Chương 6: Quỷ phá của

Sáng hôm sau.

Ánh nắng đầu ngày len qua tán lá, rải vàng nhàn nhạt trước sân.

Thẩm Viên dụi mắt, từ trong nhà bước ra với dáng vẻ ngái ngủ, mái tóc rối tung, bước chân còn lười biếng chưa tỉnh hẳn. Hắn vừa ngáp vừa đưa tay vươn vai, nhưng vừa ra đến bậc cửa thì khựng lại.

Giữa sân, Lạc Băng Hà đang chẻ củi.

Ánh sáng rọi lên người y, làm nổi bật từng đường nét rõ ràng. Mỗi nhát rìu gọn gàng, vững chãi, đều như được đo đạc chính xác. Không quá mạnh, không quá nhẹ, nhưng đủ để thân củi nứt ra ngay điểm cần nứt.

Gỗ vỡ ra thành từng khúc sạch sẽ, xếp gọn bên chân.

Thẩm Viên đứng đờ ra.

"Sao ngươi còn chưa đi nữa?"

Tối qua rõ ràng đã nói sáng sẽ rời khỏi. Vậy mà giờ này còn ở đây chẻ củi?

Lạc Băng Hà vừa chẻ xong một khúc củi cuối cùng thì nghe tiếng nói từ sau lưng.

Y quay đầu lại.

Thẩm Viên đứng nơi bậc cửa, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như thể vừa mới từ ổ chăn bò ra, còn chưa tỉnh ngủ.

Bốn mắt chạm nhau.

Bất ngờ thay, Lạc Băng Hà lại nở một nụ cười nhẹ.

Không phải nụ cười lạnh nhạt hay giả lả, mà là một nụ cười thực sự… dịu dàng. Như ánh nắng ban mai rọi qua kẽ mây, khẽ khàng mà khiến người ta không kịp đề phòng.

Thẩm Viên như bị sét đánh.

Đầu óc hắn đơ mất vài giây. Trong lòng bỗng vang lên tiếng chuông kỳ quặc, tim đập thình thịch, còn mặt thì không hiểu sao hơi nóng lên.

Hắn gằn nhẹ một tiếng, giả vờ cau mày:

“Ngươi… sao ngươi còn chưa đi?”

Nụ cười trên môi Lạc Băng Hà khựng lại. Hơi thở chậm lại một nhịp.

Y quay đầu đi, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía giàn rau cạnh bếp, giọng trầm ổn:

“Vết thương chưa lành. Ta nghĩ nên ở lại… thêm vài ngày.”

Thẩm Viên nhìn y một lúc. Mắt nheo lại.

“Thật không đấy?”

Lạc Băng Hà không đáp, chỉ nghiêng người về phía gian bếp. Một lát sau quay lại hỏi:

“Ngươi muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được.”

Vừa dứt lời, Thẩm Viên còn chưa kịp nói gì thêm thì y đã chỉ tay về phía bàn gỗ.

Một mâm cơm nghi ngút khói, bày đủ món lớn nhỏ. Cơm trắng vừa nấu, cá nướng vàng ruộm, canh rau thơm lừng, thịt kho mềm ngọt, còn có một đĩa củ cải ngâm giòn tan và chè đậu mát lạnh đặt trong chén sứ nhỏ.

Mà nhìn kỹ…

Toàn bộ nguyên liệu trong mâm này... Chính là toàn bộ lương thực dự trữ mà Thẩm Viên dốc tâm góp nhặt để ăn dần trong… bảy ngày tới!

Hắn há miệng, không thốt ra tiếng nào.

Muốn mắng.

Muốn nhào tới lật mâm.

Nhưng mùi thơm phảng phất, hương vị quyến rũ kia lại níu chân hắn.

Thẩm Viên ngồi phịch xuống ghế, gắp một đũa cá bỏ vào miệng.

Ngon.

Thẩm Viên vừa ăn vừa nuốt nước mắt ngược vào trong. Mỗi lần đũa gắp thức ăn, tim hắn lại nhói thêm một nhịp.

Từng món một, đều là nguyên liệu hắn đã tính toán kỹ, phải chia thành bảy phần, mỗi phần đủ cho một ngày, ăn kham khổ nhưng sống qua được tuần này. Thế mà chỉ sau một buổi sáng, tất cả đã lên bàn thành mâm cỗ như tiệc cuối năm.

Cá thì là con lớn nhất hắn bắt được hôm qua, còn thịt kho là thịt muối để dành từ ba ngày trước trước. Đĩa củ cải ngâm kia… hắn còn chưa kịp ăn miếng nào!

Miệng thì vẫn ăn, nhưng ánh mắt hắn muốn khóc ròng, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu mắng nhỏ một tiếng, như lẩm bẩm cho chính mình nghe:

“Quỷ phá của…”

Giọng cực nhỏ, nhưng tiếc thay, Lạc Băng Hà nghe thấy.

Y không phản ứng ngay. Cũng không quay đầu lại.

Chỉ là bàn tay đang gắp canh khựng lại trong thoáng chốc.

Một lát sau, y nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Viên. Không hề giận dữ, không trách mắng, cũng chẳng mang vẻ buồn cười.

Chỉ là…

Ánh mắt ấy, dịu lại, như làn nước cuối thu, lặng lẽ và thâm trầm.

Một tia trìu mến nhẹ nhàng lan ra, không lời.

Thẩm Viên đang cúi đầu ăn, không phát hiện gì, vẫn còn lầm bầm trong bụng về củ sen, đậu đỏ và tương đen bị dùng sạch.

Chỉ có Lạc Băng Hà ngồi đó, nhìn người trước mặt, khóe môi khẽ cong.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro