh Minh ngồi yên không nhúc nhích chăm chú quan sát Vân Kiếm.
Dù hắn có truyền nguyên khí đến thể nào, thì tình trạng của Vân Kiếm cũng không có biến chuyển. Dường như ngày qua ngày, tình trạng của Vân Kiếm đang ngày càng tệ hơn.
'Quan chủ.'
Hắn đã chứng kiến tất nhiều chuyện.
Cũng đã đánh mất rất nhiều thứ.
Vậy nên hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì. Hắn muốn giữ lấy tất cả mọi người bên cạnh mình bởi vì hắn đã từng đánh mất quá nhiều thứ.
Đó có phải là một mong muốn hão huyền không?
"Sư huynh......"
Chẳng biết Đường Tiểu Tiểu đã ở đó từ lúc nào, nàng nhẹ nhàng bước về phía Thanh Minh với ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
"Sư huynh nghỉ ngơi một chút đi."
"Ta vẫn ổn."
"Nếu cứ thể này thì sư huỳnh sẽ là người gục ngã trước đấy."
"Ta ổn."
"..."
Nàng ta định nói gì đó, nhưng rồi chỉ biết lắc đầu. Việc kéo Thanh Minh đứng dậy bây giờ không phải việc của nàng. Đường Tiểu Tiểu chẳng còn cách nào khác ngoài việc lặng lẽ dõi theo hắn.
Trong lúc nàng ta yên lặng rời khỏi phòng, ánh mắt Thanh Minh vẫn không rời khỏi Vân Kiếm.
"Quan chủ."
Nếu như Vân Kiếm chết, thì đó cũng không phải là một cái chết quá tệ. Đối với Vân Kiếm, một người đã dành cả đời vì các môn đồ, thì có lẽ, việc chết vì để bảo vệ các môn đồ sẽ là việc khiến hắn không thể tự hào hơn.
Thế nhưng.
'Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Thanh Minh vẫn chưa làm được tất cả những gì hắn có thể làm cho Vân Kiếm. Giống như Vân Kiếm muốn bảo vệ các môn đồ, Thanh Minh cũng muốn bảo vệ các hậu bối của Hoa Sơn.
'Bây giờ vẫn chưa được.'
Thanh Minh siết chặt tay Vân Kiếm.
"Vẫn chưa.'
Và rồi hắn tựa vào đầu giường, khẽ thở dài như đang cầu khẩn.
.
.
Thanh Minh bất chợt mở mắt.
'Ngủ......'
Dường như hắn đã ngủ quên.
Nếu là bình thường thì đây là chuyện không thể xảy ra, nhưng sau khi đã liên tục trải qua các trận chiến khốc liệt, lại thức trắng ba ngày ba đêm, thì dù có là Thanh Minh đi chẳng nữa cũng chẳng thể chịu nổi.
'Quan chủ......!'
Thanh Minh sợ hãi ngẩng đầu.
Hắn trợn tròn mắt.
Không có.
Chiếc giường Vân Kiếm nằm đã trống không.
Đầu óc trống rỗng, Thanh Minh ngơ ngác nhìn lên giường rồi từ từ đứng dậy.
Và hắn bắt đầu bước đi như bị thôi miên.
Cộp. Cộp.
Chỉ có tiếng chân của hắn vang vọng trong Y Dược Đường yên tĩnh. Ánh bình minh mờ nhạt khẽ len qua khe cửa.
Thanh Minh đột ngột dừng lại rồi khẽ mở cửa.
Dường như nơi hắn phải đến đã được định sẵn. Mặc dù đầu óc hắn trống rỗng và mơ hồ, nhưng hắn vẫn rời khỏi Y Dược Đường mà bước đi mà không dừng lại.
Nơi bàn chân hắn hướng đến không đâu khác chính là Bạch Mai Quan.
Sau khi đến Bạch Mai Quan mà không thi triển khinh công, hắn tiếp tục hướng về sân luyện võ của Bạch Mai Quan như người mất hồn.
Và.
Cuối cùng hắn cũng dừng bước.
Thanh Minh ngơ ngác nhìn về phía trước mà không thể nói được bất cứ lời nào.
Có một người.
Một người nam nhân mặc bộ võ phục trắng đang vung kiếm.
Tuy tư thế của hắn vẫn nghiêm trang như vậy, nhưng thanh kiếm đang vung vẩy trên không lại có cảm giác hơi lúng túng.
Không chỉ kiếm mới có cảm giác vụng về.
Cả ống tay áo rủ xuống vì không còn cánh tay ở đó cũng có cảm giác lúng túng.
Thế nhưng Thanh Minh lại nhớ cái sự ngượng ngùng đó hơn bao giờ hết.
Soạttttt
Từ đầu tới cuối.
Thanh kiếm đang nhẹ nhàng chém vào không trung chợt dừng lại.
Rồi nó lại được nâng lên, vẽ vào không trung với một quỹ đạo giống hệt như thế.
Một lần. Hai lần. Rồi lại thêm một lần nữa.
Đó chỉ là một cú đánh đơn giản.
Vân Kiếm không ngừng vung kiếm vào không trung, cuối cùng, hắn thu kiếm khẽ tra vào vỏ.
Và hắn chầm chậm quay người lại.
"Con đến rồi đấy à?"
".."
Gương mặt của hắn ướt đẫm mồ hôi. Thậm chí những dải băng được quấn kín khắp người hắn cũng hằn rõ vết máu.
Thanh Minh ngơ ngác nhìn bộ dạng đó mà vô thức hỏi.
"......Người đang làm gì vậy?"
Vân Kiếm bật cười đáp.
"Con nhìn mà không thấy à? Ta đang luyện kiếm."
"...."
Không có thêm lời nào được phát ra.
À không, đúng hơn là mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hắn lại chẳng thể dễ dàng nói ra được lời nào. Tất cả những gì Thanh Minh có thể làm chỉ là đứng nhìn Vân Kiếm như bị hút hồn.
Chẳng biết Vân Kiếm có hiểu tấm lòng đó của Thanh Minh hay không mà hắn chỉ khẽ nhún vai.
"Tay phải của ta bị phế rồi, vậy nên ta phải học vung kiếm bằng tay trái chứ."
".......Từ bây giờ ư?"
"Đúng vậy?"
Vân Kiếm nói như thể hắn bị bất ngờ.
"Sự học của một kiếm tu không bao giờ kết thúc. Mặc dù ta cũng cảm thấy đáng tiếc khi đánh mất ưu thế của mình, nhưng xét theo một khía cạnh nào đó, thì đây cũng có thể là một việc tốt. Do đó, ta phải bắt đầu lại từ đầu."
Thanh Minh ngưng cười.
Không, hắn khóc rồi.
Gương mặt hắn méo mó khiến người khác chẳng biết là hắn đang khóc hay đang cười nữa. Hắn nói bằng một giọng run rẩy.
".....Quan chủ......."
Hắn cắn chặt môi như thể đang cố nín nhịn điều gì đó, đến khi hắn mở miệng, giọng nói của hắn cũng nhỏ bé như thể đã bị ai đó vắt kiệt sức.
"........Người đúng là khiến cho ta không biết nói gì."
Vân Kiếm cười nói.
"Con sẽ giúp ta chứ?"
"..."
"..."
"Vung kiếm bằng tay không thuận không phải là một việc dễ đối với ta. Con thấy thế nào? Nếu con giúp, có lẽ việc tu luyện của ta sẽ thuận lợi hơn đấy."
Thanh Minh ngước mặt lên nhìn trời.
Sáng sớm. Bầu trời trên đỉnh Hoa Sơn quả thực xanh và trong vắt.
"Sao ta có thể không giúp Quan chủ người được ạ?"
"Đó đúng là điều ta muốn đấy. Để ta xem tên tiểu tử con nghiêm khắc đến mức nào nào."
Thanh Minh bước ra sân luyện võ với một gương mặt phức tạp không thể giải thích thành lời.
"......Quan chủ."
"Hửm?"
".......Không có gì ạ."
"Nhạt nhẽo."
Vân Kiếm ném thanh kiếm bên hông cho Thanh Minh. Thấy Thanh Minh nhận lấy thanh kiếm ấy, hắn mỉm cười.
"Nào, để ta xem kiếm pháp của con nào."
".......Vốn dĩ ta không định cho người thấy đâu."
Thanh Minh cầm kiếm bằng tay trái.
Hắn nhìn chằm chằm vào Vân Kiếm rồi quay đầu lại. Có lẽ nếu cứ nhìn tiếp thì hắn sẽ cho Vân Kiếm thấy bộ dạng xấu xí của mình mất.
"Người hãy nhìn cho kỹ vào nhé. Làm lại lần hai phiền lắm."
"Cái tên tiểu tử láo xược này."
Một nụ cười nhẹ thoáng lướt qua.
Và rồi, kiếm của Thanh Minh bắt đầu nhảy múa.
Một vị Quan chủ đang ngắm nhìn hình ảnh một môn đồ vung kiếm.
Một "hậu bối" đứng tuổi đang dõi theo kiếm pháp của một "sư tổ" trẻ tuổi.
Vân Kiếm khẽ rơi một giọt nước mắt, trong khi nụ cười ấm áp vẫn đang nở trên môi hắn.
Chỉ có những cánh hoa mai nhẹ nhàng nở rộ, lặng lẽ ngắm nhìn hai người họ.]
Không giống như những lần trước. Lúc này dù có kết thúc đoạn kí ức rồi, cũng không có một âm thanh hay tiếng động nào phát ra cả.
Mọi thứ cứ im lặng như vậy, đến khi Chiêu Kiệt phá vỡ nó.
"Thanh Minh, ra là đệ khóc à."
Hắn vốn định mở miệng pha trò như những lần trước để cứu vãn tình thế, nhưng không ngờ lại làm mọi thứ trở nên cứng ngắc hơn cả lúc đầu.
"..."
"..."
Chiêu Kiệt tiếp tục cố gắng "Cái vị sư huynh đệ luôn nghĩ đến đó là ai vậy?"
"..."
Nhuận Tông lần này cũng không đánh Chiêu Kiệt như nhiều lần trước mà chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt rất phức tạp.
"Mọi người làm sao vậy?"
Thanh Minh nhìn Chiêu Kiệt, nhướn mi trả lời. "Thì là sư huynh của ta thôi."
"Đệ còn có cả sư huynh khác thật luôn hả?"
"Ư thật sao?"
"Thật chứ, mấy cái người này phản ứng kiểu gì đấy!"
"À chỉ là hơi khó tin một chút."
"Sư huynh này là một trong số 'họ' sao?"
'Trời ơi ai mà lại hỏi câu nhạy cảm dữ vậy hả?!!'
À, là Lâm Tố Bính.
Đỉnh thật đấy.
Thanh Minh nhìn Lâm Tố Bính, không trả lời mà nhướn mày cao hơn.
"Ai biết được?"
Nói rồi hắn quay phắt lại, không để ý đến Lâm Tố Bính nữa.
'Ha, tên tà phái chết tiệt, ngươi sinh ra làm người làm gì cơ chứ, sao không đi làm cáo luôn đi!'
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro