Hứa với anh sẽ không khóc em nhé!
Hôm nay, em muốn ra biển. Một năm bận rộn với mọi thứ, em quên mất niềm đam mê ngắm biển của mình. Ngày trước mỗi khi rảnh rỗi, em đều nhõng nhẽo bắt anh chở ra biển bằng được. Khi ấy, anh đều cốc cốc vào cái trán ngốc của em mà bảo: "Không biết bơi mà cứ đòi đi biển! Yêu biển hơn yêu người yêu!". Quãng thời gian đó với em hạnh phúc lắm. Vì em có biển, và em có anh....
Hôm nay, em có biển, nhưng không có anh. Biển nơi đây mênh mông quá, tĩnh lặng quá anh ạ. Biển đang giang rộng vòng tay đón em kìa, tiếng sóng vỗ về mời gọi. Em bước về phía biển, về phía nơi có một người con trai em yêu đang ở đó. Em cứ bước, từng bước một, mỗi bước em đi, là một bước em đến gần anh. Sóng biển vẫn rì rào, rì rào. Gió biển luồn vào mái tóc em mát lạnh, gió hôn lên má em. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Em khóc như một đứa trẻ bị lấy mất trò chơi, em gào lên, như muốn trút đi bao muộn phiền, đau khổ. Em cô đơn quá anh ơi. Không phải em yêu biển nhiều hơn yêu anh đâu. Em yêu khoảnh khắc được cùng anh ngắm biển. Được anh nắm tay em dắt đi dọc bãi biển những chiều hoàng hôn. Em nhớ anh lắm!....
Em xa anh cũng đã được hơn một năm rồi anh nhỉ?
Mọi người khi biết em đều biết em là một đứa thật nhiều tham vọng. Nhưng chỉ có trái tim em biết em muốn gì. Em chỉ muốn được một ngày nào đó không xa trong tương lai, anh trao nhẫn cưới cho em trong một ngày lung linh đầy nắng. Bọn mình sẽ sống trong ngôi nhà có hàng rào trắng bên bờ biển. Hàng ngày em sẽ nấu cho anh những món thật ngon, đợi anh đi làm về sau một ngày mệt nhọc, và trao cho anh nụ hôn yêu thương.
Buổi tối, anh lại nắm tay em đi dọc bờ biển ngắm sao. Mình sẽ có với nhau hai đứa con với nhau anh nhé, một trai và một gái. Con trai sẽ đẹp trai, mạnh mẽ giống anh này, con gái sẽ dễ thương, dịu dàng như em nhỉ! Rồi sau khi cưới, thỉnh thoảng mình đi du lịch anh, mình sẽ có tuần trăng mật thứ hai, thứ ba và nhiều nữa. Mỗi lần ở bên anh, em đều vẽ ra tương lai của bọn mình như thế. Anh chỉ cười dịu dàng và lắng nghe em nói. "Chỉ cần em của anh thích, anh chiều hết". Em cười nghịch ngợm "Chỉ sợ anh không chiều hết được thôi". Hạnh phúc của em là được ở bên anh thôi....
Nhưng anh ơi, bây giờ hạnh phúc ấy xa vời quá. Em chẳng thể cùng anh đến được. Sẽ chẳng có ngôi nhà có hàng rào trắng. Người đợi anh đi làm về, là mẹ của những đứa con kháu khỉnh của anh chẳng thể là em nữa. Em không thể mang lại hạnh phúc đến cho anh như em đã hứa.mà sau này em cũng chẳng trách anh?...
lại nhớ câu anh nói.''Hãy nhớ đến anh như mối tình bất diệt''. Và ''hãy mỉm cười khi em kể cho con mình câu chuyện cổ tích về tình yêu của chàng hoàng tử và nàng công chúa. Nàng công chúa ở xa lắm, nhưng hoàng tử đã mang lại cho nàng nhiều hạnh phúc, nên nàng không đau buồn...'' Tại sao cuộc sống của mình ngắn thế. Cám ơn anh, cám ơn tình yêu của anh...
Em yêu anh nhiều lắm.....
''hứa với anh sẽ không khóc đâu..em nhé ''
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro