C5: Từ khi nào chúng lại có ánh mắt như thế chứ

"Hộc"

Thanh Minh vừa thức dậy từ giấc mơ của mình. Mặt cậu nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt tràn ngập vẻ bỡ ngỡ và bàng hoàng.

Cậu nhìn xuống tay mình, không khó để nhận ra rằng nó đang run lên nhẹ.

Cậu vừa trải qua một giấc mơ dài, ở nơi đó cậu thấy mình là một hồn ma vất vưởng khắp nơi không chốn dừng chân. Và cũng tại đó cậu đã thấy Đường Bảo.

Thân hình đệ ấy có vẻ thấp bé và nhỏ nhắn hơn trước. Ngoại hình của cậu ta vừa khớp với số tuổi của Thanh Minh hiện tại. Cậu nhóc chạy xung quanh, luôn miệng nói cái gì đó mà cậu không thể nghe thấy.

'Bóng hình đệ ấy'

Đó là bóng hình mà Thanh Minh đã vô tình quên từ rất lâu rồi...

Thời gian đã bào mòn đi những ký ức của cậu, kể cả Đường Bảo trước mắt cậu cũng chỉ là một mảng mờ ảo không rõ ràng.

Một Đường Bảo đang chạy nhảy xung quanh trước mắt cậu, đôi mắt đệ ấy có nét thật cô đơn và buồn bã.

Dù có cố gắng Thanh Minh vẫn không thể chạm tới được đệ ấy, gần như trước mắt nhưng lại chẳng thể chạm tới. Tưởng chừng như có một ranh giới không rõ chia cắt hắn và Đường Bảo.

Cậu cố chạy theo bóng lưng ấy, bóng lưng mà cậu đã quên từ rất lâu nhưng lại không thể.

Không thể với tới cũng chẳng thể cảm nhận, sự tiếc nuối của cậu in rõ trên khóe mắt. Một khóe mắt tưởng như sâu thẳm, không có lấy một chút ánh sáng nào.

Nhưng trong đầu cậu trước khi tỉnh chỉ nhớ mang máng rằng đệ ấy đã nói thứ gì đó liên quan đến trâm cài?

'Có lẽ đệ ấy muốn mình cúng cho cái trâm cài á? Trên đó không bán à'

Những câu hỏi cũng cảm xúc sau giấc mơ ngày hôm đó khiến Thanh Minh khờ cả ngày.

------

"Aaa, huynh ấy không biết có nghe không nhỉ?"

Đường Bảo loay hoay với đống bánh trái và thức ăn trước mặt. Cậu đã lập một nơi thờ cúng nhỏ của cậu dành cho Thanh Minh.

Một khu vực rất nhỏ nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Mỗi lần đến đây Đường Bảo sẽ mang theo một ít rượu và lèm nhèm cả ngày.

Đây có lẽ chính là nơi duy nhất cậu có thể thả những tâm tư của mình vào bên trong, không quan tâm đến những vướng bận bên ngoài. Là nơi duy nhất cậu có thể gửi lòng mình đến cho Thanh Minh.

'Mình đã xin huynh ấy một cái trâm cài hoa mai nhỉ? Không biết huynh ấy cho không'

Đường bảo cười khục khục khi nghĩ đến phản ứng của Thanh Minh khi nghe thấy lời cầu nguyện của cậu.

'Liệu nó có từ trên trời rớt xuống không nhỉ?'

Cậu đang thơ thẫn nhìn lên trời thì bị cú đánh của Quán Hy làm cho thần hồn tỉnh lại.

"Đệ có biết đây là mấy giờ rồi không hả? Sao cứ ở đây lèm nhèm với một đống bánh trái thế này? Rồi đệ đủ tuổi chưa mà uống rượu vậy hả?????"

Trần Quán Hy giận dữ hét lớn vào mặt Đường Bảo. Cũng phải thôi, vì cậu đã ở đây tận 1 ngày rồi cơ mà.

"Ta biết rồi, huynh đừng có lèm bèm nữa, ồn ào chết mất"

Đường Bảo bịt tai lại để không nghe thấy những lời phàn nàn của Quán Hy.

"Đệ thật sự không định chuẩn bị gì sao?"

Trần Quán Hy thay đổi giọng điệu quay lại hỏi Đường Bảo một cách lo lắng.

"Tại sao lại phải chuẩn bị?"

"Nhưng mà"

Trần Quán Hy có vẻ vẫn không vơi được chút lo lắng nào dành cho Đường Bảo. Cậu ta bất an lên tiếng.

"Huynh cứ bị sao ấy nhỉ? Huynh biết ta là ai mà nhỉ, là Đường Bảo, Đường Bảo ấy. Vì thế nên huynh không cần lo đâu"

Đường Bảo nhìn thẳng vào mắt Trần Quán Hy. Một đôi mắt tràn ngập cảm giác tự tin và chiến thắng.

Cuối cùng Trần Quán Hy cũng gỡ bỏ được một chút lo lắng trong lòng mình xuống và quay lưng lại đi về phía trong khuôn viên võ đường.

Đường Bảo cũng theo sau cậu ta.

Cả hai người tiến về phía trước, nơi có thứ đang chờ đợi họ.

Chuyện là vào khoảng một tháng trước, Đường Tiểu Tiểu, Đường Bá và Đường Trản đã đến thư phòng của môn chủ để hỏi xin một vài vấn đề.

"Ực"

Tiếng nuốt nước bọt phát ra trong thư phòng tĩnh lặng.

Đường Quân Nhạc đang ngồi đó, trên tay ông đang cầm một xấp giấy tờ, đôi mắt ông tập trung vào xấp giấy như chẳng hề quan tâm tới những người đang đứng trước mặt ông.

"Phụ, phụ thân"

Đường Tiểu Tiểu lên tiếng.

Tuy đây là người cha luôn yêu thương và chiều chuộng cô nhưng ngay lúc này cô sắp sửa làm một điều không thể tưởng tượng nổi nên trong lòng cô đang vô cùng bồn chồn và lo lắng.

"Tiểu Tiểu, để ta"

Đường Bá bước lên phía trước một bước, Đường Trản và Đường Tiểu Tiểu đứng phía sau nhìn theo bóng lưng ấy.

'Chết tiệt, giờ này mà huynh ấy còn ra oai'

Đường Trản cố nuốt lại cục tức đang trào đến cổ họng để xem Đường Bá có thể làm những gì.

Đường Bá nhìn về phía Đường Quân Nhạc.

Như để đáp lại ánh nhìn của Đường Bá. Môn chủ Đường môn - Đường Quân Nhạc khẽ ngẩng đầu lên nhìn ba người trước mắt.

Đây đều là những nhi tử, nữ nhi của hắn.

'Việc gì phải khiến chúng trông tha thiết thế này'

Vốn dĩ những đứa trẻ ở Đường môn thường đối địch với nhau và chỉ quan tâm đến lợi ích nhưng giơ cả ba người này đều như gắn kết lại với nhau để có thể đối diện với ông.

Ông đặt xấp giấy tờ lại trên bàn rồi khẽ liếc mắt về phía ba người.

"Nói đi"

Đường Bá cũng không chần chừ, cậu liền nói ra điều mà bản thân muốn nói.

"Phụ, phụ thân, xin người hãy cho Đường Bảo được học võ công gia truyền của Đường môn"

Cậu đã cố gắng hết sức để có thể nói ra được những lời đó. Cậu rất sợ, sợ rằng cha sẽ đuổi cậu khỏi vị trí Tiểu môn chủ này chỉ vì một mong muốn của bản thân. Tuy nhiên, ánh mắt của cậu vẫn nhìn thằng về phía trước, hướng mắt về phía Đường Quân Nhạc.

"Hả, con nói gì?"

Đường Quân Nhạc nheo mắt.

"Xin người hãy cho Đường Bảo được học võ công gia truyền của Đường môn"

Cậu nhắc lại lần nữa câu nói lúc nãy của mình.

Sát khí tỏa ra khắp căn phòng, cả ba người lúc này đều bị áp đảo bởi luồng sát khí mạnh mẽ ấy.

Nhưng ánh mắt của họ vẫn dán chặt vào Đường Quân Nhạc.

Đường Quân Nhạc thu lại sát khí của mình và nhìn ba người trước mắt.

'Từ khi nào chúng lại có ánh mắt như thế chứ'

Sau buổi chiều dài nói chuyện "nhẹ nhàng" giữa phụ thân và con cái. Cuối cùng quyết định cũng đã được đưa ra, và hệ quả của quyết định đó chính là trận tỉ võ ngày hôm nay.

Đường Bảo bước vào sân tỉ võ, xung quanh cậu là những cặp mắt lo lắng đang dõi theo.

"Cố lên nhé, Bảo đệ"

"Thua cũng không sao, cố lên nhá"

Các môn đồ thay nhau cổ vũ Đường Bảo.

Cậu không nói gì, chỉ tiến về phía trước không do dự.

'Ta còn định nghĩ kế, không ngờ đám nhóc này lại giúp ta như thế. Mai mốt phải thưởng mới được'

Cậu ung dung bước về phía trước, ánh mắt cậu hướng về Đường Trản.

Đường Trản vẫn đang nhìn theo những bước chân của cậu.

Điều kiện của trận đấu này là cậu phải đỡ được 10 chiêu của Đường Trản thì sẽ được học võ công của Đường Môn.

"Ta sẽ không nương tay đâu"

Đường Trản lên tiếng, cậu đã nghe danh tiếng của Đường Bảo rất lâu rồi. Có lẽ cả Đường Môn này cũng không có ai là không biết Đường Bảo xuất chúng thế nào.

"Đệ sẽ cố gắng hết sức"

Đường Bảo thủ thế.

(Vì tôi chẳng biết viết cảnh hành động nên thôi skip nhỉ)

Trận chiến diễn ra rất nhanh chóng nhưng mỗi phút giây trôi qua đều tưởng chừng như cả ngàn năm.

Phi đao của Đường Trản được ném tới, Đường Bảo liền ném những chiếc phi đao khác đỡ lại.

Cứ như thế một lúc lâu, nhưng vết cắt xoẹt qua khuôn mặt của Đường Bảo khiến máu đỏ thẫm chảy xuống. Cậu thở hồng hộc. Tay cậu lúc này cũng đã run lên nhẹ, những giọt máu chảy xuống từ ngón tay của cậu.

'Chịu thôi vì đây là võ công mèo cào đấu với võ công đích thực cơ mà'

Đường Trản cũng không thua gì so với Đường Bảo. Mồ hôi cậu chảy dài trên khuôn mặt, bàn tay ném phi đao cũng đã run lên.

Trận tỉ võ kết thúc với chiến thắng của Đường Bảo.

Cả ba người, Đường Tiểu Tiểu, Đưởng Tràn và Đường Bá đều rất vui mừng.

Các môn đồ của Đường môn thì vỡ òa cả lên, cả bọn chen chúc nhau để có thể chúc mừng Đường Bảo.

Đường Quân Nhạc đứng xem phía xa đó cũng khẽ mỉm cười. Ông không phải là một kẻ bất tín. Đã hứa là phải giữ lấy lời.

Cuối cùng ông đã dùng quyền lực của mình để cho Đường Bảo học võ công gia truyền của Đường môn, điều này đã vấp phải những sự chỉ trích đến từ vị trí của các trưởng lão.

Có lẽ một cuộc nội chiến nhỏ đã xảy ra trong nội bộ của Đường môn, tuy nhiên sau đó nó lại được dập tắt như chưa từng xảy ra.

Vì ở Đường môn đã xuất hiện một thế lực mới.

Một thế lực mà các trưởng lão cũng chẳng thể tùy tiện lên tiếng.

Thế lực của thiên tài ngàn năm có một của Đường môn, nhi tử út của môn chủ Đường Quân Nhạc. Một thiên tài trẻ tuổi.

Giới võ lâm đồn rằng võ công của hắn đã vượt qua cả Đường Bá và thậm chí còn có thể tỉ võ cùng Đường Quân Nhạc.

Người đó được mệnh danh là Đường Môn Thần Xà - Đường Bảo.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro