Do ta nghĩ nhiều rồi chăng?

Tranh thủ ra thêm 1 chương thì mai bớt một chương , có thời gian cày truyện nữa, hí hí.

Cốt truyện hiện tại tui sẽ tua nhanh một tí, cái gì tóm được thì tóm tắt lại nhanh gọn để mấy chục chương sao tới cảnh gay cấn hơn!!
________________

【 ⦅  Vân Kiếm muốn nói chuyện riêng cùng Thanh Minh, hắn quan sát tình trạng hiện tại của Thanh Minh mà mở lời bảo Thanh Minh ngồi nói chuyện chứ không cần đứng như bình thường ⦆

⦅  Vân Kiếm khó khăn hỏi vấn đề sáng nay, vốn dĩ hắn tưởng Thanh Minh sẽ tìm cớ giải thích, nhưng không - Thanh Minh lại thẳng thắn trả lời ⦆

"Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ "

"... Gì cơ?"

"Chúng con đã bàn với nhau rằng từ hôm nay mọi người sẽ cùng nhau luyện tập vào sáng sớm, chỉ vì là ngày đầu tiên nên con hơi phấn khích và quá sức. Tất cả mọi người đều rất hăng hái."

Rất hăng hái á?

Vân Kiếm liếc nhìn những đứa trẻ phía sau Thanh Minh. Bọn trẻ ngậm chặt miệng và vẫy tay một cách tuyệt vọng.

Tuy nhiên, khi Thanh Minh nhẹ nhàng quay đầu về phía sau, bàn tay của những đứa trẻ đang vẫy về phía hắn ta nhanh chóng thả xuống như không có chuyện gì. 】

" Oầy, cái nết khó tính này tại sao lại cùng sư thúc trùng sinh chứ"

" Vậy tại sao con không nói ' thì ra bản tính của con người vốn chẳng bao giờ có thể thay đổi, dù có kiếp này hay kiếp trước thì hóa ra Thanh Minh sư thúc vẫn nhất thống như thế'? " Thanh Không buông miệng hỏi.

" Thế chả khác gì mắng sư thúc ạ? " tên đó đáp.

" Thì vốn dĩ con đã muốn mắng rồi đấy thôi? " Thanh Không chép miệng phỉ báng.

" ... Việc mắng thẳng và nói tránh dù giống nhưng là khác nhau đấy ạ"

" Thì sao? Dù sao cũng bị đánh như nhau cả mà? " một tên khác chậm rãi nhả ra một câu.

"... "

Chết tiệt! Không chỉ Hoa Sơn trăm năm sau, ngay cả những người ăn chung mâm của tên khốn ấy đang dần đồng hóa qua màn ảnh luôn rồi!!!.

【 ⦅ Với tình cảnh hiện tại, Vân Kiếm đã nhận thấy được Thanh Minh đang nắm đầu toàn bộ các đệ tử đời ba khác mà chẳng ai có thể chống lại được ⦆

⦅ Vân Kiếm trách mắng Thanh Minh khi hắn cắt giảm thời gian đi ngủ để tập luyện tập, và Thanh Minh đã ngoan ngoãn (?) nhận sai ⦆

“Vậy thì con sẽ không làm như vậy nữa."

"... Hả?"

⦅ Ngay từ giây phút Vân Kiếm hỏi lại ý Thanh Minh, thì hắn đã bước một bước vào dây thừng treo cổ và đã bị Thanh Minh nắm lấy hoàn toàn quyền chủ động ⦆

⦅ Với việc Thanh Minh yếu đuối (?) bày tỏ mong muốn Sơn môn tái khởi mà thúc đẩy các sư huynh luyện tập đã nhanh chóng được Thanh Minh đưa vào não Vân Kiếm ⦆

[... ]

Nội tâm Vân Kiếm như phát ra từng trận gào thét im miệng , nhưng hắn ta mấp máy muốn nói gì đó. Bắt được tâm tư của Vân Kiếm, Thanh Minh đã mở miệng trước.

"Có thể sư thúc tổ nghĩ rằng trên tư cách là một sư phụ người chỉ cần dạy võ công cho tụi con là đủ, nhưng con nghĩ các đệ tử vẫn cần tự tìm cách cố gắng hơn nữa. Tất cả những thứ sơ khai của võ công đều xuất phát từ thân xác con người, cho nên con mới nghĩ đến chuyện rèn luyện cơ thể sẽ có thể giúp ích cho việc học võ" .

Lời nói của Thanh Minh hoàn toàn đúng.

Đó là lời phản biện không thể nào chỉ trích.

"Con nói đúng.”

Vân Kiếm nhẹ nhàng thừa nhận sự thật đó.

“Thứ nhất. Ta muốn hỏi con chuyện tập luyện này có phải là bị ép buộc hay không?"

"Ép buộc ạ?"

Thanh Minh nhìn xung quanh và cười khẩy.

"Ây, sư thúc tổ. Người nghĩ con có khả năng để cưỡng ép các sư huynh sao. Khi con nói rằng mình sẽ bắt đầu quy củ tập luyện, thì các sư huynh đã tự nguyện nói muốn tham gia cùng mà".

⦅ Một con cáo già đang lấy đuôi của mình quấn lấy cổ Vân Kiếm và khiến hắn chẳng thể cãi một lời , để phương pháp bản thân đảm bảo, Thanh Minh hứa với Vân Kiếm về kết quả sau này , và quả thật Vân Kiếm gật đầu đồng ý cái rụp ⦆

"Đây có thể là một phương pháp huấn luyện tốt và sẽ không ảnh hưởng đến các tiết học khác. Ít nhất một tháng nữa sẽ có kết quả".

[... ]

"Một tháng. Cũng có khả năng. Nhưng bản thân việc huấn luyện không có vẻ đơn giản như vậy, liệu bọn trẻ có thể chịu đựng được cường độ huấn luyện đó trong vòng một tháng không?".

"Ý chí của các sư huynh cao đến mức con còn muốn nơi theo mà. Dù huấn luyện có vất vả nhưng con không thấy bất kỳ ai phàn nàn cả."

Vân Kiếm thử đảo mắt một vòng nhưng nhận ra không có ai trong số các đệ tử của mình dám hó hé phản đối gì cả.

'Rốt cuộc, tiểu tử Thanh Minh này chui ra từ đâu vậy? '

Vân Kiếm không thể nào che giấu được sự hoang mang của mình, Thanh Minh chỉ quay người lại nhìn các đệ tử đời thứ ba và cười.

"Có đúng vậy không? Các sư huynh?"

"... Tất nhiên rồi."

“Chúng ta. Sẽ thật chăm chỉ "

"... Hôm nay chúng ta cũng đã rất chăm chỉ mà."

Thanh Minh lại xoay người lại về phía Vân Kiếm.

"Ý chí của các sư huynh hừng hực như vậy thì làm sao kết quả huấn luyện lại không tốt được chứ ạ? "

Ngay khi Thanh Minh quay đi thì khuôn mặt của bọn trẻ phía sau cũng lập tức sụp đổ đến nơi rồi. 】

" Hứa hẹn sao? " Pháp Chỉnh hừ nhẹ mà cười châm biếm.

Thì ra con người đó từng như lão và giờ thậm chí đã cáo già hơn lão nữa.

Lão đã đã sử dụng rất nhiều cách lấy lòng người, dùng lời nói thuyết phục thậm chí từ một câu nói của lão cũng khiến cho một nơi từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm một cách thuần Thục.

Thậm chí có người còn thấy lão nói như thể bản thân lão vốn dĩ nghĩ như họ ban đầu, cái danh phật tử đó cũng đã một phần giúp lão tô đắp thành công cái mặt nạ nhân từ mà ít ai có thể nhìn thấu.

Lão nhìn lại những người đứng đầu môn phái hiện tại là những kẻ trong quá khứ đã tiếp tay cho lão trục xuất Hoa Sơn khỏi Cửu Phái Nhất Bang mà cười khẩy.

Nếu nói lão là kẻ sử dụng lời nói như có lưỡi thứ hai thì mấy kẻ kia cũng được xem là mặt người da thú ( da thú nha, ý chỉ đắp mặt nạ thú => tính cách không khác gì thú săn mồi, chỉ biết cái lợi trước mắt là người nhưng nhiều mặt, mỗi mặt là mỗi con thú với thú tính khác nhau , chứ không phải tui viết sai là dạ thú nha =)).
.
.
.
" Khục khục, Gia Danh à Gia Danh, ngươi có cảm thấy tình cảnh này hơi quen không? " Trường Nhất Tiếu nhíu đôi mắt tô phấn của mình nhìn chằm chằm màn ảnh mà không quên nói sang với Họ Gia Danh.

"...Ý Minh chủ nói đến là ngày trước Minh Chủ đàm thoại cùng Hoa Sơn Kiếm Hiệp ở cứ địa Hắc Long Trại? " Hỗ Gia Danh im lặng suy nghĩ một chút liền lên tiếng.

Mà đáp lại hắn chỉ là giọng cười chế giễu của Trường Nhất Tiếu.

" Gia Danh à? Tại sao ngươi lại chỉ nghĩ về bổn quân và hắn chứ? Ngươi không thể nghĩ về ai khác được sao? ".

"... Pháp Chỉnh? " Hỗ Gia Danh một ý liền nói đến.

" Ngoài ta há chẳng phải lão ta? " Bá quân nhếch miệng thỏa mãn.

Bàn tay đầy vòng vàng kia dơ lên, một ánh sáng chiếu xuống. Ngày lập tức trên tay hắn là một chung rượu đã được rót đầy.

" Hừ, quả thật rất tiện " Trường Nhất Tiếu cầm lên mà uống, rượu theo đó mà vơi đi, vừa cạn sạch thì rượu mới đã được thêm vào lúc nào.

Hỗ Gia Danh cũng chẳng tiếp lời nữa mà an phận im lặng xem tiếp.

【 ⦅ Câu hỏi được lặp đi lặp lại, Thanh Minh vẫn đảm bảo sẽ giúp các sư huynh mạnh hơn và sắt bén hơn, việc tập luyện của Vân Kiếm với bọn họ không cần thay đổi, mà Thanh Minh và họ sẽ tập luyện riêng không làm ảnh hưởng đến quá trình Vân Kiếm dạy bảo ⦆

[... ]

"Điều quan trọng trong việc đối xử với các sư huynh là gì?

"Phải biết lễ nghĩa ạ. Con sẽ hoàn toàn nghe lời các sư huynh."

⦅ Nghe được lời chắc chắn của Thanh Minh, Vân Kiếm mỉm cười nhìn tất cả và nói ⦆

Vân Kiếm gật đầu mạnh và nhìn xung quanh. Những đứa trẻ không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra và nhìn hắn ta với đôi mắt run rẩy.

"Hừm."

Vân Kiếm tránh đi những ánh mắt cầu xin kia, hằng giọng họ một tiếng để đánh bay bầu không khí xấu hổ và mở
miệng.

"Ta rất cảm động khi biết các con đã có tinh thần tham gia huấn luyện 'tự nguyện' từ sáng sớm như vậy."

"Sư, sư thúc tổ "

"Sư thúc tổ"

Mặc dù nghe thấy tiếng la gọi pha trộn giữa hoảng hốt và kinh ngạc nhưng Vân Kiếm vẫn cố gắng quay lưng lại với những giọng điệu kêu cứu đó.

"Sau này nếu tiếp tục huấn luyện đều đặn như vậy thì nhất định sẽ đạt được kết quả tốt. Phương pháp huấn luyện có vẻ như Thanh Minh đã biết rõ rồi, các con hãy cùng nhau cố gắng hết sức, biết chưa".

Tiêu rồi.

'Hic, sư thúc tổ bỏ rơi chúng ta rồi'

' Nhìn người lảng tránh ánh mắt của tụi con kìa '

Khuôn mặt của các đệ tử thực sự sụp đổ hoàn toàn khi nhận ra ý tứ trong lời nói của Vân Kiếm.

"Được rồi, cố gắng ăn uống đầy đủ và ra ngoài chuẩn bị cho bài huấn luyện buổi sáng nào. Ta đi đây."

Vân Kiếm định quay người đi thì khựng lại.

"À, từ từ "

Đúng, đúng rồi!

Làm sao sư thúc tổ lại có thể bỏ rơi đệ tử trong Bạch Mai Quan của người được chứ...

"Để không cản trở đến việc huấn luyện nên kể từ bây giờ các con không cần đến vấn an buổi sáng đâu. Huấn luyện là ưu tiên hàng đầu. Cứ vậy đi."

Vân Kiếm mỉm cười quay người đi xa.

Các đệ tử vội vàng vươn tay ra một cách vô thức, nhưng Vân Kiếm đã biến mất tăm hơi như ảo ảnh không thể bắt được.

Rắc.

Trong khoảnh khắc đó, tiếng bẻ cổ răng rắc vang lên.
Là Thanh Minh. Hắn từ từ quay người lại. Và mỉm cười.

Rõ ràng chỉ là một nụ cười mềm mại nhưng mạch máu nổi lên trên trán hắn khiến cho nụ cười trở nên quái dị.

"Sư thúc tổ ơi, cứu mạng? "

"Thật là, ta đâu giết các sư huynh đâu. Nhanh chóng trở về ăn cơm đi. Ta có chuyện muốn nói với các sư huynh trong Bach Mai Quan."

“Nhanh lên.”

" Vâng." 】

Chẳng phải phép màu~tại sao chúng ta lại gặp nhau?

Các huynh đệ Đường Môn và Nam Cung Thế Gia thương cảm vỗ lấy vai hai bên Hoa Sơn.

Vất vả rồi!

Thật sự không biết quá khứ các ngươi đã trải qua những ngày đau khổ như thế.

Ta quả thật khâm phục a!

Cố gắng lên nào các bằng hữu...

Ta hứa, lần sau sẽ không nói xấu các ngươi nữa...

Các ngươi đã quá khổ rồi.

Vỗ vai, vỗ lưng các thành viên Thiên Hữu Minh an ủi Hoa Sơn.

Đôi tay, ánh mắt thương cảm xung quanh bao trùm lấy họ. Không gian mười phần thương hại chúng đệ tử Hoa Sơn.

Bỗng nhiên, một âm thanh không nhanh, không chậm vang lên truyền thẳng vào tai từng người.

" Lũ các ngươi thương cảm gì chứ? Bây giờ há chẳng phải không chịu đánh một mình hay sao? Bọn chúng kia mấy ngày trước đâm kiếm chém chúng ta đấy " Lục Lâm Vương - Lâm Tố Bính chậm rãi thêm dầu vào lửa bùng nổ xung thiên.

"... ".

Nhưng ánh mắt, đôi tay vốn đang an ủi kia bỗng nhưng quay ngoắt chuyển sang ánh mắt câm ghét, tay lỡ vỗ thì đánh mạnh vào người Hoa Sơn.
.
.
.
_Tâm can Đường Bảo_

Đường Bảo hiện tại mắt xem mũi, mũi xem tim mà cả người vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

Hết nhìn Thanh Minh rồi nhìn Thanh Vấn hết sức cưng chiều người ngồi kế bên kia mà mong như ngồi trên đống lửa, hết nhích chỗ này lại nhích sang chỗ kia.

Đó thực sự là đại huynh? Hay là do ta nghĩ nhiều?

Tại sao Thanh Vấn chưởng môn lại thân quen mà ngồi nói chuyện với hắn đến vậy? Và cả Thanh Tân?... À hắn hiện tại không có động thái gì mà quan tâm chăm sóc Thanh Minh cả.

Là do ta nghĩ nhiều rồi chăng?

Đường Bảo lắc đầu rồi lại gật gật đầu.

Hết nhìn rồi lại ngó, bàn tay vô thức miết mạnh phi đao đến nỗi bị thương mà chẳng biết.

A a a a!

Khó chịu chết lão tử rồi! Đại huynh ơi, huynh ở đâu! Mau hiện hình ngay đi mà!!!

Gào thét trong tâm!

Bộp!.
.
.
.
Đường Bảo không tin được nhìn mảnh vải không biết từ khi nào đã đáp vào mặt mà ngơ ngác.

" Bị thương " Thanh Minh liếc mắt nói.

Xong rồi liền quay đi để lại ánh mắt ngơ ngác của Đường Bảo.

... Nội tâm im lặng...

Không phải đại huynh, nếu là huynh ấy thì chẳng làm ra cái hành động sến súa này!

Đường Bảo mặc dù chán ghét vết máu trên vải thô kia, nhưng tay lại chẳng muốn vứt.

Lấy chính nó mà lau vết thương ngay tay rồi băng bó trong im lặng.

Ta chỉ thiếu vải băng bó nên mới nhận thôi, chứ còn lâu ta mới thích tên tiểu tử cùng tên với đại huynh ta!

Hừ!
___________
Chịu khó đọc tí đi, mấy chương sau tua bị nhiều Á.
Bão chương +9

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro