CHƯƠNG 11: A TỪ

Cất xong hai phần quà tặng, lại cẩn thận hái xuống mấy cành Linh Đang thảo, Kiều Ngọc cuối cùng cũng an phận, đàng hoàng ngồi trên ghế đá, chờ bữa tối hôm nay.

Bữa cơm này Kiều Ngọc mong đợi rất lâu, nhưng khi mở thực hạp, nhìn thấy thức ăn bên trong liền ngây ngẩn cả người. Chỉ có hai bát cơm tẻ, phân lượng cũng ít, một đĩa cải xanh khô héo không dính chút mỡ, cộng thêm một bát canh đậu phụ, đến hành cũng không có. Từ màu sắc hương vị mà đoán, ước chừng là đồ ăn thừa của hôm qua. Bây giờ đang là mùa hè, cơm nước không thể để lâu, đồ ăn từ ngày hôm qua còn lại đã sớm thay đổi mùi vị, miễn cưỡng cũng không thể nuốt trôi, so với lương khô còn khó ăn hơn.

Đây là quy củ bất thành văn trong cung, ai không được sủng ái, phần lệ đều bị khấu trừ, không chỉ không nhận được thứ gì tốt từ Điển cấp thư, thậm chí ngay cả cơm nước cũng là đồ thừa của người khác, khó có thể nuốt trôi.

Kiều Ngọc vẫn luôn ở Đông cung, ngây thơ khờ khạo, hoàn toàn không rành những quy tắc trong cung.

Cảnh Nghiễn sắc mặt không đổi, hắn bưng hai bát cơm, đem đĩa cải xào và bát canh đậu phụ để xuống trước mặt Kiều Ngọc, lại ung dung thong thả ăn, phảng phất không thấy mùi vị có gì không đúng.

Kiều Ngọc ôm đèn thủy tinh trong ngực, nhìn động tác của Cảnh Nghiễn, giống như được cổ vũ, đưa tay xới hai đũa cơm, nhưng rồi cũng không ăn nổi nữa. Lúc trước y tuy cảm thấy oan ức, nhưng vẫn nghĩ đợi mấy ngày sau là được đi Ngự thiện phòng lấy đồ ăn ngon. Ý nghĩ này giống như cà rốt treo trước mắt miễn cưỡng giúp y chống đỡ, hiện tại không còn nữa, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.

Nước mắt của y thật nhiều, vừa rồi mới khóc lâu như thế, nhưng không đầy một lát đã làm ướt non nửa cái bàn, thuận theo hoa văn trên bàn đá chảy đến chỗ Cảnh Nghiễn.

Cảnh Nghiễn không đi dỗ Kiều Ngọc, ánh mắt hắn bình thản tùy ý rơi trên người y, ôn nhu lúc tặng đèn thủy tinh lúc nãy biến mất không còn một chút, giống như chưa từng tồn tại: "Tiểu Ngọc, cảm thấy oan ức lắm sao? Hối hận rồi, muốn..." - hắn dừng một chút, âm thanh nhẹ đi mấy phần – "...rời khỏi à?"

Bóng cây rậm rạp, đèn đuốc u ám, soi lên một nửa thân ảnh Cảnh Nghiễn, khiến cả người hắn phảng phất như hòa vào bóng tối.

Kiều Ngọc nghe thấy câu này, bàn tay đang lén lút lau mắt khựng lại, nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, rơi vào trong bát cơm, xung quanh không một tiếng động. Y một khi thật sự cảm thấy thương tâm khổ sở, ngược lại không có khóc nháo bao nhiêu, mà là không nói một lời, ôm lấy đầu gối, đem mặt vùi vào trong, không để người khác nhìn thấy, từ từ cuộn người, xương sống sau lưng hơi nhô ra, bị mái tóc dài đen nhánh che khuất, trông vừa trầm mặc vừa đáng thương.

Mới vừa nãy chỉ là khổ sở, nhưng hiện tại y thật sự đau lòng.

Cảnh Nghiễn buông đũa xuống. Hắn đứng lên, hiếm thấy trù trừ do dự một lát, cuối cùng lại không động đậy.

Gió đêm rì rào thổi qua ngọn cây, ánh nến lay lắt rọi lên thân ảnh Kiều Ngọc lúc sáng lúc tối. Y suy nghĩ rất lâu, cũng không biết nên nói cái gì để biểu đạt tâm ý của mình, thanh âm khàn khàn mang theo nức nở, từng câu từng chữ nói ra suy nghĩ trong lòng: "Cơm nước, một chút, cũng không có ngon, rất chán ghét, ta cảm thấy thật khổ sở, nhưng chưa từng nghĩ sẽ rời đi. Trước khi tới nơi này, ta cái gì cũng đều dự liệu qua, cũng nghĩ tới bị người khác phát hiện, có thể sẽ chết rồi. Mà ta vẫn muốn đến bồi tiếp Thái tử, cùng sống, cùng chết".

Y rất ngây thơ, giống như mọi hài tử khác, đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, thấy gì thích đó, lại có chút vô tâm, nhìn như không nhớ ai đối xử tốt với mình, thật ra tận đáy lòng vẫn luôn rõ ràng.

Đến chỗ này rồi, Kiều Ngọc chưa từng có ý định rời đi. Y chính là oan ức, muốn khóc, muốn được dỗ dành, nhưng không thể ngờ Cảnh Nghiễn sẽ nói như vậy.

Cảnh Nghiễn ngẩn ra, đứng lặng từ xa nhìn, hắn biết Kiều Ngọc sẽ đùa giỡn, sẽ bày ra tính tình tiểu hài tử, nhưng sẽ không nói dối. Cảnh Nghiễn tựa hồ hơi nghi hoặc, đứa nhỏ trước mặt hắn, nhỏ như vậy, làm thế nào có nhiều thật lòng đến thế, mà toàn bộ đều muốn đem tặng cho mình.

Hắn không tự chủ đi về phía trước hai bước, muốn thay Kiều Ngọc lau nước mắt. Kiều Ngọc lại quật cường, làm sao cũng không muốn. Cảnh Nghiễn cũng không ép buộc, đem bàn tay chạm vào đầu gối Kiều Ngọc, chậm rãi bắt được cái tay nho nhỏ kia. Lòng bàn tay y rất mềm, cũng rất nóng, cơ hồ đem lồng ngực Cảnh Nghiễn sưởi ấm lên.

"Là ta nói sai, ta bại hoại". Cảnh Nghiễn chậm rãi cúi người, ngồi xổm trước mặt Kiều Ngọc, ngửa đầu nói bên tai y: "Tha thứ cho ta, được không?"

Qua một lúc lâu, Kiều Ngọc mới ngẩng mặt lên, lén lút liếc mắt nhìn Cảnh Nghiễn một cái, lắp bắp trả lời: "Vốn là, chính là bại hoại! Ngày hôm nay còn gạt ta, ăn Linh Đang thảo của ta, ghét bỏ ta, từ, từ lúc ta mới tới, đã ghét bỏ..."

Thực sự là không biết lớn nhỏ, vẫn thích lôi chuyện cũ. Cảnh Nghiễn cười cười, biết Kiều Ngọc không còn quá tức giận. Hắn chỉ lớn hơn Kiều Ngọc ba tuổi, lại cao hơn y một đoạn dài, dễ như ăn cháo mà đem Kiều Ngọc vẫn đang vo tròn thành quả cầu bế lên, sau đó ngồi xuống ghế đá, đem y đặt lên đùi mình.

Kiều Ngọc vùng vẫy một hồi, không dùng lực, giống như đứa nhỏ giận dỗi muốn người lớn dỗ dành. Cảnh Nghiễn đem tay chân vung vẫy loạn xạ của y ôm chặt, Kiều Ngọc không thể làm gì khác hơn là an an phận phận ngồi trong ngực hắn, qua nửa ngày mới làm bộ nói: "Nhưng mà, điện hạ vừa tặng ta một cái đèn thủy tinh, thật là đẹp, vậy liền, liền tha thứ cho ngài đó".

Cảnh Nghiễn đem tay đặt sau lưng y, nói một cách tự nhiên: "Cảm ơn tiểu Ngọc tha thứ cho ta, bằng không ta cũng không biết nên làm gì bây giờ".

Kiều Ngọc ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng tìm tòi: "Có thật không?". Y ở bên cạnh Thái tử ba năm, chưa từng nghe tới Thái tử có việc không biết phải làm sao. Ước chừng bởi vì hôm nay khóc quá nhiều, mắt y sưng như hai viên hạch đào, trước mắt mơ mơ hồ hồ, cũng không nhìn rõ thần sắc Cảnh Nghiễn.

Cảnh Nghiễn nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên là thật". Nhưng cũng không thể để Kiều Ngọc tùy hứng, hắn đứng dậy, đi một hướng khác trong Thái Thanh cung, múc nước giếng giặt khăn mặt.

Bên trong thạch đình chỉ còn lại mình Kiều Ngọc. Xung quanh chỉ có tiếng ve mùa hạ mơ hồ, cùng với mấy chú chim bự bay qua mái hiên, từng cái bóng lớn in xuống mặt đất, có chút đáng sợ. Kiều Ngọc ôm chặt đèn thủy tinh trong lòng, vừa muốn nhìn, vừa có chút sợ sệt, cuối cùng nhảy xuống bậc thang, hướng Cảnh Nghiễn chạy tới.

Lúc y nhìn thấy thân ảnh Thái tử, lập tức nhảy lên, cao giọng gọi: "Điện hạ! Điện hạ!".

Cảnh Nghiễn nở nụ cười, nương theo ánh đèn đi tới, bỗng nhiên sửa lời y: "Ta cũng không phải Thái tử, còn gọi ta điện hạ".

Kiều Ngọc đi xuyên qua bụi cỏ dại, ôm lấy ống tay áo Cảnh Nghiễn: "Thái tử chính là Thái tử, coi như không phải của người khác, thì cũng là của ta".

Cảnh Nghiễn dừng bước: "Vậy ngươi biết tên của ta không?". Trước kia hắn là Thái tử, tục danh cao quý, không dễ dàng để ai gọi, cho dù là Nguyên Đức đế hay Trần Hoàng hậu cũng chỉ gọi hắn là 'Thái tử' thôi.

Kiều Ngọc ngẩng người, gật đầu: "Mọi người đều biết". Chỉ là không ai dám gọi.

Y và Cảnh Nghiễn nhích đến rất gần, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy lông mi hắn khẽ rũ xuống, chỉ nghe Thái tử nói: "Ngoại trừ cái kia, ta còn có một nhũ danh, ngươi biết không?"

Mình làm sao mà biết được! Y ngẩng đầu lên, làn da trắng nõn như ngọc, khẩn cấp muốn nghe lời kế tiếp, nếu như thật sự không thể làm, y rất muốn bám lấy cẳng chân Cảnh Nghiễn trèo lên trên.

Cảnh Nghiễn khó hiểu cười cười, nửa khép đôi mắt phượng che đậy thần sắc, bên trong mơ hồ chiếu lên đèn thủy tinh Kiều Ngọc ôm trong lòng, đó là ánh sáng duy nhất chung quanh đây.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, nói; "Cái tên kia, là mẫu hậu đặt cho ta, từ sau khi nàng đi, rốt cuộc không còn ai biết nữa".

"Gọi là, A Từ".

Bất kể là tên gì, đều bởi vì có người biết, có người gọi mà tồn tại.

Lúc Cảnh Nghiễn sinh ra, đế hậu ân ái, Nguyên Đức đế thân chinh bên ngoài cũng không quên viết thư nói sẽ cố gắng trở về càng nhanh càng tốt khâm định Thái tử. Ty Thiên giám giúp Cảnh Nghiễn xem bói, nói là trời sinh mang mệnh đế vương, không điều gì không tốt. Trần Hoàng hậu nghe xong cũng chỉ cười cười, sau lại phái người đi Đại bi tự, phương trượng tính ra Thái tử mệnh một chữ "cùng", nói thẳng ra là ngày giờ sinh không tính là tốt, cha mẹ duyên mỏng, nửa đời không được bình an. Trần Hoàng hậu mất ngủ nhiều đêm, thành tâm sao chép không biết bao nhiêu kinh phật, lại cung phụng trong Đại bi tự. Cuối cùng lấy cho hắn nhũ danh này, khắc vào khóa trường mệnh, nhưng không có nói cho người khác, cũng không thể nói, rằng mệnh cách Thái tử không được tốt. Chỉ có lúc Cảnh Nghiễn ngủ, nàng mới có thể ngồi trước giường hắn, nhẹ nhàng nói với hắn: "A Từ, nhanh lớn lên đi".

Nàng sợ mình không che chở nổi tới lúc Cảnh Nghiễn lớn lên, lại sợ hắn một thân một mình, cô đơn chiếc bóng.

Mà hiện tại, Trần Hoàng hậu qua đời, Kiều Ngọc lại biết đến danh tự này.

Lúc Cảnh Nghiễn nhắc tới Trần Hoàng hậu, có hơi sững sờ. Kiều Ngọc nhón chân lên, cố gắng chạm tới trán Cảnh Nghiễn, rất trịnh trọng cam kết: "Vậy ta nhất định sẽ vững vàng ghi vào tâm trí, mãi mãi cũng sẽ không quên".

Cuối cùng nhẹ nhàng thêm một câu: "A Từ".

Đây là bí mật chỉ có y và Thái tử biết, mang theo mong đợi cùng chúc phúc của Trần Hoàng hậu đối với Cảnh Nghiễn, là trân bảo trong lòng Kiều Ngọc.

Y nghĩ, trân bảo này, cùng khối ngọc bội của tổ mẫu y đang mang trên cổ, đều quan trọng như nhau.

Cảnh Nghiễn không thất thần nữa, hắn nắm tay Kiều Ngọc dẫn tới bàn đá: "Cơm nước không thích thì không cần miễn cưỡng, buổi trưa còn dư lại một cái màn thầu, ngươi chấm canh rau ăn đi".

Kiều Ngọc oan oan ức ức mà gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Từ ngày đó trở đi, sáng sớm mỗi ngày, Kiều Ngọc đều sẽ đến Ngự thiện phòng đòi phần lệ một ngày. Bạch Húc Tam đối với người khác nịnh nọt lấy lòng, nhưng trước mặt Kiều Ngọc lại hung hăng càn quấy, dù thế nào cũng không cho cơm ngon canh ngọt. May là An Bình ở Ngự thiện phòng nhận được khá nhiều sủng ái, mì trắng màn thầu cũng không quý giá, thường thường sẽ lấy một ít cẩn thận đưa cho Kiều Ngọc, Trường Nhạc cũng chỉ có thể mở một con nhắm một con mắt, ngược lại cũng không phải chuyện gì lớn. Kiều Ngọc vẫn oan ức khổ sở như trước, nhưng mà y ở cùng Cảnh Nghiễn, vui sướng so với thống khổ nhiều hơn, cho nên chỉ có lúc ăn cơm là cảm thấy mất mát, một khi trong miệng không còn mùi vị, liền sẽ vui vẻ trở lại.

Ngày trôi qua rất nhanh, mùa hè đã qua hết.

Cảnh Nghiễn nhìn Kiều Ngọc nhảy nhót tưng bừng, xương sống sau lưng hơi nhô ra, mái tóc dài xõa tung cũng không còn đen bóng như trước. Hắn quay đầu, liếc nhìn sắc trời sau khung cửa sổ, đêm sắp buông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro