Chương 14: Dưới mái hiên là người ta thương

Sáng hôm sau, Lạc Băng Hà đã dậy từ sớm để thu xếp lại đồ đạc. Mặc dù y không định mang tất cả về ma giới nhưng nơi này chứa nhiều kỉ niệm đẹp của y và sư tôn, vả lại sau này có lẽ sẽ có lúc nào đó hai người trở lại nơi này.

Cho đến khi Thẩm Viên thức giấc thì Lạc Băng Hà đã sắp xếp mọi thứ sắp xong rồi.

Có lẽ là do cả đêm điều tức, độc trong người hắn cũng tan hết, không cần phải dùng dáng vẻ của tiểu hài tử để nói chuyện nữa rồi.

Nhìn Lạc Băng Hà tất bật lo chu toàn mọi thứ, Thẩm Viên cũng thấy ấm lòng, thật ra hắn cũng hỏi muốn phụ một chút, chỉ là Lạc Băng Hà nhất quyết muốn tự mình làm hết, vì vậy Thẩm Viên chỉ đành ngồi bên ghế tựa ngoài sân, ăn bánh uống trà nghỉ mát.

Đột nhiên có tiếng cười giòn giã, từ bên vệ đường, có hai cô nương trẻ tuổi độ xuân mười sáu mười bảy đi ngang, vô tình nhìn thấy vị công tử anh tuấn dưới mái hiên, nhất thời bị thu hút, không khỏi đỏ mặt.

Hai cô nương nhìn thấy có người ngồi trong sân, một cô nương nhìn lanh lợi tiến lại hỏi: "Cho hỏi vị bên trong kia là người quen của công tử sao?"

Thẩm Viên nhướng mày: "Người cô nương hỏi là thiếu niên đứng bên mái hiên kia sao?"

Hai người hiểu ý nhìn nhau cười, cô nương còn lại dè dặt hỏi: "Không biết vị công tử kia...đã có hôn phối chưa?"

Ủa??

Ê!

Gì đây?

Thẩm Viên cười nhẹ đáp lời: "Chưa có."

Hai cô nương kia nghe vậy sắc mặt mừng rỡ, nhưng chưa kịp nói thêm thì lại nghe Thẩm Viên nói:

"Nhưng y là người ta thương..." Thẩm Viên ánh mắt dịu dàng nhìn về bóng lưng của Lạc Băng Hà: "May mắn thay, y cũng thương ta."

Hai vị cô nương vừa nghe xong liền hiểu ngay tình huống, một người đỏ mặt ngại ngùng, còn cô nương lanh lợi thì cười khúc khích, không quên buông một câu chúc phúc rồi mới kéo tay tỷ muội rảo bước rời đi.

Lúc này Lạc Băng Hà nghe thấy mới quay sang, y đi đến gần Thẩm Viên tò mò hỏi: "Lúc nãy các nàng cùng sư tôn nói chuyện gì vậy?"

Thẩm Viên mỉm cười quay mặt nhìn thẳng vào mắt của Lạc Băng Hà: "Không có gì, chỉ là...ta nói cho các nàng biết, ngươi là người ta thương."

Đột nhiên không kịp đề phòng lại được nghe lời âu yếm thốt ra từ miệng sư tôn, lại nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương của sư tôn nhà mình, Lạc Băng Hà nội tâm như có pháo hoa, không nhịn được cuối người xuống.

Thấy gương mặt thiếu niên đến gần, Thẩm Viên cũng phối hợp nhắm mắt, đến khi cánh môi hai người sắp chạm vào nhau thì đột nhiên có tiếng nói.

"Lạc Băng Hà?"

Nghe có người tới, Thẩm Viên hốt hoảng vội xô Lạc Băng Hà ra.

Đột nhiên bị cắt ngang, tâm trạng của Lạc Băng Hà không thể gọi là tốt, y âm trầm nhìn hai con người vô duyên dám cắt ngang quấy rầy thời gian thân mật của y và sư tôn.

Chỉ thấy hai bóng người không thể quen mắt hơn, là hai huynh muội Liễu Thanh Ca và Liễu Minh Yên.

Thẩm Viên: "..." Thật là không khéo.

Bởi vì hơn một năm trước Lạc Băng Hà trốn khỏi Thanh Tỉnh Phong, nhưng khi đó quả thật là do tình thế ép buộc, vì vậy thái độ của hai huynh muội nhà họ với Lạc Băng Hà có thể xem là xem y có chút đáng thương. Sau lại, Lạc Băng Hà đi cùng người của Huyễn Hoa Cung, hai bên môn phái lại không hợp nhau nên cũng khiến cho mọi người đối với y có chút phê bình kính đáo.

Nhưng khoản nửa năm trước, đột nhiên Lạc Băng Hà tự ý rời khỏi Huyễn Hoa Cung mà không lời từ biệt, Làm cho người của Huyễn Hoa Cung đến Khung Sơn phái ầm ĩ một trận, bắt họ giao ra Lạc Băng Hà, nhưng rồi tra tới tra lui không có kết quả nên tất cả đành tạm gác lại chuyện này.

Vốn mọi người cứ thế sẽ dần lãng quên nhau trong gian hồ, thế nhưng khi hai huynh muội gặp lại Lạc Băng Hà, là lúc y và một nam nhân khác đang chuẩn bị hôn nhau.

Liễu Thanh Ca: "..."

Liễu Minh Yên cũng đơ ra giây lát, sau đó định thần lại, mới lịch sự chào hỏi Lạc Băng Hà, sau đó nàng quay qua Thẩm Viên.

"Còn vị này..."

Nàng trợn tròn mắt.

"Thẩm...sư thúc?"

Nghe nàng nói, Liễu Thanh Ca mới chú ý đến Thẩm Viên.

Bị hai huynh muội nhìn chằm chằm khiến da đầu Thẩm Viên tê dại. Mặc dù hắn không có đoạt xá Thẩm Thanh Thu nhưng việc hắn đã nhập vào chiếm xác của người ta cũng không khác gì đoạt xá.

Lúc hắn đang rối rắm thì có bóng dáng chắn ngang che trước mặt hắn.

Lạc Băng Hà mặt lạnh như tiền: "Hai vị nhận nhằm người."

Thẩm Viên nghe vậy âm thầm dơ ngón cái khen ngợi.

Nghe Lạc Băng Hà nói, hai huynh muội cũng không có nhiều biểu cảm, bởi vì khi nhìn kĩ thì vị trước mắt này chỉ giống Thẩm Thanh Thu sáu bảy phần, có lẽ là người giống người mà thôi.

Chỉ có điều hai người họ không ngờ tới là, Lạc Băng Hà trước đó trốn đi không bao lâu, giờ lại phát sinh loại quan hệ này với một nam nhân giống sư tôn y đến sáu bảy phần.

Chẳng lẻ đây là tình tiết thế thân, ngươi không yêu ta, ta liền đi tìm một người giống ngươi để yêu trong truyền thuyết?

Nghĩ đến điều này, Liễu Minh Yên đau lòng, ánh mắt thương cảm nhìn về phía Thẩm Viên.

Thẩm Viên: "..."

Mà Liễu Thanh Ca cũng nghĩ đến vấn đề này.

Thì ra là thế, tại sao hai sư đồ trước kia thân thiết, đột nhiên Thẩm Thanh Thu lại trở mặt, thì ra do phát hiện đồ đệ nhà mình có loại suy nghĩ này với mình, nên mới tức giận cố tình làm khó dễ trăm đường.

Thì ra là thế...

Thế là Thẩm Viên cùng lúc nhận được hai ánh mắt thương cảm.

"???"

"Hai người nhìn đủ chưa?!!!"

Đang trong cơn rối rắm, Lạc Băng Hà bổng lớn tiếng quát, y không nhìn hai huynh muội mà quay sang nắm tay Thẩm Viên: "...A Viên, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi."

Thẩm Viên đơ người ờ một tiếng, lúc này mặt Lạc Băng Hà mới dịu lại, y xem hai người kia như không khí mà dắt tay dìu sư tôn mình đứng lên.

"Cái đó... Lạc sư điệt có tính trở về môn phái nữa không?"

Lạc Băng Hà liếc nhìn huynh muội Liễu Thanh Ca, nói rõ ràng từng chữ: "Không bao giờ trở về."

Sau đó không đợi hai huynh muội kịp nói gì thêm, Lạc Băng Hà đã ôm người đi bay mất.

Liễu Thanh Ca lông mày nhíu lại.

"Có lẽ, như vậy cùng tốt." Liễu Minh Yên nói.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro