An An mất tích

"Bố, mẹ, bố mẹ suy nghĩ lại lần cuối cùng đi ạ" Lâm Hoàng đứng trong góc ôm đứa em Lâm An, cố gắng thuyết phục bố mẹ lần cuối.

-" Anh không cần gì phải tốn lời tốn sức với những người này. Họ muốn đi đâu thì họ đi, muốn làm gì thì họ làm" Lâm Hùng ngồi trong góc phòng nói vẳng ra.

-"Hùng, không được hỗn"Hoàng mắng em mà lòng quặn đau.Anh hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi.

Hai chiếc taxi đã đến trước cổng.Ông bà Lâm không nói câu gì thêm liền lên xe và mỗi người một ngả.Vậy là hết, không phải là giấc mơ mà là sự thật. Bố mẹ chúng đã ra tòa ly dị từ hôm qua, và hôm nay họ đi về với gia đình mới của họ. Những gì họ để lại cho ba anh em chỉ là một căn nhà nhỏ và một ít tiền để trang trải cuộc sống hàng ngày và ăn học

Hoàng ôm đứa em đang khóc nức nở mà không biết phải làm gì. Thực ra bố mẹ chia tay đối với anh không có gì ngạc nhiên. Bởi vì nhiều năm nay bố mẹ anh đi làm tối ngày, khi họ ở nhà cũng là lúc anh dẫn hai đứa em vào trong phòng để không phải nghe những lời cãi nhau .Có lẽ vì vậy mà chàng thanh niên 20 tuổi này đã rất thành thạo trong việc chăm sóc hai đứa em trai

-" Ngoan nào, hôm nay có muốn ngủ với anh không?"Hoàng dịu dàng hỏi em

-"Có. Anh cho em ngủ chung thật ạ? Mà anh ơi, em có được gặp bố mẹ nữa không?" Nó vẫn nức nở, áp đầu vào lòng anh mà khóc.

Hoàng bế nó vào phòng mình, thay bộ đồ ngủ cho nó rồi đặt nó lên giường."Bé An ngoan thì bố mẹ sẽ quay về thăm bé An, bố mẹ bây giờ đang bận nên không về nhà được. Em sẽ sống với anh và anh ba, hai anh sẽ chơi vói em, được không?"

- " Anh sẽ không bỏ em đi chứ"

Hoàng ngạc nhiên vì câu hỏi của An. Có lẽ nó đã quá sốc khi sự việc xảy ra. Dù gì nó cũng chỉ có 10 tuổi

- " Đồ ngốc, anh sao có thể bỏ em đi được chứ, mà anh bỏ đi thì ai thương cục cưng này của anh nữa.Thôi, ngủ đi, mai còn đi học"

Nó vâng lời anh nhắm mắt ngủ. Hoàng xoa đầu em, anh thương thằng bé này lắm. Dù thỉnh thoảng nó lỳ làm anh bực mình nhưng nhìn nó ngủ thế này, anh hạnh phúc biết bao

Thằng bé chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Hoàng khẽ dậy, mở cửa đi ra ngoài. Anh qua phòng Hùng thì thấy nó đang ngồi trong góc giường, nước mắt chảy dài. Hoàng biết, Hùng là một đứa bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong thì yếu đuối. Nó thường hay giấu cảm xúc của mình để mọi người không phải lo lắng

-" Lại đây với anh" Hoàng ngồi xuống giường kéo nó về phía mình

-"Anh" Nó lau vội hàng nước mắt trên mặt

-" Muốn khóc thì cứ việc khóc đi, lúc anh đánh khóc to lắm mà. Hoàng ôm em vào trong lòng mà nước mắt cũng chảy theo.

-" Em việc gì phải khóc. Có chuyện gì xảy ra đâu chứ"

-" Nếu khóc được thì khóc cho nhẹ lòng, nhưng chỉ được khóc hôm nay thôi. Ngày mai anh muốn em trở lại bình thường. Bố mẹ làm vậy là do họ có lý do của họ, chúng ta phận làm con thì phải chấp nhận"

-" Họ làm bố mẹ mà không lo cho con cái họ, việc trong nhà mấy năm nay đều đến tay anh. Họ chỉ biết đến tiền thôi"

-" Anh cấm em nói bố mẹ như vậy, lỡ An nghe thấy thì sao. Em hãy nghĩ thoáng ra chút. Nếu biết anh lo cho các em như vậy thì hãy cố gắng học hành, ngoan ngoãn, đừng để anh tức giận là được"

- "Anh ngủ với em"

- " 15 tuổi đầu rồi mà còn như thằng An. Ngủ đi"

Anh không thể nào ngủ được.Cả đêm anh chạy từ phòng này sang phòng khác
Cuộc sống mới thiếu bố mẹ dần dần khiến cho ba anh em họ thích nghi

" Reng reng" Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hoàng tỉnh dậy, làm vệ sinh cá nhân và chạy ra ngoài mua ba ổ bánh mỳ. Hôm qua anh phải thức khuya làm bài tập dài nên hôm nay hơi mệt mỏi

_" Hùng, dậy đi"Hoàng bước vào phòng Hùng, kéo chiếc chăn trên người Hùng gấp lại

_" Mấy giờ rồi anh"Nó ngáp dài một cái

_" 6h kém rồi, lần sau đừng học khuya, đi ngủ sớm một chút"Nhìn đứa em phờ phạt, anh biết nó thức khuya để học. Đây là thời gian quan trọng đối với nó, nó đang ôn thi để vào trường Arm

_" Em biết rồi, anh cũng vậy nhé. Trông anh không được khỏe"Nó cũng xót xa khi nhìn thấy anh như vậy. Mỗi buổi tối anh đều lo cho bọn nó xong rồi anh mới học bài

_" Anh không sao, bánh mỳ anh để ở bếp đó"

_" Vâng"

Hùng chạy vào phòng vệ sinh và Hoàng qua phòng thằng nhóc con

_ " Trời sáng rồi, dậy thôi nào cục cưng"

_ " Em không dậy đâu" Nó bắt đầu làm nũng

_ " Không dậy à, vậy thì anh bắt cóc" Hoàng bế nó vào phòng vệ sinh, lấy quần áo cho nó rồi dẫn nó xuống phòng bếp

_" Hôm nay ăn bánh mỳ nhé" Hoàng đưa bánh mỳ cho nó thì nó để lại xuống đĩa

_" Em không ăn đâu"

_"Ăn nửa cái thôi, anh thương" Hoàng dỗ dành nó

_" Em không thích ăn"

_" Muốn ăn bánh mỳ hay là ăn roi. Anh nhanh lên, muộn rồi đó" Hoang bắt đầu nổi nóng

Thấy anh quát, nước mắt nó chảy dài, cầm chiếc bánh mỳ lên cắn từng miếng khó khăn. Thà ăn vài miếng còn hơn là ăn đòn vào sáng sớm. Đối với nó mà nói, chuyện ăn uống như là một cực hình. Nó chán ghét ăn, tất cả mọi thứ trừ bánh kẹo. Có hôm nó bỏ ăn đồ sáng anh hai chuẩn bị đến trường, để rồi ngất xỉu trên lớp, về nhà còn bị sưng mông mấy ngày

Hoàng thấy nó như vậy cũng mặc kê, anh ăn nhanh chiếc banh mỳ rồi chở nó đến trường. Hôm nay còn buổi thuyết trình

-Tầm mười giờ, anh chạy xe về nhà nấu cơm trưa cho thằng Hoàng về anh. Buổi thuyết trình hôm nay rất thành công. Vừa về đến nhà thì thấy chuông điện thoại reo. Nhìn số máy là số cô Minh, giáo viên của thằng An

_" Alo, em chào cô ạ"

_" Chào em, hôm nay An bị ốm à"

_" Dạ không, hồi sáng nó vẫn bình thường ạ. Trên lớp nó bị làm sao ạ"Hoàng lo lắng

_"Hôm nay nó đi học à, cô không thấy nó đến lớp"

_ " Cô nói sao ạ? Nó hôm nay vắng mặt ạ"

_"Uhm, cô không thấy đến lớp tưởng đâu nó bị ốm nên gọi điện hỏi, cũng không thấy gia đình xin phép"

_"Vâng. Chắc sáng nay nó mệt nên em cháu cho nó ở nhà, cháu đi học sớm nên không biết ạ. Xin lỗi cô vì đã làm cô lo lắng ạ"

Hoàng cúp máy, lòng như lửa đốt, sáng nay anh chở nó đến trường, thấy nó vào cổng trường rồi anh mới đi học, Nó có thể đi đâu được chứ. Anh lo lắng đi khắp các phố xung quanh trường để tìm nó. Gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa tìm ra nó ở đâu.

Về đến nhà, không thấy Hoàng đâu, Hùng cảm thấy băn khoăn, Sáng nay anh còn bảo mình về nhà anh cơm cơ mà. Bắt máy goi điện thoại cho anh thì nghe anh kể lại sự tình và rồi cũng đạp xe khắp nơi tìm em

Cả hai anh em mỗi người một ngả, đi khắp các địa điểm mà nó thường hay đến, công viên, khu vui chơi, quán nét vẫn không thấy nó.4h chiều, lòng ai cũng nóng như lửa, vừa giận vừa lo. Nó bị bắt cóc hay trốn học đi chơi. Cầu mong là nó trốn học, bởi thằng An là đứa lười học, mải chơi, tối ngày thường xuyên để hai anh nhắc nhở mới chịu ngồi vào bàn học cho tử tế. Đạp xe gần 5 tiếng đòng hồ mỏi rời, thì Hùng gặp An đứng trước cổng công ty An Lâm, nơi bố mẹ nó từng làm việc ở đây

_" An"

_ " Anh ba"Mặt mũi nó lấm lem, người đậy mồ hôi. Chẳng lẽ nó đi bộ đến đây. Gần 5 cây số

_" Giỏi thật đó nhỉ, sao lại ở chỗ này"

_" Em nhớ bố mẹ, nên em đi bộ đến đây"

Hùng nghe vậy vô cùng tức giận. Bố mẹ nó đâu còn ở đây nữa. Hai anh nó đã nói bao nhiêu lần mà nó không nghe.Còn dám trốn học nữa, coi như tối nay về nhà toàn nước mắt rồi

-" Lá gan em cũng to đấy chứ, trốn học chạy đi lung tung. Có biết anh và anh hai đi tìm suốt buổi trưa không hả?"

_" Em không tìm được bố mẹ, em định quay về nhưng chân em đau quá à"Nó bắt đầu khóc

Hùng lấy máy ra gọi cho anh kể lại tình hình sau đó kéo nó lên xe

-" Em không về đâu, em sợ anh hai lắm" Nó sợ sệt không chịu lên xe

_" Còn biết sợ à. Em thì biết sợ ai. Bước lên xe về"

_" Anh hai đánh em"

_" Thế bây giờ muốn anh chở về hay anh gọi anh hai chở về"

Không còn cách nào khác, nó đành lên xe. Lái xe trên đường, Hùng không khỏi lo lắng, không biết về nhà anh sẽ xử lý nó thế nào đây. Thằng nhóc này cũng thật ngang bướng, đâu phải nó không biết tính anh hai nó. Dù có yêu chúng nó đến mấy nhưng khi mà anh giận lên thì không ai có thể bênh vực được. Trông bộ dạng của mày như thế này về nhà tối nay không biết mày có sống được không

Đạp xe với một tâm trạng năng trĩu. Cuối cùng thì cũng về đến nhà, nhìn thấy chiếc xe máy trong sân, anh hai đã về trước, hai đứa nhìn nhau sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro