Ngoại truyện: Khoảng nghỉ

*Vẫn không thể edit Mộ Chiêu Bạch là "anh" được, nguyên cái đội này trừ "Giang Dương" ra ai cũng lóc cha lóc chóc; đương nhiên là trừ Diệc Hàm ra, mà Diệc Hàm là nhỏ nhất nên chắc chắn không thể là "anh" được rồi."

.

.

.

Nét chữ của Mộ Chiêu Bạch tung bay mạnh mẽ, đôi chân dài khiến từng nét bút càng thêm lưu loát, mọi đường nét chuyển ngoặt đều mềm mại, không góc cạnh, mang theo một sự khoáng đạt tròn trịa. Trình Diệc Hàm đứng một bên, hai tay đút túi, lặng lẽ quan sát, dần dần nở một nụ cười nhàn nhạt, như thể đang thưởng thức một ly trà có hương vị vừa vặn, hơi ấm lan tỏa vào tận lòng.

"Không nhận được vẫn cứ gửi." Trình Diệc Hàm đưa con tem, vươn tay lấy lọ keo dán trên chiếc bàn dài màu xanh đậm của bưu điện. Khi quay lại, cậu lại thấy Mộ Chiêu Bạch nghiêm túc vẽ một vòng hoàn hảo bằng lưỡi, con tem đã dán phẳng lì lên phong bì. Vị sĩ quan phụ tá có chút sạch sẽ quá mức chau mày, nhưng Mộ Chiêu Bạch lại nheo mắt như một họa sĩ thưởng thức tác phẩm của mình, cẩn thận đặt bưu thiếp vào thùng thư.

Hai người sóng vai đi trong khu rừng lá đã gần rụng hết. Dưới chân, những chiếc lá vàng khô giòn phát ra âm thanh lạo xạo. Mộ Chiêu Bạch nhún vai: "Hy vọng hắn có thể nhìn thấy."

"Nói thế nào nhỉ, chuyện này ngốc nghếch ghê, gửi thiệp trung thu đến một nơi chẳng bao giờ hồi âm. Anh thậm chí còn không chắc cậu ta có nhớ anh không." Trình Diệc Hàm mặc áo len trắng dày cổ cao, nhưng khuy áo khoác kaki lại mở, càng làm nổi bật tỷ lệ cơ thể đẹp mắt. "Làm mấy chuyện này, anh chẳng có chút phong thái nào của một chỉ huy tình báo cả, mà giống như..."

"Giống cái gì?" Mộ Chiêu Bạch nhặt hai chiếc lá to bằng bàn tay cài sau chân tóc, xoay đầu, còn làm ra biểu cảm lé mắt. Trình Diệc Hàm rốt cuộc không nhịn được mà bật cười lớn:

"Giống tên ngốc hơn!"

Mộ Chiêu Bạch nhún vai, nhưng khi gỡ lá xuống, cậu lại lập tức trở về dáng vẻ của một quân nhân ngoài hai mươi tuổi. Mùa thu của đế quốc vô cùng kiều diễm. Dưới tán cây, cậu thử nắm lấy tay Trình Diệc Hàm. Vị sĩ quan phụ tá luôn nghiêm túc và dè dặt trong chuyện tình cảm dường như cũng bị sự an nhiên này làm dịu đi, mạnh mẽ siết chặt tay đối phương. Ngón giữa của bàn tay phải, vốn quen cầm bút, có một vết chai nhỏ vẫn còn mềm mại.

Năm đó, Mộ Chiêu Bạch hai mươi tư tuổi, Trình Diệc Hàm còn trẻ hơn, chỉ mười chín, vẫn ở độ tuổi có thể nổi trận lôi đình chỉ vì một sai sót nhỏ trong công việc. Cuộc gặp gỡ của họ trong đội hậu cần chẳng hề báo trước con đường tương lai mà hai người sẽ đi. Ngược lại, Mộ Chiêu Bạch gần như khóc khi phải chia tay những người anh em thân thuộc nơi hậu phương, còn Trình Diệc Hàm thì chỉ thoáng lướt qua hồ sơ đơn giản của anh rồi hời hợt nói: "Bộ phận tình báo à, chỗ đó khắc nghiệt, nhân tài lại nhiều, cứ để anh ta đi chịu đả kích đi."

Sau đó, khi nhấp một ngụm sô-cô-la đặc quánh, Trình Diệc Hàm bỗng thấy thật nực cười. Khi ấy cậu cũng chỉ là một con chim ưng kiêu ngạo, ngỡ rằng tầm mắt dưới đôi cánh mình chính là cả thế giới. Làm sao biết được rằng, khi ngẩng đầu lên, vẫn còn cả bầu trời rộng lớn để tung cánh vươn xa.

Phòng huấn luyện tình báo gần như không chứa nổi Mộ Chiêu Bạch. Cậu ta gần như "từ trên trời rơi xuống" vào bộ phận có đãi ngộ tốt nhất tiền tuyến, nhưng lại không có sở trường gì đủ để thuyết phục người khác. Cậu không hề hay biết, những chàng trai cô gái trẻ hơn cậu trong phòng huấn luyện này đều sở hữu kỹ năng xuất chúng.

"Chỗ tôi viết thư cho cậu gọi là phòng tư liệu, thực ra chỉ là nơi để khoe khoang. Cậu nghe này, cô gái bị cận sáu trăm độ ngồi cạnh cửa sổ có thể tiêu hóa mười nghìn ký tự trong một phút. Ông già ngồi đối diện tôi—hừ, nhìn thì có vẻ chín mươi tuổi, nhưng thực ra mới hơn ba mươi. Ổng bị mù màu đỏ-xanh lục nhưng bộ não thì nhanh hơn máy tính, có thể đối chiếu thông tin từ hơn mười lăm loại tài liệu khác nhau. Còn có người cố tình dịch văn bản bằng bảy ngôn ngữ trở lên... Mạnh Phàm, cậu không thể tưởng tượng nổi nơi này biến thái đến mức nào đâu. Đoán xem tôi đang làm gì? Luyện chữ! Học ba kiểu chữ viết khác nhau, sắp phát điên rồi, như học sinh tiểu học vậy! 'Chép một chữ thành một hàng, nếu không thì bị trả về đội của Trình Diệc Hàm'. Hừ, giáo quan thật đáng ghét! Mà cái gã đội trưởng tình báo khét tiếng ấy, thực ra vẫn chỉ là một nhóc con. Thật đấy, cậu ta vẫn còn nổi mụn cơ mà."

Trình Diệc Hàm nhớ rõ, ngay lúc đặt lá thư xuống, cậu lập tức cầm chiếc gương quân dụng lên soi. Quả nhiên, ngay dưới má phải, một nốt mụn gần như đã mờ đi vẫn nằm im ở đó, đồng hành cùng biểu cảm méo mó của cậu.

Thư của học viên tình báo đều phải qua kiểm duyệt mới được gửi đi. Những bức có vấn đề sẽ được chuyển đến Trình Diệc Hàm để xét duyệt lần cuối—không ai hiểu tại sao lá thư này lại bị gửi đến tay cậu. Trong đó chẳng có bất kỳ thông tin tình báo nào đáng để chặn lại, trừ phi "sĩ quan phụ tá thứ nhất của chỉ huy căn cứ trẻ nhất đế quốc mọc mụn" cũng tính là thông tin tuyệt mật.

Cho nên đến tận bây giờ, Mộ Chiêu Bạch vẫn không biết, lý do mà một ngày nào đó trong quãng thời gian khắc nghiệt ấy, khi cậu vừa cầm đũa lên chưa kịp ăn miếng nào, đã bị giáo quan kéo thẳng ra sân huấn luyện, để rồi bụng đói meo chạy đủ hai mươi vòng.

Lộ trình trưởng thành của Trình Diệc Hàm và Mộ Chiêu Bạch hoàn toàn khác nhau. Theo lời Lăng Hàn, sĩ quan phụ tá là loại được "nuôi trong nhà" còn trưởng phòng tình báo thì là "nuôi thả". Đám bạn thân của Giang Dương đều không hiểu vì sao hai người này lại đi cùng nhau, hơn nữa còn hòa hợp đến lạ kỳ. Nếu nói họ bù trừ, thì cũng không hẳn, vì Trình Diệc Hàm sắc bén như lưỡi dao, mà Mộ Chiêu Bạch lại tinh tế tỉ mỉ, hợp nhau một cách ăn ý. Nhưng nếu nói họ giống nhau, thì càng khó tin hơn—Trình Diệc Hàm có thể ngồi trong văn phòng cả buổi chiều chỉ với một ly cà phê và một tập tài liệu, trong khi Mộ Chiêu Bạch mà không ra ngoài một ngày thì sẽ giống như hoa hướng dương trong bóng tối, lập tức ủ rũ.

"Duyên phận mà..." Một ngày nọ, Giang Dương khoác vai Tô Triêu Vũ, nhìn hai người nọ đang tranh cãi xem miếng bánh nào lớn hơn mà cảm thán.

Tô Triêu Vũ hỏi đầy ẩn ý: "Anh đánh bao nhiêu 'con trai' rồi, tại sao không động vào cậu ta?"

"Cậu ta không đáng." Giang Dương nhướn mày.

"Tại sao?"

"Làm sao anh có thể động vào cậu ấy được? Thân phận cậu ấy hoàn toàn khác, cậu ấy cần kéo anh ra khỏi trạng thái cực đoan, đưa anh về điểm cân bằng, cần..." Giang Dương ngập ngừng. "À khoan, em đang nói ai vậy? Trình Diệc Hàm hả?"

"Tất nhiên không rồi." Tô Triêu Vũ cười đến gập cả người, không đứng đắn mà tưởng tượng cảnh Giang Dương giơ tay với Trình Diệc Hàm. "Em nói Mộ Chiêu Bạch ấy."

"Cậu ta thì không cần." Giang Dương nheo mắt, đôi đồng tử màu hổ phách sắc bén như thợ săn. "Cậu ta là tắc kè hoa, có thể bảo vệ bản thân cực kỳ tốt. Từ tính cách đến cách đối nhân xử thế, cậu ta luôn ưu tiên lựa chọn phương án không làm tổn thương chính mình, mà cũng chẳng vì thế mà tự trách. Điểm này, anh cực kỳ yên tâm. Em, Nghiên Thần, Lăng Hàn, thậm chí cả Trình Diệc Hàm, đều không thể làm được."

Trình Diệc Hàm bật cười giòn tan, trong khi Mộ Chiêu Bạch đã sớm lăn ra ghế sô-pha, vô tình đá văng một lon cola. Hai người vội vàng dọn dẹp đống lộn xộn dưới ánh mắt giận dữ của nhân viên quầy bar, không nói một lời, nhưng lại vô cùng ăn ý.

Thế nhưng, Trình Diệc Hàm đã quyết—bọn họ sẽ không bao giờ tốt như thế này nữa, dù không làm tình nhân thì cũng không thể làm huynh đệ.

Mộ Chiêu Bạch không nói gì, khi bị đám anh em chất vấn thì chỉ cắn đại bất cứ thứ gì có thể—đũa, bút ký tên, dây tai nghe, mép tài liệu, vân vân...

"Thật sự trông ngốc nghếch quá trời..." Lăng Hàn lo lắng nói, "Mộ Chiêu Bạch sa sút đến mức này. Hai người họ đều là huynh đệ, chúng ta nên giúp ai trước đây?"

"Cởi chuông phải do người buộc chuông." Lâm Nghiên Thần thản nhiên đáp.

"Người đó chết rồi." Lăng Hàn bực bội, thu lại múi quýt vừa bóc sẵn từ trước, thay vì đưa cho Lâm Nghiên Thần thì lại bỏ thẳng vào miệng mình. Lâm Nghiên Thần im lặng, đôi mày nhíu chặt.

Mạnh Phàm, có lẽ giờ này đang ở một nơi nào đó giữa thiên đường và nhân gian, dùng nụ cười trong trẻo, vô ưu vô lo đặc trưng của cậu ta mà nhìn xuống tất cả mọi chuyện đang diễn ra.

Trong huyết mạch của Trình Diệc Hàm chảy một loại yếu tố mà các gia tộc khác không có—sự trầm ổn. Tướng quân Trình Phi nổi danh khắp đế quốc vì tác phong vững vàng, cẩn trọng, và đứa con trai ông nuôi dạy lại càng có phẩm chất kiên cường. Chính vì thế, Trình Diệc Hàm không thích chơi bời, không hay cười, chẳng giỏi hài hước cũng không hề lãng mạn. Giống như Giang Dương, cậu chỉ đi du học sau khi lấy bằng thạc sĩ, luôn là người ít nói nhất lớp, trong những bức ảnh tập thể, hắn thường đứng ở góc khuất không ai chú ý, đeo chéo một chiếc túi rộng, ôm chặt tập tài liệu trong tay.

Cậu hiếm khi có bạn bè, không ở ký túc xá, gần như không tham gia hoạt động tập thể. Lần duy nhất cậu theo bạn cùng khoa y đi leo núi dã ngoại, còn chưa kịp dựng bếp đá thì đã bị tướng quân điều trực thăng đến đón về. Lý do rất đơn giản—hoàng hậu đột nhiên muốn dùng trà chiều với tất cả con cái của các quan chức cấp cao mà bà yêu thích, và cả Trình Diệc Hàm lẫn Giang Dương đều có tên trong danh sách ấy.

Bữa trà chiều vô cùng tinh xảo và phong phú, hạt vani ngâm trong sốt chocolate Valrhona thượng hạng suốt 24 tiếng được đặt trong chiếc đĩa pha lê chân cao, bánh soufflé phô mai phủ lớp mận vàng thái mỏng tựa cánh ve, còn trong hộp gỗ là kem caramel cháy vị vani và đu đủ. Trình Diệc Hàm cầm ly latte, nhìn quanh căn phòng xa hoa tráng lệ, chẳng có chút khẩu vị nào, ngược lại, cậu cứ mãi nhớ về con gà rừng mà cậu và các bạn định nướng—chỉ mới được vặt lông sơ, quét dầu đậu nành, bọc bùn thực phẩm, chuẩn bị chôn xuống hố lửa.

Ở một góc độ nào đó, Mộ Chiêu Bạch giống như Tô Triêu Vũ—họ đã cứu rỗi hai kẻ quý tộc gần như đánh mất hết niềm tin và đam mê đối với cuộc sống. Giang Dương từng thề thốt riêng với Trình Diệc Hàm rằng kiếp trước anh chắc chắn đã gặp Tô Triêu Vũ, thậm chí rất có thể họ còn là cộng sự ăn ý, cùng làm ăn hoặc đi du lịch. Trình Diệc Hàm chỉ cười, không quá để tâm, nhưng trong lòng vẫn giữ những suy nghĩ riêng.

Những suy nghĩ riêng ấy, cậu chưa từng để lộ ra ngoài, cũng không muốn, càng không quen chia sẻ với ai. Không phải vì ích kỷ, mà vì cuộc sống từ nhỏ đã không rèn cho cậu thói quen tự do thể hiện vui buồn hờn giận.

Cậu cho rằng chính Mộ Chiêu Bạch đã lôi linh hồn già nua tám mươi tuổi của cậu ra khỏi cơ thể, vứt bỏ nó đi, rồi tặng miễn phí cho cậu một linh hồn hai mươi tuổi mới tinh, còn cẩn thận giúp cậu lắp đặt và điều chỉnh.

Trình gia tuyệt đối không thể chấp nhận mối quan hệ này. Trình Diệc Hàm là con một, hồi nhỏ sức khỏe không tốt, mới bốn, năm tuổi mà đã thường xuyên sốt cao kéo dài. Chính vì vậy, Trình gia càng hy vọng cậu noi theo Giang Dương, rèn luyện thể chất. Cậu luôn cảm thấy có lỗi với Mộ Chiêu Bạch—mỗi dịp lễ Tết về thủ đô gặp nhau, hai người họ đều phải lén lút như bọn buôn lậu gặp gỡ, suýt nữa đã phải trao đổi ám hiệu.

"Cha của anh còn có thể trông cậy vào Giang Lập, còn cha của em thì có thể trông cậy vào ai được nữa?"

Tại dạ tiệc hoàng cung cuối năm, Trình Diệc Hàm uống liền mấy ly rượu lạnh, cả người run lên. Giang Dương xót xa, bước tới vỗ vai cậu, nhưng Trình Diệc Hàm lại cảnh giác né tránh:

"An ủi không giải quyết được vấn đề."

Đúng vậy, đây chính là nguyên tắc nhất quán của Trình Diệc Hàm—việc có thể tự giải quyết, tuyệt đối không để người thứ hai nhúng tay vào. Từ khi sinh ra, cậu đã được định sẵn là cánh tay phải của Giang Dương, là người thay thế chỉ huy trưởng xử lý mọi chuyện, làm sao có thể để cấp trên phải lo lắng cho mình? Trong nhóm, cậu là người nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người không bao giờ muốn nhận sự giúp đỡ từ các anh lớn, thậm chí nếu bị thúc ép, cậu sẽ trừng mắt tỏ ý không vui, như thể bị xem thường.

Giang Dương rất buồn, cảm thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm bảo vệ em trai, nhưng Trình Diệc Hàm lại nói:

"Khi em vào căn cứ, bác đã bảo rằng mấy đứa phải hỗ trợ lẫn nhau. Hỗ trợ, Giang Dương, không phải là anh cứ nhất quyết che chở cho em."

Lời lẽ sắc bén, lý lẽ không thể phản bác, một sĩ quan phụ tá xuất sắc đến mức không ai có thể bắt lỗi. Giang Dương chỉ có thể chấp nhận.

Mối quan hệ vi diệu này kéo dài suốt nhiều năm ở căn cứ biên giới. Khi đội ngũ ngày càng mở rộng, tình cảm giữa họ cũng phức tạp dần. Thế nhưng sự xuất hiện của Mạnh Phàm đã phá vỡ cân bằng, giáng một đòn chí mạng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Trình Diệc Hàm.

Mạnh Phàm xuất hiện không có gì bất ngờ. Mộ Chiêu Bạch luôn là một tình nhân thẳng thắn, sớm đã liệt kê tất cả danh sách hoa khôi lớp, hoa khôi trường mà mình từng theo đuổi cùng đám chiến hữu thân thiết gửi cho Trình Diệc Hàm "xem xét". Trong đó, thậm chí còn có người từng ngủ chung túi ngủ với cậu ta trong kỳ huấn luyện quân sự.

Trình Diệc Hàm chỉ xem như trò đùa—dù kết hôn, mỗi người vẫn có quyền giữ lại những góc riêng cho mình, quá khứ thế nào, cậu không quan tâm. Bởi vì cậu chắc chắn, trong tương lai, cái tên "Trình Diệc Hàm và Mộ Chiêu Bạch" sẽ là duy nhất, không thể thay thế.

Thế nhưng, cách mà Mạnh Phàm xuất hiện thì lại quá đỗi bất ngờ.

Mộ Chiêu Bạch nói: "Diệc Hàm, xin lỗi."

Trình Diệc Hàm đứng trước bia mộ của Mặc Bội Ninh, nước mắt giàn giụa, từ chối cái ôm của Mộ Chiêu Bạch. Kể từ khoảnh khắc đó, mọi chuyện trở nên gượng gạo. Trước đây, vòng tay của Mộ Chiêu Bạch từng là liều thuốc tốt nhất cho một người không giỏi bày tỏ cảm xúc như Trình Diệc Hàm.

Dù xét về tình hay lý, Trình Diệc Hàm đều uất ức, Mộ Chiêu Bạch cũng vậy. Sự tồn tại của Mạnh Phàm không phải để chia cắt uyên ương, mục đích thực sự của cậu ta khi ám sát sĩ quan cao cấp trong đế quốc vốn là để tự cứu lấy mình. Trình Diệc Hàm kính trọng cha, xem Mặc Bội Ninh như anh cả, nhưng cũng yêu Mộ Chiêu Bạch. Còn Mộ Chiêu Bạch, cậu coi trọng nghĩa tình, mà tình bạn với Mạnh Phàm là ký ức đẹp nhất thời niên thiếu. Ba sợi dây liên kết chặt chẽ lại bị đẩy vào cùng một lỗ kim, lập tức rối thành nút thắt chết chóc, càng kéo càng siết chặt.

...

Kết thúc kỳ nghỉ quý, Giang Dương quay lại căn cứ với cơn đau đầu không hề nhẹ. Anh biết, trong phòng làm việc chắc chắn đã chất đống công việc chờ xử lý, các báo cáo, tài liệu, công văn tích tụ nhiều ngày cần đọc, phê duyệt và phản hồi.

Trình Diệc Hàm cầm cốc đứng bên cửa sổ, thấy anh vào liền mỉm cười: "Trưởng quan". Không biết từ bao giờ, Trình Diệc Hàm luôn gọi Giang Dương là "trưởng quan" một cách nhạt nhẽo như vậy, một danh xưng vô cớ khiến người ta thấy bức bối. Giang Dương bắt đầu dọn dẹp những bản tin tức rải rác trên bàn. Trình Diệc Hàm trò chuyện đôi ba câu, pha một cốc cà phê đặt xuống bàn rồi rời đi.

Suốt buổi sáng, Giang Dương chỉ đọc được sáu bản báo cáo rồi nhàn rỗi. Trình Diệc Hàm không mang thêm tài liệu nào đến. Trước đây, mỗi lần kết thúc kỳ nghỉ, chỉ riêng số văn kiện cần ký tên cũng đủ khiến Giang Dương phải thức trắng đêm. Anh muốn gọi điện giục người sĩ quan phụ tá xưa nay luôn cần mẫn của mình, nhưng lại không muốn quấy rầy khi đối phương đang tâm trạng không tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định tự mình đến văn phòng sĩ quan phụ tá xem sao.

Trình Diệc Hàm hoàn toàn không có ở đó. Nhân viên văn phòng nhìn Giang Dương đầy khó hiểu khi nghe câu hỏi của anh: "Tài liệu? Trung tá Trình chưa bao giờ để công việc tồn đọng sang hôm sau cả."

"Một bản cũng không có..." Giang Dương chợt nhận ra điều gì, "Cậu ấy không nghỉ phép à?"

"Trung tá vẫn luôn ở căn cứ làm việc."

Đó chính là lý do không có tài liệu tồn đọng. Giang Dương thở dài, ngồi xuống ghế xoay của Trình Diệc Hàm. Trên bàn trải một bản báo cáo hành chính đã viết xong, ngay ngắn sạch sẽ, câu chữ chuẩn xác như mọi khi, nhưng phần ký tên lại ghi ngày nộp sau 15 ngày. Anh mở trang đầu ra xem, thông báo phía trên nói rõ: báo cáo này chỉ cần nộp trong vòng 20 ngày là được.

Rèm cửa kéo một nửa, ánh nắng tràn trên nền gạch, chậu cây yêu thích của Trình Diệc Hàm vừa nở một đóa hoa nhung tím. Giang Dương cảm thấy nghẹn lại, nhưng không biết làm sao để trút bỏ.

Lăng Hàn vì sai lầm trong nhiệm vụ mà mất hết kỳ nghỉ, Lâm Nghiên Thần cũng dời phép sang nửa cuối năm. Hai người ở lại đóng quân cùng đoàn Phi Báo, tập huấn đặc biệt, chỉnh đốn đội ngũ, nghiên cứu chiến thuật. Dù ngày nào cũng có việc làm, nhưng lại khá thảnh thơi. Trình Diệc Hàm chỉ đến một lần, nói là thăm Ngô Tiểu Kinh đang trong giai đoạn huấn luyện hồi phục. Lăng Hàn rất nghi ngờ lý do này nhưng không tiện hỏi, chỉ có thể bất lực đứng trên lầu nhìn Trình Diệc Hàm lặng lẽ đứng trên đống đổ nát của khu ký túc xá sĩ quan suốt một tiếng đồng hồ.

Vì thế, khi Giang Dương gọi điện đến, Lăng Hàn và Lâm Nghiên Thần cũng không thể cung cấp thêm thông tin gì về tình trạng của Trình Diệc Hàm.

"Mộ Chiêu Bạch mới là mấu chốt, lão đại." Lâm Nghiên Thần thành thật đề nghị. "Tôi cho rằng, tất cả chỉ là hiểu lầm ngày càng sâu. Cả hai người họ đều vướng vào nút thắt, cứ chặt đứt là xong."

Chặt đứt? Đâu dễ dàng như vậy? Giang Dương đặt điện thoại xuống, chuẩn bị tìm Trình Diệc Hàm nói chuyện, nhưng chua xót phát hiện, một vị chỉ huy đường đường chính chính như anh lại không biết sĩ quan phụ tá của mình đang ở đâu.

Hệ thống quét vân tay tại tòa nhà văn phòng chỉ hiển thị một mẩu giấy ghi chú nhỏ, thông báo trung tá Trình Diệc Hàm đã rời khỏi khu làm việc lúc 11:49 sáng, từ đó không quay lại nữa.

Viên chỉ huy có đôi mắt hổ phách cùng các sĩ quan khác ăn trưa trong nhà ăn tự phục vụ. Kể từ khi Tô Triêu Vũ đề xuất chế độ này, nó đã được triển khai và rất được lòng mọi người. Đông tây kết hợp, ai nấy đều ăn uống vui vẻ. Giang Dương lấy cà ri khoai tây, bò hầm, một bát cơm trắng nhỏ và một ly nước cam, ngồi một mình bên cửa sổ. Vì đa số đều e ngại ngồi chung bàn với chỉ huy, anh luôn chọn chiếc bàn nhỏ nhất, ăn thật nhanh rồi rời đi, tránh gây khó xử cho người khác.

Vậy nên, khi một khay thức ăn gồm salad rau, cánh gà nướng, bánh sừng bò và sữa chua được đặt xuống đối diện, Giang Dương không khỏi ngạc nhiên nhìn lên.

Mộ Chiêu Bạch.

"Lão đại." Cậu kéo ghế ngồi xuống, nhưng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu ăn.

Giang Dương đảo mắt nhìn quanh, thầm thở dài, hạ giọng hỏi: "Trình Diệc Hàm đâu rồi?"

Mộ Chiêu Bạch ngẩng lên, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Đó là sĩ quan phụ tá của ngài mà, lão đại."

"Cả hai chú ý một chút." Giang Dương nói đầy ẩn ý.

"Lão đại, tôi muốn sang đội nhỏ Holmes hai năm."

Khoai tây sắp đưa vào miệng bị Giang Dương rút ra, đâm trở lại bát. Gia giáo của anh cực kỳ nghiêm, hành động này bị xem là bất lịch sự. Dù có đang cùng Tô Triêu Vũ ăn hồ lô đường ngoài phố, anh vẫn chú ý hình tượng. Nhưng giờ phút này, Giang Dương chẳng buồn để tâm nữa. Tức giận và kích động khiến anh suýt đứng bật dậy úp thẳng khay cơm vào đầu Mộ Chiêu Bạch.

"Cậu nói vớ vẩn gì đấy! Còn dám nhắc lại, tôi cho cậu biết tay!" Giọng điệu của Giang Dương nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Mộ Chiêu Bạch lại đọc ra được sự phẫn nộ ngút trời trong đó. Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng, ăn nốt miếng cánh gà, rồi lí nhí: "Xin lỗi, trưởng quan... Tôi nghĩ tôi bốc đồng quá."

"Đội nhỏ Holmes? Cậu cũng nghĩ ra được đấy! Đội đó có những kỹ thuật viên giỏi nhất cả nước, nhưng không liên quan gì đến tình báo cả. Cậu định đến đó làm gì? Học tiên tri à?" Giang Dương biết rõ Mộ Chiêu Bạch đang nghĩ gì, cũng biết đây chỉ là một phút nông nổi của hắn, nhưng vẫn không thể không nổi giận. "Giải quyết vấn đề! Không phải đào một cái hố rồi tự chui vào!"

Mộ Chiêu Bạch mạnh tay cắm ống hút vào chai sữa chua, hút một hơi đầy sức. Mực chất lỏng màu trắng nhanh chóng hạ xuống, chẳng bao lâu, trong chai vang lên tiếng rột roạt. Cậu cắn ống hút nhìn ra cửa sổ, nhưng bỗng giật mình, vội vàng bê khay đứng dậy bỏ đi, hấp tấp ném lại một câu:

"Tôi rút lại lời vừa nói, lão đại, nhưng để giải quyết vấn đề này tôi vẫn cần nghĩ thêm."

Giang Dương không tiện gọi Mộ Chiêu Bạch lại trước mặt bao người trong nhà ăn, chỉ có thể thò đầu ra nhìn ra cửa sổ để tìm lý do. Trình Diệc Hàm đang xách một túi đồ, bước nhanh băng qua quảng trường nhỏ trước tòa nhà văn phòng.

"Ăn cơm đi." Giang Dương đặt hộp cơm lên bàn.

Trình Diệc Hàm ngẩng lên từ đống báo cáo, mỉm cười: "Không đói."

"Thế sao được, nếu có tin đồn rằng chỉ huy ngược đãi sĩ quan phụ tá, thì thật khó nghe!"

"Em có đồ ăn vặt." Trình Diệc Hàm quay lại với bản báo cáo kỹ thuật đầy lỗi, chọc chọc vào chiếc túi mua sắm to trên bàn. Ở điểm này, cậu giống hệt một đứa trẻ, thích ăn đậu phộng vị lạ, ô mai và khoai tây chiên vị nguyên bản.

Giang Dương bật cười, cũng không ép, liền tự tay lục túi, có vẻ hứng thú chọn lựa đồ bên trong.

Trình Diệc Hàm dần dừng bút lại, dường như có chút u sầu nhìn "anh Dương" hơn mình ba tuổi, dò hỏi: "Anh không phải đến để cướp đồ ăn vặt của em đấy chứ?"

"Tất nhiên là không." Giang Dương không chút khách sáo nhét một gói kẹo vị cà phê vào túi, đối diện với đôi mắt có chút giận dỗi của Trình Diệc Hàm, lập tức sửa lời: "Được rồi, không hoàn toàn... Anh muốn nói về Mộ Chiêu Bạch..."

"Không cần nói nữa." Trình Diệc Hàm nhấc túi mua sắm lên, nhét vào ngăn kéo, lộ rõ vẻ tiễn khách, "Chúng ta đều biết, những chuyện này động chạm đến tận gốc rễ cảm xúc, như thể nền móng bị đào lên, còn mong căn nhà vẫn nguyên vẹn sao?"

Cậu lấy bản thiết kế ký túc xá mới của căn cứ Phi Báo che mặt, hít sâu mùi mực in còn hơi tanh nồng trên giấy.

"Thực ra không nghiêm trọng đến vậy. Chiêu Bạch là người suy nghĩ rất thấu đáo, cậu ấy không phải đang tiếp tay cho kẻ xấu, chỉ là phóng đại tình cảm dành cho một người bạn cùng bàn mà thôi. Điểm này em không thể hiểu, bởi vì thiếu gia nhà họ Trình chưa từng trải qua điều đó."

"Anh cũng chưa từng, Giang Dương. Điểm này không thể thuyết phục em."

"Triêu Vũ đã từng." Giang Dương nói rất chân thành, "Anh đã hỏi cậu ấy. Hơn nữa, anh không đến đây để thuyết phục em hay gì cả—chuyện tình cảm không thể gượng ép, nhưng anh hy vọng em có thể bước ra khỏi u ám này."

"Cảm ơn." Trình Diệc Hàm đáp rất cứng nhắc, rồi đứng dậy cười khổ, "Công việc còn rất nhiều, nếu anh không phiền, em phải đến phòng tài liệu để tra cứu một số liệu thống kê chính thức."

"Đừng làm việc quá sức, Diệc Hàm, công việc không phải là..."

"Cảm ơn chỉ huy." Trình Diệc Hàm kiêu hãnh mỉm cười, "Tôi có thể xoay sở được."

Nói xong, cậu cầm theo ba tập hồ sơ rời đi, để lại Giang Dương một mình trong văn phòng thất thần.

Vị thiếu tướng trẻ nhất đế quốc bất đắc dĩ thở dài, vò mạnh mái tóc ngắn màu hổ phách. May mà không phải Triêu Vũ... Trong đầu anh bỗng lóe lên suy nghĩ kỳ lạ này, nhưng ngay lập tức, anh lại cảm thấy hổ thẹn vì ý nghĩ có phần ích kỷ và hả hê đó. Đột nhiên, anh càng có thể hiểu được tình cảnh và nỗi buồn của Trình Diệc Hàm.

Anh chuyển tất cả cuộc gọi đến hộp thư thoại giúp Trình Diệc Hàm, rồi chuẩn bị rời đi. Khi thò tay vào túi, anh chạm phải gói kẹo cà phê, suy nghĩ một chút, rồi nhét nó trở lại vào ngăn kéo của sĩ quan phụ tá.

Mộ Chiêu Bạch ngồi khoanh chân dưới đất, từ đống tài liệu phủ đầy bụi bặm tìm ra một phần báo cáo công tác của cựu trưởng phòng tình báo, đối chiếu với một số tài liệu có chênh lệch, vừa rà soát vừa viết ghi chú tại chỗ.

Trình Diệc Hàm ngồi cách đó không xa, trên bàn tròn, cầm tách cà phê làm công việc tương tự. Hai người chỉ cách nhau chưa đầy mười mét, đáng tiếc là không ai nhận ra sự hiện diện của người kia.

"Thật lòng xin lỗi..." Khi thấy mệt, Mộ Chiêu Bạch vỗ nhẹ lưng mình, dựa vào giá tài liệu, ngửa đầu nhìn trần nhà: "Anh không hề muốn lừa dối gì cả, Diệc Hàm."

Thỉnh thoảng, trong căn phòng nhỏ dành cho sĩ quan trực, Trình Diệc Hàm lười biếng nằm úp trên giường lật tạp chí, còn Mộ Chiêu Bạch thì nửa tỉnh nửa mê, đưa tay vuốt dọc xương sống của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn làn da mềm mại hai bên.

Lúc này, Mộ Chiêu Bạch ôm lấy cổ, bấm mạnh vào chính mình: "Anh hy vọng mọi người đều sống tốt, Giang Dương nói, mong muốn đó quá xa vời, cuối cùng sẽ thất vọng. Bây giờ đã chứng minh, vị chỉ huy thần thánh kia hoàn toàn chính xác, anh đã thất vọng. Anh đoán Mạnh Phàm có thể rất tốt, nhưng em thì không. Điều này đi ngược lại với ý định ban đầu. Ban đầu, anh chỉ muốn vẹn toàn đôi bên, nếu không thể, thì ít nhất không muốn làm tổn thương ai—nhưng anh không thể gánh vác nổi tất cả. Trong bài toán lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu, anh đáng bị điểm không."

"Cảm giác xấu hổ gần ngay trước mắt, do anh gây ra, lại cứ lặp đi lặp lại. Anh không thể giải thích tất cả với em. Anh quan tâm đến những điều đã qua, những thứ không thể kiểm soát, nhưng lại đánh mất những gì trước mắt, những điều có thể nắm bắt. Lăng Hàn nói anh ngày càng ngu ngốc, anh nghĩ, anh ấy cũng đúng nốt."

Trình Diệc Hàm uống cà phê đậm, hạt cà phê Việt Nam, không có vị chua gay gắt, vị chát cũng nhàn nhạt như tơ lụa. Cậu cho thêm một chút chocolate vào khuấy đều, nhanh chóng so sánh số liệu các năm khác nhau trong tay.

Nhưng nhìn mãi, ánh mắt dần dần trôi xa.

"Không phải là hận anh, Chiêu Bạch," Trình Diệc Hàm nghĩ, đầu bút dừng lại trên giấy, tức khắc loang ra một vệt mực lớn. "Chỉ là em có quá nhiều thứ không thể buông bỏ, cảm giác mong đợi và thực tế quá khác biệt khiến em ngã đau. Dù không có tình cảm, Mạnh Phàm đối với em vẫn là kẻ thù truyền kiếp. Đôi khi em hiểu sự bảo vệ của anh dành cho hắn, nhưng lại không thể tha thứ cho bản thân vì đã lung lay lập trường—câu hỏi này quá khó để chọn."

Trong thư viện, nhân viên dần rời đi, các nữ thư ký trẻ không dám thở mạnh.

Nhìn trưởng phòng tình báo dường như đang ngủ sau giá sách, rồi lại nhìn phó quan chỉ huy đang lơ đãng cầm tách cà phê, chẳng ai dám tuyên bố tan ca.

Cuối cùng, cà phê nguội đổ xuống quần quân phục, phá vỡ sự im lặng.

Trình Diệc Hàm nhanh chóng che giấu sự lúng túng mà rời đi, lúc này vài thư ký năng động mới dám chạy tới mời sếp của mình ra ngoài ăn tối.

Mộ Chiêu Bạch cười khổ đồng ý mời cấp dưới ăn cánh gà nướng mật ong. Khi đứng dậy phủi bụi trên người, bóng dáng Trình Diệc Hàm vừa vặn khuất dần ở cuối hành lang.

Không ai nhìn thấy ai, nhưng Trình Diệc Hàm và Mộ Chiêu Bạch đều nắm chặt sợi dây kéo co, âm thầm dốc sức. Dây siết chặt vào lòng bàn tay đến mức rớm máu, nhưng cả hai đều bướng bỉnh không chịu buông dù chỉ một giây.

Giang Dương sau khi tham khảo ý kiến của Giang Lập thì buồn bã báo lại với Tô Triêu Vũ: "Giang Lập nói rồi, đây gọi là đối đầu. Trình Diệc Hàm không chịu lắng nghe, Mộ Chiêu Bạch không chịu giãi bày, đều là phiền toái."

Tô Triêu Vũ nghiêm túc xắn tay áo lên, bác sĩ mặt không cảm xúc tiêm vaccine cảm cúm vào người cậu, lạnh lùng gọi: "Người tiếp theo."

Giang Dương bước tới ngồi xuống, đặt tay lên bàn, nhưng vẫn không nhịn được mà âm thầm đá Tô Triêu Vũ một cái: "Có nghe không đấy?"

"Nghe." Tô Triêu Vũ cẩn thận lựa chọn từ ngữ: "Cả hai đều là người kiêu hãnh, muốn tạo cơ hội nhân tạo là rất khó."

Viên chỉ huy tóc màu hổ phách chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Những hiểu lầm nhỏ cuối cùng sẽ hóa thành hối hận lớn theo năm tháng. Giang Dương và những người khác rất muốn giúp Trình Diệc Hàm—sở dĩ không phải là Mộ Chiêu Bạch, vì tên kia có tính cách dễ đối phó hơn vị sĩ quan phụ tá. Theo lời chuẩn bác sĩ tâm lý Giang Lập thì, "dễ xử lý hơn".

Đáng tiếc, Trình Diệc Hàm dốc hết ba, năm lần sự chăm chỉ ngày thường, tự tìm cho mình vô số công việc, bận rộn đến mức không thấy bóng dáng đâu cả ngày. Thỉnh thoảng bắt gặp cậu thoáng qua, cũng chỉ nhận lại một câu nhàn nhạt: "Xong đợt này đã." Không ai hiểu vì sao căn cứ bỗng dưng có nhiều việc đến vậy, chính xác mà nói, Trình Diệc Hàm dùng những công việc mơ hồ đó để lấp đầy khoảng trống suy nghĩ của mình, không cho bản thân lấy một giây nghỉ ngơi.

Ngay khi Giang Dương sốt ruột muốn gọi Giang Lập từ thủ đô bay sang, thì vị sĩ quan phụ tá của chỉ huy—người luôn giữ trạng thái sức khỏe tiêu chuẩn—lại phải nhập viện vì sốt cao không dứt. Giang Dương hoảng loạn lao đến, nhưng hồ sơ bệnh án của thiếu tá Mộ chỉ có bốn chữ nguệch ngoạc: "Cảm mạo phát sốt."

Trình Diệc Hàm lặng lẽ ngủ say, một túi dịch truyền loại nhỏ treo ở đầu giường, chất lỏng màu vàng nhạt chảy dọc theo ống nhựa, truyền vào cơ thể có phần tiều tụy kia. Giang Dương ngồi cạnh giường, nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn đặt tay lên trán đối phương.

Vẫn chưa hạ sốt, chỉ là nhiệt độ không còn đáng sợ như lúc Trình Diệc Hàm tự đến lấy thuốc nữa. Thậm chí, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng. Người em nhà họ Trình, nhỏ hơn anh ba tuổi, chỉ trong chưa đầy một quý sau khi nộp báo cáo kế hoạch Zero, đã gầy đi trông thấy. Làm anh trai, Giang Dương trong lòng liên tục nói lời xin lỗi, đồng thời bắt đầu hoài nghi tất cả những gì mình đã làm.

Buổi sáng hôm đó yên tĩnh đến lạ thường. Giang Dương tắt hết các thiết bị liên lạc, ngồi trong phòng bệnh nhìn Trình Diệc Hàm ngủ. Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng động, Giang Dương ngẩng đầu, thấy Mộ Chiêu Bạch đang chần chừ đứng đó. Rõ ràng vừa vội vã rời khỏi phòng họp, kính đen gọng tròn mà người có độ cận 150 và loạn thị nhẹ như Mộ Chiêu Bạch chỉ đeo khi thuyết trình, lúc này đang bị cậu ta nắm chặt, xoay tới xoay lui.

Giang Dương ra hiệu bằng tay, Mộ Chiêu Bạch như bừng tỉnh, sau đó xoay người rời đi.

Ngủ đến quá giờ cơm trưa, Trình Diệc Hàm mới lười biếng mở mắt. Nhìn thấy sắc mặt Giang Dương, cậu bật cười: "Đừng thế chứ! Em không hấp hối, chỉ là mệt thôi." Vừa nói vừa gối đầu lên cánh tay, xoa nhẹ hai bên má.

Giang Dương cũng bật cười, biết rõ cậu ấy sốt suốt đêm chắc chắn sẽ khát nước, liền chu đáo đưa một ly qua. Quả nhiên, Trình Diệc Hàm một hơi uống cạn, rồi liếm nhẹ môi: "Anh muốn nói gì?"

"Em hiểu mà."

Trình Diệc Hàm im lặng.

"Đừng như vậy, sốt không đáng sợ, trạng thái của em mới đáng sợ." Chỉ huy có đôi mắt hổ phách vỗ nhẹ vai phó quan: "Nghỉ ngơi vài ngày đi, anh bảo Lăng Hàn mua khoai tây chiên đến thăm em rồi."

"Làm phiền anh ấy làm gì, xa xôi vậy. Ảnh đến thì Lâm Nghiên Thần cũng phải đi theo."

"Hai người đó hợp tính nhau mà!"

Trình Diệc Hàm nhướn mày cười: "Lý do kiểu gì vậy? Ngài rốt cuộc có mệnh lệnh gì?"

Giang Dương lắc tay: "Không có! Sĩ quan phụ tá gục rồi, chỉ huy tìm người nói chuyện với em thôi—chiều nay điều Tô Triêu Vũ về nhé, vừa hay anh cũng nhớ cậu ta."

Sắc mặt Trình Diệc Hàm trầm xuống. Một thời gian dài không ăn uống điều độ, cà phê uống còn nhiều hơn cơm, khiến cậu cảm thấy kiệt sức hơn hẳn trong cơn sốt này. Vì thế, cậu từ bỏ lối nói vòng vo với Giang Dương, dứt khoát đáp: "Để cậu ấy đến đi, em muốn gặp."

Biết thừa nhưng vẫn hỏi, Giang Dương đứng dậy, để lại một hộp ô mai trên bàn: "Anh gọi Tô Triêu Vũ ngay đây."

Trình Diệc Hàm hít sâu một hơi, cất giọng gọi: "Vào đi, em đoán anh có mặt rồi."

Vị chỉ huy trẻ tuổi giả vờ không nghe thấy, rời khỏi phòng. Ở cửa, Mộ Chiêu Bạch ôm một hộp cơm tiêu chuẩn của tòa nhà làm việc căn cứ, mang theo vẻ ngại ngùng hiếm thấy, đứng trước cửa phòng bệnh đơn nhưng không dám bước vào.

Trình Diệc Hàm thở dài như một nhà tiên tri, nhàn nhạt nói: "Em hơi đói."

Trong hộp có một phần canh rong biển, một phần thịt xào súp lơ, một phần trứng xào mộc nhĩ, và hai lạng cơm. Trình Diệc Hàm nhìn lướt qua, dùng đũa gõ nhẹ vào thành hộp: "Lại chạy qua nhà ăn của bếp trưởng Chu mua à? Phiền anh rồi."

Mộ Chiêu Bạch ngại ngùng cười cười, nhưng lại nhớ ra mình đến để xin lỗi, không nên cười, thế là biểu cảm trên mặt cứng lại thành những nếp gấp kỳ quái.

Buổi chiều kéo dài, Trình Diệc Hàm chậm rãi ăn từng miếng cơm bệnh nhân nóng hổi, lặng lẽ nghe Mộ Chiêu Bạch lắp bắp kể lể, câu được câu chăng.

Về phương diện biểu đạt cảm xúc, dù đã quen biết nhau nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên Trình Diệc Hàm thấy đối phương nói nhiều đến vậy trong một khoảng thời gian ngắn. Vị quan tình báo hoạt bát thường ngày lúc này gần như hóa thành kẻ nói lắp, ban đầu lời không thể diễn ý, câu chẳng có đầu đuôi, nhưng rồi cậu phát hiện ra—người xưa nay vốn chẳng giỏi lắng nghe như Trình Diệc Hàm quả nhiên không hề để tâm, mà chỉ chuyên chú dùng đũa gắp từng con tôm nhỏ trong bát canh. Cảm giác ấm ức và bực bội đan xen khiến Mộ Chiêu Bạch đột nhiên như lũ vỡ đê, bao nhiêu lời nghẹn lại mấy hôm nay ào ào trút xuống trước mặt Trình Diệc Hàm.

Lần đầu tiên được giải tỏa thỏa thuê, Mộ Chiêu Bạch cảm thấy nhẹ nhõm. Chính vì đối phương thờ ơ, cậu mới có thể dùng cơn giận để đẩy lùi nỗi xấu hổ, cứ thế nói ra hết thảy những gì cần nói. Chính vì đối phương chưa bao giờ biết lắng nghe, cậu chỉ xem như mình vẫn đang ngồi trong nhà vệ sinh độc thoại, những đoạn hội thoại cậu đã tự diễn đi diễn lại trong đầu cuối cùng cũng thốt ra thành lời. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác hưng phấn thậm chí còn lấn át cả u uất đã chất chồng bao ngày.

Cuối cùng, cậu chậm rãi nói từng chữ:

"Xin lỗi, Diệc Hàm. Vì những tổn thương anh đã gây ra—dù gián tiếp hay trực tiếp—xin lỗi."

Cậu đứng dậy, chuẩn bị thu dọn hộp cơm rồi rời đi ngay lập tức, dù sau đó có phải đối diện với cảm giác mất mát sâu sắc và nỗi buồn không rõ tên. Nếu sự hiện diện của cậu khiến Trình Diệc Hàm khó chịu, cậu sẽ lập tức biến mất.

"Xin lỗi, Chiêu Bạch."

Cậu thoáng ngờ vực, không chắc mình có nghe nhầm không. Trong toàn bộ sự việc này, Trình Diệc Hàm đứng về phía cha mình, đứng về phía quốc gia, chưa từng có gì sai cả—cậu vô thức buột miệng:

"Em nên nói 'Không sao' mới đúng."

Trình Diệc Hàm mím môi, thản nhiên yêu cầu:

"Rót giúp em ly nước, được không?"

Mộ Chiêu Bạch nhanh chóng làm theo, rồi nhìn thẳng vào người trước mặt—không hiểu, không kỳ vọng.

"Em có những góc khuất và chấp niệm của riêng mình, vì thế thường phủ nhận nhiều điều, kể cả những thứ em trân trọng. Xin lỗi, Chiêu Bạch. Về phương diện tình cảm, em không có kinh nghiệm, chỉ có thể lần mò từng bước. Hãy bao dung điều đó một thời gian, được không? Đồng thời..."

Cậu ngừng một chút, rồi nhẹ giọng tiếp lời:

"Như anh nói—không sao."

Mộ Chiêu Bạch hơi sững sờ.

Cậu thoáng thấy Mạnh Phàm đứng ở góc tường, khẽ cúi người như thể có chút áy náy, rồi vỗ tay hai cái một cách bất cần đời, quay lưng bỏ đi. Cậu dụi mắt, nhận ra trước mặt chỉ có Trình Diệc Hàm, vẻ mặt mệt mỏi, vừa mới lắng nghe mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, rồi đáp lại một câu quan trọng—"Không sao."

Từ đó về sau, Giang Dương vẫn luôn hoài nghi rằng Mộ Chiêu Bạch đã làm hỏng chuyện, bởi vì chỉ sau một ngày nghỉ ngơi, Trình Diệc Hàm đã lập tức quay lại cương vị, liên tục gửi công văn cần xử lý đến bàn anh. Nhưng trái lại, bóng mây trên mặt Mộ Chiêu Bạch dần tan biến, thậm chí có lần còn bật cười ngớ ngẩn khi cùng Giang Dương đi chung thang máy.

"Cảm ơn, trưởng quan." Mộ Chiêu Bạch nói.

Giang Dương khó hiểu, còn Mộ Chiêu Bạch thì chỉ mỉm cười đầy bí ẩn:

"Lăng Hàn nói tôi mất cả chì lẫn chài, nhưng bây giờ xem ra, hình như cả hai đều ở đây."

Trình Diệc Hàm không còn thường xuyên ra ngoài mua đồ ăn vặt, quay lại chế độ ba bữa cố định đúng giờ, cũng khôi phục thói quen châm chọc không nể nang mỗi khi Giang Dương lười biếng. Khi đi đưa công văn, biểu cảm trên mặt cậu cũng từ sự mệt mỏi khi hoàn thành bổn phận chuyển thành sự nhiệt huyết khi củng cố sự nghiệp.

Văn phòng phó quan thường xuyên vang lên tiếng tranh cãi, đa phần là vì một ly cà phê nên bỏ một phần hay nửa phần chocolate. Cuối cùng, lần nào cũng kết thúc bằng cảnh Mộ Chiêu Bạch tức tối lao ra ngoài, phóng như tên bắn xuống quầy pha chế, rồi lại lao vội lên, ném ly nước đã đổi lên tập báo cáo mà "người dưới một người, trên vạn người" vừa soạn thảo xong.

Thế này mới bình thường... Giang Dương rất thích cảm giác đó, nhưng không nói ra.

Còn vì sao Trình Diệc Hàm thay đổi cách nhìn sau một trận sốt cao—cậu chưa bao giờ nói với các anh lớn của mình. Mỗi khi bị truy hỏi gắt gao, cậu chỉ mỉm cười thở dài, lảng tránh vòng vây của Tô Triêu Vũ:

"Sốt đến lú lẫn, gặp thần tiên rồi, thật đấy."

Thực ra, Tô Triêu Vũ hỏi sai người.

Đêm Trình Diệc Hàm phát sốt, Tô Mộ Vũ nhận được một cuộc gọi bất ngờ. Giọng nói đầu dây bên kia vẫn ôn hòa, không hề mang chút uy hiếp nào, xen lẫn cả tiếng gió. Tô Mộ Vũ đoán đối phương đang đứng ngoài ban công, còn cẩn thận dặn dò phải khoác thêm áo.

Họ nói về chuyện bị tổn thương và tiếp tục tiến về phía trước. Dù chẳng ai đi sâu vào quá khứ của đối phương, cuối cùng vẫn đạt được đồng thuận—thế sự vô thường, có những vết thương mãi âm ỉ nhức nhối, có bất đắc dĩ, có sơ suất, có cả những cú đánh chí mạng không ai ngờ. Nhưng đã bước đi, thì phải tiếp tục bước tới. Nếu không còn lựa chọn, sao không rộng lòng đón nhận, sao không quý trọng những gì trước mắt?

Ngay cả Mộ Chiêu Bạch cũng không hay biết, Trình Diệc Hàm chưa bao giờ đề cập đến sự giúp đỡ—hoặc có lẽ chỉ là một buổi trò chuyện đúng lúc giữa bạn bè. Cậu tránh nhắc đến chuyện đó, chỉ lặng lẽ đặt mua cho Bối Đế (con khỉ của Tô Mộ Vũ) một "bất động sản": một bộ giá kệ có thể lắp vào tường phòng ngủ.

Giang Dương dù lờ mờ đoán ra đôi chút, nhưng không mấy hứng thú.

Anh chẳng quan tâm rốt cuộc là ai đã trả lại cho mình một sĩ quan phụ tá quyết đoán, một trưởng quan tình báo tinh quái. Anh chỉ đơn thuần cảm thấy vui mừng khi nhận ra—cái vị thiếu gia nhà họ Trình, kẻ được Giang Lập đánh giá là "cực kỳ khó đối phó", cuối cùng cũng lĩnh ngộ được sự tinh tế của chữ "tình".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro