[Đường Bảo x Thanh Minh - ver hiện đại]
(Vui lòng không công kích nhân vật!)
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm XXXX, để chào đón năm mới đến từ thôn quê đến thành thị đều nô nức chuẩn bị cho dịp Tết đoàn viên mỗi năm một lần này.
Từ cuối con hẽm đến đầu con ngõ, đâu đâu cũng treo lồng đèn đỏ và những câu chúc tốt lành cho năm mới, ven đường nơi đâu cũng có những chậu hoa tết được trưng bày đẹp mắt, ngoài ra còn có dây đèn màu sắc sặc sỡ được quấn, treo đan xen trên những hàng cây xanh hay những cột đèn,...
Không khí càng náo nhiệt và đông vui hơn khi đêm về.
Vẫn như mọi năm, thành phố X vẫn có buổi trình diễn pháo hoa tạm biệt năm cũ và đón chào năm mới.
Dòng người tấp nập đổ ra các bãi sông, phố đi bộ, cầu,... để cùng người thân yêu chờ đợi ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ. Khoảng chừng 23 giờ 30 phút ngày 29 theo Âm lịch, màn trình diễn pháo hoa chính thức bắt đầu.
Những quả pháo đầu tiên được bắn lên bầu trời đêm rực sáng và lung linh màu sắc như những vì tinh tú.
Không khí bên ngoài hân hoan nóng bừng là thế nhưng Đường Bảo và người yêu lại không thể vui vẻ như biển người ngoài kia, đơn giản là vì cả hai lại cãi nhau thêm lần nữa.
Quay lại trước đó một tuần.
Đường Bảo là quản lý của một chi nhánh thuộc công ty có tiếng, còn người yêu gã - Thanh Minh vốn cũng là quản lý nhưng vì cắt giảm nhân sự nên tạm thời ở nhà vô công rỗi nghề, cả hai yêu nhau đã lâu cũng đã tính đến chuyện trăm năm nhưng có lẽ cái câu 'bên nhau bảy năm không cưới là chia tay ' quá linh nghiệm nên gần đây cả hai nhiều lần có cãi vã qua lại.
Nhẹ thì ba ngày một trận lớn hai ngày một trận nhỏ, tóm lại là không còn hòa thuận như xưa. Cũng một phần vì đang vào dịp cuối năm công việc bận rộn dẫn đến áp lực tăng vọt nên càng dễ khiến con người ta khó kiểm soát bản thân.
Đường Bảo thì vẫn đi làm theo giờ hành chính, sáng đi làm tối về cơm nước cho gã và người yêu. Còn Thanh Minh sáng ngủ tối chờ Đường Bảo về là hết một ngày. Vốn dĩ từ trước đến nay luôn là cả hai chia sẻ công việc trong nhà nhưng vì Thanh Minh đột ngột mất việc làm nên Đường Bảo mới giành làm một mình, vì gã muốn nó có thể thư thả một chút.
Nhưng mọi chuyện lại đi lệch quỹ đạo vào một buổi tối muộn.
Đường Bảo về nhà khá muộn, tận 23 giờ tối gã mới về đến nhà với tình trạng say khướt nồng nặc mùi rượu và hương nước hoa lạ.
"Sao em về trễ thế? Còn không thèm gọi báo anh một tiếng, đi cẩn thận anh đỡ em." Thanh Minh mặc đồ ngủ đi ra lo lắng đỡ Đường Bảo đang say bí tỉ đi vào phòng khách, đỡ gã ngồi xuống sofa nó mới vừa lo vừa trách, mắng: "Em uống đến chết hay sao mà mặt đỏ gắt vậy Bảo? Em không nhớ là bản thân em còn chưa khỏi bệnh sao? Thiệt tình.."
Thanh Minh đưa tay giúp gã vuốt tóc mái hơi ướt mồ hôi cho thoáng liền bị gạt đi, Đường Bảo thở ra một hơi dài xoay người liền muốn nằm xuống sofa. Thanh Minh cũng kệ, để gã nằm xuống rồi đi vào bếp pha nước giải rượu.
"Anh không ngủ còn chờ làm gì... Thanh Minh à." Đường Bảo lè nhè.
"Em chưa về sao anh có thể ngủ chứ, nằm yên đó chờ anh chút, anh pha nước giải rượu cho mà uống." Thanh Minh từ bếp nói vọng ra.
Đường Bảo không biết có nghe không nhưng không thấy đáp lại. Lúc Thanh Minh đem nước ra thì gã đã ngủ từ bao giờ, nó biết gã mệt lắm nhưng nếu nó không gọi gã dậy uống thì ngày mai chắc chắn gã sẽ rất mệt. Nhưng Thanh Minh lại không nỡ đánh thức Đường Bảo, nghĩ nghĩ nó liền quyết định mớm cho gã.
Được chừng nửa ly nước thì Đường Bảo mơ mơ màng màng mở mắt nhìn nó khó hiểu, chưa để nó giải thích gã đã xô nó ra.
"Anh làm trò gì vậy." Đường Bảo quát. "Anh có biết em đi tiếp đối tác về mệt lắm không mà còn muốn cái này hả? Sao anh không tự xử đi còn làm phiền em!"
Thanh Minh vội giữ ly nước nên trúng cạnh bàn, nó đau đến nhăn mặt nhưng nó không để tâm lắm chỉ nhíu mày nhìn Đường Bảo.
"Em bị khùng hả? Anh thấy em mệt quá cho nên mới không gọi em dậy, anh phải mới mớm em uống nước giải rượu đấy?"
Thanh Minh đặt ly nước lên mặt bàn.
"Không cần anh lo, cứ mặc kệ tôi đi!"
"Này Bảo! Đừng có mà nói chuyện kiểu đó với anh, em nhập viện lần nữa thì sao?" Thanh Minh nói. "Nếu em không muốn anh làm thế thì thôi vậy, em tự uống đi anh đi đun nước cho em lau người."
"Phiền phức."
CHOANG!
Mảnh thủy tinh vỡ và nước văng ra tung toé vì Thanh Minh ném vỡ ly nước giải rượu.
"Thanh Minh!"
Đường Bảo gằn giọng, ngồi dậy nắm cổ áo Thanh Minh kéo về phía gã.
"Anh ỷ vào tôi hiền nên ném ly dằn mặt tôi đúng không? Anh lại muốn gây chuyện gì đây Thanh Minh?"
"Mày không uống nên tao vứt bỏ đấy. Mày ý kiến quái gì? Tao làm thế đúng mà." Khoảng cách quá gần để Thanh Minh không tiếp tục phớt lờ hương nước hoa xa lạ lẫn trong mùi rượu nồng nặc trên người Đường Bảo.
Thanh Minh cũng phát cáu và tất nhiên Đường Bảo cũng thế, gã tát vào má phải của nó khi nó còn đang tính nói thêm gì đó.
Lực tay không mạnh nhưng đủ khiến Thanh Minh sốc đến ngơ ra, sốc đến mức nó không phản ứng lại khi Đường Bảo cũng giật mình trước hành động của bản thân rồi vội vàng bỏ đi về phòng đóng cửa khoá trái.
Đường Bảo về phòng khoá cửa xong liền nằm lên giường với cái đầu đau nhức và cơn giận đột ngột nguội lạnh.
Gã muốn nói xin lỗi, muốn vỗ về người yêu nhưng cơn say quá nặng đã kéo ý thức gã chìm vào bóng tối chỉ trong chốc lát.
Sáng hôm sau Đường Bảo tỉnh dậy như bình thường, đáng mừng là đầu gã không bị đau nhức khó chịu là bao nhiêu.
'Có lẽ do anh ấy cho mình uống thuốc giải rượu.' Đường Bảo nghĩ, đến đây gã mới mơ hồ nhớ lại những gì xảy ra vào đêm qua.
Dáng vẻ lo lắng của nó, ly nước giải rượu bị vỡ tan, một bạt tay vào gương mặt của người gã thương...
Đường Bảo giật mình bật khỏi giường đi tìm Thanh Minh.
"Anh--"
"Chuyện gì. Dậy rồi thì đi rửa mặt đánh răng đi rồi ra ăn sáng."
Đường Bảo thấy Thanh Minh vẫn như không có gì đang cầm chổi lông gà phủi bụi ở khung cửa, nó đứng quay lưng về phía gã, dáng vẻ bình thản đến kỳ lạ.
"Anh- tối qua em..." Đường Bảo nghẹn giọng, gã không biết nên mở lời thế nào. Xin lỗi ư? Một cái tát đau điếng thì lời xin lỗi có giúp ích được gì không? Đường Bảo không biết.
"Anh em cái gì, đi lẹ đi còn ăn sáng rồi đi làm kia kìa." Thanh Minh nhàn nhạt nhắc nhở.
"Em.... vậy em đi rửa mặt..."
Sau ngày đó cả hai vẫn giống như chưa có chuyện gì, Đường Bảo sáng đi làm tối về lo cơm nước cùng Thanh Minh (hoặc không, vì gã bận công việc ở công ty rất nhiều.)
Hôm nay Đường Bảo không về trễ nhưng gã mang công việc ở công ty về nhà để xử lý tiếp.
Thanh Minh không giỏi nấu nướng vì thế hầu như đều do Đường Bảo nấu chính còn nó theo phụ, thế nên bữa tối nay đều là đồ ăn sẵn chỉ việc mua về rồi hâm nóng lại là được.
Đường Bảo vẫn ôm laptop gõ phím lạch cạch ở phòng khách, trong này Thanh Minh bận rộn dọn bát đũa ra bàn ăn. Xong xuôi hết thảy nó mới đi ra gọi gã vào.
"Bảo à, nghỉ chút đi em, ăn tối nè, để đó lát làm tiếp không ăn là nguội đó."
"Anh chờ em chút, gần xong rồi. Mà thôi, anh ăn đi khỏi chờ em chi." Đường Bảo vẫn cắm đầu vào laptop mà qua loa đáp.
"......."
"Ok."
Thanh Minh nói gì đó nhưng Đường Bảo không nghe rõ lắm, gã chỉ thuận miệng đáp lời rồi vội vàng chạy đi nghe điện thoại.
Chờ Đường Bảo quay về nhà đã quá khuya, tuy vậy Thanh Minh vẫn chưa ngủ. Nó vẫn chờ cửa gã về, thấy gã về thì nó mới an tâm và Đường Bảo biết rõ điều này.
"Em đói không? Có muốn ăn thêm chút gì không?" Thanh Minh cười hỏi.
"Em không... anh đi ngủ sớm đi, sau này cũng không cần chờ cửa em, em có chìa khóa nhà."
Thanh Minh chỉ gật đầu rồi tiếp tục xem TV.
Từng ngày trôi qua, ngày Tết càng đến gần hơn đồng nghĩa với công việc của Đường Bảo nhiều hơn và giá cả của hàng hoá cũng bị năng lên cao.
Lương tháng của gã chưa về, thưởng Tết càng không nhưng Thanh Minh lại cứ vòi tiền vòi quà nên mới có chuyện xảy ra như hôm nay.
Đường Bảo cuối cùng bùng nổ sau khi chịu quá nhiều áp lực từ công việc.
Những năm trước vào các dịp lễ Tết vẫn yên bình vì ai bận việc người nấy, đến ngay ngày nghỉ lễ Tết mới có thời gian quấn quýt với nhau còn năm nay thì chỉ có gã bận rộn còn người yêu thì rảnh rỗi nên sự đối lập này gây ra không ít vấn đề lớn bé có đủ.
Thanh Minh - người đàn ông trưởng thành lưng dài vai rộng 27 tuổi vẫn không thể không khóc như một đứa trẻ, đơn giản vì kẻ gây ra tổn thương cho nó là người nó yêu đến chết đi sống lại.
"Dạo này mắt trái của anh cứ giật liên tục ấy Bảo, không biết có điềm báo gì không nhỉ. À mà bao giờ bắn pháo hoa ấy." Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn Đường Bảo đang xem bản tin trên TV.
Hôm nay cả hai hòa thuận đến ngạc nhiên khi Đường Bảo ngồi trên ghế sofa xem TV ăn trái cây còn nó thì gối đầu lên đùi y nằm lướt điện thoại.
Thanh Minh vừa nói vừa bỏ trái nho vào miệng.
"Ơ? Em không bóc vỏ cho anh à?" Thanh Minh nhai trái nho vẫn còn nguyên vỏ khó hiểu hỏi.
"Nho thì có gì mà bóc vỏ đâu." Đường Bảo nhàn nhạt đáp.
Thanh Minh liền ngồi dậy nhìn gã.
"Ừ thì là vậy nhưng từ trước tới giờ em luôn nói sẽ bóc vỏ cho anh còn gì? Thất hứa hả." Thanh Minh trêu gã. "À hay em muốn anh nhả vỏ và hạt vào tay em?"
"Không, anh có tay có chân thì tự mà bóc đi chứ, việc gì cũng bắt em làm cho, em là ô sin không đồng của anh chắc. Người yêu chứ có phải là bố em đâu mà phải hầu tới cỡ đó. Với cả đừng làm trò đó nữa, bẩn lắm."
Đường Bảo nói xong mới nhận ra bản thân lỡ lời, gã không để ý rằng Thanh Minh chỉ đùa nên đã nói ra những lời không nên nói. Tiếc là muộn rồi, vì cả buổi xem TV chung đó nó không động vào dĩa nho thêm một lần nào nữa.
Cuộc sống xô bồ tiếp tục diễn ra cho đến ngày 29 Âm lịch, thay vì dọn nhà thì Đường Bảo và Thanh Minh lại cãi nhau đến xô vỡ đồ đạt.
Buổi tối cùng ngày Đường Bảo trơ mắt nhìn Thanh Minh xếp áo quần vào vali để rời đi, gã vẫn còn tức giận lắm. Cơn giận lớn đến mức cắn nuốt lý trí để đành lòng đuổi người yêu cuốn gói rời khỏi nhà ngay đêm giao thừa.
Tới khi Thanh Minh đặt chìa khóa nhà lên bàn với bàn tay có vài vết xước do xô đẩy thì tim Đường Bảo đã nhói đau, nhưng cái tôi và cơn giận quá lớn để gã xin lỗi nó.
Từ ánh mắt của Thanh Minh nhìn gã, Đường Bảo thấy rõ trong đó vẫn có sự hờn trách rõ rệt. Dù vậy, ngay cả khi Thanh Minh đã kéo vali ra khỏi nhà Đường Bảo vẫn chỉ đứng đó và nhìn theo mà không một câu tạm biệt hay níu kéo.
Chờ người đi khỏi, cả căn hộ liền yên ắng đến nặng nề, đồ đạt đã được Thanh Minh dọn dẹp trước khi rời đi nên vẫn gọn gàng như trước nhưng lại trống trải đi nhiều.
Đường Bảo ngồi phịch xuống ghế, gã không thèm bật đèn mà chỉ mở TV để có âm thanh lắp đầy khoảng lặng của nơi đây.
Thanh Minh rời đi ngay trước giờ bắn pháo hoa đón năm mới của thành phố, Đường Bảo không khỏi thấy tự trách, gã đã làm gì vậy chứ? Đuổi người chung chăn chung gối ra khỏi nhà ngay đêm giao thừa, gã bị điên rồi ư?
Lúc này đây khi chỉ còn tiếng đếm ngược thời gian bắn pháo hoa phát ra từ người dẫn chương trình đang chiếu trong TV thì Đường Bảo mới có thời gian chậm rãi bình tĩnh đầu óc để nhớ lại thời gian hơn một tháng qua.
"Mình đã làm gì vậy chứ.. Thanh Minh.."
Đường Bảo vò đầu lẩm bẩm.
Gã đang tự trách, từ tự trách đến hối hận và oán giận bản thân vì những gì đã làm với người yêu.
Khi pháo hoa đã nở trên bầu trời đêm cũng là lúc Đường Bảo vội vàng chạy đi tìm Thanh Minh.
Quay lại hiện tại.
Đường Bảo lo lắng nhìn điện thoại chỉ hy vọng người bên đầu dây bên kia sẽ nghe máy nhưng gã đã gọi điện hơn chục cuộc vẫn không có phản hồi khiến gã càng thêm lo lắng.
Biển người đi xem pháo hoa quá đông để gã có thể tìm một hình bóng quen thuộc.
Tìm rồi tìm, tìm từ khi pháo hoa bắt đầu nở đến khi lụi tàn vẫn không thấy đâu, lúc này biển người đã bắt đầu quay trở về nhà nên càng thêm đông đúc.
Đúng lúc đi trên vỉa hè Đường Bảo đã nhìn thấy người mà gã tìm.
Thanh Minh với đôi mắt vẫn còn đỏ hoe đang kéo vali đi trên đường phố một mình đầy tủi hờn.
Đường Bảo vội vàng chạy ngược lại với dòng người để bắt kịp nó.
"Anh!"
"Thanh Minh!!"
"Em xin lỗi!"
Đường Bảo hét lớn với hy vọng nó sẽ nghe thấy và không phụ với hy vọng của gã, Thanh Minh đã nghe thấy và quay lại nhìn gã.
"Anh!"
Đường Bảo vừa mừng vừa lo.
"Em xin-"
BÙM!
Pháo hoa đột nhiên nở rộ trên bầu trời đêm, biển người lần nữa hân hoan khi pháo hoa vẫn còn tiếp tục được trình diễn. Từng quả pháo rực rỡ màu sắc bắt mắt vô cùng đang không ngừng phô diễn vẻ đẹp lung linh nhất trên nền trời đêm đen.
Ánh sáng của pháo hoa sáng rất sáng, sáng đến độ chiếu rõ màu pháo hoa đỏ tươi đang dần nhuộm khắp cả cơ thể người mà Đường Bảo yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro