Chương 01: Cực quang

Quyển này là về thời trẻ (hơn) của các nhân vật nên mình điều chỉnh lại xưng hô một chút nhé.

.

.

.

Thuở thiếu thời, Giang Dương thường ngước nhìn bầu trời qua khung cửa sổ lớn và lạnh lẽo của phủ Nguyên soái, tưởng tượng về tận cùng thế giới—một cánh đồng tuyết tĩnh lặng, bầu trời trong xanh thăm thẳm, cực quang bảy sắc, tựa như những chùm pháo hoa rực rỡ, lần lượt bừng sáng, tràn ngập tầm nhìn.

Giang Dương giậm chân, đôi ủng da dày dẫm lên lớp tuyết, phát ra những tiếng lạo xạo giòn tan. Phía sau cậu là những tảng băng khổng lồ dữ tợn, phía trước là tuyết trắng vô tận, biển băng cuồng nộ gầm thét, từng đợt sóng vỗ dồn dập không ngừng. Trong không gian tràn ngập tiếng gió rít, tiếng sóng gào, chỉ còn lại nhịp tim của chính mình là thứ duy nhất có thể cảm nhận được rõ ràng. Giang Dương nhắm mắt, thở ra một hơi dài.

Hai ngày trước, Thượng tá Giang Dương, 22 tuổi, đội trưởng Phi Báo của Đế quốc Bố Tấn, dẫn dắt đội quân của mình đổ bộ từ trên không xuống quần đảo Lan Lăng, khu vực phía Bắc của Đế quốc, nơi đang bị quân địch chiếm đóng. Trong đêm cực hàn, nhiệt độ xuống dưới -25°C, họ ẩn mình suốt 29 tiếng đồng hồ. Sau đó, bất ngờ tập kích, dùng lực lượng chỉ bằng một phần mười quân số đối phương để tiêu diệt toàn bộ đội quân tiếp tế của địch. Lúc này, đại quân chủ lực của Đế quốc đã đổ bộ, chuẩn bị tổng tiến công trong vòng ba tiếng tới. Đội của Giang Dương đã hoàn thành nhiệm vụ mũi nhọn, binh sĩ bắt đầu thả lỏng, có người còn nghêu ngao hát trong lúc kiểm kê trang bị và ghi chép danh sách tù binh.

"Chúc ngủ ngon, thưa thượng tá."

Vị thượng tá trẻ tuổi 22 tuổi cắn chặt mép chăn quân dụng, không cam tâm hừ một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro