Chap 30
"Vì vậy mà..."
"..."
Trước những lời ỉ ôi của Huyền Tông, gò má của Thanh Minh cứ liên tục phồng lên rồi lại nhẹ nhàng vặn vẹo.
'Chắc là sẽ không nổ tung đâu nhỉ?'
'Lẽ nào lại vậy? Dù gì cũng đang ở trước mặt Chưởng Môn Nhân kia mà'
'Không. Hình như sắp nổ đến nơi rồi đấy'
Vậy nhưng, cái má phồng lên như muốn nổ tung ngay lập tức của hắn ta đã dần biến mất cùng với các đường gân máu.
'Nó đang kiềm chế kìa?!'
'Ồ hô.'
'Thanh Minh nhà ta đã trưởng thành thật rồi...! Người làm sư thúc là ta sao mà thấy cảm kích ghê gớm!'
Huyền Tông xem xét sắc mặt của Thanh Minh rồi ho lên một tiếng.
"Chuyện này chẳng phải là bất khả kháng hay sao?"
"..."
"Ta đâu có chủ trương gì đâu. Khừ... hừm. Dù sao chúng ta cũng là Chính Phái. Nếu như từ chối việc này thì có hơi..."
Ánh mắt Thanh Minh từ từ hướng xuống nhìn về bức thư trát đặt trên bàn.
"Vì vậy mà... Đường đại thúc... à không, Đường Môn Chủ!"
"Đúng vậy."
"Đang yêu cầu chi viện phải không?"
"Chính xác."
Huyền Tông mừng rỡ gật đầu.
"Cho nên Chưởng Môn Nhân muốn đi à?"
"Hừm. Đây không phải là vấn đề muốn đi hay không. Chẳng phải chúng ta đã thảo luận về vấn đề này rồi hay sao?"
"..."
"Chúng ta phải xem trọng thiện ý hơn lợi ích. Nên cũng chẳng còn cách nào khác."
Lần này những đường gân máu bắt đầu nổi lên trong đôi mắt của Thanh Minh. Huyền Tông nhẹ nhàng quay đầu đi rồi nhìn lên trần nhà. Ông ta là Chưởng Môn Nhân, là bậc trưởng bối! Vậy mà bây giờ ông ta thậm chí còn cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với tên tiểu tử này.
"Khừ ư ư...."
Từ miệng Thanh Minh bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ.
Tình hình rất đơn giản. Thanh Minh đã tuyên bố rằng tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện ở Trường Giang. Đương nhiên trên lập trường của Hoa Sơn thì việc này là do Huyền Tông quyết định. Nhưng Huyền Tông lại không thể làm theo ý của bản thân mà không có lý do chính đáng trước tên tiểu tử Thanh Minh kia được.
Vậy nên một bức thư trát đến từ Trường Giang đã cho ông ta lý do để làm điều đó.
"Trường Giang cần thêm nhân lực để cứu bách tính?"
"Đúng vậy."
Thanh Minh chà xát khuôn mặt bằng cả hai tay.
"Khừ. Cái miệng của ta đúng là vấn đề. Cái mỏ chết tiệt này!"
Vừa nói hắn vừa vỗ liên tục vào miệng của bản thân. Bên cạnh là Thanh Vấn đang thong thả uống trà, có vẻ rất tận hưởng bộ dạng tức mà không làm gì được của hắn.
Cách đây không lâu, Thanh Minh đã nói như này khi thảo luận về chuyện của Trường Giang với Đường Quân Nhạc.
Trong số những người sống tại lưu vực Trường Giang sẽ có những người muốn chuyển đến Tứ Xuyên. Chúng ta chỉ cần chi viện một cách hợp lý cho họ là được.
Đường Quân Nhạc đã gây ra một cuộc tranh cãi khi phải bỏ mặc bá tánh mà bọn họ đã chăm sóc suốt thời gian qua để quay trở về Tứ Xuyên. Vì vậy khi thỏa thuận, điều kiện để Đường Môn rút khỏi Trường Giang là bách tính có nhu cầu di trú khỏi đó sẽ được phép tới sống ở Tứ Xuyên. Hoa Sơn cũng phải hỗ trợ hết sức cho việc này.
Cuối cùng Đường Quân Nhạc chấp nhận đề xuất của Thanh Minh. Và bây giờ chính là thời điểm cao trào nhất trong việc điều chuyển những người dân ở Trường Giang về Tứ Xuyên.
Nhưng mà....
"Chết tiệt! Thiếu nhân lực ư? Nói vậy mà nghe được sao? Bọn họ là Tứ Xuyên Đường Môn kia mà! Đường Môn đâu phải là nơi tụ tập con cháu lại một chỗ để sống đâu mà thiếu nhân lực được chứ?"
"Chẳng phải là do tình hình đã thay đổi rồi hay sao?"
"Ôi trời ơi! Lũ Nam Cung Thế Gia chết tiệt! Bọn chúng đúng là chẳng được tích sự gì hết! Lẽ ra lúc đó ta phải tiệt nòi bọn chúng đi mới phải!"
"Này, sống có lương tâm chút đi."
Đó là một lời nói thô thiển và vô cùng không có tinh thần đạo sĩ, Thanh Vấn đánh giá, theo những gì y nghe từ những vị huynh đệ khác, Thanh Minh từng suýt "tiệt nòi" tiểu môn chủ của Nam Cung Thế Gia thật, cái trò quỷ này không biết là học được từ ai!
Tình hình đang thay đổi nhanh hơn hẳn một tháng so với những gì hắn suy tính. Trong kế hoạch của hắn, Thủy Lộ Trại sẽ chiếm lấy Mai Hoa Đảo. Nhưng ngay cả khi suy tính những điều này hắn đã quên mất sự tồn tại của 'cái tên điên đó'.
Nói cách khác...
"Vốn dĩ sẽ mất khoảng một tháng để có thể di trú tất cả những người dân tại đây. Nhưng như con biết rồi đấy, tình hình Trường Giang đã thay đổi rồi. Thời gian đã được đẩy lên sớm hơn và bách tính cũng biết chuyện tình hình ngày một xấu đi nên càng có nhiều người muốn đến Tứ Xuyên hơn."
"..."
"Chúng ta không thể nói rằng không có trách nhiệm trong chuyện này được. Bởi vì nó được thực hiện dưới cái tên Thiên Hữu Minh chứ không phải là Đường Môn. Ta là Minh Chủ của liên minh này, ta không thể ném tất cả trách nhiệm cho Đường Môn và vờ như không biết gì hết được..."
"Chưởng Môn Nhân."
"Hửm?"
"Người chỉ là muốn đến đó để giúp đỡ thôi đúng chứ?"
"Hừmm."
Huyền Tông ho lên một tiếng với khuôn mặt đỏ bừng.
'Cái lão già chỉ cần nghe thấy dân chúng có chuyện là ánh mắt lập tức thay đổi này!'
Hắn khẽ đưa mắt liếc sang Thanh Vấn bên cạnh, rồi lại thở dài.
Thật là khờ dại. Nhưng mà...
'Chuyện đó cũng tốt thôi.'
Thanh Minh chính là thích cái đức tính khờ dại đó của Huyền Tông. Thậm chí là tôn kính. Bởi vì những kẻ khờ dại không biết gì thì được gọi là ngu ngốc, nhưng biết rõ ràng nhưng vẫn khờ dại thì lại đáng trân quý.
"Vì vậy mà trước tiên chúng ta cứ hồi đáp yêu cầu hỗ trợ của Đường Môn..."
"..."
Huyền Tông - người vẫn đang buồn rầu bởi biểu cảm của Thanh Minh đã nói với thêm.
"Ta tuyệt đối không có ý định làm gì thêm ở Trường Giang cả. Chỉ cần giúp bá tánh tại đó đi lánh nạn thật nhanh là xong mà. Thiếu Lâm hay các môn phái đang chạy đến Trường Giang lúc này làm gì có nhân lực để lo lắng đến chuyện đó đâu kia chứ?"
"Lũ đầu trọc đó vốn dĩ không hề bận tâm đến chuyện đó. Bởi vì đầu óc của bọn chúng không được nhanh nhạy như vậy."
"Đúng, đúng là họ không tháo vát lắm."
Huyền Tông - người trong vô thức thốt ra những lời không được phép nói về lũ đầu trọc lại tiếp tục thuyết phục Thanh Minh.
'Sao mình cứ cảm giác đứa nhỏ này đang cố lấy lòng Thanh Minh vậy?'
Thanh Vấn chứng kiến một màn kẻ tung người hứng kỳ lạ này mà chẳng biết diễn tả ra sao.
Ờm, dù sao xét theo bối phận thật, thì Huyền Tông kém xa Thanh Minh. Nhưng bây giờ hắn chỉ là một tên đệ tử đời ba thôi ấy?
"..."
Thôi, dù sao đây cũng chỉ là một chuyện lạ bình thường y nhìn thấy trong vô số chuyện lạ y đã chứng kiến kể từ lúc trở về Hoa Sơn thôi.
Thanh Vấn mỉm cười hiền hòa, quyết định làm tượng trang trí trong phòng.
"Vì vậy mà trước khi những thiệt hại trở nên lớn hơn... Chúng ta phải làm gì đó đúng không nào?"
Thanh Minh thở dài.
'Ta đã không nghĩ đến chuyện này.'
Cuộc chiến lần này có khả năng cao là sẽ lan rộng hơn những gì hắn dự tính. Nếu vậy thì những người chịu thiệt hại nhất trong cuộc chiến tranh đó sẽ là ai đây?
Thiếu Lâm? Thủy Lộ Trại? Nam Cung Thế Gia? Hay là Vạn Nhân Phòng?
Ngàn vạn lần không phải.
Kẻ phải chịu thiệt hại nặng nề nhất không ai khác chính là những bá tánh sống ở lân cận Trường Giang. Nhân sĩ giang hồ có mục đích và ý chí chen vào chuyện này cho dù có chết cũng chẳng có gì để nói. Nhưng những người dân lương thiện đang sống yên ổn bỗng chốc bị cuốn vào vòng xoáy này thì có tội tình gì?
Vì vậy mà Huyền Tông xuất hiện để giảm thiểu những cái chết đáng tiếc không đáng có đấy.
"Thanh Minh à."
"..."
"Thanh Minh à à."
"..."
"Thanh Minh àaaaaa!"
"Trời đất ơi! Con biết rồi! Con biết rồi mà!!!"
Thanh Minh đột nhiên cao giọng như thể đang tức giận. Sau đó hắn ném ánh nhìn hình lưỡi kiếm về phía tất cả mọi người.
"Thay vào đó! Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được can thiệp vào cuộc chiến xảy ra tại Trường Giang! Tuyệt đối không được! Thậm chí ngay cả khi bọn chúng có xông vào tấn công trước thì cũng phải chạy trốn thay vì đánh nhau! Tuyệt đối không được đánh nhau! Dù có chết cũng không làm việc tốt cho lũ khốn kiếp đầu trọc đó!"
"Đương nhiên, đương nhiên rồi! Ta chỉ đến đó để cứu bách tính thôi! Hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ đánh nhau! Chỉ một chút cũng không có!"
"Chậc!"
Thanh Minh nhìn mọi người với ánh mắt bất mãn rồi quay đi một cách cộc cằn.
'Lũ người ngu ngốc.'
Họ là những con người sẽ thay đổi ánh mắt ngay lập tức khi nghe tin bách tính gặp nguy hiểm. Hắn đã cố nói đến rách cả miệng nhưng dường như bọn họ không thể tiếp nhận điều đó vào đầu.
Nhưng mà... Như vậy thì mới là Hoa Sơn.
"Con biết rồi."
"Ồ!"
"Đi thì đi. Chỉ cần di tản người dân là được chứ gì?"
"Đúng vậy! Đúng là như vậy đó!"
"Ầy. Thật tình mà...."
Trước khi những tiếng rên rỉ tiếp tục phát ra từ miệng Thanh Minh, Huyền Tông nhanh chóng hét lớn.
"Huyền Linh! Huyền Thương!"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân!"
"Kêu các đệ tử hãy chuẩn bị đi! Chúng ta sẽ lập tức xuất phát đến Trường Giang. Và phải luôn ghi nhớ điều này. Đến càng sớm chúng ta càng cứu thêm được nhiều người!"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân!"
Bầu không khí trong căn phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Cứ như vậy... chuyến Trường Giang hành của Hoa Sơn lại chính thức bắt đầu.
"Khoan đã!!!"
Có lẽ là chưa chính thức lắm?
"Còn Thanh Vấn thì sao ạ?"
Nhuận Tông, đại sư huynh của nhóm Thanh Tử Bối, tất nhiên là rất để ý đến người mới là Thanh Vấn này.
Thanh Minh lúc này mới nhớ ra, mi mắt hắn giật giật, phải rồi... Tên sư huynh giờ sức còn chẳng bằng 1/10 hắn thì phải làm sao đây?
"Chắc con sẽ ở lại trông Hoa Sơn...? Con nghĩ vậy? Dù sao vẫn còn Tiểu Minh và đàn chó của Dã Thú Cung."
Bị nhắc đến đột ngột như vậy Thanh Vấn cũng giật mình, y dè dặt nói ra suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu.
Tất nhiên là hoàn toàn bị cá nhân nào đó bác bỏ.
"Huynh là đệ tử Hoa Sơn hay là người trông chó? Tất cả mọi người đều đi thì chẳng có lý do nào để huynh không đi cả."
"Nhưng ta yếu thế này... Ra đó chỉ sợ làm vướng chân mọi người."
"Cũng tự biết thế cơ à? Thế còn đòi ở lại trông Hoa Sơn làm gì? Chúng ta đến là để giúp Đường Môn, không phải đánh nhau, nên cứ đi đi."
"Nhưng-"
Thanh Minh không đợi Thanh Vấn trả lời đã quay ra đằng sau hét lớn:
"Này, người mới sẽ đi cùng nên càng không được đánh nhau đâu đấy!"
Thanh Vấn nhìn mọi người tràn ngập khí thế chạy ra khỏi phòng mà chỉ biết thở dài, y lặng lẽ thu dọn chén trà của mọi người, thầm nghĩ mình nên làm gì để giúp đỡ môn phái...
Ồ, y cũng chả biết nữa.
Giúp được gì thì giúp thôi.
|13.08.24|
Mình đọc được hết cmt của mọi người nhưng mình không rep được. App tật quá ;;; Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện nha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro